TruyenFull.Me

Bo Tron U Dung Co Mo

Bỏ trốn ư? Đừng có mơ!

Linh Ức Tình

Chương 1:

Trời nắng. Chẳng biết tại sao, đã sang tháng mười được mấy ngày rồi, trời vẫn nắng như vậy. Ánh nắng hắt lên ô cửa kính trong sân tập bóng rổ, in bóng xuống nền. Trên sân tập, những bóng người nhấp nhô lên xuống, đi bóng, cản bóng, ném bóng. Những đường bóng đẹp mắt cứ liên tiếp như mưa sa. Mồ hôi chảy dài trên gương mặt những người chơi bóng. Trận bóng này cũng thật đặc biệt, mọi người cứ chơi thôi, không có trọng tài, cũng không tính tỉ số, chơi mệt thì nghỉ.

"Thôi, tôi nghỉ đây. Mọi người cứ tiếp tục!" Giọng nói trầm thấp dễ chịu của một người mặc áo số 6 vang lên sau khi ghi được 2 điểm cho đội mình.

Những người khác cũng dừng lại. "Ờ, bọn này cũng mệt rồi. Nghỉ đi!" Vài người đưa tay lên vuốt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán, trên cổ. Thật nóng. Quả bóng rổ đáng thương bị mấy người này ném lăn vào một góc.

Người mặc áo số 6 bước chầm chậm lại băng ghế nghỉ, thuận tay lấy một chiếc khăn lông lau mồ hôi trên mặt. Lâu lắm rồi anh mới chơi một trận đã như vậy, thường thì anh chỉ chơi nửa trận, hoặc cùng lắm là hết hiệp thứ hai, rồi nghỉ. Mấy ngày gần đây công việc khá bận rộn, hàng đống giấy tờ đang chờ anh phê duyệt, thế mà anh lại có tâm trạng tới đây chơi bóng. Nghe ra cũng thật buồn cười.

"Này, uống nước đi!" một chai nước khoáng bay một đường dài tới, anh nhanh nhẹn bắt lấy, mở nắp tu ừng ực một hơi hết gần nửa chai.

"Cảm ơn!" đặt chai nước xuống, anh quay sang gật đầu với một chàng trai khác, người cũng vừa mới ngồi xuống bên cạnh anh.

"Sao hôm nay cậu lại có hứng rủ tôi tới đây chơi bóng cùng vậy? Hay là tập đoàn nhà cậu phá sản rồi, đến đây chơi cho đỡ nhàn quá?" anh chàng vừa hỏi vừa mở nắp một chai nước khác.

"Nó mà phá sản được, tôi mở tiệc ăn mừng!" anh hừ lạnh. Giá như nó phá sản, anh cũng đỡ mệt người.

"Lại trốn rồi à?"

"Ừ. Lại!"

"Bỏ quách đi cho rồi! Thiếu gì đứa cần cậu!" để tỏ thái độ kiên quyết của mình, anh chàng tiện tay ném thẳng chai nước mới uống một ngụm vào thùng rác gần đấy.

"Cậu thì biết cái gì chứ? Đừng có nói vớ vẩn!" Anh bực dọc đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa, cũng chẳng buồn chào hỏi ai. Anh là thế. Thích thế nào, thì làm thế ấy!

Ai cũng nói cô không cần anh, nên cô mới năm lần bảy lượt bỏ đi như vậy. Nhưng họ thì biết gì chứ? Thật vớ vẩn! Họ chỉ đứng xem bên ngoài thì làm sao có thể hiểu được tình yêu của cô và anh. Họ làm sao có thể hiểu được anh yêu cô nhường nào. Hừ, thật buồn cười, cô cứ thế tự do bay hết nước này tới nước khác, mặc kệ ở đây, anh vẫn đợi. Nếu có thể, anh muốn phá hủy hết mọi chiếc phi cơ, để người anh yêu không trốn được nữa!

"Trịnh Hoằng Thần! Cậu đúng là si tình đến ngốc luôn rồi!" anh chàng nhăn nhó ngồi ở băng ghế, nói với theo bóng dáng Trịnh Hoằng Thần, cũng chính là người mặc áo số 6 vừa rồi.

Khi nhắc đến cái tên Trịnh Hoằng Thần, điều đầu tiên người ta nghĩ tới, không phải là thành công của anh, mà là chuyện tình trắc trở gập ghềnh của một nhà thiết kế thiên tài. Không biết nguồn tin này được rò rỉ ra từ đâu, mà nó lại có sức lan truyền kinh ngạc, một truyền mười, mười truyền trăm, cứ thế, chẳng mấy chốc cả thành phố này, à không, phải nói là cả giới kinh doanh đều biết đến. Có kẻ ngưỡng mộ, cũng có kẻ cười cợt chế nhạo. Anh cũng không buồn đính chính, cũng không buồn điều tra xem là kẻ nào đã tung tin đồn. Anh chẳng quan tâm tới những thứ đó, bộ óc của anh không có dư chỗ cho những thứ vớ vẩn và vô nghĩa ấy tồn tại.

Bước ra khỏi sân bóng, Trịnh Hoằng Thần hơi ngẩng đầu, ngắm nhìn tia nắng xuyên qua tán cây, rồi lại cúi đầu nhìn những đốm sáng thoáng hiện trên mặt đất. Cái cây cổ thụ này, tán lá dày đặc như vậy, mà còn bị tia nắng xuyên qua, thế nhưng tình cảm của anh, lại vẫn chưa có thành tựu gì. Anh đã cố gắng hết sức, vậy sao một chút kết quả anh cũng chưa nhìn thấy? Lắc đầu. Cười khổ. Trịnh Hoằng Thần sải bước nhanh chóng về phía chiếc Porsche màu tím bạc của mình. Màu xe lạ lùng khiến nó luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Màu xe này cũng là màu của riêng anh, của riêng Trịnh Hoằng Thần, hễ nhìn thấy chiếc xe màu tím bạc trên đường, có thể đoán được ngay người trong xe chính là anh mà không cần phải suy nghĩ nhiều.

Xe đẹp khiến người ta ngơ ngác, nhưng xe đẹp kết hợp với người đàn ông hoàn hảo, càng khiến người ta phấn khích hơn. Anh có dáng người rất đẹp, rất cân đối, thân hình cao trên một mét tám, gương mặt cực kì điển trai, ngũ quan tinh tế, cứ như được lựa chọn từ những gì tinh túy nhất trên đời. Thân hình nổi bật của Trịnh Hoằng Thần thu hút không ít ánh mắt các cô gái qua đường. Hơn nữa, anh đang mặc trên người bộ quần áo thể thao, vì mồ hôi mà dính sát vào người, quả thực rất mê người. Chỉ có điều, làn da của anh lại không ngăm đen như những người đàn ông khác, cũng không phải màu lúa mạch, cũng không phải màu đồng như tưởng tượng của nhiều người về một người đàn ông, mà làn da của anh lại trắng, một màu trắng thật đẹp, thật sạch sẽ.

Trịnh Hoằng Thần ngồi vào ghế, khởi động máy, gạt số, nhấn ga, chiếc xe phóng vù trên đường.

Màn hình điện thoại lóe sáng, tiếng rung dè dè trên ghế phụ. Trịnh Hoằng Thần đeo tai nghe bluetooth lên: "Ở đâu?".

"Đang ở Los Angeles." Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời của một người đàn ông, giọng anh ta khá trầm, từ tốn nói từng chữ một.

Trịnh Hoằng Thần quay tay lái, vòng hướng ngược lại, đi thẳng về phía đường ra sân bay, nói: "Có chắc chắn không?".

"Theo thông tin từ nhóm người..."

"Có hay không?" Không kịp đợi người đàn ông nói hết câu, Trịnh Hoằng Thần đã mất hết kiên nhẫn, gặng hỏi lại, đồng thời chiếc xe cũng đỗ lại trước đèn đỏ phía trước.

"Có."

"Vậy được rồi. Cho người giám sát giúp tôi. Tôi sẽ sang đó sớm nhất có thể. Gửi địa chỉ vào máy của tôi."

"Được."

Cúp điện thoại, đèn báo phía trước cũng vừa chuyển sang màu xanh, nhanh chóng gạt cần vào số, nhấn ga, Trịnh Hoằng Thần phóng thẳng ra sân bay.

"Thư kí Phùng, chuẩn bị một chút, tôi phải bay sang Los Angeles ngay bây giờ." Trịnh Hoằng Thần nhấc máy gọi cho thư kí của mình, Phùng Diệp Thanh.

"Trịnh Tổng, phải bay ngay bây giờ sao?"

"Đúng vậy. Nhanh một chút, tôi đang trên đường ra sân bay."

"Nhưng thưa ngài, theo lịch, chuyến bay tới đó mới cất cánh nửa tiếng đồng hồ trước, muốn đi chuyến tiếp theo phải đợi một tiếng nữa." Phùng Diệp Thanh vừa lướt nhẹ tay trên màn hình laptop xem lịch trình chuyến bay, vừa nhẹ giọng thông báo.

"Tôi không có nhiều thời gian, cô tự xử lí đi. Tút...tút..."

Đường truyền bị ngắt kết nối. Ở đầu dây bên kia, Phùng Diệp Thanh mặt mày đen kịt. Cô là thư kí thôi mà, sao lúc nào boss lớn cũng sai bảo cô mấy cái việc này vậy. Giờ còn kêu cô tự xử lí. Ngài ấy có phi cơ riêng, sao không chịu bỏ ra mà dùng cơ chứ. Cô là thư kí chứ đâu phải đầy tớ. Cô đúng là phúc lớn mạng lớn mới phục vụ được vị này cho tới bây giờ, đổi lại là người khác, có khi đã bỏ của chạy lấy mạng rồi cũng nên. Đây đâu có phải là Trịnh Tổng hòa nhã dễ gần như mọi người đồn đại, là một Trịnh Tổng ác ma tàn bạo vô nhân đạo chỉ biết bóc lột sức lao động của nhân viên thì đúng hơn.

"Thư kí Phùng, có chuyện gì mà mặt cô đen như đáy nồi thế kia?" mấy nhân viên khác đi qua, ôm một sấp tài liệu trên tay, bắt gặp vẻ mặt như đưa đám của Phùng Diệp Thanh, bèn đứng lại hỏi chuyện.

Phùng Diệp Thanh đưa mắt nhìn, lại một đám suốt ngày moi móc chuyện của người khác để ngồi tán dóc, cô nghiêm giọng: "Không có chuyện gì liên quan đến các cô. Đi làm việc của mình đi." Cô nói rồi đi nhanh về phòng làm việc của mình.

"Cô ta tưởng cô ta là thư kí của boss lớn mà lên mặt à? Đúng là đồ tưởng bở!" mấy cô nhân viên nhìn theo bóng dáng Phùng Diệp Thanh, người nguýt, người bĩu môi, bất mãn lên tiếng.

"Thôi đi, cô ta ít ra cũng là người có cái ăn cái mặc hơn chúng ta, nói rồi lại sinh vạ. Chúng ta đi!"

Ở đời cũng lắm cái khổ. Mình giỏi hơn, khuôn mặt dễ nhìn hơn, ứng tuyển được vị trí cao hơn, mức lương trên trời, luôn đi bên cạnh những người tài giỏi được mọi người ngưỡng mộ mỏi mắt trông chờ, sẽ luôn khiến những người khác nảy sinh lòng đố kỵ, ghen ghét. Tuy nhiên, Phùng Diệp Thanh cô là người như thế nào chứ? Cô là một trong những mỹ nữ của King, là thư ký tâm cao khí ngạo của Boss lớn, cô không buồn để ý tới mấy người ăn no rảnh rỗi ấy. Họ nói gì, bàn tán gì sau lưng cô, cô biết hết ấy chứ, nhưng cô kệ, miễn đừng động chạm quá mức đến cô là được. Một tập đoàn lớn đâu phải để chứa "phế thải", cái gì không thể sử dụng được nữa, sẽ bị ném bỏ ra bên ngoài. Mà cô cũng không ngại cho mấy người đó đi đâu.

Tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa bóng sạch, Phùng Diệp Thanh nhanh chóng trở về phòng làm việc của mình. Hay nói cách khác, cũng là phòng làm việc của Trịnh Tổng. Cô là thư kí riêng của Trịnh Hoằng Thần, nên anh sắp đặt bàn làm việc của cô ngay trong phòng làm việc của mình, cho tiện "sử dụng". Ngoài những việc quan trọng liên quan đến tập đoàn, công việc còn lại của cô chẳng khác nào một nhân tầng cuối cùng của King cả. Ví dụ như: đang giờ làm việc, Trịnh Hoằng Thần lại kêu cô đi pha cho hắn một ly café, hay đang lúc cô gõ văn kiện chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, Trịnh Hoằng Thần đột nhiên nổi điên sai cô gọi điện thoại tới một cửa hàng giao đồ ăn nào đó tận bên Anh nhờ họ chuyển đồ,... thật kì lạ nha. Nhiều lúc Phùng Diệp Thanh cô cũng tức đến phát điên, trừng mắt nhìn người nào đó đang ung dung uống café mình vừa pha, nhưng lại không làm gì được, ai kêu người ta là Boss lớn, còn cô chỉ là dân quèn đi làm thuê kiếm tiền chứ. Cuộc đời rất bi đát nha, ông trời thật không công bằng.

Đặt sấp văn kiện mới nhận từ phòng Kế hoạch xuống bàn, cô liền cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, bấm một dãy số quen thuộc. Tiếng tút tút nhanh chóng phát ra trong ống nghe.

"Alo, là thư kí Phùng sao?"

"Đúng vậy, là tôi đây. Chuyến bay sang Los Angeles gần nhất là lúc nào?" Phùng Diệp Thanh vừa nói vừa lướt qua một lượt nội dung tờ văn kiện.

Bên kia, người đàn ông đang nghe máy, cũng chính là ông chủ của hãng hàng không quốc tế chi nhánh tại châu Á, nghe được câu hỏi của Phùng Diệp Thanh, biết chắc Trịnh Tổng có việc sang đó liền cười nói: "Thật ngại quá cô Phùng! Chuyến bay từ đây sang đó mới cất cánh, muốn đi chuyến tiếp theo, phải đợi khoảng một tiếng nữa, không biết Trịnh Tổng thấy thế nào?"

"Anh ta thì thấy cái gì cơ chứ? Còn không phải là ép tôi đi đàm phán với ông hay sao? Hừ!" Phùng Diệp Thanh bực bội nói vào trong điện thoại.

Nghe được câu nói của Phùng Diệp Thanh, ông chủ kia không nhịn được nổi một trận da gà, vị Trịnh Tổng kia là người như thế nào chứ, ngay cả ông cũng phải kiêng kị ba phần, vậy mà cô thư kí nhỏ bé kia còn dám nói với giọng điệu phách lối như vậy, không sợ mất luôn công việc hái ra tiền này hay sao?

"Chúng tôi cũng không thể nào làm khác được! Hiện tại cũng không phải chỉ một mình Trịnh Tổng bay qua đó, mà còn rất nhiều người khác nữa, nếu đổi lại lịch trình, sợ rằng họ sẽ..."

"Bộ trang sức mới nhất của King vào tháng sau sẽ được chuyển tới tay phu nhân của ông, ông nghĩ sao?" Không có kiên nhẫn nghe nốt lời của ông chủ tịch, Phùng Diệp Thanh thẳng thắn ngắt lời, đưa ra một điều kiện mà theo nhiều người là "béo bở".

"Được vậy thì tốt quá! Được rồi, thế này đi, chuyến bay sắp tới sẽ khởi hành vào khoảng mười lăm phút nữa, đây đã là giới hạn của tôi rồi, không nhanh hơn nữa được đâu." Ông chủ tịch vui vẻ nói, ai mà không biết muốn có được bộ trang sức của King phải trả cái giá trên trời cơ chứ, đồ của họ vừa đẹp, vừa lạ, lại độc đáo mà tinh xảo, chỉ một đường trên chiếc nhẫn cũng mất cả một công đoạn chế tác, chứ đừng nói đến nguyên một bộ. Nhưng cái đáng nhắc đến không chỉ có giá xa xỉ, mà giá trị của nó cũng đại diện cho giá trị bản thân, không phải ai có tiền cũng có thể sở hữu được.

Nghe được giọng điệu vui mừng đó của ông chủ tịch, Phùng Diệp Thanh không nén nổi một tiếng khinh thường, đúng là lão cáo già, chỉ cần được món lợi lớn, cái gì cũng sẽ nhả ra hết.

"Được!" Đáp lại một câu, Phùng Diệp Thanh nhanh chóng tắt máy, đặt xuống bàn, liền cầm lấy máy di động của mình, rà đến số điện thoại được lưu bằng cái tên "Trịnh địa chủ cường hào ác bá". Rất nhanh có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia.

"Sao? Cô làm tới đâu rồi?" Trịnh Hoằng Thần lười nhác vắt một tay lên thành xe, nhìn vào dòng người đông đúc ra vào trước cổng sân bay.

"Trịnh Tổng, chuyến bay sẽ khởi hành sau mười lăm phút nữa. Là giới hạn rồi, không thể sớm hơn nữa! Điều kiện lần này là bộ trang sức mới nhất của King vào tháng sau!"

"Hừ, đúng là lão hồ ly thành tinh, cái gì lão cũng nghĩ ra được! Thôi được rồi, cô không cần chuyển hành lý qua đâu, sang đó tôi tự biết cách. Công việc bên này cô cứ thay tôi điều hành đi. Nhanh nhất, ba ngày sau tôi sẽ trở về. Có ai tới, cô cứ nói tôi có chuyện không tiện tiếp."

"Vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me