TruyenFull.Me

Bonbin Broken Record

Nhìn đường chân trời mịt mờ mất hút ở khoảng cách xa Seoul hơn 3000km. Hắn thật sự không đành lòng để Oh Hanbin lại một mình.





11

Đời người kéo dài chưa đến được trăm năm.

Nếu không có biến cố gì lớn lao thì có thể sẽ bình bình ổn ổn đi hết qua từng đấy năm tháng.

Hạnh phúc đôi khi chỉ là giây phút thoáng qua. Gom hết tất thẩy những khoảnh khắc hạnh phúc nhất cả cuộc đời gần trăm năm ấy lại, gói gọn xong có thể tính được bằng tuần, bằng tháng đã là nhiều.

Càng dài nghĩa là càng sống xứng đáng.

Căn hộ ở tầng thứ 20, cửa kính tràn trần sát đất, ban công lộng gió, bên ngoài có lạnh giá hay bức bối đến đâu, bên trong vĩnh viễn là chăn ấm nệm êm, tình cảm tràn đầy. Niềm hạnh phúc êm ả của nó lại chỉ có thể tính bằng ngày.

Vỏn vẹn mười lăm ngày.

Ngày thứ mười lăm sau khi dọn sang nhà mới, Koo Bonhyuk lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài.


.


Cuộc họp giao ban đầu tuần vừa kết thúc, ra khỏi phòng họp chưa được bao lâu Koo Bonhyuk đã biến mất mà chẳng kịp để lại một lời nhắn.

Oh Hanbin nghĩ có lẽ hắn chạy đi đâu đó, công ty nhiều việc, gặp gỡ đối tác, ti tỉ việc không tên khác có thể tách được cả hai ra.

Cho đến khi nhận được video call của Koo Bonhyuk, anh mới biết hắn đang ở sân bay, chuẩn bị lên một chuyến bay tư nhân để trở về Changwon ngay trong buổi sáng.

"Ở nhà có việc đột xuất..." - Giọng Koo Bonhyuk có chút bất đắc dĩ - "Em cũng chưa rõ tình hình thế nào, đợi đến nơi rồi em sẽ báo lại với anh nhé."

Oh Hanbin ở nơi không nhìn thấy hơi cấu nhẹ tay lên đùi, vẻ mặt bình thường cố sức trấn an hắn.

"Việc ở đây cứ giao cho anh, nếu cần anh giúp gì..."

"Hanbin."

"Ơi."

"Anh đừng lo lắng linh tinh, ngoan ngoãn đợi em trở về."

Koo Bonhyuk cong môi, làm nửa trái tim đặt trên gò má đang nhô lên của mình, dỗ cho tâm trạng của anh thả lỏng ra.

Oh Hanbin cười khẽ.

"Đi sớm về sớm nhé."

Từ trước đến nay anh luôn thấu hiểu cho những khó khăn của Koo Bonhyuk, không bao giờ can thiệp vào vấn đề riêng tư của gia đình hắn, khi Koo Bonhyuk cần anh xuất hiện, anh sẽ xuất hiện, lúc không cần sẽ tự tìm một góc nhỏ rồi lui về, ngoan ngoãn làm việc của mình, tuyệt đối không làm phiền đến Koo Bonhyuk.

Sự biết điều đó cũng chính là một trong những nền móng giúp mối quan hệ của cả hai có thể duy trì ổn định suốt từng ấy năm qua.

Nhưng sự thật là Oh Hanbin cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ linh tinh, studio bắt đầu ký thêm hợp đồng độc quyền với một vài nghệ sĩ trẻ khác, anh có rất nhiều việc cần phải làm.

Phong cách và hình ảnh của Ha Jinghuai lấy được lòng người qua đường, thu hút thêm khá nhiều fan hâm mộ, cậu có nét đẹp thoát khỏi mẫu số chung của tệp idol Hàn, không mảnh mai gầy guộc, cũng không lạm dụng lớp make up tinh xảo hơi nữ tính nói chung, mà có phần khỏe khoắn và sinh động hơn, chân dài, eo nhỏ, các khối cơ tự nhiên nửa mềm mại nửa rắn rỏi tùy vào cách tạo dáng, thật sự giống một cái mắc áo di động, khoác món gì lên người cũng ra được chất liệu thời trang cao cấp.

Chưa kể dạo gần đây những thông tin liên quan đến xuất thân của Ha Jinghuai đột nhiên bị lan truyền trên mạng, tô vẽ thành cái dạng gì cũng có: con cháu ông trùm, cha mẹ doanh nhân, anh em tài phiệt hoặc thậm chí được bố đường bao nuôi, khiến fans và người qua đường mỗi bên nói qua nói lại một câu, đẩy thảo luận lên thành những chủ đề nóng, sẵn tiện rải hình ảnh cậu khắp các diễn đàn.

Tất nhiên không có thông tin nào là chính xác cả, nhưng hiệu ứng truyền thông kiểu này cũng khá tốt, chuyện đời tư lúc nào cũng là chủ đề dễ gây tò mò cho người khác nhất.

Bởi xây dựng hình ảnh thành công mà hợp đồng của Ha Jinghuai có phần quá tải, BB'st lọc thêm được vài hồ sơ thực tập bổ sung dự định phát triển theo hình tượng tương tự, định hướng phong cách trước mắt đều để Oh Hanbin toàn quyền quyết định.

Trợ lý gửi một vài văn kiện cần anh xem qua, sẵn tiện báo cáo những việc cần thiết khác.

"PD* nim, hôm nay Jinghuai không đến công ty..."

(*PD: Project Director, Giám đốc Dự Án)

"Có biết lý do là gì không?"

"Em không rõ, thật ra cậu ấy mất liên lạc từ chiều hôm qua, sáng nay mới nhắn tin xin nghỉ phép. Buổi chiều có một case quan trọng không thể dời, em muốn xin ý kiến của anh."

Oh Hanbin gật đầu xem như nắm được tình hình, để trợ lý rời đi mới dùng điện thoại gọi vào số cá nhân của Ha Jinghuai, số này không dùng cho công việc, cậu bé luôn hạn chế sử dụng nhưng nếu gọi nhất định sẽ nhấc máy.

Lần này đổ chuông rất lâu mới có tín hiệu kết nối.

"A lô..."

[ Xin chào ] giọng đàn ông lạnh nhạt ở đầu dây bên kia trả lời lại bằng một câu tiếng Trung.

Oh Hanbin kéo điện thoại ra khỏi tai, nhìn kỹ màn hình hiển thị xem mình có gọi nhầm số hay không, nhưng đây đúng là số của Ha Jinghuai rồi.

Anh hơi dè dặt hỏi lại.

"Đây có phải là điện thoại của Jinghuai không ạ?"

[ Cảnh Hoài? ] Có lẽ là từ duy nhất người bên kia nghe hiểu, thế nên anh ta vô thức lập lại, [ Cậu có nói được tiếng Anh không? ]

Oh Hanbin thở ra một hơi nhẹ nhõm, lịch sự lên tiếng.

" Xin chào, tôi gọi đến từ công ty nơi Jinghuai đang làm việc, ngài là..."

Đầu dây bên kia dừng lại rất lâu, hoặc là đối phương nghe không hiểu, hoặc là không muốn trả lời câu hỏi của anh, Oh Hanbin cảm thấy tiếng Anh của mình không đến nỗi tệ, vậy thì chỉ có thể là lý do thứ hai.

Nhưng như vậy thì anh càng cần phải liên lạc được với Ha Jinghuai, nghệ sĩ dưới trướng quản lý của mình tự dưng biến mất không có lý do, không thể xem như chuyện nhỏ mà qua loa xử lý.

"Phiền ngài cho tôi gặp..."

Oh Hanbin chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng điện thoại bị dằn lấy, hội thoại bên kia nhiễu loạn thứ tiếng Trung mà anh không hiểu bất cứ từ nào thi nhau tràn vào, nhưng mơ hồ có cả tiếng nói của Ha Jinghuai.

Oh Hanbin nâng giọng cao hơn một chút, cố tình gọi lớn: "Jinghuai."

Điện thoại sột soạt ù hết cả tai mới nghe thấy rõ tiếng cậu bé uể oải đáp lại.

[ Đưa thuốc cho em... Hanbin hyung, đợi em một chút. ] Nửa câu đầu nói bằng tiếng Trung, Oh Hanbin không hiểu, nhưng nửa câu sau thì anh nghe rõ mồn một.

Giọng điệu này có vẻ không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn thắc mắc cái người đang cầm điện thoại của cậu là ai.

Thế nên suốt gần một phút anh kiên nhẫn chờ đợi, là cũng chừng đó thời gian đầu dây bên kia ngoại trừ tiếng trò chuyện nho nhỏ vọng sang, còn có cả âm thanh như Ha Jinghuai vừa được dỗ uống nước vừa làu bàu khó chịu, còn đáp lại cậu chỉ có mấy câu trầm thấp mờ nhạt của người lạ.

[ Hyung, em đây. ] Giọng cậu rất khàn, âm mũi nghèn nghẹn.

"Em không khỏe à?" Oh Hanbin lo lắng hỏi thăm.

[ Vâng, em bị cảm lạnh nên không thể đi làm, anh duyệt nghỉ phép cho em nhé...]

Chiều qua tan ca vẫn khỏe mạnh, thời tiết đầu tháng tư ban đêm cũng ấm áp, Oh Hanbin hơi trầm ngâm một chút, nghĩ thử xem lý do này có hợp lý không.

Ha Jinghuai thở dài, dường như chính cậu cũng cảm thấy không thuyết phục, bất đắc dĩ giải thích thêm.

[ Nếu em nói với anh...]

Cậu bé chần chừ một lúc như thể tìm cách diễn đạt cho đúng ý rồi mới nói tiếp.

[ Đêm qua em nhảy xuống biển cứu một tên điên, gần một tiếng đồng hồ sau mới kéo được người lên bờ, rồi bị cảm lạnh... anh có tin em không? ]

Oh Hanbin nghe thấy tiếng gõ bàn phím bên kia đầu dây vọng lại, đoán chừng là của người khác, bởi vì Ha Jinghuai đến nói còn không ra hơi thì khó mà có sức ôm laptop làm việc. Anh dựa lưng vào ghế tựa, day nhẹ trán rồi nhẹ nhàng đáp lại.

"Biển? Em không còn ở Seoul à?"

[ Khụ... em đang ở Incheon. ]

Ha Jinghuai hít sâu một hơi chặn cơn ho khan kéo đến, giọng mũi nghèn nghẹn áy náy cất lên.

[ Buổi chiều em sẽ quay trở về Seoul, xin lỗi anh... ]

Oh Hanbin không nỡ khiển trách một người đang ốm, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an cậu.

"Vậy em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ uống thuốc đầy đủ, nếu cảm thấy không ổn thì đi bệnh viện..."

[ khục... khụ... ]

Tiếng ho khan của Ha Jinghuai cắt ngang cuộc hội thoại, cậu ho rất nặng, giống như muốn tống cả buồng phổi ra ngoài. Oh Hanbin ở bên này điện thoại bị âm thanh ấy dọa cho có chút hoảng hốt.

"Jinghuai?"

[ Em ấy không khỏe lắm, có vấn đề gì để sau rồi nói. ]

Giọng người đàn ông xa lạ kia lại vang lên, còn chưa kịp để Oh Hanbin nói thêm từ nào đã đột ngột cúp máy.

Anh cầm điện thoại ngồi ngẩn một lúc lâu vẫn không hiểu những gì vừa xảy ra, để tiếng ting ting của tin nhắn liên quan đến công việc liên tục nhảy lên mới giật mình lắc nhẹ đầu, nhẩm tính lịch trình chiều tối nếu không có gì thay đổi thì sẽ nhón ra một ít thời gian để ghé qua thăm Ha Jinghuai.

Bị công việc cuốn vào guồng rồi, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.

Giữa những khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi Oh Hanbin thỉnh thoảng gửi một vài tin nhắn qua lại với Koo Bonhyuk, nhưng rất lâu mới nhận được phản hồi từ hắn. Nhìn tình hình này có thể không thích hợp để gọi một cuộc gọi video, nên Oh Hanbin chỉ có thể nương theo những phản hồi muộn màng ấy mà giữ liên lạc với Koo Bonhyuk.

Lúc sắp xếp xong hết công việc trong ngày rồi thì cũng đã hơn bảy giờ, Oh Hanbin ghé siêu thị gần đó mua một ít quà dành cho người ốm, nhắn tin hỏi han tình hình của Ha Jinghuai xong thì bắt một chiếc taxi đi đến trước tòa nhà nơi cậu bé đang ở.

Đây không phải là ký túc xá mà công ty sắp xếp cho Ha Jinghuai - nơi còn có vài thực tập sinh khác ở cùng.

Sau khi trở về từ bãi biển ở Incheon, cậu đã gửi địa chỉ này cho Oh Hanbin.

Anh báo danh ở sảnh tiếp khách, nhân viên liên hệ một lúc thì lịch sự hướng dẫn anh đến tận cửa căn hộ duplex ở tầng áp mái.

Tòa nhà không hề kém cạnh so với nơi mà anh đang sống hiện tại, Oh Hanbin có thể đoán được phần lớn thời gian căn hộ xa hoa này bị để trống, chắc cũng chỉ sử dụng vào những dịp cần thiết.

/ Khi nào em hết ốm sẽ quay lại ký túc xá / - Ha Jinghuai lúc đó còn cẩn thận nhắn tin giải thích thêm cho anh như vậy.

Oh Hanbin nhấn chuông, chờ đến lúc cửa mở ra thì lại đối diện với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

Cơ thể cao lớn mặc một cái áo choàng ngủ bằng lụa màu xanh đen, gương mặt nghiêm nghị cứng rắn, tóc mái rũ xuống che gần hết đôi mắt khiến đường nét trên khuôn mặt đó trông càng trở nên lạnh lẽo.

Gã đứng chắn ở cửa, từ góc nhìn trên cao lia mắt xuống gắt gao nhìn Oh Hanbin, gần như nghiên cứu tường tận nét mặt của anh, thậm chí từng biến đổi cảm xúc trên mặt cũng không bỏ sót. Khí thế khắc chế mãnh liệt, nơi đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo theo bản năng, tựa như con sói cô độc giữa thiên nhiên hoang dã, chỉ cần tiến một bước là có thể lột da xé thịt đối phương.

Có phải đã đi nhầm nhà rồi không? Oh Hanbin nghĩ thầm.

"Người của công ty?" Tiếng Anh cất lên được phát âm rất chuẩn.

Thật khiếm nhã.

Tòa nhà này có thể dễ dàng để người lạ chưa báo danh lên đến tận cửa hay sao?

Oh Hanbin không trả lời gã, hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc rồi hỏi ngược lại.

"Anh muốn nói đến công ty nào?"

Gã im lặng một lúc, liếc nhìn túi quà trên tay anh, rồi chậm rãi lách người sang một bên để Oh Hanbin bước vào.

Lúc anh đi vượt qua cửa chính rồi mà vẫn cảm giác được ánh mắt lạnh như băng ấy đang quan sát mình.

Oh Hanbin đứng chần chờ ở cửa chính một lúc, nhìn lướt qua cấu trúc toàn bộ căn hộ vẫn không thấy bóng dáng của Ha Jinghuai ở đâu.

"Em ấy ở trong phòng ngủ, hướng đó." 

Oh Hanbin thay dép trong nhà rồi trực tiếp đi đến hướng mà người đàn ông kia chỉ, ở lâu hơn một chút với người này khiến anh cảm thấy áp lực đến mức khó mà thở được.

Ha Jinghuai nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng, mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy Oh Hanbin mới cố tình chống tay ngồi dậy.

Oh Hanbin để một chiếc gối tựa sau lưng cậu bé rồi mới ngồi xuống chiếc ghế nhung đặt sẵn ở đầu giường, thấy cậu trừng đôi mắt đỏ liếc về phía sau, được một lúc thì anh nghe thấy tiếng đóng cửa nhè nhẹ vang lên.

"Anh không cần ghé thăm em đâu."

Oh Hanbin ngồi gần cũng cảm nhận được luồng nhiệt nóng hổi phả ra từ phía cậu, xem chừng sốt rất cao.

"Em có muốn đi bệnh viện không?"

Ha Jinghuai lắc đầu. "Lúc nãy bác sĩ đã đến thăm khám và kê thuốc cho em rồi, anh ấy không thích bệnh viện, không thật sự nghiêm trọng sẽ không để em đến đó."

"Anh ấy?" Oh Hanbin mờ mịt hỏi lại. "Người ở bên ngoài à?"

"Vâng."

"Người đó là ai vậy?"

Ha Jinghuai chớp mắt nhìn anh, một hồi lâu sau mới vuốt mặt rầu rĩ đáp.

"Anh ấy không giới thiệu với anh à?"

Oh Hanbin lắc đầu, tiện tay bóc một quả quýt cho cậu.

"Anh có hỏi nhưng người ta không trả lời."

Ha Jinghuai dường như có chút ngỡ ngàng, sau đó rất nhanh biến thành thất vọng, mũi nghẹn ngào khụt khịt, giống như sắp khóc đến nơi, nhưng cậu chỉ yên tĩnh cúi đầu nhìn chăm chăm vào bàn tay đang bóc vỏ quýt của Oh Hanbin.

Anh không biết mình lỡ lời chỗ nào, đặt tất cả xuống nắm lấy cánh tay cậu bé lay nhẹ.

"Em đừng để ý, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Ha Jinghuai cười ủ rũ.

"Đó là anh trai em..."

Oh Hanbin hơi ngạc nhiên, hai người không có nét gì có thể nhìn ra là anh em ruột cả.

"... có lẽ, có lẽ ảnh chưa kịp giới thiệu thôi, nhưng ảnh thật sự là anh trai của em đó."

Sau đó cậu bé cắn môi không nói thêm gì nữa.

Oh Hanbin xoa đầu Ha Jinghuai, dỗ cậu ăn ít trái cây rồi dìu người nằm xuống, trò chuyện thêm vài ba câu, chủ yếu là trấn an chuyện công việc bị trì hoãn có thể thương lượng lại với đối tác, dặn dò chăm sóc sức khỏe cho tốt lên là được.

Vấn đề cậu thổ lộ lúc nãy, thật ra anh không cần nhiều thông tin như vậy, gia thế của nhà họ Hạ và xuất thân của Ha Jinghuai anh từng được Koo Bonhyuk kể sơ qua vài lần.

Chủ tịch Hạ Gia sau khi người vợ cả qua đời sớm cũng từng qua lại với vài người phụ nữ, nhưng không để lại hậu quả bao giờ, mãi cho đến khi con trai lớn của ông ta được 10 tuổi, thì một cô gái ôm con đến ăn vạ với nhà họ Hạ, nói đứa trẻ đỏ hỏn đang bế trên tay là con của ông.

Nhà họ Hạ xử lý nội bộ thầm lặng, người mẹ trẻ kia bị gửi ra nước ngoài xóa bỏ danh tính, còn cậu chủ nhỏ được đón về nuôi.

Con trai lớn nhà họ Hạ - Ha Jiyuan sức khỏe từ bé luôn yếu ớt, là một đứa trẻ đã suy nhược lại còn âm trầm khó gần, quanh năm suốt tháng chỉ làm bạn với bác sĩ y tá, căm ghét bệnh viện nhưng phải sống phần lớn thời gian ở đó. Đứa bé kia xuất hiện đúng lúc Hạ Gia đang trên đà trở thành bá chủ một phương, được xem như phúc tinh của gia đình, hết mực được yêu chiều.

Phúc tinh này không chỉ xông cho sự nghiệp của Hạ Gia lên hương, còn khiến sức khỏe của người con trai cả kia chuyển biến tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì chủ tịch Hạ lúc này đã chỉ chăm chú bồi dưỡng đứa bé mà bỏ bê đứa lớn rồi.

Không một ai để ý đến Ha Jiyuan cho tới khi gã trở mình nhúng tay vào sự nghiệp của gia tộc.

Mâu thuẫn của anh em nhà họ Hạ rất sâu đậm, nghe nói gã ghét cay ghét đắng đứa em trai này, làm mọi cách triệt tiêu quyền thừa kế của nó, còn dùng tiền và quyền lực cố tình bồi dưỡng nó thành một kẻ vô dụng không có chút uy hiếp nào.

Tóm lại là nuôi thành một kẻ hễ vứt đi rồi thì không thể sinh tồn ngoài tự nhiên.

Oh Hanbin kín đáo quan sát Ha Jinghuai, nghĩ đến những chi tiết nhỏ nhặt bị cường điệu trong câu chuyện trên, kết nối với đứa bé đang yên tĩnh nằm trên giường này thấy không cách gì xâu chuỗi lại với nhau được.

Những kẻ đồn đại thêu dệt ngoài kia có ai từng tiếp xúc với Ha Jinghuai đủ lâu chưa nhỉ?

Đứa trẻ này rõ ràng được chăm sóc rất tốt, suy nghĩ đơn thuần, tính cách lương thiện.

Anh thậm chí còn có ảo giác... có ảo giác cậu giống mình, được bảo bọc trong yêu thương thật tâm mà lớn lên.

Oh Hanbin nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo của người đàn ông vừa gặp lúc nãy, cơn ớn lạnh chạy qua đầu khiến anh nổi lên một tầng gai ốc, đành đem hết toàn bộ những suy nghĩ miên man nãy giờ ém kỹ vào tâm trí mình, không muốn lôi lên để suy đoán lung tung nữa.


.


Oh Hanbin trở về nhà, ăn uống tắm rửa qua loa rồi ngồi tựa lưng vào đầu giường, ôm laptop xem thêm vài thứ linh tinh liên quan đến công việc.

Tin nhắn cuối cùng nhận được từ Koo Bonhyuk đã là chuyện của 4 tiếng trước. Mỗi vài phút anh sẽ cầm điện thoại lên kiểm tra một lần, nhưng những tiếng ting ting nhảy lên không cái nào khiến tên của hắn sáng lên trong danh bạ tin nhắn chờ của anh cả.

Oh Hanbin không có đầu óc tập trung vào công việc nữa, dứt khoát đặt laptop sang một bên, chui vào chăn rồi nằm ngẩn ngơ chờ cơn buồn ngủ kéo đến.

Điện thoại rung lên báo cuộc gọi video từ Koo Bonhyuk.

Oh Hanbin kéo chăn ra khỏi mặt, nằm nghiêng nhấn nhận cuộc gọi.

Gương mặt anh bởi vì kề sát điện thoại quá, phóng đại đôi mắt lên trong màn hình của Koo Bonhyuk, nhìn thấy ánh mắt cô đơn của anh, lòng hắn bất giác chùng xuống.

[ Bé cưng, có nhớ em không? ]

Koo Bonhyuk bật ra trong vô thức, mỗi lần cách xa nhau, câu đầu tiên hắn hỏi lúc nào cũng là câu này.

Cảnh vật phía sau vai hắn vút qua mơ hồ, Oh Hanbin không biết chiếc xe ấy đang chạy đi đâu, nhưng chắc chắn không phải là đường về nhà.

Oh Hanbin lặng lẽ nhìn hắn, không sao diễn tả được trong lòng đang có cảm giác gì. Đôi mắt anh ươn ướt, dưới ánh sáng mờ nhạt tạo thành những điểm sáng nhỏ xinh, ngay cả trong bóng tối cũng không thể khiến sự sự linh động đó bị lu mờ. Hàng mi dài khẽ rung, khóe môi cố câu lên thành một nụ cười.

Anh rất muốn hỏi hắn 'sao em còn chưa về?' nhưng cuối cùng những lời thoát ra khỏi môi lại trở thành:

"Anh nhớ em lắm."

Koo Bonhyuk vừa nghe thấy, sự căng thẳng trong lòng dịu xuống. Hắn di ngón tay lên màn hình như vuốt ve gương mặt anh, thở ra một hơi nặng nề:

[ Em cũng rất nhớ anh, đợi em thêm một chút nữa thôi... ]

Tầm mắt Koo Bonhyuk đảo qua cửa kính xe hơi, nhìn đường chân trời mịt mờ mất hút ở khoảng cách xa Seoul hơn 3000km.

Hắn thật sự không đành lòng để Oh Hanbin lại một mình.

Không đành lòng để lại anh ở một nơi rất xa, mà không có ai che chở.


---o0o---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me