Bo Lo Nhau M B Y K S J
Seokjin giờ đã đứng trước căn hộ của mình sau khi trở về từ bệnh viện, người đàn ông thản nhiên mở cửa bước vào nhà, đôi mắt đảo quanh phòng khách một lượt"Vẫn ổn"Anh lảm nhảm, tìm kiếm sự xuất hiện của Jimin"Cậu ta về rồi hả?"Jin nghĩ, chân di chuyển đến gian bếp xinh xắn vốn có của nhà mình với ý rót nước uống theo thói quen.Người đàn ông đặt chân đến phòng bếp khi tròn mắt hoảng hốt, miệng nuốt nước bọt xuống cổ họng, đôi bàn chân chần lùi lại một chút vì cảm nhận được bột mì mà mình dẫm phải. Chưa dừng lại ở đó Seokjin còn ngửi thấy có mùi khét thoát ra từ chiếc lò nướng thân thuộc của anh"Ôi trời ơi, có khi nào cái máy nó phát nổ không?"Jin hoảng loạn, bất chấp bước vào gian bếp bừa bộn ngang ngửa với một bãi chiến trường để tắt lò nướng, tay cẩn thận mở ra để thấy một cái bánh cháy khét ở bên trong."Cái gì đây?"Anh vừa nói vừa ho nhẹ mấy cái, bàn tay cầm cái bánh kia đặt trên bàn, đầu ngước lên gọi Jimin xuống hỏi tội. Đây có phải là một người đàn ông 26 tuổi không vậy, nhìn vào anh tưởng đứa trẻ nào mới 6 tuổi vào nhà mình nghịch ngợm không cơ chứ, sau này chẳng biết cậu ta làm một người chồng tốt kiểu gì. Jin nói khỏi miệng, hắng giọng gọi to."Park Jimin. Xuống đây nhanh lên""Hyung đã về"Cậu thản nhiên lên tiếng, chân di chuyển trên cái bậc thang gỗ tay lại dụi dụi mắt đi xuống cạnh anh mà không hay biết người đàn ông này đang phát hỏa với với mình"Cậu làm cái gì nhà tôi đây? Tôi kêu cậu trông nhà chứ có phải kêu cậu phá nhà đâu mà sao mọi thứ bừa bộn hết thế này. Rồi nó có khác gì cái bãi chiến trường không?"Jin càu nhàu, nửa bất lực nửa tức giận hét lên với cậu vì biết đằng nào mình cũng phải dọn cái chỗ nhầy nhụa đó."Hyung nói quá rồi, có mỗi nhà bếp thôi chứ mấy phòng khác có sao đâu mà nói em phá nhà"Cậu xua tay cho là bình thường không cần gì nghiêm trọng hóa lên khiến Jin im bặt, cứng họng chả biết nói gì. Đáng lí khi nãy Jimin cậu cũng định dọn luôn cái đống đấy mà nhìn thấy ghê quá nên đợi cả người anh thân yêu của mình về giúp, vì Seokjin vốn được mệnh danh là chúa tể dọn dẹp, chắc chắn cái gì cũng sành sỏi hơn cậu. Dù sao thì cậu cũng đã làm bánh cho anh rồi mới xem nhẹ vấn đề."Được thôi, thế không gọi là phá mà tôi gọi là sắp phá nhé, cái đống rác trong bếp này là sao?"Jin nghiêm túc, chỉ tay xuống nền gạch cùng mặt bàn bừa bộn cho cậu xem cận cảnh khi Jimin gãi đầu cười trừ. "Em vừa học làm bánh, mà em đang ngủ trên phòng hyung có cần hét to vậy không? Nghe xong tỉnh hẳn"Cậu nói nhỏ, bĩu môi hậm hực khiến người đàn ông tiếp tục đảo mắt, vỗ mạnh vào vai cậu"Bánh đâu không thấy thấy báo hại người ta không à, sao cậu không học ở nhà đi, đến đây phá hoại làm gì?"Jin vừa dứt lời đã khiến cậu bị kinh ngạc, chạy vào trong bếp tìm bánh của mình tại cái lò nướng dường như đã ngưng hoạt động kia."Khụ khụ, sao mùi khét thế"Cậu phẩy tay trước làn khói đen nhẹm, làn da trắng mịn của cậu bỗng chốc đã dính đầy bụi lên trên, biểu cảm lo lắng quay ra nhìn làm Seokjin bật cười không ngớt"Nhìn mặt cậu kìa"Anh nói, tay bịt miệng khúc khích thành tiếng, từ từ mang cái gương cho Jimin xem"Ah, nhìn ghê quá, cái mớ lộn xộn này"Cậu tròn mắt ngây ngô, miệng trách móc xong cũng cho qua"Nhưng cái bánh của em đâu, đó mới là thứ quan trọng""Cháy rồi trên bàn kia kìa, chả nhẽ tôi còn để trong đó nữa hả?"Jin hắng giọng, đẩy cái bánh trên bàn bếp ra trước gương mặt gục ngã của Jimin, cậu cầm cái bánh mà mình làm nên trong vẻ khóc ròng. Tay đập vào chán vì sự đãng trí của mình."Không được ổn nha"Cậu thở dài khỏi miệng khi Seokjin vỗ vai an ủi vì anh có vẻ đã nhìn thấu cái sự tâm huyết của cậu vừa bị vụt tắt"Thôi không sao, mới lần đầu ai chả có thất bại, từ sau cố gắng là được"Nghe lời khuyên chân thành của Jin cậu liền đưa đôi mắt cảm kích lên nhìn, đầu liên tục gật gật tiếp thu, bỏ cái bánh kia qua một bên."Đi rửa mặt đi, ra đây tôi dọn cùng cậu, lần cuối đấy nhé"Jin nhắc nhở đẩy Jimin ra một bên, cậu vui vẻ trở lại chạy vào phòng tắm nhà anh lau mặt bỏ lại người đàn ông đứng ngoài nhìn mình đầy bất lực, có vẻ anh chẳng còn từ nào để tả về người bạn của mình rồi. Sau một lúc chỉnh chu lại mọi thứ cuối cùng Jimin cũng ra ngoài, hai người đàn ông lúi húi trong bếp dọn dẹp cái bãi chiến trường kinh khủng kia, cậu thì lau bàn, anh lấy chổi quét đống bột mì vương vãi dưới đất một cách nghiêm túc, khi nãy anh mắng cậu vậy thôi chứ Seokjin hyung là người tốt kiểu gì cũng sẽ chịu ngồi xuống giúp một tay thôi. Cậu tự nhủ, dùng khăn phẩy phẩy đống bột mì khô khốc."Jimin ah"Giọng Jin khó chịu từ phía dưới vang lên, anh là đang ngồi dưới đất lau nước trên sàn đầu xoay xoay rũ rũ vì cảm nhận được có thứ gì từ trên rơi xuống"Ah... Em xin lỗi hyung""Cẩn thận chút đi"Anh liếc ánh mắt đe dọa đồ dồn vào gương mặt dè dặt của Jimin, cậu đáp lại bằng một cái gật đầu, nụ cười ngại hiện rõ trên khuôn mặt."Xong cái đống này chúng ta ra ngoài ăn, tôi không còn sức nấu đâu"Anh bất ngờ cất tiếng trước vẻ hào hứng của Jimin, cậu ngay lập tức đã đồng ý, cùng anh lau dọn nhanh chóng để ra ngoài chứ nãy giờ lưng cậu cũng đủ ê ẩm rồi. Jimin thở dài thườn thượt, chú tâm vào cái bàn trước mặt mình._____________________________"Ting Tong"Ngoài cửa nhà vang lên một tiếng chuông lớn, Moonbyul bỏ quyến tạp trí trên tay lại bàn, hai mắt nheo lại ngó ra ngoài chậm rãi đứng lên tiến đến mở cửa xem ai."Cạch"Một tiếng động nhẹ nhàng phát ra, Byulyi nhìn người đàn ông trước mặt bằng nửa con mắt, có vẻ cô còn mệt vì mới về nhà sau một chuyến đi dài"Anh Minhyuk?"Cô trả lời mà không mấy bất ngờ, người tựa vào tường khoanh tay quan sát"Anh đến tận đây luôn à?"Cô hỏi, chán nản đổ dồn vào vẻ ngại ngùng bối rối kia, người đàn ông khi này chỉ thoáng đỏ mặt, tay gãi đầu cười cười"Thì... Lâu rồi không gặp...""Chúng ta mới gặp hồi đầu tuần, anh muốn gặp em đến mức đấy sao? Có gì quan trọng à?"Cô chớp mắt vài cái, môi mím lại, tránh người qua một bên để anh bước vào trong"Hmm... Từ đầu tuần là lâu rồi chứ"Minhyuk bĩu môi, ngồi xuống chiếc ghế êm ái nhà cô khi Byulyi rót nước đẩy ra trước mặt anh theo phép lịch sự."Anh đến không đúng lúc à?"Minhyuk nhướn mày, hai tay đan vào nhau đổ dồn ánh mắt vào khuôn mặt không biết sắc ấy"Cũng không hẳn"Cô nhạt giọng, tựa lưng vào ghế vì cảm thấy mệt mỏi, đầu thực sự còn chứa nhiều suy nghĩ về những lời nói của Hyejin lắm nên giờ chỉ thích một mình, là do cô chẳng muốn khiến anh thất vọng mới đồng ý tiếp chuyện. Dù gì cả ngày nay anh cũng đã nhắn cho cô rất nhiều tin hỏi han rồi."Anh gặp em có gì à?"Cô nghiêng đầu, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc ấy"Nhất thiết là có việc gì anh mới được gặp em?"Anh hỏi ngược lại để cô lúng túng, giao động trước lời nói"Không... ý em là anh cứ quan tâm em quá như vậy người ngoài nhìn nhiều lắm, khéo lại hiểu lầm, em không muốn giống thế.""Nhưng anh thì muốn vậy""Hả? Anh vừa nói gì?"Cô nhíu mày quan sát vẻ mặt hốt hoảng của anh, Minhyuk nhận ra điều ngu ngốc vừa thốt khỏi miệng mình liền lấy tay che lại cùng cái lắc đầu, cười trừ phủ nhận với Byulyi"Không, anh nói nhầm thôi, đừng để ý"Người đàn ông chối cãi liên tục, mồ hôi tuôn ra khi mặt nóng lên còn Byulyi chỉ ậm ừ nghĩ rằng mình nghe nhầm. Cô tiếp tục dựa lưng vào ghế khoanh tay trước eo."Giờ em rảnh không? Đi ăn với anh được chứ?"Minhyuk mím môi, căng thẳng nhìn cô chằm chằm trong khi người phụ nữ còn mải ngẫm nghĩ, chẳng biết nên đồng ý hay không. Thật ra ngày hôm nay cô đã từ chối anh rất nhiều giờ như thế nữa khéo lại mất lòng nhau,"Em rảnh..."Cô nhỏ giọng, gương mặt cúi xuống vì biết anh mong chờ một lời đồng ý từ cô thế nào nhưng hiện tại có vẻ anh đến không đúng lúc."Vậy em đồng ý chứ?"Minhyuk vui vẻ, vẫn hướng ánh mắt long lanh đó về hướng cô để Byulyi không thể cưỡng lại. Cuối cùng cô đã bị thua cuộc trước lí trí, miệng thở dài bất lực chấp thuận"Ừ, đợi em chút"Tiếng cô vừa dứt làm cho Minhyuk như muốn nhảy cẫng lên trong vui sướng, thật vui vẻ vì kế hoạch đầu tiên đã hoàn thành, anh được cô kêu ngồi ngoài đợi còn mình đi vào trong thay một bộ đồ khác."Bước đầu đã xong rồi"Minhyuk tự nhủ, tay lôi điện thoại ra gọi cho ai đó"Cậu đã chuẩn bị những thứ mà tôi nói chưa vậy?"Anh cẩn thận, giọng nghiêm lại đợi phía bên kia trả lời"Rồi, không gian đó là của riêng anh và cô ấy""Tốt, còn hoa thì sao, mấy món đồ tôi đặt bên cậu đã xong hết chưa""Ôi anh cứ yên tâm, bên chỗ em làm ăn đàng hoàng mà, đảm bảo là đủ hết"Người đầu bên kia trả lời khẳng định chắc nịch khiến Minhyuk ậm ừ, trong lòng ổn hơn một chút rồi gật đầu dập máy, đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với một cô gái nên còn bỡ ngỡ lắm, phải đảm bảo rằng mọi thứ được chuẩn bị một cách chu đáo nhất để bản thân khỏi hồi hộp lúng túng khi thiếu đồ. Nghĩ lại anh tỏ tình cô nơi đông người có phải là bạo dạn quá không? Chưa kể rằng anh mới biết cô một năm, thế được tính là sớm chứ? Minhyuk trầm ngâm tự nhủ, tay chống vào cằm đợi cô bước ra."Đi thôi"Cô từ sau cánh cửa cất lời, trên tay cầm chiếc túi xách hồi sáng, người mặc chiếc quần jean rộng cùng với loại áo phông trắng vừa năng động vừa đơn giản."Em mặc đồ như vậy thôi hả?"Minhyuk nghi ngờ hỏi lại để nhận được cái gật đầu bình thản của cô, chỉ là đi ăn thôi cứ giản dị là được rồi, nếu tiệc tùng gì thì mới cần mặc cầu kì chứ. Moonbyul tự nhủ, nhẹ giọng."Em mặc như vậy thì sao à?"Cô nhướn mày làm anh lúng túng, lắc đầu phản bác"Không, vẫn đẹp"Người đàn ông cười trừ, từ từ đi cùng cô ra ngoài cửa để đến nhà hàng mình đã đặt chỗ trước."Mong là sẽ thật thành công, trong một năm qua mình luôn quan tâm cô ấy như vậy chắc cô ấy phải rung động chứ?"Anh mím môi tự hỏi, hai tay nắm chặt lại hy vọng trong đầu, ánh mắt đổ dồn sang nét bình thản của cô khi cả hai cùng đứng trong thang máy, suy nghĩ ngày hôm nay anh cũng phải quyết định dữ lắm mới dám đưa ra, chẳng biết cảm xúc cô sẽ ra sao? Minhyuk tự hỏi, hai tay đan chặt lại căng thẳng.________________________Lúc này Seokjin và Jimin đã đến một nhà hàng gần căn hộ của anh, phải nói đồ ăn ở đây rất hợp vị đến cả hai cũng phải mê chết đi được. Họ chậm rãi bước vào trong, đi thẳng đến gian bàn khi có cậu nhân viên ra giúp đỡ họ."Phiền anh đi theo tôi ra bàn này, gian kia có người đặt trước rồi."Cậu ta nói đầy lịch sự thân thiện để hai người gật đầu, từ từ theo sau lưng cậu dù sao cũng chẳng muốn để ý lắm."Hyung ăn gì?"Jimin lên tiếng khi đảo mắt xem cái menu to tướng trong tay"Ăn gì chả được, gọi đi"Anh xua tay, chú tâm vào điện thoại trong lúc Jimin còn trầm ngâm suy nghĩ việc gọi món"Ăn thịt nướng hyung ah~ Lâu rồi chưa ăn"Jimin hào hứng trước cái gật đầu của anh, người đàn ông vui vẻ quay ra gọi vài món ăn với người phục vụ."Sẽ có ngay đây ạ"Cậu thanh niên lên tiếng, lịch sự rời đi sau khi đã ghi lại tên đồ ăn mà cậu gọi, Jimin cầm chai nước lên đưa vào miệng nheo mắt trước hành động chẳng thay đổi của Jin"Hyung xem gì chăm chú vậy?""Tin tức thôi"Anh bâng quâng, không nhìn cậu còn miệng tiếp lời."Nhàm chán"Jimin kết luận trong khi Jin vẫn ậm ừ không để tâm"Của hai bạn"Cậu nhân viên niềm nở, đặt rau cùng thịt và một số món Jimin đã gọi ra chả mấy chốc đã đầy một bàn khiến Jin nhíu mày không thể tin được"Cậu sẽ ăn hết chỗ này đấy à?"Anh nhướn mày còn Jimin gật đầu xác nhận, vô cùng thích thú tự nhiên gắp thức ăn vào bát trước"Ăn lắm thế bảo sao không cao"Jin trêu chọc, đảo mắt xung quanh trước thái độ chuyển qua hậm hực của cậu"Kệ em, hyung nướng thịt đi, dù sao hyung cũng nấu ăn giỏi hơn và nếu không muốn em lỡ tay đốt quán"Jimin trả lời, chất giọng sến súa nhờ vả."Vốn dĩ để cậu nướng tôi cũng không yên tâm, đưa đây"Anh cất lời, tay cầm đĩa thịt sống cho lên bếp làm một cách chuyên nghiệp còn Jimin chỉ nhìn theo học hỏi.....Lúc này Minhyuk cũng đưa Byulyi đến một nhà hàng nổi tiếng, tay lúng túng kéo chỗ cho cô khiến người phụ nữ khó hiểu, đôi mắt liếc ngang dọc"Sao chỗ này vắng vậy?"Cô nghi ngờ, nhíu mày lo lắng"Chắc giờ người ta chưa tới thôi, chút nữa đông ngay mà, đừng quan tâm"Anh xua tay trấn an, chậm rãi ngồi xuống đối diện cô rót loại rượu vang đỏ vào cái ly trước mặt Byulyi."Em không uống đâu"Cô thẳng thắn từ chối, đẩy ly rượu ra trước mặt anh khiến Minhyuk ngại ngùng"Anh xin lỗi. vậy để anh"Người đàn ông lúng túng, cầm ly rượu lên uống khi quan sát biểu cảm cô"Dạ anh chị dùng gì?"Một cậu nhân viên khác bước ra đưa menu cho họ, Minhyuk nhẹ nhàng nhận lấy, đẩy ra cho Byulyi chọn."Em ăn gì?"Nghe câu hỏi đột ngột cô từ từ chú ý, bình tĩnh trả lời"Em sao cũng được mà, anh chọn đi"Cô vừa dứt lời anh liền gật đầu hiểu ý, chậm rãi quay lại gọi vài món đơn giản khi ra hiệu cho họ chuẩn bị giúp anh những thứ mình đã dặn.Đằng khác, Jimin dùng bữa cùng Seokjin giờ đã chú ý đến họ, đôi mắt tin tườm của anh đổ dồn vào cặp đôi ngồi đằng xa khi nheo vào bất ngờ trước khuôn mặt của người phụ nữ"Kia hình như là chị Moonbyul?"Cậu thắc mắc, thu hút sự chú ý của con người ngồi trước mặt. Seokjin nghe vậy đầu óc liền tỉnh hẳn, chỉ mới tới tên cô đã quay qua nhìn cho chắc.Người phụ nữ kia đúng là cô rồi, còn người đàn ông đi bên cạnh cô là ai? Y hệt chàng trai hôm đó anh gặp ngoài cổng trường vậy, chuyện gì đang diễn ra đây. Jin ngẫm nghĩ, quay lại ừ nhẹ với Jimin trong im lặng, lồng ngực đập mạnh lo lắng như thể con tim sắp nhảy xổng ra ngoài"Hai người họ làm gì ở kia?"Jin bất giác mở lời để cậu xen giọng đoán"Hmmm... có lẽ là tỏ tình? Nhà hàng này có nhận dịch vụ đấy mà"Cậu kết luận cười khẩy một cái làm mặt anh nóng lên. Ánh mắt thất thần hốt hoảng đổ dồn sang phía cô. Nếu mà thế thật, lỡ cô nhận thì sao? Thề rằng hôm nay anh vừa mới biết rõ tình trạng của cô thôi."Kim Seokjin hyung? Anh sao thế?"Jimin hắng giọng, nhíu mày trước thái độ khác lạ của anh để người đàn ông giật mình, quay ra phủ nhận"Hả.. Không có gì, đừng để ý""Ừ.. "Cậu trả lời cùng sự nghi ngờ, đầu nhảy số hàng loạt câu hỏi về Seokjin và Byulyi. Nếu xét trên tình cảnh này chắc chắn họ không thể là người yêu được, vậy không nhẽ anh thích cô? Cậu tự hỏi, khẽ cười khẩy một cái mà anh không để ý.Trở lại với cặp đôi, Byulyi ngồi đối diện nhìn nét mặt mong chờ căng thẳng của Minhyuk làm cô khó hiểu, hai tay anh nãy giờ đan chặt vào nhau, người run run nói lắp bắp với cô"Anh sao thế? Không khỏe à?"Cô nghiêng đầu một cách ngây thơ hỏi han quan tâm khi anh chỉ cười khẽ, hàng mày giãn ra"Anh ổn, đừng để ý"Minhyuk hắng giọng, nuốt nước bọt xuống chiếc cổ họng khô khan do quá hồi hộp.Nhân viên nhà hàng có lẽ đang đến gần họ rồi, tim anh càng lúc càng đập loạn xạ lên, đôi mắt nhắm nghiền thở phào định lại tinh thần từ từ đứng dậy làm Byulyi khó hiểu, quan sát hành động lạ lùng của anh. Chỉ khi dàn nhân viên kia vừa tới nơi, họ nổ pháo giấy với chiếc bánh kem đưa ra trước mặt Byulyi còn Minhyuk thì cầm hoa đi đến gần người phụ nữ để tất cả vị khách ngồi đằng xa chú ý bao gồm cả Jimin và Seokjin."Đó, thấy chưa, em nói có sai đâu"Jimin trêu chọc không biết rằng Jin đang ném ánh mắt hình viên đạn lên chàng trai kia với ý ghen tức."Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?"Anh nhẹ nhàng đề nghị cùng chất giọng ngọt ngào trong khi cô còn chưa khỏi sốc, ngại ngùng đưa đôi mắt nhìn xung quanh từ từ nhận ra có một số người ở xa đang lấy máy quay lại sự việc. Người phụ nữ đỏ mặt, đầu cúi xuống trong tức giận hắng giọng đáp lời."Em xin phép từ chối được chứ? Em mệt rồi về đây, tạm biệt"Moonbyul thẳng thừng lên tiếng, miệng nói một cách dõng dạc, đôi mắt kiên định đưa về phía Minhyuk. Đúng là con người này rất tốt nhưng cô chỉ coi anh như bạn bè anh em mình thôi chứ không có ý định tiến xa hơn, dù sao thì vẫn có nhiều người xứng với anh đâu nhất thiết phải là cô. Moonbyul nghĩ, gương mặt không cảm xúc cúi xuống nhanh chóng rời đi khi Minhyuk hoảng hốt đứng im như chôn chân ở đó. Vậy là anh đã bị từ chối sao. Cô thật sự là phũ phàng, không có chút tình cảm với anh hay chỉ vì anh chọn sai thời điểm? Minhyuk tự hỏi, đưa bó hoa cho nhân viên rồi bất ngờ ngồi thụp xuống ghế trong tiếng an ủi của mọi người.Jin từ chỗ Jimin hướng ra phía cửa thấy Byulyi đã rời đi, khung cảnh tại đằng xa thì vô cùng náo loạn, chẳng hiểu sao chính điều đó lại khiến anh vui mừng không kể xiết vì chắc chắn rằng cô đã từ chối, Jin nhanh chóng đứng lên chẳng nói gì với Jimin còn ngồi đó, tay đặt tiền lên bàn bỏ ra ngoài để người đàn ông phải cứng họng. Đôi mắt mở to kinh ngạc chậm rãi chống tay vào cằm. Vậy là điều này đã ngầm xác nhận suy đoán của cậu là đúng?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me