TruyenFull.Me

Bluelock Kainess Anh Sang Sau Lung Hoang De

Ness tỉnh giấc vào một sáng êm dịu đến kỳ lạ. Ánh nắng vàng nhạt lách qua khung rèm, rơi lên mái tóc mềm như rêu ẩm. Cậu không nghe thấy tiếng còi tập, cũng không có tiếng giày đinh lộc cộc ngoài hành lang. Không khí dường như ngừng lại, như thể thế giới đã quên mất hôm nay là một ngày quan trọng.

Công bố đội hình chính thức.

Cậu ngồi dậy, ngón tay chạm lên cổ áo – chỗ mà tối qua Kaiser đã kéo nhẹ lại, không nói gì, chỉ chỉnh cho ngay ngắn. Một hành động nhỏ, nhưng khiến lòng Ness rung lên như một sợi dây đàn.

Căng tin sáng vắng lạ thường. Ness lấy một suất cháo yến mạch, thêm chút trái cây cắt nhỏ. Khi quay lại bàn, cậu thấy Kurona đang ngồi cùng Hiori, Bachira và Isagi. Ghế cạnh vẫn trống.

"Chỗ này dành cho Kaiser à?" – Isagi hỏi, nhướng mày.

"Không. Dành cho ai đến trước." – Ness trả lời nhẹ tênh, rồi ngồi xuống.

Câu trả lời không khiến mọi người bật cười, nhưng cũng không làm bầu không khí nặng nề hơn. Isagi quay sang:

"Cậu nghĩ mình có tên không?"

"Không nghĩ. Tôi chỉ biết mình đã đá như thể tên mình phải có ở đó."

"Chất." – Bachira bật cười – "Đúng chất phù thủy."

Hiori đẩy nhẹ khay sang phía Ness. "Ăn đi. Lát nữa có tên hay không, thì cũng cần sức mà chịu trận ".

---
9 giờ sáng. Phòng họp chính. Tên các cầu thủ lần lượt hiện lên trên màn hình lớn. Mỗi lần một cái tên xuất hiện, căn phòng lại vang lên tiếng rì rào nho nhỏ – hồi hộp, thở phào, ngạc nhiên.

Tên thứ 16: Kaiser.

Tên thứ 17: Ness.

Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng Kaiser thở ra một hơi dài bên cạnh, rồi quay sang, chạm nhẹ tay vào lưng Ness. "Xong rồi."

Ness không đáp. Cậu chỉ nhìn lên, ánh mắt đọng lại lâu hơn ở hàng chữ: "Đội hình quốc tế - Tuyển Nhật Bản X".

Tên mình đã ở đó. Nhưng điều đó có đủ để gọi là thắng?


---
Buổi tập đầu tiên sau khi đội hình được công bố diễn ra trên sân cỏ trống không khán giả. Nhưng áp lực đè lên từng bước chân. Noa chia đội hình làm hai, một nửa đá đối kháng nội bộ, một nửa quan sát, ghi chiến thuật.

Ness vào đội áo xanh – đối đầu với Kaiser.

Isagi hét lên từ xa: "Ness, giữa!"

Không kịp nghĩ, cậu bật người, chạy chéo cánh phải, đón bóng từ Bachira, chuyền về trung lộ, rồi vòng lại tuyến hai. Một nhịp. Hai nhịp. Bóng bật ra từ chân Reo.

Kaiser lao đến.

Họ đối mặt – đúng như hàng trăm lần trước. Nhưng lần này không có ánh nhìn mềm mại. Chỉ là hai cầu thủ đang chiến.

Kaiser xoay người, bóng gọn trong chân. Ness lao theo. Bàn chân chạm nhẹ, cắt hướng bóng. Một pha tranh chấp hoàn hảo.

"Không tệ, Ness" – Noa thổi còi, nhìn đồng hồ trên tay.

Kaiser cười nhạt. "Chịu chơi thế, không nhường à?"

Ness thở khẽ. "Đây là đội hình quốc gia. Không có 'nhường' ở đây."


---
Chiều hôm đó, Ness ở lại sau buổi tập. Một mình. Tự tập những cú sút từ ngoài vòng cấm – góc xa, góc hẹp, bóng bổng, lăn sệt. Cậu không đếm số lần trúng lưới. Chỉ tập đến khi mồ hôi mặn ngắt trên môi.

Một lúc sau, có tiếng bước chân phía sau. Kaiser.

"Anh tưởng em về rồi."

"Về làm gì?"

"Ăn. Nghỉ. Ngủ."

"Tôi cần chính xác hơn trong từng cú sút."

Kaiser im lặng, rồi tiến tới, nhặt một trái bóng. "Đưa vai ra."

"Gì cơ?"

"Vai em nghiêng rồi. Anh điều chỉnh."

Ness quay nhẹ người. Kaiser chạm tay vào vai cậu, rồi chỉnh lại thế đứng. Bàn tay hắn ấm. Không lạnh như thường.

"Bây giờ thử lại."

Ness sút. Bóng găm vào góc cao.

"Đó. Đúng rồi."

"Anh không cần thiết phải ở đây."

"Nhưng anh muốn."


---
Tối hôm đó, trong phòng, Ness ngồi trên giường, tay lần giở từng trang sổ ghi chép chiến thuật của chính mình. Từng mũi tên, từng vòng tròn, từng đường nét cho thấy một tâm trí không hề dễ dàng buông xuôi.

Có tiếng gõ cửa, là Kaiser.

"Anh có thể vào không?"

Ness gật đầu.

Kaiser ngồi xuống cạnh giường. Hắn mang theo một hộp bánh đậu đỏ và hai chai sữa đậu.

"Đây là phiên bản ăn mừng không chính thức."

Ness nhận lấy. "Tôi tưởng anh thích champagne và pháo giấy."

"Anh đã thích. Giờ thì... thích bánh đậu."

"Vì tôi?"

"Vì em."

Họ ăn trong im lặng. Nhưng không phải im lặng căng thẳng. Mà là im lặng dịu dàng – như thể họ không cần nói gì nữa để hiểu nhau.

Trước khi rời khỏi phòng, Kaiser đứng dậy, ngập ngừng.

"Ness."

"Gì?"

"Ngày mai sẽ có phóng viên đến. Em có muốn... cùng anh bước ra từ cửa chính không?"

"Vì sao lại hỏi như thể tôi phải lẩn tránh?"

"Vì anh sợ người ta làm em tổn thương."

Ness đặt chai sữa xuống. "Họ không làm được. Chỉ có tôi mới cho phép họ làm điều đó."

Kaiser gật. "Vậy thì... mai cùng đi nhé?"

"Ừ."


---
Đêm hôm đó, Ness nằm nghiêng, mắt nhìn về phía ánh đèn ngoài cửa sổ.
Cậu không biết ngày mai truyền thông sẽ nói gì.
Không biết dư luận sẽ xoay chiều ra sao.
Nhưng có một điều cậu chắc chắn:

Không ai có thể khiến cậu quay lại làm cái bóng của bất kỳ ai.

Kể cả tình yêu.

Kể cả Kaiser.

Và cũng chính vì vậy, Ness biết, lần này... tình yêu ấy mới thật sự có thể tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me