TruyenFull.Me

Bnc Odbbhd

Chương 11: Cẩu nhất cẩu thiên trường địa cửu, bá nhất bá vinh hoa phú quý.

Đến 11 giờ đêm có thêm một đợt người tị nạn kéo đến.

So với những người dân lác đác đến nhà thi đấu vào buổi chiều, nhóm người này vô cùng hoảng loạn. Có người chẳng mang nổi một cái túi, toàn thân ướt sũng trong mưa, mặt mày sợ hãi.

Có vài người được sắp xếp ngay hàng lều đơn phía trước lều của Cẩu Phú Quý, thính lực của cậu lại khá nhạy, nên nghe được thân phận và hoàn cảnh của họ.

Đây là nhóm người sống trong khu biệt thự cao cấp, tưởng nhà mình chắc chắn, ai ngờ lại bị gió bão cuốn sập, phải bỏ nhà chạy đến đây.

Nghe người thanh niên trong lều số 122 chếch phía trước đang tức giận chửi mắng bọn thầu xây biệt thự, Cẩu Phú Quý ban đầu bật cười nhưng rồi lại âm thầm thở dài trong lòng. Khi thiên tai ập đến, nó chẳng thèm để ý thân phận hay tuổi tác của ai – tất cả đều được đối xử bình đẳng công bằng.

Sau đó, giữa những cuộc trò chuyện thì thầm không dứt bên trong nhà thi đấu và tiếng mưa to gió lớn rít gào bên ngoài, Cẩu Phú Quý từ từ thiếp đi. So với giấc ngủ chập chờn vào buổi chiều, thì đêm nay cậu ngủ được sâu hơn một chút.

Chỉ là ngay cả trong mơ cũng toàn là biển cả và sóng dữ cuộn trào.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đồng hồ treo trước cổng nhà thi đấu chỉ đúng 6 giờ. Nhưng nhìn ra ngoài qua cửa kính đối diện, bầu trời vẫn tối đen như mực khiến người ta khó mà tin rằng đã là bình minh.

Quả nhiên, cơn mưa lớn đã kéo dài suốt cả đêm.

Cẩu Phú Quý suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ kéo cửa lều ra, đi tới trước cửa kính lớn của nhà thi đấu. Nhìn qua lớp kính, cậu thấy bậc thềm và con đường phía trước nhà thi đấu thì cau mày.

Vào sáng hôm qua, nước chỉ ngập đến mắt cá chân. Nhưng bây giờ con đường đã chìm hoàn toàn, cây xanh hai bên đường đã ngập quá nửa.

Những chiếc ô tô ven đường chỉ còn thấy được phần nóc, ngay cả những chiếc SUV to lớn cũng chỉ nhìn thấy được một nửa cửa sổ xe.

Thậm chí, mấy chục bậc thang phía trước nhà thi đấu cũng bị nước nhấn chìm khoảng ba bốn bậc. Nhìn từ đây ra xa chẳng khác gì một vùng sông nước.

Cẩu Phú Quý đứng cạnh cửa hồi lâu, cho đến khi một giọng nói vang lên bên tai.

“Xe không chạy được, giờ muốn ra ngoài chỉ chèo thuyền thôi, chậc.”

Ngay lập tức, tai phải và cả da đầu bên phải của Cẩu Phú Quý tê rần, không biết là do hơi thở nóng hổi phả vào hay bị hù dọa. Cậu ngẩng đầu lên, quả nhiên lại thấy cái bản mặt muốn đánh của Tạ Thiên Lang, bèn bĩu môi:
“Có muốn chèo thì cũng phải có thuyền chứ.”

Nói đến đây, Cẩu Phú Quý bỗng khựng lại — biết đâu ở đây thực sự có thuyền thì sao? Dù gì cũng là nhà thi đấu của một thành phố ven biển, trong kho có thể có kayak đơn, thuyền phao nhóm, ván lướt sóng, thậm chí là thuyền cao su. Không chừng còn có cả thuyền buồm cỡ nhỏ.

•Giống quả chuối:))

Tạ Thiên Lang cũng nghĩ đến, khóe miệng nhếch lên:
“Ở chỗ này, tìm kỹ là kiểu gì cũng kiếm ra.”

Cẩu Phú Quý trợn mắt, đinh xoay người đi nhưng bị Tạ Thiên Lang vươn tay chặn lại.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu ngước lên, ánh lên chút sắc bén. Thế nhưng Tạ Thiên Lang chỉ cười khẽ, thậm chí còn hơi cúi người nghiêng đầu, bày ra phong thái lịch thiệp như một quý ông.

“Tôi là Tạ Thiên Lang. Tạ như Tạ Ngọc Phan An, Thiên Lang – vì sao rực rỡ nhất giữa trời sao.”

“Tôi thấy chúng ta rất có duyên. Làm quen một chút chứ?”

Cẩu Phú Quý nhìn người đàn ông đối diện ung dung đưa tay ra trước mặt mình, lông mày từ từ nhướn cao, cuối cùng khẽ hừ một tiếng rồi bật cười: “Không cần phải trịnh trọng thế đâu.”

“Cẩu Phú Quý.”

Tạ Thiên Lang: “…Cái gì cơ?”

Giai nhân Phú Quý đưa tay vuốt mái tóc dài chưa buộc, cười toe toét: “Cẩu nhất cẩu thiên trường địa cửu, bá nhất bá vinh hoa phú quý .”

•Câu tác giả sáng tác, không có trích trong thơ nào. Mình tra chat gpt nói vậy, mình copy dán lên gg cũng không ra. Có gì sai sót mọi người nói mình biết nha.

Cẩu Phú Quý vỗ vai Tạ Thiên Lang – người có nét mặt hơi khó diễn tả – nói: “Người anh em à, Cẩu Phú Quý, không được quên nhé.”

So tên gọi thì ông đây còn may mắn hơn anh biết bao nhiêu lần! Hừ.

Tạ Thiên Lang đứng lặng bên cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.

“Tên hay đấy.”

Dù là con người hay cái tên, đều làm người ta khó lòng quên được – theo nhiều nghĩa khác nhau.

Tuy rằng Tạ Thiên Lang và Cẩu Phú Quý đã làm quen đàng hoàng nhưng họ không hành động cùng nhau. Với giai nhân Phú Quý mà nói, Tạ Thiên Lang là một người xa lạ mới gặp dù người sói này có quan hệ nào đó với rái cá thì cũng chẳng liên quan gì tới cậu.

Còn Tạ Thiên Lang và nhóm của hắn thì có việc riêng phải làm.

Tống Tam Xuyên đang dốc hết còn lại để thu thập toàn bộ tin tức của thế giới, đồng thời cố gắng xâm nhập một số trang web quan trọng và ghi chép lại các phương thức liên lạc với giới thượng tầng.

Hiển nhiên, việc có một nhân tài công nghệ cực kỳ cần thiết đối với những người được gọi là người cứu thế. Trong khi Cẩu Phú Quý – người được Ý Thức Thế Giới ưu ái – vẫn còn đang tự mình mò mẫm và suy đoán, thì Tống Tam Xuyên đã thu thập được không ít thông tin.

“Tận thế của thế giới này là do sóng thần rồi. Hai tháng trước đã xuất hiện mưa lớn diện rộng toàn cầu nhưng mấu chốt trong hai tháng qua là mực nước biển toàn cầu đã tăng vọt.”

Tống Tam Xuyên nghiêm túc: “Tôi đã so sánh bản đồ giám sát biển và lục địa thời gian thực của hai tháng trước và hiện tại. Trong vòng hai tháng, đất liền đã bị nước biển nuốt chửng mất 2%.”

“Nghe thì có vẻ 2% không nhiều đúng không? Nhưng trên thực tế, một số đảo ven biển đã hoàn toàn bị nhấn chìm. Và trong tối qua, theo báo cáo của cục khí tượng quốc gia tôi vừa kết nối, do ảnh hưởng của cơn sóng thần Nữ Hoàng, chỉ trong một đêm, tỷ lệ đất liền bị nước biển bao phủ đã tăng lên thành 3%.”

“Theo tốc độ này, nhiều nhất ba tháng đất liền trên thế giới này sẽ bị nước biển nhấn chìm hơn 90%. Các đồng bằng ven biển, khu vực trung nguyên, thậm chí cả những vùng cao nguyên có độ cao dưới 2000 mét cũng sẽ hoàn toàn bị ngập trong nước.”

“Phạm vi đất liền của thế giới này gần giống với thế giới của chúng ta, cũng có hai cực Nam – Bắc, nhưng trong vòng ba tháng tới, băng ở hai cực rất có khả năng sẽ tan hoàn toàn…”

Nói đến đây, vẻ mặt Tống Tam Xuyên thất thần.

“Đội trưởng, tận thế thật rồi. Nhưng kiểu tận thế này thì làm sao cứu được? Chắc là hết cách rồi, đúng không?”

Dù con người có giỏi đến đâu, khoa học có phát triển cỡ nào, thì trước sự thay đổi lớn của trời đất, vẫn quá nhỏ bé và yếu ớt.

Tạ Thiên Lang vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Muốn cứu thế giới chỉ có hai cách: Một là tiêu diệt tận gốc nguồn gây họa. Hai là cố sống cho đến cuối cùng.”

“Hiện giờ chưa xử được nguồn gốc, thì phải cố giữ mạng cho càng nhiều người càng tốt. Sau đó tìm ra hạt nhân trung tâm của thế giới là xong.”

“Cậu cứ đăng thông báo đều đặn lên mạng, bảo ai chưa bị ảnh hưởng lo sẵn đồ ăn, nước uống, thùng tắm nổi, áo phao, thuốc men... Cứ đăng thôi, tin hay không là việc của họ.”

“Hiện giờ cấp trên còn giấu chuyện đất liền bị chìm để giữ ổn định, nhưng chắc chắn trong nội bộ đã có phương án đối phó. Ít nhất thì mấy con tàu lớn chống sóng chắc đang được chế tạo. Điều tra xem tàu cứu hộ cuối cùng ở đâu.”

Nghe tiếng mưa bên ngoài, Tạ Thiên Lang nói chậm rãi:
“Nếu chỗ này ngập thì phải tìm cách lên tàu lớn.”

Tống Tam Xuyên vừa ghi chép vừa lẩm bẩm:
“Không lẽ mình cũng phải lén lên tàu như trong phim 2012?”

Tạ Thiên Lang đá cậu một cái:
“Lén cái gì? Đây không phải thảm họa ập tới trong một ngày. Không lên tàu thì kiếm xuồng mà ngồi, miễn không chết đuối là được.”

“Giờ phiền nhất là tìm hạt trung tâm của thế giới.”

“Nhưng thảm họa mới bắt đầu, tìm cái đó đâu dễ.”

“Thì cố sống trước đã.”

Nghĩ tới đây, Tạ Thiên Lang bật cười. Trước ánh mắt khó hiểu của ba người Tần Phong, anh gật đầu nhẹ:
“Đúng là, cố gắng thì sẽ sống. Gắng rồi sẽ có phú quý.”

Tống Tam Xuyên ngớ ra, buột miệng hỏi:
“Không… không quên nhau à?”

Tạ Thiên Lang liếc cậu:
“Mơ đẹp quá nhỉ.”

Lúc này, người mà Tạ Thiên Lang đang nhớ đến – mỹ nhân phú quý – vẫn đang lặng lẽ nhìn cơn mưa ngoài kia.

Trận mưa lớn kéo dài cả ngày. Tầng hai nhà thi đấu giờ đã chật kín người trú ẩn.
Mọi người chen chúc nhau trong không gian nhỏ hẹp, ai cũng mang theo những cảm xúc nặng nề – lo lắng, giận dữ, tuyệt vọng – khiến bầu không khí ngột ngạt, khó thở.

Nhưng đây mới chỉ là ngày thứ hai. Lương thực vẫn còn đủ.

Cẩu Phú Quý không dám tưởng tượng nếu sáu ngày sau, hay thậm chí lâu hơn nữa, mọi người vẫn bị nhốt ở đây thì nhà thi đấu sẽ biến thành gì.

Nước chỉ trong một ngày đã ngập qua ba bậc thềm.

Nếu cứ dâng nhanh như vậy, nơi trú ẩn này rồi cũng chìm.

Cậu phải chuẩn bị.

Tích trữ thêm thức ăn, nước uống, và tốt nhất là kiếm được một chiếc thuyền nhỏ.

Dù có thể hóa thân thành rái cá Phú Quý để chống chịu lũ lụt, nhưng chỉ là một con rái cá thì không thể làm được gì nhiều.

Giờ là lúc cậu cần đến kỹ năng biến thân thứ hai – “kế thừa huyết thống”.

---

5 giờ chiều ngày thứ hai, dưới ánh mắt như nhìn kẻ lập dị của bảo vệ, Cẩu Phú Quý đeo ba lô rời khỏi nhà thi đấu.

“Này, tóc dài! Giờ này còn ra ngoài hả? Ngoài kia mưa vẫn xối xả, nước ngập tới đầu gối rồi đó. Không khéo là không có đường về đâu!”

Cẩu Phú Quý ngoái lại, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn đã nhắc. Nhưng yên tâm, tôi bơi đỉnh lắm. Nhất định bắt được vài con cua to đem về!”

Bảo vệ: “…”

“Ai thèm quan tâm! Bơi giỏi là bắt được cua à?! Người chết đuối toàn là mấy đứa biết bơi không đó!”

Anh bảo vệ trẻ tức tối nhìn theo bóng lưng Cẩu Phú Quý — mái tóc dài cột cao cứ như người trong mộng, tức đến đau gan.

Nhưng điều khiến anh ta nghẹn không thốt nên lời là — hai tiếng sau, cái tên tóc đuôi ngựa ấy lại ung dung quay về! Mà còn vác theo một con cá ngừ
Cẩu Phú Quý ngay lập tức trở thành tâm điểm khiến dân trú ẩn ở hàng đầu sân nhà thi đấu phải há hốc miệng.

Chỉ có điều — họ không hề biết, dạng “người–rái cá” của Cẩu Phú Quý đã chính thức kích hoạt kỹ năng kế thừa huyết thống. Trong hai cái hốc nhỏ dưới nách — nơi không ai để ý tới — đang nhét chục con sò điệp và năm con cua bự.

Còn trong ba lô? Tất nhiên, đầy ắp nữa rồi.
***
Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu Phú Quý: “Cẩu nhất cẩu thiên trường địa cửu, bá nhất bá vinh hoa phú quý ! Ai nói tên ba không hay?!"

Tạ Thiên Lang: "...Lần đầu cảm thấy thua về cái tên."

Cẩu Phú Quý – dạng hai: "So bơi lội bắt cá hả? Tao cho tụi bay quỳ xuống gọi ba hết!"
***
Có cái tên thụ mà tui mệt chim quáಥ‿ಥ        

Chương 12: Nhìn đầu cá này đi, vừa to vừa có giá. Óc chó.

Cảnh Cẩu Phú Quý trở về vác theo con cá ngừ to tướng quá chấn động, những người tị nạn trong nhà thi đấu vốn đang uể oải buồn ngủ đều tỉnh táo hẳn.

“Hơ yo! Con cá to ghê! Cậu trai trẻ khá lắm đó nha!”

“Ấy mẹ ơi, thể lực với khả năng bơi lội của anh em này tuyệt đối đỉnh đấy! Trời mưa lớn vậy mà còn bắt được con cá to thế này cơ mà!” Quan trọng là còn sống trở về, thế mới ảo đấy.

“Theo kinh nghiệm mười năm câu cá biển của tôi thì con này là cá ngừ vây dài, không phải loại vây xanh hay vây vàng to khủng. Nhưng con này thân dài gần một mét rồi, ít cũng phải 40kg! Nhưng cá ngừ thường ở ngoài khơi sâu xa cơ, cậu ta bắt kiểu gì chứ?”

“Tôi chẳng cần biết cậu ta bắt thế nào, giờ tôi chỉ muốn hỏi: cá này bán không? Tôi ăn mì hải sản với bánh nén hai ngày rồi á á á! Đồ ăn trong nhà thi đấu vừa nhạt nhẽo vừa chẳng tươi, tôi muốn ăn đồ tươi thôi moà!!”

Người thanh niên đã nous lên tiếng lòng của nhiều người, nhìn con cá tươi ngon ai không muốn ăn?

Vài người có mắt tinh con thấy balo sau lưng cậu nhúc nhích!

Có nghĩa là gì? Không cần phải trả lời, ai cũng biết.

Ngay lập tức có những người nóng lòng đi về phía Cẩu Phú Quý, người đi nhanh nhất là công tử ở lều đối diện Cẩu Phú Quý.

“Người anh em! Đỉnh thật đấy!” – Công tử nhà giàu vừa tới nơi đã nhận cậu làm anh em.

“Tôi không muốn nói nhiều, ba ngàn tệ mua đầu cá của cậu, được không? Tiền mặt! Trả ngay! Nếu cậu thấy tiền mặt không tiện, đổi bằng nhẫn tôi đang đeo cũng được!”

Vừa nói cồn tử nhà giàu vừa chìa cả hai tay ra:
“Thích cái nào cứ chọn! Anh đây giờ chỉ muốn được ăn một bữa đồ tươi thôi, anh em thương tình giúp phát nhé!”

Và thế là Cẩu Phú Quý được chiêm ngưỡng một cảnh tượng chói loà cả mắt cẩu.

Trên mười ngón tay thon dài của công tử này đeo hẳn hai mươi cái nhẫn đủ kiểu dáng, chất liệu khác nhau. Từ vàng, bạch kim, kim cương đến hồng ngọc, lam ngọc, lục bảo, ngọc trai… nói chung là cái gì có thể làm nhẫn được đều đeo một cái!

Dù kiểu dáng mỗi cái mỗi khác, nhưng nhìn sơ qua cũng biết: đắt tiền oải cả chưởng.

Cẩu Phú Quý nhìn tay lại ngước nhìn gương mặt hào sảng của công tử nhà giàu, cũng thật lòng như người khác ngưỡng mộ kỹ năng bắt cá của mình, mà khen lại một câu chí tình chí nghĩa:

“Anh trai, anh là nhân tài đó.”

Người đã thực hiện ước mơ của cậu! Mà còn sáng tạo thêm nữa chớ!

Cậu chỉ nghĩ đeo 10 chiếc 10 ngón thôi à.

Công tử nhà giàu cười hì hì hai tiếng:
“Đâu có, đâu có, tại hạ là Kim Mãn Đường, nhà làm nông nhiều đời nên có chút ruộng vườn để lại thôi.”

Cẩu Phú Quý nghe cái tên này, không nhịn được nhướng mày—Kim Mãn Đường, cái tên này đúng là có duyên ghê với cậu ghê, chẳng khác gì họ hàng xa!

“Rồi, anh em, nhìn tay tôi đi, thích cái nhẫn nào thì cứ chọn! Muốn cái nào cũng được, tôi chỉ mong ăn được đầu cá tươi thôi.”

Trong nhà thi đấu đã có bán cơm phần thì đương nhiên cũng có thể nấu riêng cho ai có nguyên liệu. Chỉ cần mang nguyên liệu tươi đến căn-tin tạm thời, đưa chút phí chế biến hoặc chia sẻ chút thịt cá là xong, mà đầu cá to thế kia, ít nhất cũng đủ cho Kim Mãn Đường ăn thỏa thuê hai ngày.

Tuy mấy chiếc nhẫn có giá trị thực tế vượt xa đầu cá nhưng trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như bây giờ,  chưa biết sẽ còn kẹt lại trong nhà thi đấu bao lâu, kiểu giao dịch này chẳng có gì là quá đáng.

Cẩu Phú Quý nhìn bàn tay đầy nhẫn đó một lần nữa, rồi rất không áy náy mà chọn ngay chiếc nhẫn gắn hồng ngọc đỏ rực như lửa.

Khi cậu vừa chọn xong, mặt Kim Mãn Đường thoáng lộ vẻ đau lòng nhưng chỉ trong chốc lát—không nói một lời, Kim Mãn Đường tháo chiếc nhẫn đó ra, trực tiếp đeo vào ngón trỏ cho Cẩu Phú Quý.

“Được rồi người anh em, cái Hồng viêm liệt diễm này là của cậu.”

Lúc đấu giá chiếc nhẫn hồng ngọc này, đã tốn đến năm trăm nghìn tiền thật giá thật!

Nhưng năm trăm nghìn thì sao? Sau trận bão dữ đêm qua biệt thự đã sập, Kim Mãn Đường đã nhận ra một cách vô cùng rõ ràng: Tiền sắp không còn giá trị nữa, chỉ còn thức ăn và mạng là quan trọng nhất. Vì vậy khi chạy trốn không mang theo thẻ đen hay tiền mặt gì nhiều, mà chỉ trong thời gian ngắn nhất, đã đeo hết tất cả nhẫn và trang sức lên người, nhét ba thỏi vàng vào đồ lót mang theo bên mình.

Muốn tranh thủ lúc những thứ này còn có giá, dùng để đổi lấy vật tư thiết yếu. Một chiếc nhẫn lấy một cái đầu cá thì lỗ nặng thật đấy nhưng có thể đổi vẫn hơn là không đổi được. Chỉ hy vọng không đến lúc một thỏi vàng cũng không đổi nổi một ổ bánh mì.

Sự dứt khoát gọn gàng của Kim Mãn Đường khiến Cẩu Phú Quý liếc nhìn thêm một cái – cậu đã đánh giá cao khả năng sống sót của Mãn Đường này.

Cẩu Phú Quý không phí thời gian: “Đi, theo tôi đến nhà ăn, để đầu bếp giúp chặt đầu cá ra.”

Lập tức Kim Mãn Đường không còn thấy xót của nữa, đôi mắt nhìn chằm vào cái đầu to tướng của con cá ngừ, ánh nhìn ấy chẳng khác gì đang ngắm người yêu trong cơn say đắm.

Khi giao với Kim Mãn Đường thành công, mấy vị đại gia theo sau cũng lập tức tự tin hẳn lên, từng người từng người nhanh chân bước theo “mỹ nhân” Phú Quý đến nhà ăn, đồng thời hô giá và nêu phần cá mà mình nhắm đến.

“Ê bạn ơi, tôi trả cậu một nghìn tệ lấy phần bụng cá được không? Không cần nhiều, tôi chỉ xin hai ký thôi! Mấy đứa nhỏ ở nhà dạo này bị nóng trong người, đồ ăn trong căng tin thì chẳng tươi, chỉ muốn kiếm chút cá tẩm bổ cho tụi nó.”

“Anh bạn! Hai nghìn tệ lấy cái đuôi cá được không? Ba tôi mấy bữa nay bị cảm, người yếu hẳn đi, không bồi bổ là chịu không nổi. Làm con mà thấy ba cực vậy, sao đành lòng chứ? Chỉ xin cái đuôi cá về hầm canh thôi, được không?”

“Anh đẹp trai ơi! Tôi không mang theo tiền mặt, nhưng có sợi dây chuyền vàng đang đeo nè, đổi lấy vài ký thịt cá được không? Sợi này tôi mua gần mười nghìn đó! Chỉ xin đổi lấy cỡ 2kg cá thôi, được không anh?”

Càng đi sâu vào khu nhà ăn, người chạy theo Cẩu Phú Quý đòi mua cá càng lúc càng đông. Đến cuối cùng còn có người muốn xin không, lý do là: “Con cá to như vậy, một mình cậu ăn sao hết!”

Hai vợ chồng trung niên vừa nói xong thì bị Cẩu Phú Quý liếc một cái đầy mỉa mai, cậu hoàn toàn phớt lờ họ.

Thế nhưng cặp vợ chồng đó như thể không thấy thái độ của cậu, vẫn bám vào thẳng nhà ăn.

Đầu bếp chính trong nhà ăn của nhà thi đấu đã nhận được tin từ đệ tử là có người bắt được một con cá ngừ to tướng mang về. Trong lòng ông cũng mừng rỡ, đã mài dao được mấy phút rồi.

Thật ra vẫn còn khá nhiều lương thực dự trữ. Nhưng vì không rõ cơn mưa sẽ kéo dài bao lâu, cộng thêm số người tới trú ẩn đông hơn dự đoán ban đầu, nên việc phân phát thức ăn hằng ngày bị siết chặt.

Ăn no thì chắc chắn đủ, nhưng muốn có món ngon như thịt cá thì tuyệt đối không có. Có cơ hội “tăng ca” nấu riêng thế này, đầu bếp cũng háo hức lắm.

Khi Cẩu Phú Quý đặt con cá ngừ mà mình bắt được lên thớt một cái “rầm”, con cá vẫn chưa cam lòng mà còn quẫy đuôi mấy cái.

Thực ra, bị bắt là do con cá xui xẻo — nó bị sóng thần đánh lên bờ, bơi lang thang trên phố. Vừa đến "địa bàn" mới, nó còn chưa kịp hiểu rõ độ phức tạp của cuộc sống đã đâm đầu vào một chiếc ô tô đang đậu phía trước, lúc đó Cẩu Phú Quý đang lội nước bắt cua bắt sò gần đó.

Tiếng lớn thu hút sự chú ý của Cẩu Phú Quý. Khi thấy con cá còn đang choáng váng, dòng máu rái cá của cậu đã thức tỉnh, lập tức vác viên gạch đập một phát vào đầu con cá ngừ.

Khi viên gạch nện trúng đầu con cá ngừ một cách chuẩn xác, kỹ năng thiên phú thứ ba của rái cá Phú Quý — Master đấm đá— lập tức được kích hoạt, cộng thêm sát thương tăng cường làm con cá xụi bại tại chỗ.

Tuy không chết ngay, nhưng cũng hấp hối, không vùng nổi nữa.

“Chà! Cậu trai này dùng gạch giết cá à? Nhìn cái đầu kìa, bị đập ra hố vuông vức luôn đấy!”

Đầu bếp lớn vui vẻ sờ nắn con cá từ đầu đến đuôi, rồi không tiếc lời khen ngợi kỹ năng “dùng gạch như dao” của Cẩu Phú Quý.

Vừa nói, ông vừa nhanh chóng tìm đúng chỗ dưới đầu cá định cắt xuống, nhưng Cẩu Phú Quý liền nói:

“Thầy ơi, cắt xuống thấp hơn mười phân nữa đi.”

Dù sao cái đầu cá này cũng là đổi bằng nhẫn hồng ngọc, phải cắt sao cho nhiều thịt một chút.

Nghe đến đây, Kim Mãn Đường cười tươi như hoa, bàn tay đeo nhẫn lấp lánh dù thiếu một chiếc vẫn đủ chói mắt, vỗ vai Cẩu Phú Quý:

“Cậu tốt quá chừng!”

Thế là Kim Mãn Đường nhận được một cái đầu cá to tướng, ít nhất cũng phải 10kg.

Sau đó, Cẩu Phú Quý tiếp tục bán phần đuôi và một miếng bụng cá cho hai người trước đó — một nhà có người già, một nhà có trẻ con. Còn lại toàn bộ phần thịt cá, cậu không định bán lẻ nữa.

“Thầy ơi, thầy cắt giúp cháu phần ngon nhất — chỗ thịt bụng ấy. Còn lại cứ giao hết cho nhà ăn xử lý. Dù sao bán cho nhà ăn thì cũng giúp được nhiều người có thêm bữa ngon. Còn tiền thì... thầy thấy sao cũng được, miễn không cho không là được rồi ạ.”

Vốn đầu bếp cũng định mua cá từ đầu, giờ nghe Cẩu Phú Quý nói thẳng thắn, lại không hề ra giá vô lý, nên trong lòng càng thêm có cảm tình với cậu trai cột tóc đuôi ngựa này.

“Cậu nhóc này thẳng thắn thật đấy. Vậy bọn tôi cũng không làm khó cậu. Giờ mà mua cá theo giá thị trường thì chắc chắn là thiệt cho cậu rồi.”

“Thế này nhé, bọn tôi đổi với cậu ba quả táo, bốn trái dừa, thêm hai quả dứa nữa. Bây giờ trái cây cũng hiếm như vàng rồi đó.”

Cẩu Phú Quý chẳng thèm mặc cả, gật đầu đồng ý ngay.

Đúng như đầu bếp nói, giờ tiền bạc chẳng còn giá trị bao nhiêu, đổi hàng lấy hàng còn công bằng hơn.

Thế là cuối cùng, Cẩu Phú Quý nhận được một đĩa sashimi cá ngừ to do đầu bếp tự tay chuẩn bị, rồi mang cả phần còn lại của con cá cùng đĩa sashimi ấy về lều.

Trái cây thì có thể đến nhà ăn lấy sau.

Cặp vợ chồng trung niên đi theo từ đầu với ý định "hưởng ké" thì bây giờ thấy cá bán hết cho nhà ăn, tỏ ra vô cùng khó chịu. Người phụ nữ trung niên thậm chí còn lấn đến gần anh, định với tay giành lấy đĩa sashimi.

Nhưng tay bà ta còn chưa chạm được thì đã bị một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nắm chặt, khiến bà ta lập tức gào toáng lên:

“Làm gì thế hả?! Ông làm gì mà nắm tay tôi?! Một thằng đàn ông như ông định giở trò sàm sỡ đấy à?! Có ai không, mau tới xem này! Ở đây có người giở trò đồi bại này!”

Tạ Thiên Lang nhìn bà cô đang gào khóc ăn vạ điêu luyện, lại nhìn ông chồng còn thành thạo hơn đang xắn tay áo định đánh hắn, bèn tiện tay hất bà ta về phía ông chồng, rồi nheo mắt cười đầy mỉa mai:

“Bà cô à, đừng có diễn nữa.”

“Dựa theo tiêu chuẩn của tôi, ít ra cũng phải là anh ta mới được.”

Người bị chỉ – Cẩu Phú Quý – liếc hắn một cái, rồi thản nhiên bưng đĩa cá sashimi và phần thịt cá quay lưng bỏ đi.

Cậu không hứng thú với kiểu “sói hoang” thế này đâu.
***
Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu Phú Quý: … Nhìn đôi tay đó đi, tôi thấy tôi thua là vì họ của tôi thôi!

Kim Mãn Đường: Không không, tiền của sao bằng mạng sống? Tôi thấy “Cẩu” mới tốt thật đấy! Hải sản Phú Quý cơ mà~   

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me