TruyenFull.Me

Bon Dan Ong Nay Co Doc

Edit: Min

Beta: Thỏ

"Ưm... A a..."

Tả Ninh trần trụi quỳ ở mép giường, đôi tay nắm chặt ga trải giường để chống đỡ thân mình, hết lần này đến lần khác chịu sự va chạm mãnh liệt của người đàn ông.

Dù mắt cá chân của cô đang treo lơ lửng trên không, không thể nào bị thương được nhưng Thu Dật Bạch vẫn vừa đâm thọc, vừa chú ý cẩn thận, sợ nếu sơ ý sẽ động đến vết thương của cô.

Dương vật thô dài ngang ngược xỏ xuyên qua thân thể cô, mỗi lần đâm vào đều động đến tử cung, khoái cảm tê dại xoẹt qua như luồng điện khiến cô càng thêm rên rỉ.

"A a a..." Hai bầu ngực không đung đưa được vì bị anh giữ trong tay, mạnh mẽ xoa nắn, "đường đi" nhỏ hẹp vừa chảy mật dịch ra bên ngoài, vừa bị vật nóng bỏng thô dài kia lấp đầy đến căng lên, Tả Ninh chỉ thấy lỗ chân lông trên người như thể đều mở rộng ra, nhanh chóng run rẩy, thét chói tai rồi cao trào.

Thấy cả người cô mềm nhũn, Thu Dật Bạch nhanh chóng ôm eo Tả Ninh rồi tiếp tục hăng hái đưa đẩy trong hoa huyệt ướt đẫm của cô, như một mãnh thú không biết ngừng nghỉ.

"A a... Chậm lại... Ưm a... Thu... Dật Bạch... A..." Khoái cảm quá mức chịu đựng khiến Tả Ninh nhất thời nức nở ra tiếng, nước mắt sinh lý cũng tràn mi, từ gương mặt ửng hồng chảy xuống ga trải giường.

Anh tấn công cuồng dã như vậy khiến cô liên tục cao trào, ngay cả thở dốc cũng không có cơ hội, vậy mà anh vẫn không mệt mỏi chút nào.

"Thu Dật Bạch... Em không chịu được... A.... Xin anh đó..."

"Được rồi, bắn cho em ngay đây...."

Thở hổn hển vì quá nhiều kích thích, cách một lớp màng mỏng kia, anh phun tất cả những hạt giống nóng bỏng của mình vào trong"đường đi" ướt át của cô.

Dịu dàng hôn từng cái một lên bờ lưng trần trụi cong lại của cô, Thu Dật Bạch nói nhỏ với giọng khàn: "Thật sự rất muốn bắn cho em mà không mang bao sao su, muốn em sinh cho anh một bé con, muốn em mặc váy cưới vì anh. Ninh Ninh, cuối cùng anh phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn có được em đây?"

Tả Ninh mềm nhũn quỳ rạp xuống giường, toàn bộ gương mặt chôn vào ga trải giường.

Nghe anh nói xong, cô ngừng lại một lúc lâu rồi mới nói bằng giọng ồm ồm: "Em mệt lắm rồi, anh còn muốn nữa à?"

Thu Dật Bạch có chút chua xót khẽ cười một tiếng, xoay người cô lại, để cô thoải mái nằm ngửa trên giường, sau đó dùng khăn giấy giúp cô rửa sạch hạ thể: "Vậy không hành em nữa, nhưng cái giường này không nằm ngủ được nữa rồi, để anh ôm em qua phòng bên cạnh."

Trong phòng có máy sưởi nên Thu Dật Bạch cũng không sợ Tả Ninh sẽ bị cảm, sau khi lau chùi sạch sẽ cho cô thì anh trực tiếp bế cô ra khỏi phòng.

Từ phòng ngủ chính đến phòng ngủ cho khách cần phải đi qua phòng khách, lúc 2 người bước ra thì mới phát hiện, Cao Hạ vẫn đang ngồi trên sô pha, chưa nhúc nhích xíu nào.

Khi vừa bị Thu Dật Bạch ôm vào phòng ngủ, Tả Ninh nghĩ chắc Cao Hạ sẽ tạm thời trở về căn hộ của anh để tránh màn dâm loạn này, dù cô chưa nghe tiếng mở cửa ở ngoài nhưng cô cứ nghĩ mình bị Thu Dật Bạch trêu chọc đến mức choáng váng nên không nghe thấy gì, không nghĩ rằng vậy mà Cao Hạ vẫn luôn ở bên ngoài.

Đương nhiên Thu Dật Bạch cũng nghĩ như Tả Ninh, vì vậy khi đối diện với ánh mắt của Cao Hạ, Thu Dật Bạch hơi trố mắt một chút trong giây lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng ôm Tả Ninh đang trần trụi vào lòng mình xong cũng bước vào phòng ngủ cho khách rồi đóng chặt cửa.

Phản ứng của Thu Dật Bạch dù nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, gì thì cả người của Tả Ninh từ trên xuống dưới đều bị Cao Hạ nhìn rồi, cũng đã sờ rồi, nhưng trong lúc đó Thu Dật Bạch vẫn hành động theo bản năng, giống như một đứa trẻ đang âu yếm món đồ chơi yêu thích của mình, không cho người khác nhìn thấy.

Đến khi được Thu Dật Bạch đặt vào trong chăn rồi, Tả Ninh vẫn cảm thấy trong lòng rung động như cũ, không dịu xuống chút nào.

Cô biết hiệu quả cách âm của phòng ngủ kém như thế nào, lúc nãy Cao Hạ vẫn luôn ở phòng khách, mỗi một âm thanh dâm đãng của cô chắc chắn đều bị anh nghe thấy.

Cứ cho là cô đã từng phóng đãng như vậy trước mặt anh vô số lần đi, nhưng tình hình hôm nay lại hoàn toàn khác hẳn.

Lần trước, Cao Hạ tận mắt thấy hành động phóng đãng của cô khi ở dưới thân Phương Kinh Luân, bây giờ lại để anh nghe thấy âm thanh làm tình của cô và Thu Dật Bạch.

Cảm thấy xấu hổ sao? Chắc cô đã không biết từ này là gì lâu rồi nhỉ?

Chột dạ? Tất cả những chuyện này, chẳng phải mấy người đàn ông đều biết rõ rồi sao?

Cô không thể nói được cảm giác ở sâu trong đáy lòng đó là gì, chỉ biết cô đã thật sự rất mệt mỏi từ lâu, bây giờ có làm thế nào cũng không ngủ được.

Một khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên ánh mắt mà Cao Hạ nhìn cô lúc nãy, nhìn như rất bình tĩnh, cũng rất đau thương, như giấu đi dục vọng, lại như tràn ngập sự chua xót vô tận.

Ánh mắt như vậy, bất giác khiến cô cảm thấy đau đớn trong lòng.

Phía sau truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Thu Dật Bạch, Tả Ninh ngơ ngác một lúc rồi đột nhiên lặng lẽ đứng dậy, tùy ý lấy một cái áo ngủ rộng rãi trên giá móc đồ rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng.

Từ lúc Cao Hạ ở chỗ của cô, bình thường khi đến phiên người đàn ông khác chăm sóc cô, bọn họ đều không cho cô về vào buổi tối, vì vậy Cao Hạ vẫn luôn ở riêng ở phòng ngủ cho khách. Bây giờ đèn phòng khách đã tắt, tất nhiên Cao Hạ đã vào căn phòng ngủ dành cho khách kia.

Tả Ninh cũng không biết mình bị gì, chỉ ma xui quỷ khiến đẩy cửa phòng Cao Hạ ra.

Đèn bên trong vẫn còn sáng, Cao Hạ dựa vào đầu giường, tùy tiện đọc một quyển sách lịch sử, biểu cảm trông rất bực bội.

Thấy Tả Ninh đẩy cửa bước vào, anh không khỏi kinh ngạc: "Em chưa ngủ sao?"

"Vâng." Đón nhận ánh mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên Tả Ninh thấy hai má nóng lên, nhưng vẫn khập khiễng tiến đến bên giường anh rồi ngồi lên mép giường: "Anh muốn không?"

Cao Hạ hoàn toàn không đoán được đêm nay cô sẽ hành động như vậy, thế cho nên trong lúc nhất thời cũnv không biết nên nói gì.

"Cao Hạ, bây giờ anh có muốn em không?" Tả Ninh lại thấp giọng hỏi lần nữa, sau đó đưa tay kéo áo ngủ trên người mình xuống, khiến thân thể trần trụi trước mắt anh: "Nếu anh không chê em mới làm với người khác, vậy cứ muốn em đi."

Cao Hạ thấy chữ "chê" vô cùng chói tai, anh đứng dậy rồi dùng một tay ôm cô vào lòng, sua đó nhẹ nhàng hôn môi cô: "Đồ ngốc, sao anh lại chê em được chứ? Đừng nói bậy, cũng đừng nghĩ bậy nữa."

Vươn đầu lưỡi liếm cánh môi khô khốc của anh, Tả Ninh quyến rũ nhìn anh: "Chúng ta làm đi, lúc nãy khi nghe thấy những âm thanh đó, có phải anh nghẹn đến mức khó chịu rồi không?"


Bàn tay nhỏ trắng nõn, tinh tế tiến vào trong chăn, đẩy áo ngủ ra, nắm dương vật cách một lớp quần lót mỏng kia của anh, cảm nhận được vật kia đang ở trạng thái cương cứng, Tả Ninh cười nhẹ: "Lúc nãy anh dùng tay à?"

"Không có." Hô hấp của Cao Hạ nhanh hơn, thanh âm nghẹn lại: "Lúc này anh không chỉ không muốn động vào người phụ nữ khác mà còn không muốn dùng cả tay mình, anh chỉ muốn em."

"Vậy anh tiến vào đi, bên trong em vẫn còn ướt." Tả Ninh vừa không ngừng vuốt ve dương vật dần trở nên thô to của anh, vừa thủ thỉ bên tai anh.

Quả nhiên không lâu sau, cây gậy trong tay đã phình to đến kích cỡ lớn nhất.

Lấy áo mưa từ trên tủ đầu giường rồi mang vào, Cao Hạ dịch người đến mép giường, bế cô lên giữa chân mình xong cầm lấy dục vọng đang phấn chấn bừng bừng của mình đưa vào sâu trong tiểu huyệt ẩm ướt.

"Ưm...." Thoải mái cực độ khiến cả 2 đồng thời bật ra tiếng thở dài thỏa mãn, Tả Ninh không còn sức nên chỉ có thể mềm mại dựa người vào trên ngực anh, để mặc anh đẩy eo.

"A nha..." Hoa tâm mẫn cảm lạ thường vì vừa bị Thu Dật Bạch "cày cấy" xong, vừa tiếp xúc với quy đầu nóng bỏng của Cao Hạ đã khiến Tả Ninh kích thích đến mức run rẩy, nhưng cô không dám phát ra tiếng lớn, sợ đánh thức Thu Dật Bạch ở phòng bên cạnh.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Thu Dật Bạch khoác áo ngủ màu xám lẳng lặng đứng ở cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me