TruyenFull.Me

Bnc Odbbhd

Chương 98:

Cơn mưa nóng dừng lại cũng đột ngột như lúc nó bắt đầu.

Khi anh Cường, quản lý Tống, sư phụ Bàng và Tiểu Vân cùng những người khác vừa chui ra khỏi lối thoát mới được đào nằm ngay bên dưới khu chợ đầu mối  vừa mới mở ô ra, thì mưa nóng đã ngừng.

Người đầu tiên phát hiện ra mưa đã tạnh là Tiểu Vân, người có khả năng cảm nhận môi trường bên ngoài nhạy bén nhất. Cô là người đầu tiên gập ô lại và ngẩng đầu nhìn lên trời, hành động ấy khiến người bên cạnh giật mình nhắc nhở: “Ê, Tiểu Vân à, em làm gì vậy! Dù ba em vẫn chưa tỉnh lại thì cũng không thể buông xuôi như thế chứ!”

Nhưng vừa nói xong, Vương Đại Cường và sư phụ Bàng mới nhận ra không có giọt mưa nào rơi xuống mặt Tiểu Vân. Ngay lúc đó, có người trong nhóm cũng reo lên đầy kinh ngạc: “Trời ơi, mưa tạnh rồi! Mưa tạnh thật rồi!!”

Mọi người không thể tin nổi, lần lượt gập ô lại, ngẩng đầu lên nhìn trời như Tiểu Vân.

Cơn mưa nóng kéo dài suốt ba ngày như một cơn ác mộng cùng cũng đã kết thúc. Thậm chí, nhiệt độ lúc này so với mấy ngày trước còn mát mẻ đến mức khó tin. Những làn gió nóng nhẹ thổi qua, cuốn đi lớp hơi nước trắng xóa giữa trời đất, khiến cảnh vật trở nên rõ ràng hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì. Mọi người chỉ lặng lẽ nhìn về phía thành phố thân quen đã trở nên xa lạ.

Một lúc sau, có người cất giọng run run: “Mưa tạnh rồi… vậy thì… chúng ta có thể về nhà được chưa?”

Ngay lập tức, vẻ mặt của nhiều người trở nên phấn khởi.

“Mưa tạnh rồi thì có thể về nhà! Hơn nữa nhìn trời không còn một gợn mây,  sắp tới sẽ là những ngày nắng ráo! Giờ lại đúng lúc chiều tối, nhiệt độ ban đêm không quá cao chính là thời điểm tốt nhất để rời đi!”

“Đúng đúng! Dù nhà ở đâu thì đi một đêm cũng tới được! Biết đâu có thể mang theo đồ đạc đến khu an toàn dưới lòng đất ở khu trung tâm nữa!”

Nhiều người trong bốn nhóm bắt đầu háo hức chuẩn bị rời đi. Họ không quên quay lại hang tàu điện ngầm để báo tin mừng mưa đã tạnh cho những người vẫn đang chờ đợi bên dưới.

Vào thời điểm này, bốn nhóm thu thập vật tư sẽ không thể tiếp tục ra ngoài nữa. Tâm trí mọi người đã thay đổi, rất nhanh thôi, các nhóm thu thập vật tư cũng sẽ tan rã.

Sau khi mấy chục người phấn khích rời đi, trong bốn đội chỉ còn lại hơn mười người với vẻ mặt phức tạp và mơ hồ.

“...Vậy là đi thật sao? Nhưng đường hầm dẫn đến khu an toàn vẫn chưa đào xong mà... Hơn nữa, con phố này là khu chợ đầu mối chuyên bán hàng hóa nhỏ. Trong đó còn bao nhiêu vật tư, không đi xem thử thì trong lòng tôi cứ thấy bứt rứt thế nào ấy.”

“Anh nói vậy thì ai mà chẳng thấy thế. Nghĩ đến việc có thể mua sắm 0 đồng giờ lại không đi nữa, có chút hụt hẫng.”

“Hà, nếu muốn hụt hẫng thì các người cứ hụt hẫng đi. Riêng tôi, anh Cường thì không định đi đâu cả. Đám nhóc dưới trướng tôi vừa gặp chuyện đã chạy sạch, giờ chắc  ngồi yên trong khu an toàn rồi. Dù có rời khỏi địa bàn cũ thì cũng không thể sống nổi dưới cái nóng như thiêu như đốt kia, chi bằng cứ ở lại dưới lòng đất này.”

Vương Đại Cường thẳng thắn hơn những người khác: “Dù sao thì tôi ăn no một mình, chẳng phải lo cho ai cả. Giờ có về thì nhà các người có ở được không? Có đồ ăn, có nước uống không? Không có thì về làm gì?”

“Tôi biết các người nói về rồi thì có thể thu dọn hành lý để đến khu an toàn nhưng khu an toàn dưới lòng đất liệu có tốt không? Thành phố Xương có hàng trăm ngàn dân, khu an toàn dưới đất chứa nổi bao nhiêu người? Nếu có thêm người từ các huyện ven ngoài kéo về trong ba ngày qua, không chật kín người thì tôi cũng phải nói lại.”

“Thay vì chen chúc với đám đông trong khu an toàn, có khi còn bị quản lý không được tự do, tôi thà ở lại đây cùng mấy anh em như Phú Quý tiếp tục đào hầm.”

“Dù sao việc đào đường hầm cũng có phần công sức của tôi mà, chẳng lẽ lại không có chỗ ăn chỗ ở cho tôi?”

Những lời Vương Đại Cường khiến ánh mắt hơn mười người còn lại hiện lên vẻ trầm ngâm. Thật ra, lý do họ chưa đi là vì đơn độc, không có nơi nào để đi, không còn nhà để về.

Hơn nữa, đúng như lời Vương Đại Cường nói cho dù có về thì sao? Chẳng phải lại phải tìm một nơi trú ẩn dưới lòng đất, lại quay về cuộc sống dưới lòng đất hay sao?

Vậy thì có gì khác với hiện tại đâu?

Sau khi Vương Đại Cường và nhóm của anh quay trở lại, họ phát hiện trong hang động đã có người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang đang ngồi trên hai chiếc ghế kim loại, vẻ mặt bình thản nhìn những người đang rời đi, không hề có ý định giữ lại ai.

Thậm chí, Vương Đại Cường còn tinh mắt phát hiện ra rằng Phú Quý đang ăn một cây kem que!

Ỏ! Cậu còn bẻ đôi cây kem ra!

Chậc. Cậu chia nửa cây kem cho anh Lang ngồi bên cạnh.

Thôi được rồi, dù gì thì mình đã ra ngoài mấy lần mà vẫn không tìm được cây kem nào!

Nhưng nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang, trong lòng Vương Đại Cường yên tâm. Anh không giỏi nhìn người bằng Từ Lỗi nhưng người có bản lĩnh hay không, bản lĩnh lớn đến đâu anh vẫn nhận ra được.

Chỉ cần hai người này không hoảng, đi theo họ chắc chắn không sai.

Sau đó, Vương Đại Cường thấy Tiểu Vân cũng liếc nhìn hai người kia rồi quay người trở lại góc nơi trải chiếu tre. Cô nhìn ba mình rồi đi đến tủ đông, nói một câu với Tống Tam Xuyên, sau đó lấy ra một cây kem que mà cô đã tìm được trước đó, cùng ba mình ăn.

Rõ ràng, hai ba con Tiểu Vân cũng không đi.

Vương Đại Cường lại nhìn sang sư phụ Bàng và quản lý Tống. Hai người này đều có người thân ở đây, họ có chút do dự, đang suy nghĩ xem nên đi hay ở lại. Vương Đại Cường khẽ cười rồi dẫn nhóm của mình quay về khu vực của mình.

Trong nửa tiếng sau đó, mọi người trong hang tàu điện ngầm đều đang phân vân giữa việc rời đi hay ở lại.

Cẩu Phú Quý từ ăn kem que đến ăn mì lạnh gà xé, ăn đến mức no căng bụng.

Ngay lúc đó, một gia đình đang tranh luận bỗng chạy đến trước mặt cậu và Tạ Thiên Lang, trực tiếp hỏi:

“Cậu Quý, nếu chúng tôi ở lại cậu có thể đảm bảo an toàn và chỗ ăn ở cho chúng tôi không? Nếu có thể đảm bảo cả nhà chúng tôi sẽ ở lại giúp anh đào hầm.”

Nghe thấy câu hỏi, Cẩu Phú Quý nhướng mày: “Anh bạn à, lời anh nói có phần sai rồi. Các người không phải đang giúp tôi đào hầm. Nếu sau này cả nhà anh không ai dùng đến đường hầm này, hoặc ai dùng thì phải trả tiền cho tôi, lúc đó mới gọi là giúp tôi. Còn nếu không, các người đang giúp chính mình, đừng có đổ trách nhiệm lên đầu tôi.”

“Thêm nữa, tôi không thể đảm bảo an toàn và ăn uống cho các người. Ra ngoài tìm vật tư có thể gặp nguy hiểm, ngay cả việc đào hầm cũng có nguy cơ sụp đất. Nguy hiểm luôn rình rập, tôi chỉ có một người, không thể bảo vệ hết mọi người được.”

“Thức ăn cũng vậy. Nếu lương thực khan hiếm, tôi không thể đảm bảo được.”

Người đàn ông lanh lợi kia nhíu mày. Ban đầu nghĩ rằng Cẩu Phú Quý muốn đào xong đường hầm nên sẽ muốn có người ở lại, từ đó có thể yêu cầu một vài điều kiện hay lợi ích. Nhưng không ngờ người này lại không mềm chút nào.

Thái độ của cậu khiến người này thấy mất mặt. Nghĩ đến việc suốt ba ngày qua gần như ai cũng nghe theo sự chỉ huy của cậu, anh ta lắc đầu nói:

“Đã vậy thì chúng tôi sẽ rời đi.”

Giờ không còn bị kẹt như trước, không cần phải dựa vào ba người anh em kia nữa. Rời khỏi đây, họ vẫn có thể đến khu trú ẩn dưới lòng đất, chẳng phải thoải mái hơn sao? Ít nhất ở đó mỗi ngày đều có thực phẩm được phát, họ không phải nghe lời người khác mà bị lép vế.

Nói xong, cả gia đình năm người rời đi. Một số người trước đó còn do dự, sau khi nghe Cẩu Phú Quý nói những lời không có trách nhiệm như vậy cũng thất vọng khinh thường bỏ đi.

Trước khi rời đi, có người còn buông một câu không nặng không nhẹ:

“Mới ba ngày thôi mà có người đã tự cho mình là ông lớn rồi.”

Cẩu Phú Quý nghe vậy chỉ cười khẽ không để tâm. Dù sao ngay từ đầu, cậu và những người này cũng chỉ là bị mưa nóng ép buộc tụ tập lại mà thôi.

Đến bảy giờ tối, số người chọn ở lại trong hang tàu điện ngầm tính cả một bé ba tuổi còn lại đúng 102 người. So với con số ban đầu là 268 người đã giảm hơn một nửa.

Nhưng những người ở lại, ai nấy đều trầm ổn, kiên định hơn hẳn những người đã rời đi. Cẩu Phú Quý nhìn họ đang hướng về mình, không kìm được mà đưa tay lên gãi mũi.

“Sao mọi người…không đi?”

Một bà lão thời thượng với mái tóc nhuộm đỏ, cười hiền hậu lên tiếng:

“Đi đâu chứ? Ở đây rất tốt mà? Cách mặt đất chỉ năm mét, nhiệt độ lại thấp hơn nhiều, có ăn có uống có đồ dùng có chỗ ngủ đi đâu mà chẳng sống kiểu này? Hơn nữa, Phú Quý à, cháu với Thiên Lang và Tiểu Tam đều là những đứa trẻ tốt, vừa có tâm vừa có tài. Bà theo các cháu yên tâm lắm. Cả đời bà chẳng có gì đáng kể, chỉ có mỗi nhìn người là chuẩn. Vậy nên, cả nhà bà xin nhờ các cháu chăm sóc nhé. Tất nhiên sẽ làm việc chăm chỉ.”

Những người khác tuy không nói ra nhưng nét mặt và cái gật đầu của họ đã thể hiện rõ suy nghĩ.

Cẩu Phú Quý cười khẽ. Không ngờ sức hút cá nhân của cậu có thể khiến nhiều người chọn ở lại như vậy.

Tạ Thiên Lang nhìn vẻ mặt vừa tự hào ngượng ngùng của Phú Quý, cũng cười.

“Đã vậy thì từ nay chúng ta cùng nhau cố gắng sống tốt nhé!” Cẩu Phú Quý bất ngờ ngồi thẳng người, nói lớn: “Chúng ta, 102 người chính là những hảo hán của thành phố ngầm! Cùng nhau đào ra một vùng trời riêng!”

Nghe vậy, những người được gọi là hảo hán thành phố ngầm đều sững người nhưng những người trẻ tuổi, có chút máu trẻ trâu phấn chấn hẳn lên: “Đúng! Phải đào ra một tòa thành dưới lòng đất! Không tin là sống dưới đất mà vẫn bị mặt trời thiêu chết!”

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Từ Lỗi vang lên:v“Vậy… nếu chúng ta đào thành phố ngầm, thì còn cần đến khu trú ẩn trung tâm nữa không?”

Cẩu Phú Quý nhìn vẻ mặt của Từ Lỗi, ngập ngừng một chút rồi vẫn gật đầu: “Dĩ nhiên. Nơi này sẽ là cứ điểm đầu tiên của chúng ta dưới lòng đất, chúng ta có thể gọi nó là Làng số Một. Nhưng đường đi đến các nơi khác vẫn phải đào từng chút một.”

“Dù sống dưới lòng đất, nếu chỉ ở một chỗ thì rất nhanh sẽ thiếu thông tin và vật tư.”

“Quan trọng hơn cả là: trong thảm họa như thế này, sức mạnh cá nhân không thể vượt qua được sức mạnh của quốc gia. Vậy nên, chúng ta có thể sống bên ngoài hoặc gần khu an toàn, nhưng nhất định phải luôn nắm bắt được các quyết định của nhà nước.”

Nghe Cẩu Phú Quý nói vậy, những người ở lại cũng yên tâm hơn.

Khi đã xác định hang tàu điện ngầm sẽ là cứ điểm lâu dài đầu tiên của họ, mọi người có cảm giác phấn khích như đang tự xây nhà, tự bài trí tổ ấm của mình.

“Ôi chao, nếu ở lâu dài thì phải dọn dẹp lại chứ. Chỗ thì rộng rồi nhưng giường, bàn ghế, rèm cửa các thứ đều phải chuẩn bị đầy đủ!”

“Tốt nhất là kiếm ít gạch lát nền nữa, lát xuống cho chắc chắn, sạch sẽ hơn phải không?”

“Kiếm gạch lát thì mệt lắm! Chỉ cần tìm mấy tảng đá nặng, đè xuống đất cho bằng phẳng là được! Sau đó trải chiếu hoặc vải lên là đủ thoải mái rồi.”

“Phải mang thêm vài cái tủ lạnh, tủ đông nữa! Còn mấy cái máy phát điện năng lượng mặt trời cũng cần nhiều hơn. Điện là vấn đề lớn đấy!”

“Còn phải kiếm thêm máy lọc nước nữa. Mưa sau này tuy lũ chuột đất uống không sao nhưng mình vẫn khử trùng cho chắc.”

“Nói đến nước tôi thấy nước là quan trọng nhất. Ba ngày trước thành phố mình đã bắt đầu cúp nước từng phần rồi. Sau trận mưa nóng nhiệt độ lại tăng thêm mấy độ giờ cả thành phố đều mất nước rồi. Giờ còn có thể tìm nước khoáng để cầm cự, nhưng lâu dài thì không trụ nổi.”

“Đúng đúng, còn cả thực phẩm nữa! Thức ăn trên mặt đất chắc cũng không để lâu được, lương thực thì dưới mưa nóng và nhiệt độ cao chắc chắn mất mùa rồi… Giờ chưa phải lúc khó khăn nhất đâu, đến khi lương thực dự trữ trong thành phố cạn kiệt thì…”

Thế là mọi người cứ thế thảo luận, không khí trở nên nặng nề. Ban đầu họ nghĩ rằng chỉ cần trốn xuống lòng đất là có thể tránh xa thảm họa. Nhưng khi suy nghĩ kỹ hơn, họ nhận ra mình vẫn chưa thoát khỏi sự tàn phá của nó.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

Lúc này, Cẩu Phú Quý lên tiếng: “Dù tương lai thế nào, thì hiện tại chúng ta phải làm tốt những gì có thể.”

“Phía trên đường hầm chúng ta đào ra chính là phố hàng hóa của chợ đầu mối, đào thêm 2km nữa là đến quảng trường trung tâm. Ở hai nơi đó, chúng ta có thể thu thập đủ đồ dùng và thực phẩm.”

“Còn về nguồn nước…”

“Thành phố mình nằm cạnh sông Mẹ sao? Chỉ cần tìm được dòng chảy ngầm của sông Mẹ, vấn đề nước uống chắc sẽ được giải quyết.”

Nghe ba chữ sông Mẹ vang lên, những người đang u ám bỗng như được tiếp thêm sức sống!

Họ còn nằm cạnh một con sông! Mà con sông này chính là dòng sông Mẹ đã chảy suốt hàng ngàn năm nuôi dưỡng nền văn hóa Hoa Châu!

Chỉ cần còn ở bên dòng sông này còn sợ gì thiếu nước? Dù thời tiết nóng bức có thể gây hạn hán, dòng sông có thể cạn kiệt nhưng con sông này sẽ trụ được rất lâu!

Tinh thần mọi người lại phấn chấn lên, bắt đầu thảo luận về cách thu thập vật tư và trang trí ngôi nhà dưới lòng đất của họ.

Càng thảo luận càng hăng hái. Trong số 102 người tập hợp được 30 người, chia thành ba đội thu thập vật tư tranh thủ lúc trời còn mát để đến khu chợ gom đồ.

Cẩu Phú Quý nhìn thấy ba đội trưởng của các nhóm này thì lại cười vui vẻ — quản lý Tống đã rời đi, nhưng anh Cường, sư phụ Bàng và Tiểu Vân vẫn ở lại.

Những nhóm từng tan rã lại được tái lập. Lần này, có lẽ sẽ lâu dài.

Tuy nhiên trước khi lên đường, Tạ Thiên Lang nghị mọi người bầu ra hai người làm người phụ trách. Hắn và Cẩu Phú Quý không thể ở lại lâu dài, họ cần đến các khu an toàn để thu thập thông tin để tìm dòng sông ngầm còn phải… đi tìm trung tâm của thế giới.

Càng kéo dài thời gian càng khó cứu.

Bà cụ thời thượng nhưng rất tinh tường, bà Đặng cùng với một ông lão ít nói nhưng uy nghiêm được chọn làm người phụ trách khi Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang vắng mặt. Cũng có thể xem như phó làng của hơn một trăm người.

Có phó làng rồi, Tạ Thiên Lang chỉ định anh Cường, sư phụ Bàng và Tiểu Vân làm đội trưởng các đội. Đồng thời, hắn cũng bảo Tống Tam Xuyên lập ra một bảng điểm đóng góp, để sau này phân phối vật tư theo công sức lao động, tránh tình trạng phân chia không công bằng.

Sau khi hoàn tất những việc cơ bản, ba đội trưởng dẫn đội của mình đến khu chợ nhỏ để mua sắm điên cuồng.

Lúc này, Cẩu Phú Quý lại đối mặt với một vấn đề…

Nên cùng đến khu chợ hàng hóa nhỏ để hay đến quảng trường trung tâm xem thử hoặc bắt đầu đào sâu xuống tìm dòng sông ngầm?

Cuối cùng người đẹp Phú Quý làm cả ba việc cùng lúc!

Đầu tiên là càn quét khu chợ hàng hóa nhỏ, sau đó đến quảng trường trung tâm cuối cùng là xem bản đồ để tìm dòng sông ngầm.

Khi họ vừa ra ngoài, Từ Lỗi dẫn bạn gái của mình đến: “Đại ca, em muốn đến khu an toàn trước để thăm mẹ em. Mấy ngày nay chắc bà lo lắng lắm. Đại ca yên tâm, em sẽ quay lại, lúc đó sẽ mang theo mẹ em và mấy kho hàng vật tư của nhà em nữa! À, đây là bảng tổng hợp tên và sở trường của mọi người. Em sẽ gửi vào điện thoại của đại ca sau nhé. Vậy… em đi đây?”

Cẩu Phú Quý nhìn công tử con nhà giàu đã thay đổi tính tình gật đầu cho phép cậu này và bạn gái rời đi.

Tuy nhiên, trước khi họ đi Cẩu Phú Quý gọi riêng Từ Lỗi quay lại, đưa cho cậu một cây súng điện đầy pin.

“Đại ca?”  

“Ừ, đã gọi tao là đại ca thì không thể gọi suông được. Đi đường cẩn thận.”

Từ Lỗi: “…” Bao nhiêu cảm động trong lòng đều bị câu đi đường cẩn thận làm nghẹn lại.

Dù vậy vẫn nở nụ cười, dẫn theo Điền Lan Lan rời đi.

Sau đó, Cẩu Phú Quý kích hoạt dòng máu Mèo Cát trong người, hò hét đầy phấn khích lao vào khu chợ hàng hóa nhỏ!

Dù nhiệt độ trong chợ nóng như lò hấp nhưng không thể ngăn nổi sự nhiệt tình của Meo Meo Phú Quý!

Những thùng gỗ và bồn tắm gấp có thể chứa nước có thể dùng để tắm!  

Khăn, tất, đệm giường, ga giường đều có thể trải ra làm giường hoặc lót sàn!  

Các loại đồ điện gia dụng nhỏ, quạt mini, nồi nhỏ, lược, bật lửa đều được mang đi!

Dù ở đâu thì mua sắm 0 đồng vẫn là một trải nghiệm tuyệt vời khiến người ta vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần!

Và vào lúc này có một cái túi siêu to! Niềm vui được nhân đôi!

Meo Meo Phú Quý đã có một buổi mua sắm cực kỳ thỏa mãn.

Tuy nhiên, cậu chỉ đi khoảng một tiếng rưỡi.

Đến 9 giờ tối, Tạ Thiên Lang giơ tay ra hiệu cho cậu. Họ cần đến khu vực an toàn dưới lòng đất ở quảng trường trung tâm để kiểm tra tình hình.

Meo Meo Phú Quý không vui nhưng vẫn biết việc nào quan trọng hơn. Cậu lấy ra hai chiếc xe điện, chỉ mất khoảng hai mươi phút để cả hai chạy đến quảng trường trung tâm.

Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng những xác người chất đống trên quảng trường khiến cả hai đều sững sờ.

Cẩu Phú Quý nhận thấy hầu hết những người chết đều bị bỏng nặng, có lẽ là do trận mưa nóng gây ra.

Nhưng chuyện này rất khó hiểu.

“Chỗ trú ẩn dưới lòng đất dù có chật thì cũng phải nhét được người chứ? Sao lại có nhiều người chết thế này…”

Sau đó, Cẩu Phú Quý nhìn thấy lối vào khu trú ẩn dưới lòng đất, ba ngày trước vẫn còn mở rộng không biết từ lúc nào đã bị hàn kín bằng hai cánh cửa sắt dày nặng nề.

Ở giữa hai cánh cửa lớn còn có một cửa nhỏ, trông như đang mở.

Nhưng khi Cẩu Phú Quý và Tạ Thiên Lang xuất trình giấy tờ tùy thân để vào, hai người gác cửa lại chặn họ lại.

“Không còn chỗ ở cho hai người các anh nữa.”

Cẩu Phú Quý cau mày: “Không thể nào, chúng tôi là nhóm đến sớm nhất.”

Nhân viên gác cửa có khuôn mặt gầy gò, mắt sắc như khỉ, liếc nhìn cậu rồi nhướng mày: “Đúng là các cậu đến sớm nhưng ba ngày qua không ở. Đã ra ngoài thì khỏi quay lại. Các anh tưởng đây là nhà mình à? Biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ được vào đấy!”

“Thấy đám người chết ngoài quảng trường chưa? Họ đều là những người không kịp vào trước khi mưa nóng trút xuống! Giờ đây dân số trong khu đã tăng vọt, lương thực và nước uống đều thiếu. Chỉ riêng những người đang tạm sống quanh quảng trường chờ được vào khu trú ẩn đã gần mười ngàn người! Các cậu muốn quay lại thì cũng phải hỏi xem người ta có đồng ý không đã.”

Cẩu Phú Quý nghe theo lời nhìn quanh quảng trường. Đôi tai hơi nhọn của cậu khẽ động đậy, theo tiếng gió nghe thấy âm thanh của những người đang cố gắng sống sót trong các trung tâm thương mại và cửa hàng nhỏ quanh quảng trường.

Phần lớn những âm thanh đó đều mệt mỏi và đau đớn, xen lẫn tiếng chửi rủa và tiếng khóc than.

Cẩu Phú Quý mím môi, kéo Tạ Thiên Lang rời đi.

Tạ Thiên Lang tưởng rằng Viên Viên nhà mình bị tổn thương, đang buồn hoặc giận dữ, nhưng hắn đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của bé Viên Viên nhà hắn.

Meo Meo Phú Quý dắt theo sói công cụ của mình đến một cửa hàng quần áo bỏ trống, bảo sói công cụ cạy khóa kéo người vào trong.

Nhưng khi sói công cụ đóng cửa quay người lại Phú Quý biến mất rồi.

Quá quen thuộc với tình huống này, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới đống quần áo có một cái bọc nhỏ còn bé hơn cả con chuột đất trước đó. Một chú mèo nhỏ với đôi tai to, đuôi dài, đôi mắt to và hai đường kẻ mắt đen xinh đẹp hai bên nhảy vọt ra khỏi đống quần áo, nhảy thẳng vào lòng bàn tay hắn.

Đó là một mèo sa mạc dễ thương đến mức có thể nâng bằng một tay! Con nai già trong tim Tạ Thiên Lang lại bắt đầu đập loạn nhịp.

“Meo~ Anh ở đây canh chừng nhé! Tôi sẽ lén lút chui vào xem tình hình bên trong.”

Tạ Thiên Lang: “…” A, bộ lông mềm quá, mịn quá, cái đệm thịt nhỏ dưới chân mèo đạp lên lòng bàn tay cũng mềm quá!

“Meo, anh ngẩn người cái gì đấy?! Tin không tôi cào anh giờ meo!”

Tạ Thiên Lang: “!!” A, khi giận lên mà dựng tai máy bay thì lại càng dễ thương! Cứu tôi với, muốn ôm quá!

Suýt nữa bị cào rách mặt, Tạ Thiên Lang mới tỉnh táo sau cơn mê mèo sắc. Hắn lo lắng như một ông bố: “Viên Viên à… Đi một mình tôi lo lắm. Cậu dễ thương thế này, lỡ bị người ta bắt thì sao?”

Meo Meo Phú Quý liếm liếm móng vuốt của mình: “Ồ, thì bị bắt thôi. Dù sao mèo dễ thương thế này, ai mà nỡ làm hại mèo chứ?”

Tạ Thiên Lang: “…”

Meo Meo Phú Quý đảo mắt một vòng: “Thôi im đi, ngoài anh ra thì ai có thể bắt được bố rồi nhận ra ngay lập tức? Có một dị nhân như anh là đủ rồi, không thể có cái thứ hai!”

Tạ Thiên Lang bật cười. “Vậy cậu cẩn thận. Nếu gặp nguy hiểm thì báo qua đồng hồ ngay. Dù có phải phá cửa, nổ khu trú ẩn, tôi cũng sẽ cứu cậu ra.”

Meo Meo Phú Quý hừ một tiếng, quay người nhảy khỏi lòng bàn tay Tạ Thiên Lang rồi chạy đi.

Sau 3 phút, Meo Meo Phú Quý đã đi đến trước cánh cửa sắt to lớn. Lần này không cần nói chuyện nữa, đi thẳng vào khe hở 5cm dưới cửa sắt.

Người người đều biết mèo là một loại chất lỏng thần kỳ, chỉ cần đầu qua lọt thì cả thân thể có thể chui qua.

Thần không biết quỷ không hay đi vào, dễ như ăn cháo.

Khi vào được rồi, Meo Meo Phú Quý bị cảnh trước mắt làm kinh ngạc.

Hành lang trống ban đầu đã đầy ắp người. Tuy có mở hệ thống thông gió nhưng rất khó chịu, Meo Meo Phú Quý suýt không chịu được quay đầu đi.

Nơi này đã quá tải nên mới có nhiều người không được vào. 

Cẩu Phú Quý nhớ lại, đi về hướng chỗ Lục Học Tư.

Rất nhanh đã thấy bên trong một của hàng nhỏ Lục Học Tư, ông Lục và một người khác đang ngồi trên giường. Ba người đang nói chuyện, tuy bề ngoài trông hơi thiếu sức sống nhưng tổng quan vẫn ổn.

Mà cửa hàng này còn có một gia đình 3 người khác. Cửa hàng nhỏ này đã đầy người.

Tai Meo Meo Phú Quý giật giật, Cậu nghe rất nhiều than thở và oán thán. 

“Hiện tại chỉ phát một món trong 1 ngày, một người 1 bình nước. Thế này thì làm sao mà sống đây?”

“Sao hay than quá, ít ra còn có cái ăn. Bên ngoài người ta phải tự tìm kìa. Muốn ăn nhiều thì tham gia đào hầm đổi điểm đi.”

“Đừng có nói tới nữa, đào cong xương sống 3h mà chỉ cho một bánh bao với nữa bình nước, ai làm cho nổi? Trước đây có máy móc nên làm 3h cũng được giờ không có điện chỉ có thể làm thuần chân tay. Nhà ai có con nít, thiếu thốn đồ ăn quá mới đâm đầu thôi.”

“Cũng có người làm đấy thôi. Thôi cứ nằm đi, nằm đi sẽ không nói, nằm đi sẽ không nóng.”

Meo Meo Phú Quý cào cào đất dưới chân, đuôi lắc lư. Đi xem công trình đào hầm. Đôi tai chỉ cần động nhẹ cậu đã xác định được phương hướng, bước đi uyển chuyển, nhanh nhẹn đi về phía đó. Cậu nhìn thấy nhóm người mồ hôi nhễ nhại, miệt mài đào đất xuống phía dưới.

Nhưng biểu cảm trên gương mặt họ trông tệ hại và vô cảm hơn nhiều so với những người đào hầm ở làng tàu điện ngầm của Cẩu Phú Quý.

Trước khi tới, Meo Meo Phú Quý đã chắc chắn nơi trú ẩn này không phải là chỗ có thể ở lâu dài. Nếu cứ tiếp tục phân phối thực phẩm ít như thế lại không có đủ công việc cho mọi người với số lượng người ngày càng tăng, nơi trú ẩn này sẽ xảy ra chuyện…

Nghĩ vậy, cậu quyết định xây dựng đường của làng tàu điện ngầm cách xa nơi này nếu không sẽ dễ gặp rắc rối.

Cậu đang định rời đi nhưng lại không muốn quay về khu nhà ở với không khí tệ hại ngột ngạt.

Đang phân vân, Meo Meo Phú Quý ngồi xổm ở góc tường cào đất thì nghe thấy tiếng sột soạt dưới chân.

Cậu căng toàn thân, hơi cúi người xuống, đôi mắt mèo mở to nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh, chuẩn bị tung ra đòn chí mạng.

Một mảng đất nhỏ trước mặt cậu sụt xuống từng chút một lộ ra một cái lỗ khoảng 15cm! Nhưng chưa phải là điều quan trọng. Quan trọng là từ trong cái lỗ đó, lén lút, lấm lét, thò ra một con chuột to với vẻ mặt gian xảo, mắt hí, mày nhăn… một con chuột khổng lồ aaaaaaa!!!

Meo Meo Phú Quý suýt nữa gào lên giận dữ! Nhưng cậu kiềm chế, nhảy bổ tới, một vuốt đè chặt con chuột gian xảo kia!

Con chuột bị bắt ngay lập tức trở nên hoảng loạn, hét lên tiếng chói tai!

Meo Meo Phú Quý ngồi chồm hổm trên đầu nó, cậu mới nhận ra  tiếng kêu của một con chuột đất chẳng có chút sát khí nào cả.

Đúng vậy, con chuột gian xảo kia chính là một con chuột đất thuần chủng ở nơi này.

Chuột đất: “Chít chít chít chít…”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me