Bokuaka In Another Life Alternative Beyond The Sunset
Fukurodani đã gian nan thắng lượt tứ kết trong set cuối, bất chấp sự cố đáng tiếc xảy ra khiến cả đội mất đi setter chính. Ngay sau khi hoàn thành thủ tục chào hỏi trên sân và dọn dẹp, tất cả thành viên, bao gồm cả quản lý cùng huấn luyện viên, đều nhanh chóng tìm đến phòng y tế.Khi Bokuto đến nơi, anh thấy bố mẹ Akaashi đang đứng ở đầu hành lang, lặng lẽ uống nước mua từ máy bán hàng tự động. Mặt mẹ cậu tái nhợt, nhưng bà không có dấu hiệu gì là đã khóc hay suy sụp cả. Bố Akaashi là một người đàn ông trông khá thư sinh hiền lành, ông chỉ yên lặng cầm lon cafe, cụp mắt nhìn vợ mình. "Cô, chú! - Bokuto vừa chạy tới vừa lớn tiếng gọi - Akaashi...Akaashi thế nào rồi ạ?"Mẹ Akaashi giật mình ngẩng đầu lên nhìn về hướng anh. Bà hơi ngỡ ngàng trong giây lát, nhưng rồi lại bình thường trở lại. Bokuto có thể được coi là bạn thân nhất của Akaashi kể từ khi cậu lên cao trung. Hai người đi với nhau suốt ngày, anh còn liên tục đến chào hỏi, ăn cơm, ngủ lại nhà Akaashi nữa. Vậy nên cũng dễ hiểu rằng anh sẽ là người đầu tiên đến tìm cậu ngay sau trận đấu. "Koutarou-kun à. Keiji...nó... - Bà ngập ngừng - Nó tỉnh rồi. Nó chỉ ngất có 10 phút thôi, máu cũng được cầm trước đó...Koutarou-kun, cháu có thể...uhm..."Bokuto khó hiểu nhìn mẹ Akaashi cúi đầu nghịch nghịch đầu ngón tay đang bao quanh lon nước, ậm ừ không nói rõ được tình hình. Akaashi cũng có thói quen này, anh giờ mới nhận ra, cậu sẽ nghịch ngón tay mỗi khi đang ngồi xem tv hay đang không có việc gì làm."Cô à, Akaashi tỉnh là tốt rồi. - Bokuto quyết định tạm thời trấn an bà trước - Vậy giờ cô chú chuẩn bị đưa em ấy về nhà ạ? Hay có phải đến bệnh viện kiểm tra không ạ?""Koutarou-kun, thực ra thì, Keiji muốn ở lại đây chờ kết quả trận đấu. - Bố Akaashi giờ mới lên tiếng, có lẽ là do thấy vợ mình mãi không nghĩ được cách để nói ra vấn đề - Nó muốn gặp cháu trước. Cô chú định sau đó đưa nó đến bệnh viện, tuy nhân viên y tế bảo nó không có dấu hiệu bị trấn thương hay bệnh trạng gì nghiêm trọng, nhưng tỉ lệ cao là nó bị suy nhược cơ thể do thiếu ăn thiếu ngủ. Nó lấy kem che khuyết điểm để che đi quầng thâm, lúc người ta cầm máu cho nó thì lau ra được. Haizz..."Tim Bokuto như bị bóp nghẹn lại, mặt và cổ bắt đầu nóng ran. Anh tức giận, thật sự tức giận. Anh giận Akaashi giấu diếm anh, cũng giận bản thân vì đã quá chủ quan không nghĩ rằng vấn đề sẽ nghiêm trọng như thế nào. "Dạ vâng, vậy cháu xin phép vào xem em ấy nhé ạ." - Bokuto cố kiềm chế cơn nóng giận đang sộc lên đầu, lễ phép cúi đầu nói với bố mẹ Akaashi.Nói rồi, anh lướt nhanh qua hành lang, đi thẳng vào trong phòng y tế. Bố mẹ Akaashi không phải là mẫu phụ huynh khó tính gia trưởng, nhưng chắc chắn sẽ không muốn cứ để đứa con vừa bị ngất và chảy máu mũi ở lại nơi này quá lâu. Thế nhưng kết quả là họ vẫn chờ cho đến khi trận đấu kết thúc, cho đến khi anh tới, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là Akaashi đã phản ứng căng thẳng đến mức ép ngược lại bố mẹ, khiến họ không dám trái ý cậu. Bokuto chưa bao giờ nghĩ đến việc cậu sẽ là một người ương bướng đến vậy. Akaashi là thiếu niên thông minh, có chính kiến riêng, thi thoảng hơi ranh mãnh một chút nhưng cậu luôn là đứa con ngoan trong mắt bố mẹ, chưa bao giờ khiến họ phật lòng. Bokuto mở mạnh cửa, mắt đảo một vòng tìm Akaashi trong căn phòng không được tính là lớn lắm. Anh ngay lập tức thấy cậu, thiếu niên đang ngồi trên một chiếc giường kê sát góc tường, lưng dựa vào gối mềm, từ bụng trở xuống được đắp bởi một chiếc chăn mỏng. Cậu nghiêng người...hướng mặt vào tường, cũng không phản ứng với việc có người vừa vào phòng. Bokuto cảm thấy sống lưng lạnh đến mức khiến anh tê dại, chỉ có thể chết trân đứng ở cửa phòng, lo lắng nhìn cậu."A...Akaashi. Anh đến rồi." - Mãi một lúc sau anh mới có thể mở miệng ra nói vài chữ.Akaashi không di chuyển, cũng không đáp lại. Bokuto mím môi, cơn đau mỏi khắp người vì vừa phải chơi nguyên 3 set căng thẳng bỗng phát tác, khiến chân anh nặng như đeo chì. Anh nãy trong đầu chỉ có nghĩ đến việc chạy tới tìm cậu nên không để ý đến cơ thể lắm, giờ thì hối hận chẳng kịp nữa rồi. "Akaashi à, em thế nào rồi? Có còn mệt không? Sao lại ngồi dậy như vậy, nằm xuống đi chứ!" - Anh vừa nói vừa lê chân tiến lại gần cậu, trên đường đi tiện tay vớ một cái ghế sắt để ngồi. Akaashi vẫn ngồi yên lặng, tựa như không hề nhận ra anh đã ở ngay gần. Cho đến khi Bokuto ngồi được xuống bên cạnh giường, cẩn thận ngó ra cửa một cái rồi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, tư thế của cậu mới có chút thay đổi. "Anh đến rồi." - Cậu đột ngột cất tiếng, giọng nói đặc biệt bình tĩnh. Bokuto vui mừng khi cảm nhận được cậu nhẹ siết lấy tay mình một cái. "Ừ ừ, anh đến rồi. Chúng ta thắng rồi, Akaashi à. Anh...bọn anh qua tứ kết rồi. Thế nên em không phải lo, giờ chỉ cần tập trung để khỏe lại thôi. Anh nghe cô chú bảo...uhm, bảo là em muốn chờ trận đấu kết thúc mới đi. Giờ mọi thứ xong rồi, đến bệnh viện kiểm tra nhé. Cô chú lo cho em lắm, cả anh nữa..." - Bokuto cố hết sức giữ tinh thần mình ổn định để dỗ dành cậu.Từ lúc bắt đầu yêu Akaashi, Bokuto đã mở được kĩ năng tối thượng là dỗ ngọt người yêu. Tuy lớn lên là đứa trẻ tăng động, có phần nghịch ngợm quá đà, anh vẫn thường né tránh được hậu quả bằng việc nịnh bợ và nói ngọt với người lớn. Bố mẹ anh đau đầu vô cùng nhưng chẳng mấy khi mắng mỏ hay bắt phạt được anh, bởi anh luôn cúi đầu, mắt rưng rưng (cơ mà chưa bao giờ khóc lần nào), nhỏ nhẹ xin lỗi mỗi khi gây chuyện. Cơ mà, anh chưa từng cần dùng đến kĩ năng này với người đồng trang lứa, cho đến khi gặp cậu. Akaashi Keiji thực sự là một chàng trai khó tính, cậu để ý tiểu tiết và thực chất rất dễ bị mất bình tĩnh, chỉ là do sĩ diện cùng thói quen mà luôn tỏ ra tâm tĩnh như nước trước mặt người xung quanh. Ban đầu khi mới bắt đầu quen nhau, cậu còn giữ kẽ với anh, nhưng rồi càng về sau tính xấu càng lộ rõ. Vì vậy Bokuto liên tục phải vận mười phần công lực để dỗ cho cậu vui mỗi lần cậu khó chịu, dù là vì anh hay vì ai khác.Còn bây giờ thì, Bokuto bỗng cảm thấy bồn chồn vô cùng. Akaashi trông...hoàn toàn bình thường. Bên ngoài cậu có chút nhợt nhạt, khuôn mặt hơi tái xanh kèm quầng thâm dưới mắt, có lẽ là do vừa mất máu xong. Nhưng đôi mắt xanh của cậu vẫn trong suốt có thần, biểu hiện cho việc cậu đang rất tỉnh táo. "Bokuto-san, lại đây." - Cậu cất giọng đều đều, khóe miệng hơi nhấc lên thành nụ cười lạnh nhạt.Bokuto nuốt nước bọt nhìn bàn tay cậu vươn ra trước mặt, chờ đợi anh nắm lấy. Nhưng có thứ gì đó khiến anh chần chừ không dám hành động. Nói là bản năng trước nguy hiểm thì cũng không đúng, bởi anh vẫn cảm nhận được cậu không có gì khác, vẫn là Akaashi Keiji quen thuộc của anh. Nhưng vì bình thường đến mức hoàn hảo, Bokuto lại thấy có chút lấn cấn không yên."Bokuto-san, lại đây với em." - Akaashi lặp lại câu nói, vẫn giữ nguyên tông giọng như trước."Ừ được...được! Cơ mà Akaashi à, bố mẹ em còn ở ngoài, mình không nên gần gũi quá..." - Bokuto cuối cùng đành chịu thua, anh chống tay xuống giường đẩy người lại gần cậu, miệng thì vẫn không quên nhắc nhở."Nói nhiều, lại đây!" - Akaashi nhíu mày gắt lên một tiếng, tay giơ ra nắm lấy cằm anh kéo lại.Bokuto bị giật mình nên nhắm tịt mắt lại. Trong tích tắc, anh cảm nhận được hơi thở âm ấm của cậu phả lên má mình, thế đã đủ để biết giờ mặt hai người sát nhau thế nào. "Akaashi! Akaashi à! Keiji! Không được, không được. Khi nào em khỏe rồi anh sẽ đến hôn em cả ngày, hôm nay thì không được. Bố mẹ em còn ở ngoài, còn cả đội mình nữa không biết bao giờ đến. Em đang mệt, em phải nghỉ, hiểu không? Hay anh thơm vào trán em một cái rồi em nằm xuống nghỉ ngơi nhé!" - Anh hoảng loạn nói liền một hồi, cả người cứng đờ không thể phản ứng gì."Anh ồn quá! - Akaashi thì thầm với anh - Nghe này, giờ thả lỏng ra, để im cho em một lúc. Chỉ một lúc thôi, rồi sau đó chúng ta cùng nghỉ."Bokuto "đứng hình" triệt để, não cũng tắt nguồn luôn.Cùng nghỉ...là sao cơ?Nhân lúc anh đang ngớ người ra, Akaashi nhanh chóng áp môi mình lên môi anh. Cậu siết cằm anh một chút, khiến anh theo phản xạ hơi hé miệng ra. Akaashi ngay lập tức tấn công mãnh liệt, cuốn lấy lưỡi anh mút mạnh. Bokuto ban đầu còn hơi giãy dụa, nhưng rồi cũng bị ngọn lửa cậu cố ý châm lên thiêu mất lý trí. Anh đứng hẳn dậy khỏi ghế, vòng tay kéo cậu vào lòng, mạnh mẽ đáp trả lại cậu. Akaashi nhếch mày, sự đắc ý lướt qua dưới đáy mắt. Bokuto chưa bao giờ chống lại được sự mời gọi từ cậu, anh luôn ngoan ngoãn, tự nguyện để cậu nắn bóp trong lòng bàn tay. Nụ hôn kéo dài hơn bình thường, cảm giác vừa nơm nớp lo sợ vừa kích thích khiến cả hai khó có thể dừng lại. Bokuto bắt đầu theo thói quen luồn tay vào trong áo Akaashi, chầm chầm lướt dọc sống lưng cậu. Một ý nghĩ táo bạo choán lấy tâm trí vốn chẳng còn mấy tỉnh táo của anh: giờ làm thế nào để lột sạch Akaashi ở đây, ngay bây giờ mà không bị ai phát hiện.Thế nhưng suy nghĩ đen tối đột ngột bị cắt ngang bởi một cơn đau nhói kèm vị tanh nồng lan ra trong khoang miệng. Bokuto "A" một tiếng, dù rằng tiếng kêu của anh ngay lập tức bị Akaashi nuốt trọn. Người anh bỗng rã rời, cả chân và tay đều run mạnh đến mức không giữ nổi được tư thế đứng nữa. Anh trượt xuống giường, thân thể nặng nề đè lên Akaashi. Tất nhiên là thiếu niên vừa mới tỉnh lại từ cơn hôn mê chưa đầy một tiếng trước chẳng thể nào đỡ được cơ thể gần tám chục kí của ai đó rồi. Thành ra cả hai ngã thẳng xuống đệm, khiến khung sắt bên dưới kêu một tiếng kẽo kẹt lớn. "Akaa...Akaashi, sao thế này? Sao...sao anh thế này..." - Bokuto nằm sấp trên bụng Akaashi, miệng mãi mới phát ra được mấy chữ ngắt quãng.Akaashi nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, thở dốc. Cậu cắn cắn môi, yên lặng cảm nhận vị máu tanh trong miệng và thân thể ấm nóng đè nặng trên người mình."Akaashi à...ha...anh mệt quá! - Bokuto cố cử động cánh tay, không biết là để ôm cậu hay để chống người ngồi thẳng dậy, trong giọng nói mang sự bực bội kèm chút tủi thân - Sao em lại làm vậy? Anh không hiểu...em lúc nào cũng...cũng làm mà không giải thích gì cho anh. Anh...anh giận đó...anh vẫn giận em nãy giờ đấy! Akaashi Keiji anh không nhịn em nữa! Anh chính thức giận em! Thật sự đấy! Em mà không liệu giải thích thì anh sẽ...anh sẽ..."Bokuto càng nói giọng càng nhỏ lại, bởi Akaashi không có đáp lại anh mà chỉ nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc vẫn còn bết mồ hôi của anh xoa xoa. Anh có cảm giác hình như mình bị dễ dãi quá rồi, chỉ cần cậu làm chút hành động thôi mà sự bực tức trong lòng đã bay mất một nửa. "Bokuto-san, giờ em sẽ giải thích đây. Anh nghe cho kĩ nhé!" - Akaashi đằng hắng cổ họng một chút cho dễ chịu rồi nhàn nhạt nói. Cơn đau nhói dần lan khắp ngực khiến cậu nhíu mày, nhưng đồng thời cũng làm cậu thở phào nhẹ nhõm. Mình đã không có hi vọng sẽ thành công luôn, thế mà lại được thật...Có lẽ bởi vì anh ta đã sẵn sàng đối mặt, không chạy trốn nữa nên mới dễ thế này. Đồ khốn hèn mạt, tốt nhất anh nên nắm bắt cơ hội này và nhanh chóng biến đi đi. Tôi sắp phải vào viện nằm nội trú vì anh rồi mà anh còn không xong thì đừng có trách...đừng có trách tôi ngoa ngoắt!__________________________________________"Mình...đang ở đâu vậy?"Người đàn ông cao lớn trong bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc đứng giữa không gian tối mờ mịt. Trên đầu anh là ngọn đèn trần vàng vọt, tỏa ra ánh sáng yếu ớt chẳng đủ đến chống lại bóng tối xung quanh. Anh muốn đi để thám hiểm một chút, nhưng cũng hơi sợ việc phải đi ra khỏi nguồn sáng duy nhất nơi đây. "Koutarou...anh trông khác quá." - Một giọng nói âm u vọng lại từ khoảng không, khiến người đàn ông hơi giật mình."Akaashi! - Anh ngay lập tức phản ứng đáp lại, bởi anh biết giọng nói này. - Là em à? Akaashi?"Cho dù nó có kì quái, yếu nhược đến mức nào, người đàn ông cũng không thể nào nhầm lẫn hay quên được chủ nhân của nó. Chất giọng lạnh nhạt, trầm thấp đã khắc sâu vào tiềm thức anh, kể từ ngày đầu tiên gặp nhau ở sảnh lớn bệnh viện. Và rồi, vẫn luôn là nó, đồng hành cùng anh cho đến giây phút cuối cùng.Từ bóng tối dày đặc chầm chậm tiến ra, hiện dần dưới ánh đèn ảm đạm là một bóng hình gầy gò, cơ thể như lung lay sắp đổ theo mỗi bước chân. "Koutarou à, anh có thể...đưa em đi, được không?"Một nửa phần đầu, cánh tay phải và phần eo sát ngực của người kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ có chút khói xám lượn lờ bay ra từ những chỗ đó. Người đàn ông siết chặt tay, tim như bị cắt thành từng mảnh nhưng không dám phản ứng quá dữ dội. Anh biết nếu mình mất kiểm soát, chàng thanh niên kia sẽ phải chịu cơn đau thấu xương cùng mình. Người đàn ông vươn tay về bóng hình như u hồn kia, gương mặt tái nhợt xanh sao nở nụ cười, nói:"Ừ, Akaashi. Anh đến rồi, chúng ta cùng về nhà thôi."
Sắp hoàn rồi các mẹ ơi!!!! Lộ trình sẽ bao gồm 3 chương nữa (tôi dự thế chứ tôi cũng khum bik :<). Đoạn cuối này thật sự khó viết vì tôi muốn giữ tôn chỉ không quá ngược, không quá buồn, nhưng tdn càng viết càng thấy trầm kẻm :))) Tôi sắp đa nhân cách mất rùi hmu hmu. Ngoài ra thì tôi chuẩn bị up intro nhân vật cho project mới, các tình yêu hãy vào ủng hộ nka hjhj :>
Sắp hoàn rồi các mẹ ơi!!!! Lộ trình sẽ bao gồm 3 chương nữa (tôi dự thế chứ tôi cũng khum bik :<). Đoạn cuối này thật sự khó viết vì tôi muốn giữ tôn chỉ không quá ngược, không quá buồn, nhưng tdn càng viết càng thấy trầm kẻm :))) Tôi sắp đa nhân cách mất rùi hmu hmu. Ngoài ra thì tôi chuẩn bị up intro nhân vật cho project mới, các tình yêu hãy vào ủng hộ nka hjhj :>
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me