Blue Lock Tong Hop Vai Doan Van Cua Ku Ve Fd O Khoa Xanh
Note: bối cảnh tự delulu hai cháu chung đội. Chuyện trò.Cuộc nói chuyện đầu tiên giữa Isagi Yoichi với Itoshi Sae diễn ra vỏn vẹn trong một phút. Khi Isagi mới chuyển về công tác tại câu lạc bộ REAL, em buộc phải làm quen với môi trường khắc nghiệt nơi đây - nơi đất khách quê người với các phong tục, với ngôn ngữ, với lối đá khác biệt hẳn ở quê nhà Nhật Bản. Và, cuộc trò chuyện nọ cũng chỉ đơn thuần là việc cả hai bắt đầu gặp gỡ nhau dưới tư cách “đồng đội”.“Đừng trở thành một tên vô dụng vướng chân tôi.”Quả là anh em ruột, miệng lưỡi sắc xéo cay nghiệt y chang nhau. Em thầm nghĩ, bàn tay vô thức siết chặt.Ấn tượng đầu tiên coi như cũng chẳng tốt lắm.Cuộc trò chuyện thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm và sau đó nữa, thậm trí còn ngắn ngủi hơn. Những câu chào xã giao tối thiểu trước phòng thay đồ của câu lạc bộ. Những câu tạm biệt, hẹn gặp lại khi trận đấu kết thúc. Tất thảy, đều được Sae đáp lại bằng cái gật đầu đầy thờ ơ, hoặc vài câu từ ngắn tũn đậm chất “anh em nhà Itoshi”.“Buổi sáng tốt lành, anh Sae.”“Ừ.”Isagi ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng đang xa dần của đối phương, lòng bắt đầu nảy nở vài sự bối rối nhưng rồi nhanh chóng trôi đi.Ấn tượng khi ấy cũng chẳng khá hơn là bao.May mắn thay, khoảng vài tháng sau, gã bắt đầu mở lòng hơn với cậu trai nọ. Ban đầu, cuộc trò chuyện giữa họ chỉ xoay quanh mỗi bóng đá, bóng đá và bóng đá. Nào thì chiến thuật ra sao, kỹ thuật này nên làm như thế nào, cú ghi bàn vừa rồi đối thủ đã mắc bao nhiêu lỗi ngớ ngẩn đến thế nào, cùng với vài lời khuyên hiếm hoi của Sae... Tóm gọn, cuộc trò chuyện khi đó chỉ nằm gọn trong chủ đề: em, gã và bóng đá. “Hãy cố nuốt chửng tôi, Isagi Yoichi.”Khoảnh khắc kẻ nọ gọi tên mình, một cảm giác nôn nao bỗng rục rịch ở lồng ngực Isagi. Đó không phải nỗi khao khát chiến thắng, cũng chẳng phải cái tôi vị kỉ, đó là một điều gì đó êm đềm tựa làn hôn.Một điều gì đó tựa tình yêu.“Tôi chắc chắn sẽ nuốt chửng anh, Itoshi Sae.”Và, Sae khẽ mỉm cười, nét cười mờ nhạt nhẹ nhàng treo bên cánh môi. Giống như đối phương, một cảm xúc lạ lùng không tên bắt đầu nảy nở trong trái tim chàng tiền vệ thiên tài.“Hai đứa nó nói cái gì đấy?”Vị cầu thủ Tây Ban Nha huých huých vào cánh tay người đồng đội kế bên, khẽ thì thầm với anh bạn còn đang bận bịu thắt lại dây giày. Ánh mắt hắn lén lút dõi theo đôi bạn trẻ nọ với niềm hoài nghi cao ngút.Vào đây đã được hai năm, hắn chưa bao giờ thấy Sae trưng cái biểu cảm “ấm áp” thế kia với bất kì ai! Rốt cuộc hai đứa đó nói cái quái gì thế!? Tò mò chết mất!“Biết đâu trời, chúng nó nói tiếng Nhật với nhau thì bố tao hiểu.”Sau đó, vài thành viên ở câu lạc bộ REAL bỗng dưng chăm chỉ học tiếng Nhật ra hẳn.Va chạm.Trên sân bóng, va chạm giữa các cầu thủ sẽ là điều chẳng thể tránh khỏi. Húc vào nhau khi cố tranh chấp bóng, giẫm gãy cẳng chân trong lúc giằng co, hoặc thậm trí có những chấn thương tồi tệ tới mức hủy hoại cả sự nghiệp. Và, giữa môi trường cạnh tranh ác liệt, có những con “sâu mọt” không ngại ngần sử dụng vũ lực để giành chiến thắng.“Chết tiệt.”Isagi rít lên, đau đớn ôm lấy phần chân vừa bị chấn thương nặng. Vết thương kéo dài từ đầu gối đến mắt cá chân, rách thành một vệt sâu hoắm đáng sợ. Máu tràn ra, nhanh chóng thấm qua lòng bàn tay nhỏ, chất lỏng tanh ngòm rỉ thành từng giọt rơi xuống nền cỏ xanh. Từ camera ghi lại cho thấy: Isagi đã bị đối thủ chơi xấu, hắn đã cố tình gây ra chấn thương nghiêm trọng để loại bỏ em khỏi trận đấu. Cụ thể, trong pha rê bóng vừa rồi, tên đối thủ vì muốn nhanh chóng cắt đường chuyền mà chẳng ngần ngại phạm lỗi. Mũi giày sắc nhọn của “sâu mọi” cắm thẳng vào cẳng chân chàng thiếu niên, tàn nhẫn cắt qua da thịt. Trận đấu buộc phải dừng lại trong vài phút.“Cậu ta sẽ không thể ra sân trong vòng hai tháng tới.”Vị bác sĩ gấp gáp nói, nhanh nhẹn cắt đi dải băng trắng còn thừa sau khi hoàn thành việc cầm máu. Kế bên ông là vài miếng bông thấm sát trùng nhuốm đỏ, cùng vài vật dụng y tế xung quanh. Vết thương của em hiện tại đã được xử lý qua, được băng bó tạm thời trong khoảng thời gian chờ đợi cứu thương đến.Vị huấn luyện viên thở dài đầy tiếc nuối.“Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ thay người.”Isagi Yoichi chết lặng, tay siết chặt nắm đấm. Cơn đau âm ỉ từ vết rách hoà lẫn nỗi cay đắng khi bị “hạ bệ” theo cách nhục nhã nhất, tất thảy xúc cảm chết tiệt ấy trào dâng trong tâm can chàng thiếu niên như một cơn sóng dữ, cuốn trôi và phá hủy hết tất thảy.Em đã “thua”. Không phải vì một cái tôi chân chính hơn em, không phải một kẻ vị kỉ xuất chúng hơn em; “thua” chỉ bởi một con “sâu mọi”, một con “sâu mọi” thất bại.Mẹ kiếp. “Nghỉ ngơi đi.”Sae đặt tay lên vai, nhẹ nhàng nói. Tiếng nói gã êm đềm tựa làn nước mát, vỗ về phần nào đó đớn đau đang giằng xé lồng ngực em. Sắc xanh mòng két chan chứa mỗi bóng hình em, đầy âu yếm. Và, ẩn hiện trong thứ màu sắc đẹp đẽ nọ những cảm khó gọi thành lời. Hình như là xót xa, hình như là tức giận, hình như là thương, hình như là yêu.Isagi chẳng biết nữa, em thấy nỗi đau trong mình đã bớt nguôi ngoai.Ăn mừng“GHI BÀN!!! CẦU THỦ ISAGI YOICHI ĐÃ ĐEM VỀ CHIẾN THẮNG CHUNG CUỘC!!!”Tiếng thổi còi chung cuộc vang lên cùng tiếng hô gào đầy phấn khích từ khán giả, giọng nói của vị bình luận viên ngay lập tức lấp đầy bầu không khí căng thẳng vừa nãy, tràn ngập toàn bộ khán đàn lẫn sân bóng. Giữa tiếng cổ vũ vút ngàn, khi cơn đê mê chưa dứt khỏi tâm trí, Isagi vô thức lao nhanh vào người đồng đội gần nhất để ăn mừng theo thói quen - vô tình thay, đó là Itoshi Sae. Sae thoáng bất ngờ trước hành động của đối phương, vội dang tay để đỡ lấy. Nhanh chóng, cơ thể em nằm gọn trong lồng ngực gã, gò má em tựa lên bờ vai gã và hơi thở nóng rực của hai người cứ thế mà vương vấn nơi hõm cổ.Thành ra, trước hàng trăm ánh mắt, họ ôm lấy nhau.“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”Isagi cười rộ lên, tay siết chặt lấy vòng tay ấm áp đang bao bọc chính mình. Đôi mắt xanh biển óng ánh khẽ chạm vào sắc xanh mòng két, êm đềm hoà tan hai thứ màu sắc tưởng chừng quá khác biệt. Gương mặt em ửng đỏ, lấm tấm vài giọt mồ hôi nhưng chẳng nguôi ngoai vẻ rạng rỡ tựa như ánh nắng. Rạng rỡ tới nỗi khiến gã muốn hôn em, muốn hôn em ghê gớm.“Ừ, anh biết.”Và, gã hôn em. Nụ hôn mờ nhạt lướt trên bờ má và cánh môi.Cả khán đài “nổ tung”.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me