Boboiboy Reset Game Da Ngung
Một ngày không nắng cũng không mưa, không gió, đầy mây che kín phủ bầu trời. Trời nóng hơn tính toán của cô gái báo tin trên đài truyền hình. Hắn khẽ tựa đầu vào thành ghế cầm cuốn từ điển dày, liếc xem qua từng câu từng chữ. Lâu lâu bổ sung kiến thức là một điều mới mẻ trong những ngày nóng hổi thế này. "Ham muốn là một điều muốn một điều gì đó đôi khi chả dễ dàng ngăn cản trong đáy lòng sâu thăm thẳm" "Niềm vui một cảm xúc tích cực được xây dựng nên từ cảm giác trong lòng và dễ dàng nhận thấy ở nụ cười""Ngây hiểm một từ ngữ chưa thực sự công nhận mấy kết hợp giữa từ ngây thơ và nguy hiểm miêu tả con người...."Hắn đang nhẩm đọc lời trích dẫn thì bị nguyên cái chậu chọi tới. Mở mắt ra nhìn sự hiện diện của Thorn, gấp cuốn sách lại đi theo cậu. Lại lần nữa trong lúc trồng cây, hắn lại nhẩm linh tinh vài thứ, Thorn khó chịu khi hắn cứ không chịu tập trung thậm chí tưới quá nhiều nước ngập úng cây mới trồng. Cậu lại vỗ vai kéo hắn về thực tại, tịch thu cây trồng lại rồi nhờ vả hắn làm việc khác. Hắn cũng đành gật đầu đi vào nhà, tìm kiếm xung quanh xem ai cần giúp không nhưng đành thôi. Sức sống giảm sút cũng đã một tuần, hắn chỉ lanh quanh căn nhà làm đôi ba việc. Hoặc chỉ đơn giản trộm vài cuốn sách dưới gầm của Solar và ngồi thụp xuống đọc. Nhưng đọc chưa lâu thì tay vịn lấy cuốn sách cũng mất sức mà làm rớt. Nghiêng đầu hít thở đều đều chìm vào giấc ngủ. Nhưng đống sách trên ghế không yên vị ngã hết vào người hắn. Dù hơi bầm dập xíu nhưng cũng chả tổn hại gì nhiều, nên mặc kệ luôn. "Cậu ta càng ngày ngủ nhiều hơn đấy Quake" Blaze sau hồi nãy lỡ đi vấp té do cái chân hắn, liền trách móc hắn bây giờ quá ham ngủ, ngủ bất chấp mà còn gây thương tích cho người khác. Quake lau dọn khuôn bếp cũng chợt dừng hành động và suy nghĩ lại. Đổi lại cậu cũng chỉ gật đầu cho có lệ. "Cậu ta chắc bắt trước Ice thôi hoặc không...." Quay người lại chùi tay với cái khăn gần đó, đừng lo chuyện bao đồng nữa Blaze. Ánh mắt ngước lên nhìn thẳng Blaze, rồi cậu đi qua phòng khách. Ngồi xuống lụm vài cuốn sách lên để qua một bên gọn gàng cho hắn đỡ cựa quậy khó khăn trong cái đống đó. Có lẽ hắn ngủ cũng quá nhiều rồi. Quake nhấc bàn tay lên nhéo má hắn một cú mạnh, nhưng đổi lại mặt hắn yên bình ngủ. Có cảm giác khá tức nhưng cậu cũng đành thôi, đứng dậy rời đi dù gì nhà hết đồ ăn rồi. Blaze đứng nhìn chằm chằm bỗng nảy lên ý tưởng, cười khúc khích lôi cây bút lông ra. Phì cười với thành phẩm để lại tang chứng rồi cậu chạy ngay đi. Do vụ việc hồi nãy của Blaze khiến mặt hắn khá ngứa gây tỉnh ngủ. Theo tính thuận hắn lấy tay chùi mặt, và thành ra nguyên lòng bàn tay hắn dính mực. Biết rõ kẻ gây ra là ai nhưng sức đâu mà chạy theo để hiến người ấy, hắn đành bỏ cuộc, thi triển xúc tu đi lấy cái khăn để lau. Tìm lại sự thoải mái hắn chìm vào giấc ngủ. Nhưng chưa bao lâu thì người hơi run run vì lạnh, mặt tái nhợt đi cảm nhận thấy sự nguy hiểm cận kề. "Cậu hết chỗ ngủ hay sao mà đi ngáng chân ngáng đường người khác" Lỗ tai vẫn nghe ngóng nhưng có nguyên cây kiếm đang lăm le ngay cổ thì hắn dám mở mắt ra mở miệng cãi à. Nhúc nhích xíu có khi vô viện nằm liệt toàn thân khả năng xác suất 90%. Hắn giả điếc thở đều đều như mình đang ngủ một cách say sưa, không hề nhận ra chút sự hiện diện người đang cầm kiếm. Thu thanh kiếm lại vẫn lia ánh mắt thận trọng lên cơ thể hắn. (Đi dùm tôi hộ cái đi) Ý nghĩ thoáng qua, mất thăng băng hắn lỡ nghiêng người té thẳng xuống sàn. Vẫn một lòng với trình độ diễn kịch, hắn khẽ mở mắt như mơ màng mới tỉnh giấc. Dụi mắt như kiểu cách mọi ngày, che miệng ngáp một cái rồi hướng mắt qua người kia. "Chào.. Ice sao cậu cầm kiếm chi vậy"Hé nửa con mắt chỉ vừa đủ nhìn, tựa đầu lại lưng ghế nhàn nhã hỏi. "Mấy nay cậu ngủ hơi nhiều đấy bộ tối cậu làm gì à" "À thì ra là thế. . tôi cũng chả biết"Ngước đầu xuống, nhìn lòng bàn tay còn dính chút mực hắn tự hỏi liệu điều gì đang xảy ra chăng. Hắn ngủ nhiều hơn mọi ngày, đã thế hoạt động giảm sút mạnh. Cận chiến xuống dốc, khả năng chiến đấu cũng đi theo. Nếu tiếp diễn hắn sẽ chết!Mờ mịt theo ý nghĩ đành chấp nhận với việc hắn bắt buộc phải chết. Không thể không phủ nhận mấy đứa nhỏ đi xong hắn như kẻ sống mà ko có hơi thở. Hắn tự hỏi vì điều gì mà hắn cứ phải nhắc tới tụi nhỏ "Đi nổi không tôi dẫn ra chỗ này" "Chắc được" Hắn chống tay xuống làm chỗ chống rồi đứng dậy, nhưng hắn vẫn phải vịn lấy vai Ice bám mà đi. Cậu ta dẫn hắn đến một nơi trống trơn, chỉ còn vết xám đen sót lại. Nhưng địa hình nơi đây có chút quen thuộc thì phải? "Nơi này khi bọn tôi trên đường về đã bốc cháy mọi thứ cháy rụi, ko một kẻ sống sót, các trẻ em hay bảo mẫu nơi đây chết ko toàn thây" Hắn hốt hoảng đẩy Ice ra à không người đó không phải Ice. Hắn khẽ mỉm cười vỗ tay cho sự trình diễn của đứa em hào kiệt của mình. "Nhà người có tài diễn thiệt thế Ice thật đang ở đâu""Oa nii biết em đang đóng Ice ư" "Nói!" Hắn không cần biết nó đem mình ra chỗ này làm chi hay có ý gì nhưng phải lo số mạng Ice trước. Sống với nó từ nhỏ ý nghĩ cách hoạt động nó hắn đều nắm vững hết, không có chuyện đóng một cách chuẩn đạt mà không hề bắt Ice. "Hỏi bọn cha già ấy hỏi em chi họ kêu cho anh 5 ngày nữa lo liệu đi" Kết thúc trò chuyện hắn đứng đó. Năm ngày ư, nhếch phần mép săn tay áo lên khởi động xương cốt. Sự việc thế này phải kết thúc thôi. Khẽ liếc qua sau bụi rậm gần đó, may quá. Thở phào nhẹ nhõm, giấu lần sau kĩ xíu đi, nâng đỡ Ice lên lưng mình theo con đường về nhà. Thực sự thì cậu ta ăn cái gì mà nặng vậy ._.______________________________________Còn khoảng chục chap nữa ta nghỉ hưu rồi yay yay..... giỡn thôi. Chục chap cùng lắm vô chính truyện. Thêm mấy chap nữa mới kết nên cứ đọc vui vẻ nhé. Cảm ơn đã ủng hộ 🤗 cáo từ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me