Bluelock Kainess Anh Sang Sau Lung Hoang De
Trung tâm huấn luyện bước vào ngày thứ mười lăm của chuỗi tập huấn trước giải đấu lớn. Không khí tuy không còn căng như dây đàn, nhưng trong lòng những người trong cuộc, có một thứ âm vang chưa bao giờ biến mất – đó là sự dè chừng.Buổi sáng, một cơn mưa nhẹ phủ xuống sân cỏ, khiến lớp đất mềm hơn.
Ness bước đi trên lối nhỏ dẫn ra sân, tai nghe phát nhạc nhưng tâm trí lại không hòa nhịp cùng giai điệu. Những gì đang xảy ra – từ tin nhắn nặc danh, cuộc gọi biến âm, cho đến đoạn ghi âm rò rỉ – như một chuỗi trò chơi tâm lý được sắp đặt có chủ đích.Tại nhà ăn, Ness và Kaiser ngồi cùng nhau nhưng không ai lên tiếng.
Họ không nói gì cả.
Ánh mắt Kaiser khi gắp phần trứng cuối cùng đưa sang đĩa Ness, ánh mắt Ness khi nhận lấy mà không từ chối – tất cả đều là lời lặng thinh đáng giá hơn ngàn vạn ngôn từ.Buổi họp chiến thuật hôm đó có mặt đầy đủ toàn đội. Noa bước vào với gương mặt khó đoán, trên tay là một tập tài liệu in rõ hình ảnh, biểu đồ phân tích và cả các bản ghi âm nội bộ. Ông không mở lời ngay, mà đẩy bản báo cáo lên bàn giữa."Chúng ta có một con chuột."Cả căn phòng sững lại.
Một vài cầu thủ đảo mắt nhìn quanh.
Một người nén cười.
Một vài khác cau mày.Noa nói tiếp: "Dữ liệu nội bộ bị lộ, đoạn video và ghi âm đều không thể phát tán nếu không có ai tiếp tay. Chúng ta đã truy vết – và phát hiện một thiết bị nhỏ cài trong phòng chiến thuật. Kẻ đó... đang ở trong đây."Không khí đặc quánh.Ness cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì sợ bị nghi ngờ – mà vì cảm giác ai đó đã đi qua tâm trí mình như một kẻ lạ đội lốt quen thuộc.Kaiser ngồi kế bên, tay siết chặt thành nắm đấm dưới gầm bàn. Hắn liếc nhìn từng khuôn mặt trong phòng. Đôi mắt xanh sâu thẳm đầy sát khí."Chúng tôi chưa công bố danh tính. Nhưng sẽ sớm thôi." – Noa chốt lại – "Cho đến lúc đó, hãy làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đừng quên – chúng tôi đang quan sát từng người."Tối hôm đó, Ness nhận được một tin nhắn mới:Mày nghĩ có thể tin hắn sao? Cái bóng quá khứ không biến mất chỉ vì một vài lần bữa sáng.
Cậu đọc dòng tin, lần này không hoảng hốt. Chỉ lặng lẽ bấm lưu lại. Ness biết rõ – thứ đang phá hủy mình không phải là những lời đe dọa, mà là sự ngờ vực do chính bản thân phải nuốt xuống.Ness tìm Kaiser tại phòng gym. Hắn đang đánh bóng vào tường bằng lực mạnh đến mức bóng dội ngược suýt trúng mặt."Có gì muốn nói với tôi không?" – Ness hỏi thẳng, không vòng vo.Kaiser ném quả bóng cuối cùng vào góc rồi dựa vào tường, thở dốc."Anh biết em nghi ngờ. Và em có quyền đó. Nhưng anh không phải kẻ đứng sau.""Anh từng thao túng tôi. Lừa dối tôi. Từng khiến tôi mất niềm tin. Vậy giờ lấy gì để tôi tin anh?"Kaiser tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn."Lần này... nếu em thấy anh đáng nghi, thì hãy theo dõi. Nếu em thấy anh nói dối, thì hãy rời đi. Nhưng nếu em vẫn đứng ở đây, thì hãy tin vào lý do khiến mình chưa quay lưng."Ness im lặng rất lâu. Sau cùng, cậu chỉ gật đầu. "Tôi sẽ không bỏ chạy. Nhưng tôi cũng sẽ không nhắm mắt nữa."Ba ngày sau, người bị phát hiện là thủ môn dự bị – Hayato. Một cái tên không ai ngờ đến. Hắn từng bị loại khỏi đội chính vì lỗi chiến thuật và ghen tị với sự ưu ái mà Ness và Kaiser nhận được.Khi bị đưa ra ngoài, Hayato chỉ nhìn Ness, môi nhếch lên:"Cậu là lý do khiến mọi thứ rối tung. Cậu và thứ tình cảm ngọt ngào đó. Tất cả đều giả tạo."Ness không trả lời. Nhưng ánh mắt cậu không còn buồn bã như trước.Kaiser chỉ đứng đó, cười lạnh: "Kẻ yếu luôn cho rằng tình cảm là lý do thất bại. Nhưng họ không hiểu – chính sự cô độc mới giết chết bản thân họ."
---
Chiều hôm đó, khi mọi chuyện lắng xuống, Noa gọi riêng Ness đến văn phòng. Không có tài liệu, không có báo cáo. Chỉ là hai ly cà phê nóng và một cuộc trò chuyện như giữa hai con người."Cậu thay đổi rồi." – Noa nói."Vì tôi không thể mãi là người bị đẩy đi.""Và cậu vẫn giữ được cảm xúc trong bóng đá. Đó là điều không phải ai cũng làm được."Ness nhìn ra cửa sổ, nơi các cầu thủ trẻ đang chạy trên sân."Tôi từng nghĩ mình phải lựa chọn giữa yêu và thi đấu. Nhưng giờ tôi hiểu – tôi chỉ cần yêu đúng người. Và tự biết khi nào cần đá thật nhanh."Noa cười, nhẹ nhàng. "Giải đấu sắp tới sẽ rất khó khăn. Nhưng cậu đã sẵn sàng. Không chỉ về kỹ thuật, mà về nội tâm."---
Tối cuối tuần, cả đội tổ chức một bữa tiệc nhỏ – không rượu, không ồn ào, chỉ là ánh đèn dịu và vài món ăn ấm lòng. Ness đứng tựa lan can, nhìn ra vườn. Kaiser đến bên cạnh, im lặng một lúc rồi nói:"Sau khi giải đấu kết thúc... em muốn đi đâu không?""Chưa nghĩ tới. Nhưng nếu đi... tôi không muốn đi một mình."Kaiser quay sang, ánh mắt hắn lần này không còn kiêu ngạo."Vậy thì để tao... à không, để anh đi cùng em. Được chứ?"Ness phì cười. "Xưng hô chưa ổn đấy.""Anh đang tập quen dần đây." – Kaiser cúi đầu, giọng nhỏ hẳn đi – "Vì anh không muốn gọi em là 'mày' trong tương lai."
Họ không ôm nhau. Không nắm tay. Chỉ đứng sát bên nhau – và cả thế giới dường như yên lặng trong một khoảnh khắc.
Ness không nhận ra, nhưng ở ngay khoảnh khắc ấy, Kaiser khẽ mỉm cười – một nụ cười rất nhẹ, như thể vừa thở phào, vừa kìm nén. Ánh mắt hắn dừng lại trên người con trai bên cạnh. Trong đầu hắn giờ đây chỉ có một suy nghĩ:
"Nếu được bên em như thế này lâu thêm một chút... thì có lẽ, tao cũng chẳng cần vương miện nữa."
Xin chào mọi người ! Tôi là NomNom - tác giả của bộ truyện này !
Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành và ủng hộ tôi trong những chương truyện đầu tay này nhé !
Khi đọc bộ truyện của tôi nếu bạn thấy chỗ nào chưa ổn thì cứ thoải mái góp ý nhé, tôi sẽ học hỏi và cố gắng cải thiện từ những chương sau.
Cảm ơn vì đã đọc !!! 💗💗💗
Ness bước đi trên lối nhỏ dẫn ra sân, tai nghe phát nhạc nhưng tâm trí lại không hòa nhịp cùng giai điệu. Những gì đang xảy ra – từ tin nhắn nặc danh, cuộc gọi biến âm, cho đến đoạn ghi âm rò rỉ – như một chuỗi trò chơi tâm lý được sắp đặt có chủ đích.Tại nhà ăn, Ness và Kaiser ngồi cùng nhau nhưng không ai lên tiếng.
Họ không nói gì cả.
Ánh mắt Kaiser khi gắp phần trứng cuối cùng đưa sang đĩa Ness, ánh mắt Ness khi nhận lấy mà không từ chối – tất cả đều là lời lặng thinh đáng giá hơn ngàn vạn ngôn từ.Buổi họp chiến thuật hôm đó có mặt đầy đủ toàn đội. Noa bước vào với gương mặt khó đoán, trên tay là một tập tài liệu in rõ hình ảnh, biểu đồ phân tích và cả các bản ghi âm nội bộ. Ông không mở lời ngay, mà đẩy bản báo cáo lên bàn giữa."Chúng ta có một con chuột."Cả căn phòng sững lại.
Một vài cầu thủ đảo mắt nhìn quanh.
Một người nén cười.
Một vài khác cau mày.Noa nói tiếp: "Dữ liệu nội bộ bị lộ, đoạn video và ghi âm đều không thể phát tán nếu không có ai tiếp tay. Chúng ta đã truy vết – và phát hiện một thiết bị nhỏ cài trong phòng chiến thuật. Kẻ đó... đang ở trong đây."Không khí đặc quánh.Ness cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì sợ bị nghi ngờ – mà vì cảm giác ai đó đã đi qua tâm trí mình như một kẻ lạ đội lốt quen thuộc.Kaiser ngồi kế bên, tay siết chặt thành nắm đấm dưới gầm bàn. Hắn liếc nhìn từng khuôn mặt trong phòng. Đôi mắt xanh sâu thẳm đầy sát khí."Chúng tôi chưa công bố danh tính. Nhưng sẽ sớm thôi." – Noa chốt lại – "Cho đến lúc đó, hãy làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đừng quên – chúng tôi đang quan sát từng người."Tối hôm đó, Ness nhận được một tin nhắn mới:Mày nghĩ có thể tin hắn sao? Cái bóng quá khứ không biến mất chỉ vì một vài lần bữa sáng.
Cậu đọc dòng tin, lần này không hoảng hốt. Chỉ lặng lẽ bấm lưu lại. Ness biết rõ – thứ đang phá hủy mình không phải là những lời đe dọa, mà là sự ngờ vực do chính bản thân phải nuốt xuống.Ness tìm Kaiser tại phòng gym. Hắn đang đánh bóng vào tường bằng lực mạnh đến mức bóng dội ngược suýt trúng mặt."Có gì muốn nói với tôi không?" – Ness hỏi thẳng, không vòng vo.Kaiser ném quả bóng cuối cùng vào góc rồi dựa vào tường, thở dốc."Anh biết em nghi ngờ. Và em có quyền đó. Nhưng anh không phải kẻ đứng sau.""Anh từng thao túng tôi. Lừa dối tôi. Từng khiến tôi mất niềm tin. Vậy giờ lấy gì để tôi tin anh?"Kaiser tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn."Lần này... nếu em thấy anh đáng nghi, thì hãy theo dõi. Nếu em thấy anh nói dối, thì hãy rời đi. Nhưng nếu em vẫn đứng ở đây, thì hãy tin vào lý do khiến mình chưa quay lưng."Ness im lặng rất lâu. Sau cùng, cậu chỉ gật đầu. "Tôi sẽ không bỏ chạy. Nhưng tôi cũng sẽ không nhắm mắt nữa."Ba ngày sau, người bị phát hiện là thủ môn dự bị – Hayato. Một cái tên không ai ngờ đến. Hắn từng bị loại khỏi đội chính vì lỗi chiến thuật và ghen tị với sự ưu ái mà Ness và Kaiser nhận được.Khi bị đưa ra ngoài, Hayato chỉ nhìn Ness, môi nhếch lên:"Cậu là lý do khiến mọi thứ rối tung. Cậu và thứ tình cảm ngọt ngào đó. Tất cả đều giả tạo."Ness không trả lời. Nhưng ánh mắt cậu không còn buồn bã như trước.Kaiser chỉ đứng đó, cười lạnh: "Kẻ yếu luôn cho rằng tình cảm là lý do thất bại. Nhưng họ không hiểu – chính sự cô độc mới giết chết bản thân họ."
---
Chiều hôm đó, khi mọi chuyện lắng xuống, Noa gọi riêng Ness đến văn phòng. Không có tài liệu, không có báo cáo. Chỉ là hai ly cà phê nóng và một cuộc trò chuyện như giữa hai con người."Cậu thay đổi rồi." – Noa nói."Vì tôi không thể mãi là người bị đẩy đi.""Và cậu vẫn giữ được cảm xúc trong bóng đá. Đó là điều không phải ai cũng làm được."Ness nhìn ra cửa sổ, nơi các cầu thủ trẻ đang chạy trên sân."Tôi từng nghĩ mình phải lựa chọn giữa yêu và thi đấu. Nhưng giờ tôi hiểu – tôi chỉ cần yêu đúng người. Và tự biết khi nào cần đá thật nhanh."Noa cười, nhẹ nhàng. "Giải đấu sắp tới sẽ rất khó khăn. Nhưng cậu đã sẵn sàng. Không chỉ về kỹ thuật, mà về nội tâm."---
Tối cuối tuần, cả đội tổ chức một bữa tiệc nhỏ – không rượu, không ồn ào, chỉ là ánh đèn dịu và vài món ăn ấm lòng. Ness đứng tựa lan can, nhìn ra vườn. Kaiser đến bên cạnh, im lặng một lúc rồi nói:"Sau khi giải đấu kết thúc... em muốn đi đâu không?""Chưa nghĩ tới. Nhưng nếu đi... tôi không muốn đi một mình."Kaiser quay sang, ánh mắt hắn lần này không còn kiêu ngạo."Vậy thì để tao... à không, để anh đi cùng em. Được chứ?"Ness phì cười. "Xưng hô chưa ổn đấy.""Anh đang tập quen dần đây." – Kaiser cúi đầu, giọng nhỏ hẳn đi – "Vì anh không muốn gọi em là 'mày' trong tương lai."
Họ không ôm nhau. Không nắm tay. Chỉ đứng sát bên nhau – và cả thế giới dường như yên lặng trong một khoảnh khắc.
Ness không nhận ra, nhưng ở ngay khoảnh khắc ấy, Kaiser khẽ mỉm cười – một nụ cười rất nhẹ, như thể vừa thở phào, vừa kìm nén. Ánh mắt hắn dừng lại trên người con trai bên cạnh. Trong đầu hắn giờ đây chỉ có một suy nghĩ:
"Nếu được bên em như thế này lâu thêm một chút... thì có lẽ, tao cũng chẳng cần vương miện nữa."
Xin chào mọi người ! Tôi là NomNom - tác giả của bộ truyện này !
Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành và ủng hộ tôi trong những chương truyện đầu tay này nhé !
Khi đọc bộ truyện của tôi nếu bạn thấy chỗ nào chưa ổn thì cứ thoải mái góp ý nhé, tôi sẽ học hỏi và cố gắng cải thiện từ những chương sau.
Cảm ơn vì đã đọc !!! 💗💗💗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me