TruyenFull.Me

Boboiboy 15 Day Writing Challenge

Couple: ThunQuake.

*****

Loạt soạt. Loạt soạt.

Tiếng lục lọi phát ra từ căn gác mái chỗ gần phòng ngủ của một cậu trai, chiếc cầu thang kéo còn được dựng ở gần cửa phòng, nối khoảng trống trên trần nhà với sàn ốp gỗ, bên trong căn gác đầy những bụi và mạng nhện tuy không có cửa sổ thông với bên ngoài nhưng trên trần có treo một bóng đèn Led nên mọi vật trong gác dưới ánh sáng nhân tạo đó hiện lên rõ không kém gì đang ở ngoài trời vào giữa trưa.

Ở phía góc căn gác có cậu trai đang bới tung mấy thùng giấy các tông được đặt chất chồng lên nhau, cậu bê từng thùng đặt xuống sàn gỗ xám kịt, mở tung chúng khiến cho đám bụi bẩn bay lồng bồng như đám sương trong không khí, khi không thấy thứ mình cần tìm thì cậu liền đóng lại và đặt sang một chỗ, và lặp lại hành động đó với những thùng giấy khác. Cho đến khi cậu tìm được thùng giấy chứa đựng thứ cậu muốn.

"Ha.....chu!" Cậu hắt hơi, đưa ngón trỏ lên xoa mũi. Cậu luôn ghét việc căn gác này (thực ra là bất cứ thứ gì) bị dính bụi, nhưng vì nơi trường học và những hoạt động khác còn đang gọt dũa những người giống cậu, nên chẳng thể có đủ thời gian rảnh để gánh mọi việc như hai pa của cậu được, và cậu còn mắc chứng lười của bố mình nữa.

Papa Thundy với bố Quake bỏ cậu ở nhà một mình để đi công tác hết rồi, cậu vốn tính ngăn nắp nên ngày nào cũng dọn nhà cửa thay papa, nhưng loay hoay xong thì đến cuối ngày cậu vẫn chưa rờ tay tới được cái gác mái, chỉ mới một tuần papa cậu không lên dọn sơ qua thôi mà trông căn gác cứ như bị bỏ hoang cả một năm ấy, mấy con nhện và chuột bắt đầu đóng ổ ở đây hết rồi!

Nhưng bây giờ lý do cậu lên đây lục lọi từng thùng đồ không phải để phán loại và dọn dẹp chúng, cậu cần tìm một món đồ của papa, người thường hay kể cho cậu nghe về cuộc hành trình dài của ông với nó, chiếc máy ảnh cơ cổ có thể lấy ảnh ngay sau khi chụp, cậu rất thích thú với những câu chuyện đó, chúng thật tuyệt vời, cùng từng lời kể được khéo léo thoát ra khỏi cánh môi của người có tuổi và chung quanh phủ một lớp râu đen nhánh của nơi khuôn mặt ông. Đến mãi tuần trước, vào ngày sinh nhật của cậu, ông mới lộ ra cho cậu một bí mật: ông vẫn còn giữ nó, chiếc máy ảnh cổ, và bảo nó được cất cẩn thận trên gác, mặc dù ông không còn dùng, nhưng mỗi lúc ông lên kiếm đồ đều ngắm nghía lại "bạn đồng hành" thuở trước của ông một lúc.

Chiếc máy ảnh cũ kĩ già nua như người sử dụng nó đã phiêu du tới gần như mọi nơi trên thế giới, và nếu những bức ảnh của ông không mỗi lúc một mất đi mà còn cho tới giờ thì ước chừng số lượng ảnh ông đã chụp sẽ lên đến hơn vài ngàn tấm, có khi cả vạn. Từ đất nước của sự tự do Hoa Kì cho đến nước đảo nhỏ bé như Grenada hay Singapore, đến cả nơi quanh năm bốn mùa như một ở Nga hay những mảnh đất cằn cỗi nơi Châu Phi, ông đều đã đặt chân tới, trong mỗi bức ảnh của ông nếu không phác lại một phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, những kiến trúc kì vĩ được tạo nên bởi bàn tay con người, hay đóng băng lại khoảnh khắc những người địa phương cười nói thân thiện, thì cũng phác lại hình bóng của người ông yêu hết lòng, là bố Quake.

Bố Quake cũng hay kể cho cậu nghe về những chuyến phiêu du đó, nhưng cậu nhầm đếm lại số lần bố kể về một đất nước nhỏ xinh mang tên Việt Nam thì lại nhiều hơn những nơi nổi tiếng khác, đó là một quốc gia ở Châu Á có lãnh thổ nom giống hình chữ S kéo dài, với hai phía Đông Tây, một giáp các lãnh thổ nước láng giềng, một giáp bờ biển rộng trải dài từ Bắc vào Nam, Biển Đông, bố nói.

Bố thường kể cậu nghe về tất tật những gì bố biết và thấy ở đây. Bố kể về quang cảnh thiên nhiên tại đây trông đẹp ra sao, hùng vĩ thế nào, đặc biệt là Vịnh Hạ Long và động Phong Nha - hai nơi có lẽ trông như tiên cảnh hạ giới - bố vẫn còn tiếc vì chưa thể chiêm ngưỡng hang động Sơn Đoòng, và không ngoại trừ những khu di tích văn hoá lịch sử, và bố rất thích thú khi nhắc tới chúng, những di tích của câc nền văn hoá đã tạo nên đất nước này như hiện tại. Bố còn nhắc tới những món ăn truyền thống của đất nước họ, mỗi khi nghe bố kể cậu đều cảm giác đã được ăn qua món đó một lần nhưng vẫn không ngăn chính mình khỏi ao ước được nếm thử những món ngon đó. Cuối cùng, bố vẫn hay tâm sự với cậu bố muốn thấy lại một lần nữa một loài cây của vùng miền Bắc, một trong ba loài đặc trưng mà chỉ nở rộ vào những tháng đầu năm, là hoa đào, nhánh hoa xinh xinh cùng bông đào nở rộ điểm màu hồng nhạt phần rìa bông và đậm màu hơn rìa được trưng bày giữa phòng khách cùng những lỡi và bánh kẹo mời lộc.

Hai pa còn vui vẻ kể về hồi lúc hai người mới biết nhau nữa! Papa Thundy đã gặp và quen bố Quake tại một hòn đảo ở Hy Lạp, tên của nó là gì cậu cũng không nhớ rõ nữa, nhưng như trong những lần kể của hai pa, thì đó chính là quãng thời gian đẹp, khởi đầu cho chuyến phiêu du hết phố này đến đảo kia rồi lại đến nước nọ, hai người họ cứ đi một cuộc hành trình bất định như thế cho đến khi quyết định sống một cuộc sống nhàn bên nhau.

"Đây rồi!" Cậu reo lên, cậu tìm thấy nó rồi, cậu cầm nó lên trong tay, dùng miệng thổi nhẹ một hơi vào chiếc máy ảnh, do luôn được ghé thăm nên bụi bám không có mấy. Với quyết định mang nó xuống để dùng, cậu kiểm tra lại trong chiếc hộp nhỏ để máy ảnh xem còn thứ gì đi cùng nó hay không, và cậu phát hiện ra những bức ảnh của hai bố, đều từ thời thanh thiếu niên đang đi học. Cậu nhanh bỏ chiếc máy ảnh vào hộp rồi đóng lại, dùng tay phủi cho đỡ bụi, tất đèn rồi leo cầu thang xuống khỏi gác mái, cậu xếp thang và đóng cửa lại, hào hứng đi xuống phòng khách để coi những bức ảnh thời còn quậy phá trên trường học của hai bố

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me