TruyenFull.Me

Bon Man Hi Kich Tu Mac Hi Duong That

Lễ cưới được ấn định vào ngày 7 tháng 10, hôm ấy là một ngày hoàng đạo, sắc trời cũng rất tốt.

Chúng tôi chỉ mời người thân trong nhà và bạn bè chí cốt tham dự lễ cưới. Nhờ có mẹ tôi và mẹ Nhiếp Diệc, toàn bộ hôn lễ toát ra vẻ nghiêm túc và trang trọng, rất phù hợp đặc tính của chòm sao Xử Nữ chiếu mạng họ.

Nhưng việc tôi đột nhiên bị cảm thật sự nằm ngoài tầm kiểm soát của hai mẹ.

Mẹ tôi lo lắng: "Nếu như lúc trao nhẫn cưới, chị lại đột nhiên bị chảy mũi thì phải làm sao? Nếu thật như vậy, chị nói xem liệu Nhiếp Diệc có hủy hôn ngay tại chỗ luôn không?"

Tôi vừa lấy khăn giấy lau nước mũi, vừa gửi tin nhắn cho Nhiếp Diệc: "Không biết, để con nhắn tin hỏi anh ấy đã."

Năm giây trôi qua, mẹ tôi thúc giục: "Nhiếp Diệc nói thế nào?"

Tôi đưa tin nhắn cho mẹ đọc: "Anh ấy nói không sao hết, anh ấy sẽ mang một túi khăn giấy cho con."

Mẹ tôi nhíu chặt mày: "Nhiếp Diệc cổ vũ chị xì mũi trước mặt Thần linh sao? Xì mũi trước mặt thần linh thật không thể nào chấp nhận được. Sau đó trong cuốn album cưới của chị sẽ có một tấm ảnh, trong lúc Nhiếp Diệc đeo nhẫn cho chị thì chị ở một bên xì mũi, hình ảnh như vậy chị có chấp nhận được không?"

Tôi nghĩ một hồi, nói: "Dạ không, nhưng biết phải làm sao bây giờ?"

Mẹ tôi nghiêm mặt, một lúc lâu sau, nói: "Muốn đẹp, phải nhịn."

Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng nếu con nhịn không được thì sao?"

Vẻ mặt mẹ tôi biến đổi liên tục, không biết nghĩ tới điều gì, xua tay nặng nề nói: "Vậy thì thực sự quá mất mặt, sau này chúng ta đừng qua lại với nhau nữa."

Tôi tràn ngập tôn kính nhìn mẹ: "Con đúng là con ruột của mẹ rồi." Nói xong lại hắt hơi một cái, nhanh chóng lấy khăn giấy bịt mũi.

Chuyên gia make-up dặm lại lớp trang điểm cho tôi lần thứ n, trên mặt là một nụ cười lay động lòng người, dịu dàng kiến nghị với tôi: "Phi Phi, đừng xì mũi mạnh như vậy, để chị dạy cho em cách xì mũi mà không làm ảnh hưởng đến lớp trang điểm."

Tôi vẫn còn nhớ, mặc dù hôm ấy tôi bị cảm, nhưng mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, việc mà mẹ tôi lo ngại là tôi xì mũi trước mặt quan khách cũng không xảy ra. Có thể là vì lòng tôi vui quá. Vừa nghĩ tới chuyện giấy chứng nhận kết hôn đã nắm trong tay, cho dù tôi có gây ra chuyện gì xấu hổ trong lễ cưới thì cũng chẳng sao. Tôi chẳng còn lo lắng nữa. Trước khi hôn lễ bắt đầu, Khang Tố La hù dọa tôi, nói rằng ngày diễn ra hôn lễ rất dễ xảy ra chuyện, mấy năm gần đây những vụ phá hôn lễ sau đó cướp chú rể đang rất phổ biến, bảo tôi phải chuẩn bị tâm lý cho kỹ. Tôi chuẩn bị tâm lý một hồi, cuối cùng cảm thấy những việc này cũng không có gì to tát, kẻ nào tới cướp chú rể thì tôi sẽ đánh kẻ đó, khiến cho Nhiếp Diệc muốn chạy cũng không chạy nổi.

Hôm ấy, nhờ một niềm tin lạc quan như vậy mà tôi không hề có chút sợ hãi nào.

May mà lúc đối mặt với Nhiếp Diệc tôi vẫn duy trì được sự cẩn thận. Lúc nghi thức kết thúc, tôi liếc nhìn anh một cách kín đáo. Thực ra, chiếu theo hoàn cảnh ở đó, kể cả tôi có nhìn anh chằm chằm 10 phút thì anh có thể làm gì tôi đây. Chẳng lẽ anh lại đánh tôi?

Nhất định là không rồi.

Duyên phận có thể kỳ diệu đến mức nào? 11 năm trước gặp gỡ Nhiếp Diệc ra sao, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in, trong vòng 11 năm đó, có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ mình có thể cùng anh phát sinh điều gì. Thế mà 11 năm sau, chúng tôi lại kết hôn rồi. Là hôn lễ của tôi và anh, chúng tôi sắp trở thành một gia đình, sau đó cùng nắm tay nhau đi qua những ngày tháng sau này. Đó chính là chàng trai mà tôi gặp gỡ dưới hàng hoa anh đào năm ấy.

Dù trong tiềm thức, tôi vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, nhưng hôm nay là một ngày quá mức đặc biệt, cuối cùng vẫn bất cẩn thốt ra hai chữ "mười một năm."

Nhiếp Diệc nghiêng đầu nhìn tôi: "Gì cơ?"

Nhà tạo mẫu tóc hôm nay đặc biệt ưu ái anh, không biết nghiên cứu bao lâu mới quyết định làm cho anh kiểu tóc ngày hôm nay, rất hợp với anh, vuốt tóc ngược lên trên để lộ trán, khiến anh càng thêm điển trai bội phần.

Hôm nay quả thực là một ngày quá mức ý nghĩa, cho dù có bị anh phát hiện tâm tư thì tôi cũng chẳng sợ, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều tốt, cho dù không tốt thì cũng đều sẽ biến thành tốt.

Khi đó chúng tôi đang ngồi cạnh hành lang bằng đá ở sau vườn để trốn mọi người bên trong bữa tiệc, tôi ngẩng đầu nhìn trời, cười nói "không có gì".

11 năm, con người này đã làm cuộc đời tôi thay đổi thế nào, chuyện này không thể nói ra được. Làm sao có thể cho anh biết tôi vốn đã có ý đồ với anh từ rất lâu rồi? Như vậy nhất định sẽ dọa anh sợ mất, thật vất vả anh mới quyết định thử tiếp nhận tôi, một điều tốt như vậy nhất định tôi không được phá hỏng.

Anh hiển nhiên không chấp nhận câu trả lời của tôi, nói: "Anh nghe em nói 11 năm gì đó."

Tôi tiếp tục nhìn trời, nói hươu nói vượn: "Anh đã từng nghe bài hát này chưa, 11 năm trước, em không quen biết anh, anh không thuộc về em..." Tôi vừa nói vừa hát, trong quá trình hát tôi vẫn nhìn trời: "Em không thể ở trong vòng tay anh, sao anh không nói gì trước khi ta lìa xa nhau..."

Tôi hát một cách rất nghiêm túc, ngay cả khi quên lời tôi vẫn ngâm nga theo giai điệu. Nhưng bài hát này tên là "10 năm" chứ không phải là "11 năm' thì phải. Sau đó anh nói: "11 năm trước. 11 năm trước em 12 tuổi nhỉ."

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, em 12 tuổi, vừa mới lên cấp 2."

Anh hỏi tôi: "Lúc 12 tuổi em thế nào?"

Tôi vẫn nhìn trời, không hề nghĩ ngợi nói: "Dễ thương chứ thế nào nữa."

Anh ngừng một chút: "Nhiếp Phi Phi, em ngẩng đầu mãi như vậy không thấy mỏi cổ à?"

Thời điểm này, nói thế nào để nghe có vẻ giống như đang nói dối.

Lời nói thật nghe sẽ giống như là nói dối.

Tôi cười cười: "Anh Nhiếp à, bởi vì hôm nay anh ăn diện quá ư là nịnh mắt, có lực sát thương không nhỏ đối với em, em sợ nhìn anh lâu quá sẽ lập tức..."

Nhìn anh lâu quá, em sẽ lập tức lỡ miệng, và làm mọi thứ rối tinh lên mất.

Anh hiếu kỳ: "Lập tức thế nào?"

Tôi cười rộ lên: "Anh nhất định là không muốn biết đâu."

Anh nói: "Anh muốn biết."

Tôi đứng đắn quay đầu nhìn anh: "Thật?"

Anh không nói nữa, cứ như vậy nhìn tôi, tỏ ý chờ tôi hoàn thành câu nói kia.

Tôi đặt một tay lên vai anh, ngả ngớn nói với anh: "Honey, em sẽ lập tức nhiệt tình bày tỏ với anh, sau đó đè anh ra đất, rồi xử anh ngay tại chỗ."

Ánh mắt anh rơi lên tay tôi, tôi rút tay về, nói: "Đấy, sợ rồi." Nói xong liền định đứng lên, nhưng anh lại nắm chặt tay tôi khiến tôi lần nữa ngồi xuống.

"Sao em không thử xem?" Anh nói.

Tôi có chút không theo kịp: "Thử cái gì?"

Anh mặt không biến sắc mở miệng: "Nhiệt tình bày tỏ với anh, sau đó đè anh ra đất, rồi xử anh ngay tại chỗ."

Lúc nói lời này, anh còn đang nắm tay tôi, tôi sửng sốt đến năm giây, sau đó chậm chạp nâng một tay lên che miệng, tôi nói: "Ôi, sao anh có thể nói ra như vậy, ngại chết đi được..."

Lời anh nhẹ như gió: "Nhiếp Phi Phi, em lại bắt đầu giả vờ rồi."

Tôi lập tức ngồi thẳng lưng: "Được rồi, em nói mấy lời này chỉ để chọc anh thôi."

Anh đột nhiên nhếch miệng: "Em không dám?"

Đó là một nụ cười chế nhạo.

Nhiếp Diệc đẹp trai nhất chính là lúc thần sắc lạnh nhạt đột nhiên lộ ra nụ cười chế nhạo như này, ngày hôm nay anh ăn mặc như vậy, lại còn cười thế nữa, quả thật khiến người ta không thể nào nhẫn nhịn được, nhưng tôi phải cố nhẫn nhịn, tôi nói: "Em dám, nhưng em thực sự chỉ đùa chút thôi."

Anh nói: "Ồ, không dám thật rồi."

Tôi nói: "Dám chứ sao không, nhưng em thực sự chỉ muốn đùa thôi."

Anh đột nhiên tới gần, gió thổi qua hành lang, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, và cả mùi hương nhàn nhạt trên người anh, tôi biết mùi nước hoa này, chính là loại nước hoa được điều chế từ cây lãnh sam và xô thơm, cộng thêm hương liệu của cỏ thơm và bạc hà.

Anh thấp giọng: "Không phải nói dám sao, sao lại lùi về sau?"

Tôi thực sự khâm phục sự nhanh trí của mình, tôi nói với anh trong khi đang nín thở: "Hôm nay trang điểm quá dày, áp lại gần sợ sẽ hù anh mất, hơn nữa em còn cảm thấy trên da mình có dầu, anh chờ chút để em đi tìm chị Vivian giúp em xử lý..." Nói xong cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, muốn đứng dậy lần nữa.

Eo lại bị anh nắm được, tôi ngã lên trên người anh, tôi vội vàng nhổm dậy, nhưng tư thế này khiến tôi không thể động đậy được, cuối cùng tôi quỳ bên người anh. Tôi vẫn tiếp tục nói vòng vo, bảo anh là mình muốn đi tìm chuyên gia trang điểm, anh lại nắm eo tôi thấp giọng nói: "Còn nhớ mỗi khi em nói nhiều là vì sao không?"

Tôi lập tức ngậm miệng. Mỗi khi căng thẳng tôi sẽ lặp đi lặp lại một động tác, còn khi sợ hãi tôi sẽ nói nhiều.

Anh siết chặt vòng tay, nếu không phải vì đang chống tay lên vai anh thì tôi đã ngã nhào xuống rồi. Chúng tôi lần thứ hai tiếp xúc cận kề, tim tôi đập loạn nhịp.

Anh cười: "Sợ chưa?" Âm thanh dường như rơi trên bờ môi tôi: "Vừa nãy ai nói là mình dám?"

Tôi cố giữ vững tinh thần: "Ai sợ, ai không dám?"

Anh rũ mắt: "Em nói xem?" Tư thế kia của anh giống như là anh sắp hôn tôi. Chúng tôi đã hôn nhau không ít lần, chỉ là trước đây anh đều tiến tới quá mức bất ngờ, tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, càng không có thời gian để mà căng thẳng. Thực ra tôi hoàn toàn không biết mỗi lần Nhiếp Diệc chủ động hôn tôi là vì cớ gì, anh đã nói rằng anh đồng ý thử thích tôi, có lẽ đó chính là cái sự thử mà anh nói.

Tim đập ngày càng kịch liệt. Anh nói không sai, tôi đang cực kỳ căng thẳng. Trên đời này, chờ đợi chính là chuyện khiến con người ta cảm thấy sốt ruột nhất, nếu như là tôi chủ động hôn anh, tôi sẽ không căng thẳng như vậy. Nếu như đối tượng không phải anh, tôi cũng sẽ không căng thẳng như vậy. Nhưng nếu đối tượng không phải anh, vậy tôi sẽ như thế nào? Nói không chừng tôi đã tặng cho kẻ đó một quả đấm rồi.

Lúc kề cận đến mức chỉ cần hơi nghiêng đầu một cái là có thể chạm môi, anh lại dừng ở đó, duy trì khoảng cách như vậy, anh siết eo tôi chặt hơn, cúi đầu nhìn tôi, không tiến thêm bước nữa, cũng không rời đi.

Tư thế này không mấy thoải mái, tôi nhỏ giọng nói với anh: "Nhiếp Diệc, em khó chịu."

Anh dừng lại một chút, buông tay ra, tôi ôm cổ anh quỳ thẳng, như vậy có thể khiến bản thân cao hơn anh một chút. Khi tôi rũ mắt nhìn anh, tôi có ảo giác mình đang giữ thế chủ động, rốt cuộc khiến cho tôi không còn hồi hộp nữa, tôi hít sâu một hơi, cứng ngắc giật giật những ngón tay đang tê dại.

Nhiếp Diệc hơi ngửa đầu nhìn tôi, tôi quỳ bên người anh, hai tay chống lên vai anh, đồng thời cúi đầu nhìn anh, chúng tôi duy trì tư thế đó nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng tôi chịu thua hỏi anh: "Chúng ta đang làm gì thế này?"

Một làn gió thổi qua, anh khẽ chớp mắt, dáng vẻ đó toát lên vẻ ngây thơ mà tôi chưa từng thấy. Từ ngây thơ này xẹt qua tâm trí liền khiến tôi bối rối, nhịn không được đưa tay về phía mặt anh. Anh hơi nghiêng đầu, gò má vừa vặn dán lên lòng bàn tay tôi. Đầu óc tôi nhất thời trở nên trống rỗng, nhưng bản năng vẫn nhớ phải đối với anh nửa thật nửa giả, tôi cười cười, nhìn anh nói: "Em sắp không chịu nổi sự mê hoặc của tiến sĩ Nhiếp rồi, dáng vẻ này của anh..."

Anh nói: "Chờ em hôn anh."

Tôi: "Gì cơ?"

Anh giương mắt: "Em hỏi anh đang làm gì." Anh ngừng một chút: "Nhiếp Phi Phi, anh đang chờ em hôn anh."

Tôi nói: "... Gió lớn quá em chẳng nghe thấy gì cả."

Anh nói: "Anh đang..."

Tôi hôn lên môi anh.

Khoảnh khắc môi chạm môi, tôi thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu trong đôi mắt anh. Tôi đã nói mình không chịu nổi sự mê hoặc rồi mà, mỗi lần đùa giỡn với anh, những câu có vẻ như là đang đùa giỡn đó, thực ra đều là cảm xúc thật lòng của tôi.

Vì sao Nhiếp Diệc chủ động yêu cầu tôi hôn anh, tôi không muốn nghĩ, có thể là do anh đã nhận lời sẽ cố gắng cùng tôi bắt đầu một cuộc hôn nhân như bao người khác, hoặc cũng có thể chỉ là vui đùa, trêu ghẹo tôi mà thôi. Nếu như thật sự chỉ là trêu đùa... Quên đi, tôi nâng mặt anh lên, muốn hôn thì cứ hôn thôi, nếu như một giây sau bị anh đẩy ra thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình một cái thang đi xuống rồi. Tôi có thể tiếp tục nửa thật nửa giả nói với anh, là do anh khiêu khích trước, không thể trách em sao lại trở nên nghiêm túc thế này được.

Em nghiêm túc chính là đáng sợ như thế đấy.

Tôi biết môi mình đang rất lạnh, hai tay đang ôm lấy mặt anh cũng hơi run rẩy. Nhưng lần này tôi quyết không buông anh ra. Tôi mở mắt thật to, cố gắng bắt lấy mỗi một cảm xúc trên khuôn mặt anh, suy đoán bước tiếp theo anh sẽ làm gì. Sâu trong nội tâm tôi cảm thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ đẩy tôi ra thôi. Nhưng cự ly này quá gần, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền, cùng hàng lông mi đen tuyền đang khẽ run lên của anh. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, anh đỡ lấy đầu tôi bắt đầu đáp trả, tôi giật mình cắn phải môi dưới của anh, khi đó đôi mắt đang nhắm của anh cong lên thấp thoáng ý cười. Chóp mũi của hai chúng tôi thân mật chạm nhau, môi anh hơi rời khỏi. Giọng nói của anh vang lên rất nhẹ, cũng rất thấp: "Em tập trung chút đi."

Tôi nói: "Em không có..."

Anh lại hôn tôi. Mặt trời tỏa sáng trên đầu chúng tôi.

Bầu trời rất xanh, ánh dương rạng rỡ, những áng mây trắng tựa như được ai đó gieo lên bầu trời, hàng cột đá bên cạnh in bóng xuống mặt cỏ, kéo dài thành một đường, khiến cho người ta có cảm giác như nó đang dịu dàng ôm từng đóa hoa trắng như sao trời vào trong cái bóng của mình vậy.

Hai tay tôi ôm lấy cổ Nhiếp Diệp, dùng hết sức của mình mà ôm lấy anh, thầm nghĩ, đúng vậy, không phải trêu ghẹo, cũng không phải đùa giỡn, đây chính là một cái hôn mà anh chủ động yêu cầu. Là chính anh muốn vậy. Anh đang biến tôi thành thói quen của mình.

Cho dù là thế nào đi chăng nữa, anh chủ động thân mật với tôi là việc mà tôi vẫn luôn mong cầu. Thực ra với tôi thế nào cũng được, có thể lấy được anh là tôi đã hời to rồi. Thuần Vu Duy từng phổ cập cho tôi những câu nói liên quan đến tình yêu lãng mạn, trong đó có một câu, yêu một người sẽ cảm thấy người ấy là toàn bộ thế gian này. Tôi yêu Nhiếp Diệc, ngưỡng mộ anh từ nhỏ, đối tôi mà nói, anh còn nhiều hơn cả thế gian này.

Sau đó Khang Tố La cũng từng hỏi tôi một vấn đề tương tự: "Ở trong lòng bồ, Nhiếp Diệc có sức nặng cỡ nào?" Đại khái là mười ngày sau đám cưới, chúng tôi gặp nhau trong một buổi họp liên quan đến dự án tuyên truyền cho du lịch của thành phố S.

Tài liệu quảng cáo cho thành phố S sẽ được thay mới bốn năm một lần, mỗi lần như vậy sẽ mời những nghệ thuật gia sinh ra tại thành phố góp sức. Nghe nói năm nay vị trưởng ban tuyên truyền nảy sinh ra ý tưởng mới, ngoại trừ quay một đoạn phim và chụp poster giới thiệu danh lam thắng cảnh văn hóa bình thường, còn muốn có thêm một bộ ảnh dưới nước, vì vậy tìm đến tôi. Khang Tố La cũng được trường học điều tới đây công tác, cô ấy hứng thú trải rộng, ngoại trừ nghiên cứu văn học còn nghiên cứu cả dân tộc học, không chỉ có năng lực viết kịch bản thâm hậu, mà còn rành rẽ mọi ngóc ngách của thành phố S, chắc chắn sẽ là một cố vấn tài năng.

Cố vấn Khang nhìn thấy tôi, mặt đầy vẻ khiếp sợ: "Không phải bồ đi Pháp hưởng tuần trăng mật sao? Lâu đài cổ, trang trại rượu nho, hoàng hôn, dân ca Châu Âu, macaron nhiều màu sắc, những hàng cọ chập chờn trong gió, còn có La Baie des Anges (vịnh Thiên Thần) xanh biếc!"

Tôi nói: "Không có macaron, không có La Baie des Anges, tuần trăng mật bị hủy bỏ rồi, tiến sĩ Nhiếp phải đi công tác."

"Hủy bỏ? Đi công tác?" Khang Tố La vỗ cái rầm lên mặt bàn: "Mới vừa kết hôn đã đi công tác, Nhiếp Diệc coi bồ là cái gì!" Hứa Thư Nhiên ở cuối bàn họp đưa mắt nhìn sang. Cũng là con dân của thành phố S nên lần này Hứa Thư Nhiên cũng được mời đến làm tổng đạo diễn, bên cạnh còn có mấy người đang ngồi, là đoàn đội mà anh ta mang tới, có hai người lúc trước cùng chụp ảnh trên đảo tôi đã từng gặp qua.

Khang Tố La làm động tác chào theo kiểu quân đội thay lời xin lỗi mọi người, rút di động ra hạ thấp giọng: "Mình có quen một nữ luật sư chuyên nhận những vụ ly dị rất đáng tin, để mình tìm số điện thoại giới thiệu cho bồ..."

Tôi cũng hạ thấp giọng: "Ly cái gì mà ly, mình đã nói là Nhiếp Diệc bận đi công tác mà."

"Công tác?" Cô ấy phản ứng hai giây, "Là..  là, cái tổ chức kia của bố mình sao? Chỉ thị từ trên xuống?" Lập tức cất điện thoại đi, đồng tình với Nhiếp Diệc: "Vậy đúng là không thể không đi rồi, ôi, làm nhà khoa học dưới trướng hệ thống an ninh cấp độ quân sự thật không dễ dàng gì." Lại thay tôi lên án: "Nhưng dù gì cũng là thời gian trăng mật của người ta, cấp trên sao không châm chước một chút, bọn họ không biết tầm quan trọng của tuần trăng mật và túi xách đối với phụ nữ sao?"

Tôi nói: "Cấp trên cũng có cái khó của mình, dù sao chủ nghĩa khủng bỗ vẫn chưa bị tiêu diệt, thế giới vẫn chưa được hòa bình, mấy vấn đề nhỏ nhặt như tuần trăng mật hay túi xách của bọn mình, người ta không có thời gian bận tâm tới hoàn toàn có thể hiểu được."

Khang Tố La gật đầu liên tục: "Cũng đúng." Tu nửa cốc nước, lại nói: "Nhưng nếu là mình, chỉ thị thì mặc chỉ thị, nhất định phải làm ầm ĩ một trận, là tuần trăng mật đó! Cả đời chỉ có một tuần trăng mật! Dù sao cũng phải để cho anh ta biết là bồ không vui." Sau đó như ngộ ra điều gì, che miệng nói: "Bồ... Không phải là bồ sợ Nhiếp Diệc khó xử đó chứ? Ây da, rốt cuộc trong lòng bồ Nhiếp Diệc có sức nặng cỡ nào mà bồ lại sợ anh ta khó xử? Nhiếp Phi Phi bồ chết chắc rồi!"

Tôi nói: "Bồ nên hỏi trong lòng mình, quốc gia có sức nặng cỡ nào, chúng mình đang hy sinh vì quốc gia mà, không có nước thì sao có nhà? Hy sinh lợi ích cá nhân vì lợi ích của tập thể, sách giáo khoa hồi trung học chẳng phải đều dạy như vậy sao? Phải yêu nước chứ đồng chí Khang."

Khang Tố La có chút mơ hồ: "Mình cảm thấy hình như chúng ta đang thảo luận chuyện tình yêu cá nhân mà, sao lại nâng tầm lên thành tình yêu tổ quốc rồi, mình có chút không theo kịp, mình vừa mới hỏi bồ cái gì..."

Tôi nói: "Bồ hỏi mình yêu nước hay là yêu nhà, nói thừa, yêu nước trước, yêu nhà sau."

Cô ấy tiếp tục mù mịt: "Mình vừa hỏi cái này hả?"

Tôi nói: "Ừm."

Cô ấy lấy tay ôm trán: "Sao mình cứ thấy có gì đó sai sai, bồ chờ mình ngẫm lại cái đã."

Tôi sợ cô ấy nghĩ ra sẽ đánh mình mất, vội vàng thẳng thắn nói: "E hèm, thực ra chúng ta đang nói vụ tuần trăng mật."

Cô ấy vỗ tay cái bộp nói: "Đúng rồi, chúng ta đúng là đang nói tới chuyện này." Tức giận chỉ vào mặt tôi: "Nhiếp Phi Phi, bồ lại đánh lạc hướng mình, lẽ ra bồ phải đi làm nghề thôi miên mới đúng!"

Tôi cẩn thận gạt ngón tay cô ấy sang một bên: "Khang Ngốc."

Cô ấy nói: "Bồ mới là Khang Ngốc, cả nhà bồ mới là Khang Ngốc."

Tôi nói: "La Nhi."

Cô ấy rùng mình một cái.

Tôi lừa tình nói: "La Nhi à, bồ thấy mình không vui ư, sao mình có thể không vui cơ chứ, đối với mình mọi thứ trên đời này đều không thể so được với Nhiếp Diệc, phải khó khăn biết bao mình mới lấy được anh ấy, tuần trăng mật có hay không cũng không quan trọng."

La Nhi hất hàm nói: "Hay lắm, mọi thứ trên đời này đều không thể so được với anh ta." Cốc đầu tôi một cái: "Tất cả mọi thứ trên đời bao gồm cả ba mẹ bồ? Bao gồm cả mình nữa?"

Tôi nói: "Không, tất nhiên là không rồi."

La Nhi thỏa mãn cười.

Tôi nói: "Không bao gồm ba mẹ mình, nhưng bao gồm La Nhi đó."

La Nhi lập tức quyết định tuyệt giao với tôi.

Nhưng tuyệt giao chưa được nửa giờ, cô ấy đã vui vẻ chạy đến hỏi tôi với Nhiếp Diệc đã có tiến triển gì mới chưa. Tôi biết cô ấy muốn hỏi gì. Đêm tân hôn tôi bị cảm nặng, đến thở cũng thấy khó khăn, Nhiếp Diệc thậm chí còn bị tôi lây bệnh, cũng không khá hơn bao nhiêu. Trong tình trạng này quả thật rất khó có tiến triển gì mới được. Khang Tố La vạn phần thất vọng, liên tục truy hỏi, vậy còn ngày hôm sau?

Ngày hôm sau thì Nhiếp Diệc đã phải đi rồi.

Phong tục ở thành phố S là sau ngày tân hôn sẽ phải lại mặt ngay. Xế chiều hôm ấy, Nhiếp Diệc vừa mới lại mặt xong liền bị chuyên cơ của thành phố Q đưa đi đâu đó. Ánh chiều tà hôm ấy rất đẹp, tôi tiễn anh đến sân bay, tài xế rất hiểu ý, lái xe vô cùng chậm rãi, phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua một cách rõ ràng, nhưng màu sắc lại hoàn toàn mờ nhạt trong mắt tôi.

Trong đoàn người đi công tác còn có vài nhân viên đi theo, tôi tụt xuống sau cùng đi bên cạnh một cậu trai mặt búng ra sữa mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, cùng cậu ta tán gẫu.

Hàn huyên một lúc thì thấy Nhiếp Diệc ở phía trước đang đứng chờ tôi, tôi liền kết thúc câu chuyện bước về phía anh.

Anh hỏi tôi: "Đang nói chuyện gì vậy?"

Tôi hàm hồ nói: "Nói chuyện thời tiết vớ vẩn thôi."

Nhưng cái tên mặt búng ra sữa đi sát phía sau lập tức bán đứng tôi, rất thật thà nói với Nhiếp Diệc: "Chị thư ký đang nói chuyện với tôi về thói quen ăn uống của tiến sĩ Nhiếp, chị ấy nói anh khẩu vị thanh đạm, thích ăn tôm lột xào với củ ấu, cá đao hấp, đậu bắp luộc, canh cá bạc Tây Hồ, cần tây bách hợp, nhờ chúng tôi quan tâm anh, bởi vì dù thức ăn không hợp khẩu vị anh cũng sẽ không than phiền, nhưng vì thế sẽ ăn rất ít." Nhiếp Diệc nhìn tôi một cái. Mặt búng ra sữa lại tiếp tục thật thà: "Thực ra dù chị thư ký không nói thì chúng tôi cũng sẽ hết lòng quan tâm đến sức khỏe của tiến sĩ Nhiếp, nhưng thực đơn mà chị ấy cung cấp cho chúng tôi cũng rất hữu ích, cảm ơn chị thư ký rất nhiều."

Tôi có thể cảm giác được ánh mắt Nhiếp Diệc chưa từng rời khỏi người tôi, tôi cúi đầu nhìn giày ra vẻ không để tâm đến, bỗng nghe thấy anh nói: "Ồ? Em đều giới thiệu với mọi người như vậy về mình sao? Thư ký của anh?"

Tôi xấu hổ nói: "Chẳng phải là vì sợ anh bị người ta đố kị sao, có thể lấy được một người vợ đảm như em thật khó khăn biết bao, có phúc lớn đến thế nào, để người khác biết được, người ta sẽ ghen ghét anh biết mấy, như vậy không tốt."

Nhiếp Diệc cười một tiếng: "Em vẫn còn dám nói."

Mặt búng ra sữa ngơ ngác nói chen vào: "... Chẳng lẽ không phải là thư ký?" Lại hướng về phía Nhiếp Diệc: "Nhưng chị ấy biết rõ thói quen sinh hoạt hàng ngày của anh..."

Nhiếp Diệc nói: "Cô ấy là vợ tôi, thường ngày thích nói nhăng nói cuội, đừng để ý cô ấy làm gì."

Mặt búng ra sữa khiếp sợ: "Vợ của anh?" Hết nhìn anh lại nhìn tôi, liên tục xin lỗi: "Ôi! Là do tôi hiểu nhầm cô chủ Nhiếp thành thư ký phụ trách sinh hoạt của anh trước, cô chủ Nhiếp lại không nhắc tôi thôi ạ. Thật sự xin lỗi, vì trước giờ tôi chưa từng thấy người vợ nào tường tận thói quen sinh hoạt hàng ngày của chồng mình, lại mô tả một cách chuyên nghiệp như vậy, khiến tôi nhận nhầm thành thư ký phụ trách sinh hoạt..."

Ánh mắt Nhiếp Diệc trở lại trên người tôi, nhưng lại hỏi mặt búng ra sữa: "Cô ấy nói gì với cậu mà cậu lại khen cô ấy như vậy?"

Tôi dùng sức nháy mắt với mặt búng ra sữa, ám chỉ cậu nói hơi bị nhiều rồi đó, có thể ngậm miệng được rồi, nhưng mặt búng ra sữa hiển nhiên không thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, vẫn hăng hái kể lể như học sinh tiểu học: "Tôi không khen chị ấy đâu ạ, đều là lời thật lòng đó, vợ anh thật sự rất hiểu anh, cũng rất quan tâm anh..."

Ánh mắt của Nhiếp Diệc lần nữa quét lên người tôi.

Tôi thầm đưa tay lau trán, cảm thấy rất nặng nề, nhân lúc tình hình còn chưa lâm vào thế quá lúng túng, tôi nhanh chóng cười to vớt vát: "Cậu còn nói là không khen tôi, cậu thực sự đánh giá tôi cao quá rồi, thực ra tôi cũng không biết nhiều cho lắm, chỉ là bình thường..."

Nào biết được tên mặt búng ra sữa này quá mức thật thà, không cam tâm bị gán tội như vậy, ngắt lời tôi, vừa lật cuốn sổ vừa lên giọng dạy dỗ tôi: "Quan tâm chính là quan tâm, chị khiêm tốn làm gì? Nhìn nè, những gì chúng ta vừa nói với nhau, tôi đều ghi lại hết ở đây." Lại hướng về phía Nhiếp Diệc nói: "Anh xem, tôi đã ghi chép đầy đủ rõ ràng hết trong này, đều là lời dặn dò của bà xã anh, chị ấy nói anh uống trà, nhưng không uống hồng trà; rất chú ý bổ sung vitamin, nhưng không ăn quả kiwi và xoài, nếu như anh muốn ăn thức ăn ngọt thì hãy làm cho anh sinh tố chuối tiêu, bơ và sữa bò; chị ấy còn nói anh quen ăn cơm Tàu, thế nhưng trong thức ăn của anh không được cho thêm rau thơm và hồ tiêu, nói anh đến mùi rau thơm còn không chịu được. Đúng rồi, dùng trứng gà để làm nguyên liệu nấu ăn ít thôi vì anh không thích trứng gà cho lắm, còn có..."

Tôi toát mồ hôi ngăn cản cậu ta: "Này này, tôi đâu có nói nhiều như vậy..."

Nhưng mặt búng ra sữa lại không có ý định dừng, không hề chấp đến ánh mắt hình viên đạn của tôi tiếp tục liên thanh: "Là chị nói đấy, đều là chị nói cả, nếu không thì sao tôi có thể ngộ nhận chị là thư ký phụ trách sinh hoạt được chứ?" Lại nói với Nhiếp Diệc: "Tiến sĩ Nhiếp, anh thực sự cưới được một người vợ tuyệt vời đó."

Nhiếp Diệc không đáp, đứng đó trầm tư. Tôi thở hắt ra một cái, nói với mặt búng ra sữa: "Sao cậu lại nói nhiều như vậy, làm nhân viên chính phủ thật không phù hợp, cậu nên cân nhắc chuyển ngành làm bà mối đi."

Mặt búng ra sữa sửng sốt, sợ hãi nhìn tôi, bất giác nói: "Tôi... nói sai gì rồi sao?"

Tôi đang muốn mở miệng nói "đúng vậy", Nhiếp Diệc lại đột nhiên nói: "Không sao, khi cô ấy thẹn thùng sẽ phản ứng như vậy."

Tôi nghẹn họng. Mặt búng ra sữa bừng tỉnh nói: "Ồ ồ."

Tôi vẫn không thể nhìn ra trong lòng Nhiếp Diệc rốt cuộc đang nghĩ gì, tận lực giữ vẻ mặt thản nhiên nói với hai người họ: "Ồ cái gì mà ồ, tôi không có thẹn thùng, chỉ là do tôi có trí nhớ tốt mà thôi, không chỉ có Nhiếp Diệc, thói quen ăn uống của mọi người trong gia đình tôi đều thuộc nằm lòng, làm dâu trong một gia đình lớn mà, đây là việc cần thiết, làm cái gì thì phải yêu cái đó, phải có đạo đức nghề nghiệp."

Mặt búng ra sữa lại tỏ vẻ bừng tỉnh nói: "Ồ ồ." Ngây thơ tỏ ý khâm phục tôi: "Cô chủ Nhiếp thật là lợi hại, quả thật làm như vậy không hề dễ dàng."

Tôi khiêm tốn nói cũng thường thôi, đúng lúc đó có đồng nghiệp của mặt búng ra sữa gọi cậu ta, cậu ta tạm biệt chúng tôi đi tới chỗ người đồng nghiệp kia, để lại tôi với Nhiếp Diệc đứng đó.

Chúng tôi yên lặng mất một lúc, tôi không chắc là mình đã lừa Nhiếp Diệc trót lọt hay chưa, tôi muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu

Cuối cùng Nhiếp Diệc mở miệng trước: "Là như vậy sao?"

Tôi sửng sốt: "Là như vậy cái gì?"

Anh nhàn nhạt nói: "Em nhớ thói quen sinh hoạt của mọi người trong gia đình?"

Trong lòng tôi đánh cái bịch, trợn mắt nhìn anh.

Anh quả nhiên nói: "Vậy nói thử thói quen sinh hoạt của mẹ cho anh nghe xem."

Nhữngnhà khoa học theo chủ nghĩa chứng thực quả thật không dễ lừa, đầu tôi trống rỗng mất năm giây, nói: "Mẹ chồng... không ăn sầu riêng?"

Anh trầm mặc một chút: "Tiếp tục."

Trong lòng tôi reo lên đoán đúng rồi, có chút trấn định lại, tiếp tục thăm dò: "Còn... còn không thích ăn rau mùi lắm?"

Anh lại trầm mặc một chút: "Còn gì nữa không?"

Tôi thầm nghĩ lại đoán đúng rồi, cả người tự tin lên hẳn, nhưng lại sợ nói tiếp sẽ lộ. Tôi ho một tiếng hỏi anh: "Mình đang chơi trò nhanh như chớp à? Trả lời xong một câu liền có một câu tiếp?" Tôi nhìn về phía anh với vẻ mặt khiển trách: "Nhiếp Diệc, anh không thể thiếu tín nhiệm em như vậy, anh như vậy thật khiến em tổn thương lắm lắm."

Anh thay đổi tay cầm áo khoác, ngừng một lúc, sau đó nói với tôi: "Em toàn đoán mò, đúng không?"

Tôi nói: "Không... Không phải." Có câu thành ngữ gì ấy nhỉ, đúng rồi, lừa lọc trong chiến tranh là chuyện bình thường.

Anh cười: "Thật sao?"

Tôi nhìn thấy anh cười, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên đoán mò mà lại trúng phóc.

Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để lừa anh triệt để, tôi ôm ngực nói với anh: "Quân thượng, thiếp cũng rất quan tâm mẫu hậu, sao chàng lại nhìn thiếp như vậy, thật là khiến cho người ta đau lòng, thiếp cảm thấy lòng mình tan nát."

Anh nhíu mày: "Lại diễn."

Tôi diễn sâu, tiếp tục ôm ngực: "Thật đấy, tim đau... như muốn vỡ ra."

Khóe miệng anh lộ ra ý cười, tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh búng một cái lên trán.

Tôi lui về sau một bước, ôm trán nghi hoặc nhìn anh: "Nhiếp Diệc, sao anh dám bạo hành em?"

Anh nói: "Nếu nghe được mấy lời đó thì mẹ sẽ tức chết."

Tôi nhớ ra mẹ trong lời anh nói là ai, đáp: "A, là mẹ hả. Mẹ làm sao?"

Anh nói: "Loại trái cây mẹ thích nhất chính là sầu riêng, gia liệu thích nhất là rau thơm với hành."

Tôi trầm mặc hai giây, cười haha: "... A! Đoán mò trật lất hết sao... Mẹ chồng không kén ăn chút nào ha."

Anh nhìn tôi, ánh mắt ấy khó mà diễn tả bằng lời, một hồi lâu, anh lên tiếng: "Ở nhà, em chỉ biết thói quen của một mình anh."

Là một câu trần thuật.

Tôi cười không nổi nữa.

Anh không nói gì thêm, đi đến chiếc ghế chờ gần đó ngồi xuống. Anh đưa mắt thấy tôi đứng đơ chỗ đó, ngón trỏ liền chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh ra hiệu tôi đến ngồi cạnh anh.

Sân bay người đến kẻ đi, huyên náo vô cùng nhưng cảm giác như ở rất xa, chúng tôi ở một góc yên tĩnh giống như đang ở một không gian song song vậy, nếu như dùng một bộ phim nào đó để hình dung, có thể kể đến bộ phim điện ảnh cũ những năm 90 của thế kỷ XX, tên gì ấy nhỉ, đúng rồi, chính là "Trùng Khánh Sâm Lâm"

Nhiếp Diệc mặc áo sơ mi và quần âu, bộ dáng nhãn nhã, tư thái ung dung, hơi rũ mắt ngồi đó, không biết là đang nghĩ gì.

Tôi cũng yên lặng, một lúc sau lấy một chiếc kẹo que hình điếu thuốc từ trong túi áo khoác, hít một hơi thật sâu bóc giấy gói kẹo, xé làm hai, trong lòng thầm nghĩ: anh biết rồi.

Tôi không phải là một người con dâu kiểu mẫu, bên phía gia đình chồng, tôi chỉ biết thói quen của một mình anh, chỉ quan tâm mình anh, đúng là lòng tôi chỉ chật hẹp như vậy.

Anh biết rồi.

Phải làm sao bây giờ?

Hai tay tôi ngoặc ra sau đỡ gáy, nhìn những khung cửa thủy tinh cao cao phía trước, khoảng 10 giây trôi qua thì nghe thấy anh lên tiếng: "Cho nên anh rất đặc biệt?"

Khi anh hỏi một cách bất ngờ, những vấn đề mập mờ dù có chủ ý hay chỉ là bình thường, không có câu nào là dễ trả lời. Tôi không biết đáp lại thế nào mới đúng ý anh. Anh quả thật đã nói chúng tôi hãy thử bắt đầu một cuộc hôn nhân bình thường, có thể yêu thương lẫn nhau, nhưng dùng tốc độ thế nào để yêu anh mới đúng ý anh, tôi lại không biết.

Nhưng đột nhiên lúc này tôi bỗng muốn liều một phen, tôi nói: "Nếu như em nói với anh, từ trước đến giờ..."

Anh nhìn sang.

Cái buổi tối bị anh từ chối đột nhiên chạy qua não bộ, tôi lập tức tỉnh táo lại.

Ngôn ngữ chính là chứng cứ phạm tội, nếu như hôm nay tôi thẳng thắn, nói ra đáp án mà anh không mong muốn, vậy kết quả sẽ là gì? Tôi quá khát khao anh, tôi không thể đánh cuộc, cũng không muốn mình thua.

Anh hỏi: "Anh từ trước đến giờ thế nào?"

Tôi ngậm cây kẹo vào miệng, cười cười, nửa thật nửa giả nói: "Từ trước đến giờ vẫn luôn đặc biệt chứ sao, em trông mong vào thiết bị lặn biển anh hứa mua cho, đương nhiên anh là người đặc biệt nhất rồi. Tốt với anh thì anh mới có thể đầu tư nhiều hơn cho công cuộc nghệ thuật vị nhân sinh của em đúng không?"

Anh im lặng một hồi, giương mắt nhìn tôi: "Chỉ vì điều này thôi sao?"

Tôi nói: "Không lẽ còn lí do gì khác?"

Anh nhìn dòng người tấp nập qua lại phía xa, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Anh hi vọng mình là người đặc biệt trong lòng em."

Kẹo que rơi xuống, tôi bị sặc, ho khù khụ nói anh chờ chút...

Nhưng anh lại mở miệng lần nữa: "Em đã nói em sẽ thử thích anh."

Tôi chết lặng, lắp bắp nói: "Em... Em đã nói như vậy ư?"

Đúng lúc ấy có một nhân viên đến nhắc nhở thời gian, anh cầm áo chiếc khoác đang vắt trên ghế dựa lên, đứng dậy đi theo người đó vào check in, ngón tay tôi day day huyệt thái dương, gọi với anh lại nói chờ chút để tôi nghĩ cái đã, anh đã bước lên hai bước, nhưng rồi quay lại đứng trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh rũ mắt nhìn tôi một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười, đặt một tay lên vai tôi, hơi cúi người: "Em nên suy nghĩ đi." Dừng một chút, hơi cúi đầu xuống ghé sát tai tôi: "Trước khi kết hôn em đã hứa với anh điều gì, Nhiếp Phi Phi, em nhất định phải nghĩ cho thật kỹ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me