TruyenFull.Me

Bnc Odbbhd

Chương 27:

Dù bầy sói đã rút lui, nhưng nỗi kinh hoàng và đau đớn mà chúng mang đến không biến mất cùng chúng.

Trong gần mười phút sau đó, những người tụ tập trong đường hầm vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ cảnh giác, không ai dám hành động thêm, thậm chí không dám khóc lớn hay kêu cứu —

Ai cũng sợ bầy sói đói khát quay lại, mở ra một cuộc tập kích tàn khốc nữa.

Tạ Thiên Lang là người đầu tiên lên tiếng: “Sau khi đã săn mồi thành công bầy sói sẽ không tấn công lần nữa — ít nhất là đêm nay chúng sẽ không quay lại. Sau đó, chúng ta sẽ đốt ba đống lửa ở mỗi đầu đường hầm. Tôi và ba anh em của tôi sẽ canh giữ lối vào phía này, còn đầu bên kia thì để trưởng tàu và bốn cảnh sát đường sắt canh giữ. Có chúng tôi canh hai đầu, thêm năm con chó và bốn con mèo có thể cảnh báo từ sớm, sẽ không còn chuyện tập kích bất ngờ nữa.”

“Cho nên yên tâm đi, ai nên làm gì thì làm nấy. Thống kê lại số người thương vong, nhanh chóng cứu chữa người bị thương.
Ai không bị thương thì tranh thủ nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải tiếp tục lên đường.”

Giọng của Tạ Thiên Lang trầm ổn, đồng thời nói rõ mọi người cần phải làm gì lúc này.

Khi anh vừa nói xong những người bị nỗi sợ và hiểm nguy làm cứng đơ mới bừng tỉnh, từng người một bắt đầu lấy lại tinh thần.

Thế là, tiếng nức nở khe khẽ ban đầu lập tức biến thành tiếng khóc than vang dội, ngoài tiếng khóc còn có cả những tiếng hô hoán đầy sốt ruột khi người ta tìm kiếm người thân, bạn bè của mình.

Phần lớn mọi người sau khi tìm được người thân thì kích động ôm chầm lấy nhau, nhưng cũng có một số người — rõ ràng chỉ cách nhau trong gang tấc — lại như người xa lạ, im lặng nhìn nhau không nói gì.

Những gia đình không bị thương nặng bắt đầu tụ lại, nhặt nhạnh đống củi bị văng tung toé trong lúc chạy trốn và tìm lại hành lý bị rơi mất.

Nhưng phần nhiều vẫn là tiếng cầu cứu từ thân nhân của người bị thương:

“Có bác sĩ không, mau tới xem con gái tôi đi!! Con bé này vì cứu tôi—một ông già vô dụng như tôi—mà bị sói cắn! Nó mới hai mươi sáu tuổi thôi, vai bị cắn mất một miếng thịt to thế này thì sau này biết phải làm sao đây hả trời ơi…” Ông bố già ôm chặt con gái mình, đau xót nước mắt ròng ròng.

Ở một góc khác, vợ và con trai vây quanh người cha đang nằm dưới đất mà bật khóc nức nở:

“Bác sĩ ơi bác sĩ mau đến đây! Tay ba cháu đang chảy rất nhiều máu! Ba đau đến mức không nói nổi nữa rồi hu hu…”

“Bác sĩ! Làm ơn xem giúp mẹ tôi với! Bụng bà bị sói cắn thủng một lỗ lớn rồi… trời ơi, phải làm sao bây giờ? Trời ơi! Trời ơi!”

Chẳng mấy chốc, toàn bộ đường hầm tràn đầy tiếng khóc than.

Cẩu Phú Quý vừa mím môi vừa dùng băng gạc băng bó vết thương cho Hắc Bối, vừa lắng nghe Tống Tam Xuyên báo cáo:

“Vừa rồi tôi đi một vòng xem xét, ít nhất có hơn hai mươi người bị sói cắn, trong đó hơn chục người bị thương nặng mất khả năng di chuyển.”

“Khoảng ba đến bốn chục người bị ngã hoặc đâm vào đống lửa khi bỏ chạy nên bị thương nhẹ… Có một thằng chạy nhanh quá không để ý, đâm thẳng đầu vào tường, giờ còn nằm bất tỉnh trong góc.”

Tống Tam Xuyên nghiến răng nói: “Nhưng chúng ta chỉ giết được bảy con sói thôi.”

Trong đó có bốn con là do đại ca một mình hạ gục, một con bị Hắc Bối cắn chết, nói cách khác ngoài Tạ Thiên Lang và Hắc Bối ra, cả đàn sói xảo quyệt kia chỉ mất thêm hai con nữa.

Tạ Thiên Lang nghe vậy sắc mặt không thay đổi: “Không có gì phải tức giận cả. Người yếu sẽ chết, kẻ mạnh sẽ sống. Đàn sói này còn sống tốt được trong những trận mưa lớn liên tiếp, chứng tỏ chúng là kẻ mạnh trong dãy núi này.”

“Hơn nữa, bầy sói đó hành động có kỷ luật, không liều mạng, không tham lam, thậm chí còn biết phối hợp từng nhóm ba con. So với đám người này — gặp nguy hiểm thì chỉ biết la hét bỏ chạy, thậm chí còn đẩy người khác ra nếu chúng không thắng mới là chuyện lạ.”

Tống Tam Xuyên tất nhiên cũng hiểu chuyện đó, nhưng vẫn không khỏi thở dài: “Vậy bây giờ làm sao đây? Chúng ta thức suốt đêm ở đây sao? Chúng ta có thể chịu được, nhưng sau cú sốc này, tôi thấy ít nhất một nửa sẽ không chịu nổi, ngày mai không thể tiếp tục đi được đâu.”

Tạ Thiên Lang không nói gì, ánh mắt nhìn đống lửa vừa được nhóm lại phía trước. Còn Cẩu Phú Quý thì ngồi bên cạnh lửa, chăm sóc và băng bó vết thương ở cổ của Hắc Bối.

May mắn thay, vết cắn không quá sâu, dù máu vẫn chảy, nhưng sau khi xịt thuốc và băng bó, vết thương đã ổn hơn. 

Cẩu Phú Quý xoa nhẹ cái đầu nó, rồi ngước lên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, sắc bén. 

Cậu và hắn nhìn nhau một lúc, rồi cậu dời ánh mắt đi, móc từ túi quần ra lọ mật ong, bóp nhẹ cho mật chảy ra, uống hai ngụm, nhìn cảnh tượng thê lương trong đường hầm. 

Uống thêm ba ngụm mật ong nữa, cậu đút lọ mật trở lại túi, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc sảo ánh lên vẻ thách thức nhìn hắn: “Đám vô dụng này không sài được. Tôi đi tìm cứu viện, là con người thì đi với tôi đi?”

“Có làm được không vậy?”

Lời khiêu khích của cậu làm nhóm người Tần Phong và Kim Mãn Đường hít khí liên tục.

Hắn nhướn đôi mày sắc bén lên cao, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên mặt: “Phú Quý, cậu biết những kẻ từng nghi ngờ tôi liệu có làm được không cuối cùng ra sao không?”

Cậu nhìn thấy nụ cười đầy vẻ hiểm độc ấy, bỗng cảm thấy một điềm chẳng lành. Nhưng chưa kịp phản bác hắn lảm nhảm, thì hắn đã tự nói ra câu trả lời rồi.

“Một nửa chết rồi, một nửa trở thành người thân của tôi.” 

Lửng mật Phú Quý: “???” 

Chết thì còn hiểu được, nhưng thành người thân là thế nào? 

Hắn đoán được sự thắc mắc của cậu, nhướn mày, đưa ánh mắt dịu dàng giả tạo nhìn Tống Tam Xuyên.

Bị hắn nhìn chằm chằm, Tống Tam Xuyên chống đỡ được ba giây cũng chịu thua, lập tức cho Cẩu Phú Quý một màn giải thích sống động.

Tống Tam Xuyên nhắm tịt mắt, không còn liêm sỉ mà hét lên với Tạ Thiên Lang một tiếng vang dội: “Ba ơi!”

Tiếng “ba” ấy phải nói là trong trẻo, dứt khoát đến mức khiến cả Hắc Bối đang nằm dưới đất cũng phải quay đầu lại nhìn.

Khóe miệng Tống Tam Xuyên giật giật — ngay cả Hắc Bối cũng tranh thủ bắt nạt cậu ta!

Cẩu Phú Quý: “…”

Cậu quay sang nhìn Tạ Thiên Lang, im lặng một hồi mà chẳng nói được lời nào.

Trong đầu chỉ vang lên một câu: Mẹ kiếp, đồ không còn tính người!

Và… khi nào cậu mới có được một đội cũng gọi mình là ba như vậy nhỉ? Không gọi ba thì gọi anh cũng được!

Cẩu Phú Quý sinh ra là người đứng đầu!

Cậu bị Tạ Thiên Lang dằn mặt  làm cho cạn lời, chỉ biết trợn trắng mắt xoay người đi về phía bên kia đường hầm tìm Lục Thừa Phong.

Thấy Cẩu Phú Quý không phản ứng gì, Tạ Thiên Lang không im lặng nổi. Hắn sải bước dài, theo sát phía sau Phú Quý, lặp đi lặp lại một câu: “Nếu tôi giỏi hơn cậu, cậu sẽ trở thành người thân của tôi, thấy sao?” 

Lửng mật Phú Quý bị hắn làm phiền không chịu nổi, lạnh nhạt cười thầm: Trở thành người thân ư? Quá đơn giản—làm ba ông luôn! 

Tạ Thiên Lang híp mắt lại, ai làm ba ai còn chưa chắc đâu. 

Khi Lục Thừa Phong nghe Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang nói sẽ thức cả đêm đến ga Hải Lan tìm cứu viện, thì ngẩn người vài giây, rồi xúc động và ngạc nhiên. 

Dĩ nhiên, Lục Thừa Phong luôn mong có người như vậy vì hiện tại có quá nhiều người bị thương. Chưa kể, sau mấy giờ đi bộ có lẽ sáng mai sẽ có một nhóm người bị bệnh nên tiếp tục đi là không thể.

Lục Thừa Phong là trưởng tàu, đã hứa sẽ đưa người đến nơi đến chốn, đưa mọi người rời đi an toàn, rồi lại đến nơi một cách an toàn, nhưng thực tế quá khó khăn.  Lục Thừa Phong đã ngồi bên đống lửa suy nghĩ lâu, trăn trở tìm kiếm giải pháp hết lần này đến lần khác.

Lúc này có người chủ động Lục Thừa Phong cũng trút được gánh nặng, nhưng cảm thấy áy náy và lo lắng: 

“Thật sự ổn chứ? Các cậu vừa đánh với bầy sói, nếu lại dầm mưa suốt đêm cơ thể sẽ…Là trưởng tàu mà để hành khách đi cầu viện, tôi vô dụng quá… Hay để tôi đi cùng các cậu nhé? Dù gì cũng thêm người, có thể hỗ trợ lẫn nhau…” 

Lục Thừa Phong lắp bắp khi nói, nhưng chưa dứt câu đã bị Phú Quý—người vốn nóng nảy—thô bạo ngắt lời: 

“Cái thể trạng như anh đừng có mơ đi cùng bọn tôi. Dù sao anh là trưởng tàu, có anh ở đây ít nhiều mọi người cũng sẽ an tâm hơn. Anh cứ ở lại ổn định tâm lý của mọi người, chờ tụi tôi tới cứu là được rồi.”

"Đừng có ngượng nữa, giữa người với người luôn có sự khác biệt. Anh cứ chấp nhận đi." 

Lửng mật Phú Quý nói đến đây thì bỗng khựng lại một chút, sau đó nhẹ húng hắng nhìn Lục Thừa Phong: 

"…Thôi nào, chúng tôi mang theo đồ rồi đi đây." 

Cuối cùng, cậu vẫn không nói ra câu: "Nếu tôi thành công đưa được quân cứu viện về, anh phải gọi tôi một tiếng ba đấy." 

Đủ để thấy, Tạ Thiên Lang mặt dày hơn cậu nhiều. 

Lục Thừa Phong: "???" 

Cảm giác như cậu tóc dài kia còn lời chưa nói ra? 

Sau đó, Cẩu Phú Quý quay lại bên đống lửa, dưới ánh mắt lưu luyến của những con vật, cậu thu dọn ba lô, mang theo ba chai nước và một gói bánh quy nén rồi rời đi. 

Lúc sắp đi, Hắc Bối và Husky muốn đi theo nhưng một đứa bị thương, một đứa vô dụng, cả hai đều bị đại ca Phú Quý từ chối.
                         Mặc cho con vẹt trọc lông vỗ cánh liên tục, bay vòng quanh gào toáng lên: 

"Mị bay được!! Mị nhìn xa được!!" 

"Mị bay được!! Mị nhìn xa được!!" 

Cẩu Phú Quý cũng từ chối:   "Trời mưa tầm tã thế này mà bay cái quần què gì, bay vài tiếng nữa là rụng sạch lông luôn đấy. Ở yên đây đi." 

Thế là nàng công chúa kiêu hãnh nổi giận đùng đùng, còn hội mèo chó thì sung sướng hả hê. 

Sau đó, Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang bước ra khỏi đường hầm, dưới ánh mắt kỳ vọng và dõi theo của mọi người. 

Ai cũng hiểu họ phải đi suốt đêm để tìm cứu viện, gần như tất cả đều ôm lòng biết ơn, thầm cầu nguyện cho hai người họ. 

Mong rằng hành trình của họ sẽ suôn sẻ, đường đi thuận lợi không gặp phải hiểm nguy tai họa. 

Nhưng thực ra…

Người lửng mật Phú Quý và sói hình người Tạ Thiên Lang chẳng gặp nhiều khó khăn trên quãng đường đi. 

Tạ Thiên Lang, 29 tuổi, đang trong độ tuổi sung nhất về thể chất và sức mạnh của nam giới. Hơn nữa, hắn còn là chiến binh hàng đầu của lực lượng đặc nhiệm ưu tú nhất Hoa Quốc, từng trải qua vô số khóa huấn luyện khắc nghiệt và hoàn thành những nhiệm vụ mà người bình thường không tưởng tượng nổi.

Tạ Thiên Lang là một huyền thoại trong quân đội Hoa Quốc. Nếu không phải vì cá tính mạnh, thiếu sự phục tùng, thỉnh thoảng còn tự ý hành động, ra tay với cả đồng đội phạm lỗi, thì quân đội Hoa Quốc đã nâng niu hắn như quốc bảo. 

Dù tính khí có phần bất thường, buộc nghỉ tạm thời, nhưng khi đất nước lâm nguy, người đầu tiên mà cấp trên nghĩ đến vẫn là hắn. 

Tạ Thiên Lang có sức mạnh chống lại mười người cùng lúc. Nếu không, thì làm sao một mình lại có thể trở thành một đội lúc tận thế?

Có thể nói, trong mắt cấp trên một mình hắn ngang với cả đội Tần Phong.

Thế nên, việc chạy hàng chục cây số dưới cơn mưa suốt một đêm có đáng là gì? Sáu ngày bảy đêm không ngủ, truy kích kẻ địch đến hoàn thành nhiệm vụ—chuyện đó hắn đã từng làm rồi, là chuyện nhỏ thôi. 

Nhưng điều khiến Tạ Thiên Lang kinh ngạc chính là Cẩu Phú Quý cũng có thể theo kịp nhịp độ của mình. 

Nhùn vẻ ngoài cậu không phải người có sức dẻo dai, sức bền cao. Hắn đã nhùn kỹ, thậm chí chạm vào người Cẩu Phú Quý. Hắn khẳng định cơ thể cậu không rèn luyện bài bản trong thời gian dài.
         
Cùng lắm chỉ được coi là khỏe mạnh, thể lực tốt hơn người bình thường một chút. Nhưng muốn so sánh với hắn—không nói đến chuyện viển vông, thì cũng giống như mơ giữa ban ngày. 

Thế mà cả hai đã chạy dọc theo đường sắt dưới cơn mưa suốt ba tiếng đồng hồ, giờ đã hơn một giờ sáng. Ngay cả Tạ Thiên Lang cũng bắt đầu thấy mệt mỏi, vậy mà cậu trai tóc dài chạy bên cạnh lại không có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi chút nào. 

Dù nhịp thở của cậu ngày càng gấp gáp, tốc độ chạy cũng không còn nhanh như lúc đầu, nhưng vẫn có thể  kiên trì tiếp tục—thậm chí trông vẫn còn sức lực. 

Chỉ có điều…

Khi Cẩu Phú Quý lại lấy từ ba lô ra một hộp mật ong, cau mặt ngửa cổ uống một ngụm lớn, Tạ Thiên Lang không kìm được nhướng mày hỏi: 

“Cậu uống hết hai hộp rưỡi mật ong rồi đó hả?” 

Bị vị ngọt gắt của mật ong làm cho khó chịu, lửng mật Phú Quý đang vô cùng bực bội. Nghe câu hỏi lập tức quay phắt lại, đôi mắt phượng trợn lên: 

“Uống mật ong thì sao? Có phải mật ong nhà anh đâu mà lắm lời!!” 

Tạ Thiên Lang chẳng e ngại vẻ cáu kỉnh của Phú Quý, thậm chí còn cảm thấy khá thú vị, bật cười.

“Uống mật ong tốt cho da lắm, giúp dưỡng nhan đấy.” 

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi—cậu không thấy ngọt phát ngán à?” 

Lửng mật Phú Quý: “……” 

Ông không thấy tôi bị ngọt phát cáu à!! Chính vì quá ngọt, uống nhiều quá nên mới bực bội đây này aaaa!! 

Nhưng tôi có thể không uống à?! Có buff huyết thống, còn có cả kỹ năng tự hồi phục, đã nghịch thiên đến mức này rồi—vậy mà suýt nữa chạy không kịp ông. Tôi muốn hỏi một câu—ông là người hả?! Ông có chắc là người thật chứ không phải robot đội lốt người hoặc quái vật ngoài hành tinh không?!!

Thế là Tạ Thiên Lang nhận ánh nhìn vừa oán giận vừa tức tối từ Phú Quý. Mà nói sao nhỉ, ánh mắt ấy lại khiến Tạ Thiên Lang cảm thấy thoải mái vô cùng, thậm chí còn ngứa ngáy khó tả. 

Hắn bật cười, nhanh tay vuốt nhẹ đuôi ngựa dài đã ướt sũng của Cẩu Phú Quý. 

Ngay lập tức, Phú Quý vung tay đánh, nhưng Tạ Thiên Lang đã lanh lẹ rút tay về, rồi bắt đầu lục lọi ba lô của mình lấy ra một gói mì cay. 

“Được rồi, chúng ta đã chạy ba tiếng rồi, ít nhất cũng được hai mươi lăm cây số. Còn khoảng bốn mươi cây nữa, tầm sáu bảy giờ sáng là đến nơi thôi. Giờ không cần gấp quá, ăn ít mì rồi vừa đi vừa điều chỉnh lại nhịp độ.”

Lửng mật Phú Quý nhìn chằm chằm vào gói mì cay, ngón tay khẽ động nhưng chưa nhận lấy, bị Tạ Thiên Lang nhét thẳng vào tay. 

“Ban đầu định để dành cho Viên Viên.” 

“Giờ Viên Viên không có ở đây, cho cậu ăn cũng được.” 

Đang xé gói mì cay, Phú Quý bỗng giật mình trước câu nói đó, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Thiên Lang. 

Thế nhưng, con sói ấy vẫn bước đi phía trước với dáng vẻ hoàn toàn bình thường, chỉ khe khẽ ngâm nga một bài hát cũ rích nhưng khiến Phú Quý nổi cả da gà: 

“Ngàn năm đợi một lần~ Đợi một lần a~ Ngàn năm đợi một lần~ Ta không hối tiếc a~” 

Lửng mật Phú Quý bực bội: “Bài gì mà cũ rích thế này! Giữa đêm hát không thấy rờn rợn à? Đổi bài khác đi!!” 

Tạ Thiên Lang bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Phú Quý bằng đôi mắt sáng rực, rồi thuận theo mà đổi bài ngay lập tức: 

“Vừa bắt được mấy con yêu! Lại hàng phục mấy con ma! Quỷ quái yêu tà sao mà lắm thế?!”

Lửng mật Phú Quý: “! Đổi tiếp đi! Xí mứng chết được!!” 

Tạ Thiên Lang gật đầu, lại đổi bài lần nữa: 

“Hồ Lô Huynh Hồ Lô Huynh, một dây leo bảy đóa hoa… Gió mưa chẳng hề sợ… La la—?” 

“Anh có thù oán gì với yêu quái không đấy?!!” Cuối cùng, Phú Quý tức đến mức không chịu nổi nữa, ngậm mì cay trong miệng, vung móng vuốt lên quào thẳng vào Tạ Thiên Lang: “Yêu nghiệt nạp mạng!! Hôm nay Đại Thánh ta phải trừ hại vì dân!!!”
        
Tạ Thiên Lang cười ha hả, không nói lời nào mà tăng tốc chạy lên phía trước. Vừa chạy, hắn vừa quay đầu lại khiêu khích: 

"Cậu đến mà đuổi tôi, đến mà đuổi tôi~ Bắt được tôi thì tôi cho cậu 'hê hê hê' đó nha!" 

Lửng mật Phú Quý: "Hả? Hei! Tui!" 

Ngươi cái tên não tàn này cũng xứng để ba 'hê hê hê' chắc?! 

Xác nhận ánh mắt—đúng rồi, con sói này lên cơn theo đợt! 

Thế là lửng mật Phú Quý cứ thế đuổi theo Tạ Thiên Lang suốt cả quãng đường. 

Dường như vì có một mục tiêu truy đuổi và giao đấu, năm giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. 

Khi cậu uống hết hộp mật ong thứ tư rồi bất ngờ bật nhảy lên lưng Tạ Thiên Lang, sói ta chợt khựng lại. 

Cậu ngồi trên lưng Tạ Thiên Lang, nhìn về phía trước—nơi có một nhà ga trông hoang vắng nhưng vẫn hiện rõ giữa màn mưa.

Họ đã đến nơi. 

Lúc này, những đám mây đen nơi chân trời dần để lộ chút ánh sáng ban mai. Dù mưa vẫn còn rơi, nhưng cả đất trời đã sáng lên. 

Tạ Thiên Lang đưa tay đỡ lấy đôi chân của người phía sau, giọng mang theo ý cười: 

"Chào buổi sáng, Viên Viên." 

Lửng mật Phú Quý suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng bị Tạ Thiên Lang giữ chặt, cứ thế cõng đi về phía trước.

“Được rồi, đừng chạy nữa, ba cõng con. Chúng ta đi ăn một bữa sáng nóng hổi rồi quay lại cứu người.” 

“Ba cái đầu anh! Ba mới là ba của anh!! Còn nữa, ba không phải Viên Viên!” 

“Biết rồi Viên Viên, đừng cựa quậy. Cậu không thấy đau chân à?” 

Cẩu Phú Quý nằm trên lưng Tạ Thiên Lang, cúi đầu nhìn vào đỉnh đầu hắn. Trong khoảnh khắc, sắc mặt cậu hơi sững sờ, nhưng rồi lại trầm xuống im lặng. 

Hừ. Chậc!
***
Tui nghi mà, ông này khó lừa ác.

Chương 28:

Ngày 26 tháng 8, đã 8:00 sáng Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa dừng. Tiếng mưa nghe lâu dần làm người ta vừa bất lực vừa quen thuộc với nó.

Những người trong đường hầm đã trải qua một đêm khủng hoảng, không một ai ngủ ngon. Có người lo sợ, có người chăm sóc người thân, Mỗi người đều thấp thỏm đề phòng bầy sói hay những con thú khác tiếp tục tấn công. Cứ thế tuần hoàn suốt một đêm cho đến khi sáng.
Khi ánh sáng ban mai ló rạng gần như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. 

Khi ánh sáng dần chiếu rọi và đường hầm làm lộ ra những dấu vết của đêm qua, những dấu vết chết chóc của cuộc thảm kịch không còn được bóng tối che đậy. Sự bất an và thấp thỏm dần được ánh sáng xua tan mọi người dùng thả lỏng về bệnh tật cũng dần kéo đến.

Lưu Cẩm nghe tiếng gọi dồn dập xung quanh, khẽ nhấn ấn đường phía sau kính mắt. Lưu Cẩm và bốn bác sĩ khác trên đoàn tàu đã thức trắng suốt đêm để điều trị cho những người bị bầy sói cắn. 

“Bác sĩ Lưu! Mau xem giúp con tôi! Cả người nó nóng hầm hập, sáng nay gọi mãi không tỉnh!” 

“Bác sĩ Lưu! Hình như tôi sốt rồi, anh có thuốc hạ sốt không?” 

Những tiếng kêu vang lên từ lời này đến lời khác, đây là một buổi sáng không hề bình yên.

Mặc dù các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng số thuốc và dụng cụ y tế quá ít. Thuốc trị cảm cúm và sốt đã hết ngay cả băng gạc cũng không còn, bọn họ chỉ có thể tìm một số quần áo còn khá sạch sẽ thành từng mảnh để cầm máu cho người bị thương. Dù đã cố gắng chăm sóc những người bị thương suốt cả đêm nhưng thuốc men và điều kiện y tế quá thô sơ, chỉ có thể cầm máu và duy trì sự sống tạm bợ.

Bây giờ ai cũng đang trông chờ sự cứu viện Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang. Những tia sáng mờ nhạt của buổi sớm có thể đem lại chút hy vọng, nhưng cũng không thể xua tan hết cảm giác bất lực và lo âu trong lòng mọi người.   

Bây giờ không còn thuốc hay các vật dụng y tế, Lưu Cẩm chỉ có thể chạy nhanh đến những người kêu mình và hướng dẫn họ phương pháp chườm lạnh để hạ nhiệt.

Mặc dù trời đã sáng nhưng bầu không khí vẫn chịu nặng, nhưng sau tất cả vẫn còn nỗ lực và hi vọng dù nói nhỏ bé nhưng vẫn giàu nghị lực kiên cường.

Lấy nước mưa bên ngoài thấm ướt quần áo để hạ nhiệt, bác sĩ Lưu vừa làm vừa tự giễu: “Ít ra thì trời đang mưa, không lo thiếu nước.”
Tình hình bây giờ tệ hơn ban đầu họ nghĩ rất nhiều, thể trạng của mọi người dần đi xuống. Như lời nói của trưởng tàu đã nói, đừng nói đến việc đi tiếp chỉ việc ở yên một chỗ để không ổn rồi. Nghĩ tới đây, Lưu Cẩm khẽ nghiêng đầu nhìn về phía xa theo đường ray tàu. Bọn họ chỉ ở yên một chỗ đã vất vả đến vậy, còn hai người kia – kẻ dám liều mình lao vào mưa gió giữa đêm tối thì sao? Giờ họ đã đi đến đâu rồi? Có bình an không?
Theo tốc độ chạy trung bình của một người bình thường trong mưa gió, một giờ đi được khoảng 5-6km. Nếu hai người vừa chạy nhưng không nghỉ lâu, tính từ lúc đi đến vây giờ chắc cũng gần mười tiếng rồi. Vậy chắc hai người họ đã đi nữa quãng đường rồi nhỉ? Nếu đi nhanh, cga ứ họ tới ga Hải Lan vào lúc 9h hoặc 10h sáng. Tranh thủ thù chắc khoảng 12h trưa sẽ đến đây được.
Nếu được như vậy thì tốt biết mấy. Lưu Cẩm hy vọng trong lòng. Nhưng Lưu Cẩm hiểu rõ, suy nghĩ của mình là tình huống tốt nhất, cảnh đẹp nhất mà Lưu Cẩm tưởng tượng ra.
Lỡ hai người gặp chuyện bất ngờ nào đó…

Bác sĩ Lưu ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại xem đồng hồ thầm nghĩ — thà rằng họ đi chậm một chút, chỉ cần có thể mang được cứu viện tới trước khi trời tối hôm nay là được.
Khẽ thở ra một hơi, rồi nhanh chóng quay lại tiếp tục công việc.
Cùng lúc đó ở gần miệng hầm bên ngoài, Tống Tam Xuyên và Kim Mãn Đường đang bàn hành trình của Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang.
“Hồi tối hoảng quá, đầu óc tôi như tơ vò, nên để Phú Quý đi cùng anh Tạ!” – Tống Tam Xuyên vừa đập đùi vừa hối hận ra mặt – “Chuyện này để ổng đi một mình là được rồi, hoặc để Đội trưởng Tần đi theo, sao lại để Phú Quý cơ chứ!”
Kim Mãn Đường nghe vậy thì khó chịu ra mặt:
“Phú Quý nhà tôi thì sao? Ý cậu là coi thường cậu ấy à?”
Tống Tam Xuyên trừng mắt lườm một cái:  “Tôi không có coi thường! Phải công nhận là Phú Quý giỏi thật, đánh đấm cũng không tệ. Nhưng cậu ấy vẫn là người, cậu hiểu không? Mà người bình thường không thể so với anh Tạ được! Thể chất với sức của ông không biết trâu có đọ lại không nữa!”
“Trong đợt huấn luyện toàn quân dã ngoại, ổng đến đích sớm hơn người thứ hai tận 3h.”
Trong diễn tập hai đội đỏ-xanh, một mình ổng mò từ doanh trại đỏ sang doanh trại xanh, hạ luôn bộ chỉ huy.”
“Chưa đâu, có đợt đám buôn ma túy chọc ổng. Ổng giận á, cái ổng thức sáu ngày bảy đêm rượt theo diệt cả ổ luôn má.”
Nói tới đây, mặt Tống Tam Xuyên tái mét: “Ba tôi— khụ, không phải, ý tôi là anh Tạ nhà chúng tôi, là một cái máy không biết mệt là gì! Ảnh chạy mấy chục cây số trong một đêm còn thấy bình thường, Phú Quý khó mà theo kịp.”
“Chắc là ổng tìm một chỗ nào an toàn cho Phú Quý nghỉ lại, rồi tự mình đi tiếp tìm cứu viện rồi.”
Giải thích thế thì Kim Mãn Đường cũng nhận ra sự chênh lệch giữa Phú Quý và vị đội trưởng Tạ kia.
Nghĩ tới đây, Kim Mãn Đường cũng đành câm nín. Dù trong mắt Kim Mãn Đường Phú Quý luôn là số một, nhưng nói thật lòng Kim Mãn Đường cũng không tưởng tượng nổi Phú Quý có thể chạy liền mấy chục cây số trong đêm, còn đuổi kịp tốc độ của tên người sói kia.
Dù sao thì… Phú Quý vẫn là con người.
Còn cái người tay không giết sói đó, thì chưa chắc.
“Thôi, bỏ qua chuyện đó đi,” Kim Mãn Đường chau mày, liếc nhìn tình cảnh thảm hại trong đường hầm, lo lắng, “Giờ cũng tám giờ sáng rồi, không biết đội trưởng Tạ có thể mang cứu viện về trước mười hai giờ trưa không đây?”
Lúc này, Tống Tam Xuyên không nhịn được mà tự hào: “Mười hai giờ trưa? Cậu đang xem thường đội trưởng của chúng tôi rồi! Tốc độ chạy bộ vượt địa hình của đội trưởng một tiếng chạy được mười cây số là chuyện nhỏ, giờ đường trơn lại đang mưa, tính gọn còn tám cây. Biết đâu giờ này đã tới ga rồi, mười giờ sáng! Trước mười giờ chắc chắn sẽ thấy đội trưởng dẫn đoàn tàu tới cứu chúng ta!”
Tống Tam Xuyên không cố tình nói lớn nhưng cũng không hạ thấp, bởi bên cạnh Kim Mãn Đường còn nhiều người khác nghe thấy. Trong lòng họ bỗng dâng lên hy vọng.
Nếu thật sự tàu đến lúc mười giờ thì đúng là quá tuyệt vời!
Nhưng có người hy vọng, thì cũng có người nghi ngờ.
Bị mọi người cô lập ra một góc, Tống Bác cười nhạo khẽ rồi châm chọc:  “Đừng nói mười giờ, chỉ cần họ tìm được cứu viện đã là may lắm rồi. Biết đâu họ đến nơi rồi tự đi luôn, sao phải quay về chịu khổ nữa?”
Hoa Nghênh Xuân thấy gã là bực mình liền đáp lại: “Cậu tưởng ai cũng vô liêm sỉ như mình à? Đừng lấy cái bụng mình đo lòng người khác. Tự soi gương xem mình xấu xí bao nhiêu đi!”
Biểu cảm của Tống Bác ngay lập tức trở nên u ám. Gã vừa định nói gì thì phía sau trong đường hầm bỗng nhiên có tiếng động.

Nhanh hơn phản ứng của đám người là mấy chú chó Labrador, Husky cùng hai chú Poodle nhỏ nằm phía sau đó. Chúng đồng loạt dựng tai, rồi lập tức phấn khích chạy về phía sau.

“Gâu!”

“Gâu gâu gâu gâu!”

“Gâu! Áo hú~”
Cùng với tiếng hú phấn khích của chú Husky, mọi người trong đường hầm đều nhìn thấy chiếc tàu màu đen có phần kỳ quái, đầu tàu còn bốc khói nghi ngút.

Ở ngay đầu tàu đó, chính là hai người đang được mọi người bàn tán— CẩuPhú Quý và Tạ Thiên Lang. Cậu trai trẻ tóc dài có một mảng tóc bạc nhỏ thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười rạng rỡ, vẫy tay chào mọi người.
“Mấy đứa ơi! Ba tới rồi nè! Vui không mấy đứa?!”
Nếu xậu ấy im miệng thù mọi người đã chào đón một cách nhiệt liệt rồi. Nhưng dù ai cũng mệt nhưng giờ phút này tỉnh táo hơn hẳn.
“Phú Quý ơi! Bảnh biết ní sẽ làm được mà! Đỉnh vô cùng tận!!!” Kim Mãn Đường là người đầu tiên cổ vũ cho Phú Quý, đồng thời còn nhìn đầy tự hào về phía Tống Tam Xuyên.
“Này, ai nói anh em tôi theo không kịp đội trưởng của ní chứ? Theo sát phết mà, còn kéo về cả một đoàn tàu nữa kìa!”

Tống Tam Xuyên cùng Tần Phong, Lục Hổ cũng hơi bất ngờ. Mới chỉ hơn tám giờ sáng mà Phú Quý và đội trưởng của họ đã lái xe đến rồi, tức là họ phải đến ga Hải Lan từ lúc sáu giờ.

Đó là tốc độ tối đa của đội trưởng rồi, nếu trên đường Phú Quý mà có làm chậm lại một chút cũng không thể đạt được tốc độ như vậy. Thậm chí, hai người đi cùng nhau còn hỗ trợ thêm cho nhau nữa?
Nhưng mà chuyện này thật khó tin quá đi!

Tống Tam Xuyên chăm chăm nhìn Phú Quý như muốn tìm ra điểm gì đó trên mặt anh ta. Nhưng chưa được ba giây đã bị Phú Quý quát lại: “Nhìn cái gì? Rảnh quá thì mau đi giúp đỡ người ta đẩy đầu xe, không thấy mấy người trong này cần phải nhanh chóng đưa đi viện à?”

Tống Tam Xuyên liếc Phú Quý mấy lần rồi thầm nghĩ người này kỳ lạ, rồi ngoan ngoãn quay lại làm việc.
Phú Quý và Tạ Thiên Lang lái về không phải là đoàn tàu khách với đầy đủ thiết bị mà mọi người vẫn tưởng. Thực tế, đó chẳng phải tàu khách gì cả.

“Khi chúng tôi đến ga Hải Lan, ở đó chẳng có mấy người, đó chỉ là một thị trấn nhỏ. Lại thêm thị trấn này gần hồ Hải Lan, mấy ngày mưa liên tục khiến hồ ngập lụt, nhiều nhân viên nhà ga nghỉ phép về cứu trợ thiên tai.”

“Hơn nữa, đây chỉ là một ga dừng qua, không có tàu khách nào hoạt động được. Cuối cùng thì chính trưởng ga già đã giúp chúng tôi tìm được một đoàn tàu cũ chuyên chở than, chúng tôi mới có thể tới đây.”
Phú Quý vừa giúp mọi người khuân hành lý vừa giải thích với mọi người: “Thế nên giờ chúng ta chỉ có thể tạm dùng cái tàu chở than này thôi, mọi người chịu khó chen chúc, nhịn chút nhé. Khi đến được thành phố Hải Lan thì sẽ có xe đến đón đi thẳng bệnh viện. Trưởng ga bên đó đã chuẩn bị sẵn hết rồi.”
Không ai phản đối lời nói của cậu thanh niên tóc dài ấy. Đừng nói đến việc chiếc tàu này là do cậu và một chàng trai cao lớn khác đã liều mình mang về trong đêm mưa, chỉ cần hai người họ chịu chạy một chuyến như vậy thôi cũng đã là những anh hùng trong mắt mọi người rồi.
“Cảm ơn cậu nhé, có xe đến đón chúng tôi thế này đã là quá tốt rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Lão già tôi hồi trẻ còn từng đi xe kéo mà, cái xe này chẳng phải nhanh hơn xe kéo nhiều sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi không kén chọn gì đâu, có xe là mừng lắm rồi. Giờ tôi không thể đi nổi nữa cậu thật tuyệt, thể lực khỏe quá đi!”
Chỉ thích nghe người khác khen mình giỏi nên lửng mật Phú Quý liền cười khúc khích, ngẩng cao cằm đẩy người anh em đó vào trong toa xe chở than còn hơi đen sì.
Nhìn thấy vậy, Tạ Thiên Lang, người luôn để ý đến Phú Quý, cũng mỉm cười, giúp đỡ vị lão nhân kia lên xe.
Lúc đến đây, đoàn tàu du lịch của họ có tận mười ba toa, nhưng giờ chiếc xe chở than cổ lỗ chỉ còn có năm toa mà thôi.
Nhưng năm toa xe cũng đã chứa được hơn năm trăm người. Dù trong toa xe chở than không có ghế ngồi êm ái, cũng không có cửa sổ sáng sủa, mà chỉ có hai cửa kéo lớn mở ở hai bên.
Nhưng khi ngồi trong toa xe này, mọi người sát bên nhau, chen chúc nhau, lại cảm nhận được một thứ ấm áp và an toàn khác biệt. Khi tiếng còi tàu vang lên, nhóm hành khách bị buộc phải tạm dừng hành trình cuối cùng cũng lại tiếp tục bước đi.
Toa xe chở than đã đến ga Hải Lan vào lúc 10 giờ sáng, và ngay ngoài ga đã có ba chiếc xe khách đợi sẵn, lập tức chở những người bị thương đến bệnh viện.

Khi đến đây, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng họ đã trở lại với sự an toàn và tiện nghi của thời hiện đại.
Lần này, vì tàu đã tụ tập tại đây nên mọi người cũng phải chia tay, ai về hướng nào thì đi hướng đó, không còn cùng đi chung nữa.

“Bây giờ mưa vẫn không ngừng rơi, mực nước biển dâng lên rất nhanh, có vẻ như bên Phúc Châu cũng sắp bị ngập rồi. Các cậu đã đến đây rồi thì đừng quay về nữa, cứ đi thẳng sang Thanh Xuyên tìm việc làm hoặc tạm thời tránh trú ở đó đi.”

Cẩu Phú Quý nói với Lục Thừa Phong và nhân viên soát vé.
Dù sao cũng là đã cùng nhau trải qua gian khó, nhắc nhở một chút cũng không mất tiền.

Lục Thừa Phong và anh soát vé tất nhiên cảm nhận được sự quan tâm của Cẩu Phú Quý, cả hai đều nở nụ cười chân thành.

“Phú Quý cứ yên tâm, đã đến đây rồi thì không quay về nữa. Nhưng vẫn phải xin ý kiến cấp trên để điều động công việc. Sau này đến Thanh Xuyên, hy vọng có thể gặp lại.”

Lục Thừa Phong nói đến đây thì cúi chào Phú Quý và Tạ Thiên Lang: “Rất cảm ơn các anh đã đưa xe đến. Các anh đã làm những việc tôi muốn làm nhưng không thể làm được. Không để tôi hoàn toàn thất trách.”
Phú Quý cười hớn hở kéo người ta đứng dậy: “Có gì đâu, anh đã làm rất tốt rồi. Được rồi đừng có nói mấy lời sến súa nữa, hẹn gặp lại nhé.”

Phú Quý muốn dẫn mấy con chó đi, ai ngờ quay lại thì thấy anh soát vé vẫn ôm chặt Husky với chó Becgie không buông.

Thậm chí khi mấy con vật sắp rời đi, anh ta còn nhanh tay lấy từ trong ba lô ra một hộp thịt hộp, mở nhanh rồi bẻ nhỏ chia cho mấy con vật ăn.
Rồi khi anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Gâu Phú Quý cùng mọi người đang lặng lẽ quan sát mình, nét mặt đầy yêu thương với mấy con mèo chó bỗng cứng lại.

“Hừm…”

“… Tôi không phải thích chúng đâu.”

“Tôi chỉ là trả ơn mạng thôi mà.”

Cẩu Phú Quý đáp lại một câu: “Ồ.”

Anh ta dẫn mấy con vật định rời đi, thì anh soát vé phía sau cắn răng nói: “Đợi đã, để tôi chụp ảnh với chúng cái đã!”
Lần chia tay này không biết khi nào mới gặp lại. Anh thật lòng hy vọng những sinh mệnh dũng cảm và nhân hậu này sẽ được sống sót đến cuối cùng.

Vậy là trong điện thoại của soát vé viên Vương Minh Huy xuất hiện một bức ảnh chung của anh với năm chú chó, bốn chú mèo, hai chú sóc và một chú chim.

Anh đặt tên bức ảnh ấy là “Hy vọng nhỏ”.

Tối ngày 26 tháng 8, lúc 9 giờ rưỡi.
Sau một buổi chiều và tối đi xe đường dài, sáu người Cẩu Phú Quý, Kim Mãn Đường và Tạ Thiên Lang cuối cùng cũng đến trung tâm cao nguyên Thanh Xuyên — thành phố Thanh Xuyên.

Cách thành phố Thanh Xuyên khoảng 20 cây số ở ngoại ô, chính là khu vườn trồng trọt riêng của gia tộc Kim Mãn Đường.

Khi Kim Mãn Đường hứng khởi mở cổng điện tử của khu vườn dưới trời mưa lớn, vừa gọi lớn “Ông nội!” vừa chạy vào đại sảnh vẫn sáng đèn, thì cảnh tượng trước mắt khiến máu dồn lên tận đầu.
“Ông nội? Mấy ngườiđang làm gì thế? Định làm gì ông nội tôi vậy?!”

Ông lão mặc áo blouse trắng bị một nhóm đàn ông lực lưỡng bao vây ở giữa, khi nghe tiếng Kim Mãn Đường, bỗng ngẩng đầu lên, đầu tiên là vẻ vui mừng rồi nhanh chóng chuyển sang lo lắng và sốt ruột: “Mãn Đường, mau chạy đi! Bọn chúng là những kẻ xấu định cướp khu vực của chúng ta! Con phải nhanh chóng đi báo cảnh sát!”

Thế nhưng lời cảnh báo của ông lão vẫn chậm một bước, đã có vài tên côn đồ lực lưỡng lao thẳng về phía Kim Mãn Đường, trong đó có một tên còn cười nham hiểm, vung gậy lên chuẩn bị đánh thẳng vào cậu.

“Nhóc con, mày tự đến tận cửa, chạy đâu cho thoát!”

Ông lão Kim nhìn thấy cháu trai mình sắp bị đánh, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng bỗng nhiên ông phát hiện ra rằng cháu mình đối mặt với đám người hung dữ kia lại chẳng hề sợ hãi chút nào?

Nếu là trước đây, lẽ ra cháu đã vừa la vừa chạy cầu xin ông tha mạng rồi chứ? Hay là bây giờ cháu bị sợ đến mức hóa điên rồi?!

Kết quả ông thấy cháu mình hít một hơi thật sâu, cũng nở một nụ cười quỷ quái:

“Đồ đầu bùi! Mày mới chạy không thoát!!”

“Ba ơi! Có người ăn hiếp con!!!”

Ông Kim ngẩn người.

Ba nó không phải đang ở nước ngoài sao? Sao cũng về đây rồi?

Rồi ông Kim thấy một bóng người cao ráo nhanh chóng lao ra từ phía sau cháu mình, dùng động tác nhanh hơn và mạnh hơn đám côn đồ kia, một gậy đã đánh bay đám người đó?!

Sau đó, lại xuất hiện thêm bốn thanh niên cao lớn lực lưỡng, người đứng đầu cực kỳ cao và tuấn tú, chỉ một cú đá đã hất ngã người khác lao tới.

Năm phút sau, ông Kim nhìn những tên côn đồ nằm la liệt trên đất, rồi nhìn sang năm thanh niên đứng bên cạnh cháu mình.

Người già từng trải, ông quyết định không truy cứu chuyện cháu mình vừa gọi “ba” nữa. Ông hiểu đó chỉ là sự thể hiện giữa những chàng trai trẻ mà thôi.

“Hahahaha, ba có ghê không? Tôi nói mà, anh đừng buồn khi gọi tôi là ba! Như thế này, tôi còn đánh được thêm mười người nữa cơ!”

Kim Mãn Đường: “……” Mẹ kiếp, nếu không phải trên đường cá cược thua rồi, lại còn gấp gáp không kịp giải thích, mày nghĩ tao thật sự sẽ gọi sao!

Ông Kim: “……”

Tuy lão già tôi đã quyết định không truy cứu nữa, nhưng mày cứ gọi thế ngay trước mặt thế này thì cũng hơi quá rồi đấy?

Rồi Kim lão gia lại nhìn Kim Mãn Đường một cái đầy thất vọng như muốn nói: Đứa cháu bất tài này, nhiều tiền như vậy mà gặp ai cũng gọi ba vậy à?!
***
Xong rồi, có khen thì khen chat gpt với colipot, lỗi thì nói tui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me