Blue Lock Tong Hop Vai Doan Van Cua Ku Ve Fd O Khoa Xanh
“Có lẽ cháu đã biết rồi, nhưng bác sẽ giới thiệu lại. Bác là Isagi Issei, bố của Yoichi; còn đây là Isagi Iyo, mẹ của Yoichi. Chúng ta rất vui khi được gặp cháu.” Ngay khi đặt lưng xuống ghế Sofa êm ái, Issei cất lời, chủ động mở đầu cuộc nói chuyện đầu tiên giữa ông và đứa con dâu (từ giờ, xin đính chính là con rể). Ở chính giữa phòng khách, hai chiếc sofa xếp gần kề nhau, bốn người trong gian phòng chia thành hai cặp, ngồi đối diện nhau: hai vị phụ huynh ngồi một bên ghế, hai cậu thanh niên trai trẻ ngồi bên ghế còn lại - một “đội hình” lý tưởng trong những tình huống “ra mắt người yêu” như thế này. “Vâng, rất vui khi được gặp mặt hai người.”Jinpachi khẽ nói, vội vã giơ tay ra để đáp lại thiện chí từ người bố vợ (tương lai). Hành động tuy đã thành công tạo ra ấn tượng tốt trong lòng đối phương, nhưng bù lại có phần cứng ngắc, thiếu tự nhiên đến kì cục, nó như thể cố tố cáo gã.Hoá ra, tên huấn luyện viên ác quỷ có số có má, chân đạp đất, miệng gầm ra lửa ở dự án Khoá Xanh, từng đè đầu cưỡi cổ bao kẻ “vị kỷ” nơi sân bóng ngày nào giờ lại đang run sợ trước đôi vợ chồng hiền lành phúc hậu nhà Isagi. Bọn nhãi ở Blue Lock mà biết, chúng nó cười cho thối mặt.“Đúng rồi, bọn con có vài món quà dành cho cha mẹ.”Lần này, Yoichi tiếp lời. Nụ cười mềm mại treo trên cánh môi em, cùng giọng nói dịu dàng đầy thân thương, khiến bầu không khí giữa bốn con người trở nên thoải mái hơn. Ánh mắt cậu tiền đạo số 11 thoáng chạm vào con ngươi màu than, khéo léo nhắc nhở người bạn trai rằng nên cần phải làm gì. Đúng rồi, khác với mấy lần diễn tập trước đó, lần thực chiến này gã có sự giúp đỡ từ Isagi Yoichi! “À, đúng vậy, đây là chút lòng thành của bọn cháu.”Rất nhanh, vị huấn luyện viên lôi ra hai túi quà được chuẩn bị từ trước. Dẫu số lượng có hạn nhưng chất lượng thì chẳng cần bàn: cây gậy đánh golf đời mới sang xịn mịn dành cho ông Issei, quyển tập các công thức nấu ăn nổi tiếng trên toàn thế giới cho bà Iyo.Cầu thủ Ego Jinpachi nắm bắt ngay “bàn thắng”, thành công ghi điểm đầu tiên trong lòng bố mẹ vợ.“Ồ! Thật ngại quá, cảm ơn món quà của hai đứa nhé.”Nhìn nét cười hiền hậu trên gương mặt in đậm dấu chân chim của đôi vợ chồng trung niên nhà Isagi, Jinpachi thầm thở phào.Coi như là mở đầu thuận lợi.“Mọi thứ sẽ ổn thôi mà.”Yoichi thầm thì với đối phương, đôi mắt sắc lam óng ánh nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu than. Bên dưới, em lén lút chạm lên mu bàn tay tên đàn ông, để lòng bàn tay mình áp trên làn da âm ỉ nóng.Gã khẽ gật đầu.o0o“Bachira? Cậu gọi tớ có việc gì không?”Yoichi hỏi, tay áp điện thoại di động gần vành tai. Giọng điệu em gấp gáp, dường như còn bối rối vì cuộc gọi bất ngờ từ cậu bạn thân, đặc biệt lại còn trong thời điểm “dầu sôi lửa bỏng” này.Chàng thanh niên liên tục liếc nhìn gian phòng khách đang sáng đèn sau lưng - nơi tên bạn trai lớn tuổi đang một thân một cõi “chinh chiến”. Đáy lòng em nóng ran, lo lắng thay cả phần gã trai nọ.[À, thì….] Dẫu vậy, khác với người đồng đội đang lo sốt vó, Bachira đầu dây bên kia ung dung tới lạ. Lời nói cậu kéo dài, thi thoảng chèn thêm mấy ậm từ (cùng vài tiếng khanh khách của ai đó lọt vào), chậm rì rì, mãi cứ quanh quẩn chẳng vào chủ đề chính.“Nếu không có gì thì tớ cúp máy đây nhé.”Sự kiên nhẫn trong Yoichi có giới hạn. Đồng thời, trực giác của em đang rung lên hồi chuông cảnh báo, có lẽ rằng vị huấn luyện viên kia sắp “tử trận” trước bố mẹ em rồi.[Ấy, không không, bình tĩnh, bình tĩnh]Lần này, đầu dây bên kia đáp lại ngay.[Quyển truyện! Đúng rồi, truyện tranh ấy! Cậu có mượn quyển truyện nào của tớ không?]Cậu nói liền tù tì, dẫu vậy từ giọng điệu lẫn nội dung, chàng tiền đạo số 11 đoán ngay rằng đối phương vừa mới bịa ra.“Có lẽ cậu nhầm rồi, tớ không mượn quyển truyện nào đâu nhé.”Em đáp lại, mơ hồ cảm nhận được ánh mắt cầu cứu từ Jinpachi. [À, ừ, vậy thì do tớ nhầm rồi hah, Lú lẫn quá mà! Tại dạo này cậu biết đấy, lão Ego bóc lột tớ quá mà. Lão ý bắt tớ đá hết sang đội này với đội khác, xong còn-]Bachira bắt đầu kể lể, dự tính sẽ giữ chân cậu bạn mình đâu đó vài chục phút.“Xin lỗi Bachira nhưng hiện giờ tớ đang bận lắm, có gì tớ gọi sau nhé!”Rồi, cuộc gọi tắt cái “bụp”.Isagi Yoichi ít khi chen lời người khác khi họ đang nói, và ít khi dừng cuộc gọi lại dở chừng như vậy nhưng đành chịu thôi, em cần phải “cứu giá” Jinpachi trước khi mọi chuyện vượt tầm kiểm soát. Nếu trước đó gã có pháo hoa cứu hộ trong tay, thì từ nãy đến giờ gã đã phải bắn cỡ 10 phát pháo đỏ lòm rồi.Dẫu vậy, bước được vài bước, tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Một ai đó gọi đến.“Chigiri? Cậu gọi tớ có việc gì không?”Rồi, cứ thế người này vừa cúp máy thì đến người khác gọi đến (mà toàn bọn nhãi ở Blue Lock thi nhau gọi tới mới trùng hợp cơ chứ), Isagi Yoichi bị câu mất lúc nào không hay.Còn Ego Jinpachi sắp tử cmn trận rồi.“Thế, còn bố mẹ cháu thì sao?”“Là nhân viên văn phòng bình thường thôi ạ, công dân gương mẫu, không dính líu vào tệ nạn xã hội.”Bà Iyo tự hỏi vế đằng sau thật sự có cần thiết để trả lời của bà hay không, nhưng mà kệ vậy.“Ồ, vậy họ có biết chuyện cháu và Yoi-chan nhà cô quen nhau không?”“Dạ, có ạ.”Bố mẹ gã vui mừng đến nỗi suýt gọi cả họ hàng lên làm mấy mâm cỗ đây. “À, giờ cô mới để ý, cháu cao thật đấy! Cao hơn hẳn chồng với con cô luôn! Cháu làm cách nào vậy?"“C-cứ tập luyện như thông thường và ăn uống điều độ là được rồi bác ạ.”Giọng của Jinpachi hơi run, bởi bà Iyo hỏi 10 câu thì tới 9 câu là nằm ngoài dự tính của gã.“Thật không đấy? Chứ cô nhìn cháu trông hom hem gầy gò lắm, Yoi-chan nhà cô không cháu ăn à?”“Không ạ, cái này…”Là do hốc mì tôm quanh năm suốt tháng. Nhưng nói sao để không phật lòng hai bác phụ huynh giờ?“À, tự dưng cô nhớ đứa nhỏ nhà cô đợt đi giai đoạn 1 của Blue Lock. Trời ơi, cháu biết không, Yoi-chan nó về, nó kể với cô là nó phải ăn Natto suốt mấy tháng trời, sụt tận mấy kí, trông rõ là thương!”“Cái đó…”Ego Jinpachi bỗng ngửi thấy một mùi hương trong lành và quen thuộc đang quẩn quanh mũi mình.“Cô nghe Yoi-chan nó kể mà bất bình thay! Chẳng biết người phụ trách thực đơn cho những cầu thủ đợt đấy làm ăn cái kiểu gì nữa!”“...”À, ra là mùi đất.“Mà, cháu là người phụ trách chính cho dự án Blue Lock nhỉ? Công việc có vất vả không cháu? Thằng nhóc nhà cô có gây khó dễ gì với cháu không?”“Không ạ, em ý, ngoan lắm ạ.”Nếu như Guinness có mặt đây, họ sẽ ghi nhận một kỷ lục mới, kỷ lục về nhịp tim đập nhanh nhất thế giới. Và, gã sẽ có một cái bằng mang về trưng trong nhà.“Nghe này, Yoi-chan mà bắt nạt cháu thì cứ nói với cô nhé! Đừng ngại!”“Dạ…”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me