TruyenFull.Me

Bonbin Ver Si Me Cau La Ban Nang Cua Toi

"Wonie, mấy giờ ngày mai ông đi tặng quà?"

"Chắc bốn giờ, sáu giờ rưỡi bắt đầu, đi lại cần một tiếng rưỡi mà."

"Ừ, cho tôi đi cùng."

"Hả? Ông đi á? Từ bao giờ mà ông lãng..."

Hanbin híp mắt: "Hả?"

Jaewon hắt xì, bổ sung từ chưa nói hết: "...mạn."
___

Hanbin không giải thích nguyên nhân, bởi vì phục vụ đã đem salad lên trước.

Một bát miến dương xỉ(*) thành công chặn miệng Jaewon. Sau khi cá nướng được đưa lên, cậu ta càng không rảnh nói chuyện.

(Món miến được làm từ thân rễ cây dương xỉ hoang dã, rễ cây được rửa sạch, tán nhuyễn, lọc và phơi nắng cho ra sợi miến).

Hanbin vẫn đang chat với Bonhyuk, báo cho hắn biết thời gian xuất phát ngày mai.

Sau khi hẹn ngày mai gặp, cậu tắt điện thoại, tập trung ăn cơm.

Cơm nước xong, Hanbin và Jaewon ai về nhà nấy.

Hôm nay tập ở võ quán năm tiếng, Hanbin sớm đã hơi mỏi mệt, về nhà tắm rửa, giặt sạch quần áo mới nằm xuống giường.

Vết bầm ở bụng đã không còn, cũng nhờ ngày đó hắn xoa bóp mạnh, không thì đã không khỏi nhanh như vậy.

Nghĩ đến Bonhyuk hôm đó, Hanbin ôm điện thoại ấn vào KakaoTalk, hỏi xem hắn đã khỏi chưa.

Muốn hỏi thì hỏi thôi, bên kia cũng nhắn lại rất nhanh.

Hyuk2 là đồ tồi: Khỏi rồi

Lại còn gửi kèm ảnh chụp.

Chắc Bonhyuk vừa tắm rửa xong, trên xương quai xanh vẫn vương giọt nước.

Vết thương đã kết vảy tróc ra, dưới tác dụng của thuốc đã không nhìn thấy vết sẹo, bóng loáng.

Nhìn bức ảnh xương quai xanh đạt điểm tuyệt đối này, Oh Hanbin sờ sờ cằm, nghĩ đến bức ảnh bể bơi mình thấy ngày đó.

Cho nên... rốt cuộc Koo Bonhyuk còn cơ bụng không đây?

Hanbin không lưu bức ảnh kia về, nếu muốn xem chỉ có thể tìm avatar của Chaeyeon, ấn vào khung chat, lại tìm được đường link kia.

Xem một lát, Oh Hanbin phát hiện hành vi của mình hình như sai sai.

Bình tĩnh phân tích, có hơi vượt qua tình cảm anh em.

Nhưng mà không thể không nói người anh em đẹp thật.

Hanbin chậc một tiếng, vào game, cắm tai nghe điện thoại chơi Hành trình nhảy dù.

Loại game này Hanbin chơi thế nào cũng không chán.

Mà bên kia Bonhyuk nhìn ảnh chụp hình gửi, khung chat không có động tĩnh, trầm tư.

Sao Hanbin không nhắn lại?

Oh Hanbin đã chìm đắm trong game, hoàn toàn không biết bên kia Koo Bonhyuk đang chờ đợi.

Cắm tai nghe điện thoại vào, ai cũng kệ.

Ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau, cậu mới mở cửa ra đã bị Myeong nhắc nhở.

"Mới dậy hả con, để bữa sáng cho con cũng không ăn, tối hôm qua lại thức khuya à?"

"Không ạ, con chỉ hơi mệt nên đi ngủ sớm thôi."

Myeong trêu: "Hôm qua biểu diễn mệt à?"

"Không phải, con đến võ quán."

Oh Myeong đang bóc đậu dừng tay một chút, biểu cảm hơi bối rối.

Omega nhà ai mà không được nâng niu, chỉ sợ ngã vỡ, Hanbin bây giờ còn đến võ quán, bà thật sự là không biết nói gì cho phải.

Nhưng nếu muốn để cậu ngoan ngoãn ở nhà thêu thùa, đó mới là chuyện không có khả năng.

Tổ chất tâm lý của Myeong thật ra khá tốt, bà đã chấp nhận sự thật con thay đổi giới tính, dù sao đây cũng không phải chuyện Hanbin có thể quyết định. Nhưng nếu cậu vẫn giống lúc trước, bà cảm thấy không được.

Myeong tiếp tục bóc đậu, dặn một câu: "Sau này con đi ít thôi."

Hanbin biết bà lo lắng chuyện gì, kéo ghế ngồi xuống làm với bà: "Không sao đâu mẹ, coi như để khỏe mạnh."

Myeong trừng mắt nhìn cậu một cái: "Đi cũng không được đánh nhau."

Hanbin gật đầu mà không để ý lắm: "Người khác không chọc vào con thì con không đánh."

Cậu bỏ đậu đã bóc vào rổ, làm cho mẹ đỡ sầu: "Yên tâm đi mẹ, con sẽ không phóng pheromone."

Myeong hừ: "Nếu con làm cho mẹ yên tâm thì tốt rồi. Buổi tối con muốn ăn gì, mẹ mua xương về hầm canh cho con nhé?"

"Không được, buổi chiều con có hẹn rồi."

"Đi đâu thế?"

"Bonhyuk bảo con đi ngắm pháo hoa."

Oh Myeong: !!!

Con rể lãng mạn quá!

Myeong thả đậu xuống, rửa tay lau vào tạp dề, đi vào phòng Hanbin.

"...Mẹ làm gì thế?"

"Mẹ xem trong tủ con có quần áo gì, con đừng hòng mặc đại một bộ ra ngoài với mẹ."

Oh Hanbin nhìn bóng dáng hấp tấp của mẹ mình, trên mặt chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cậu bình thường cũng không mặc tùy tiện mà. Hanbin lắc đầu, tiếp tục bóc đậu.

Myeong bới tủ quần áo của Hanbin xem một lần, cảm thấy không ổn lắm.

Quần áo mặc đi hẹn hò dù thế nào cũng phải đẹp chút, nhưng hình như không có bộ quần áo nào bà thấy được.

Hanbin bóc đậu xong rồi, mẹ cậu vẫn chưa chọn xong quần áo.

"Mẹ à, tàm tạm là được rồi."

"Con biết cái gì, trong tủ quần áo của Omega lúc nào cũng thiếu một bộ quần áo!"

Hanbin không hé răng, vâng, mẹ là mẹ mẹ nói đúng.

Vì thế sau khi ăn cơm trưa, Myeong đưa Hanbin đi mua quần áo.

Hanbin mặt không cảm xúc làm người thay quần áo, tuy rằng mẹ cậu chọn.

"Chị xem cái này đi, hợp lắm, Alpha nhà chị đẹp trai quá."

Nhân viên cửa hàng quần áo nhiệt tình khen ngợi, Myeong mỉm cười, trong lòng ôi chua xót.

Gen Alpha quyết định chiều cao, mà chiều cao của Hanbin cao hơn trung bình của Alpha, nói không phải Alpha cũng không ai tin.

Myeong cũng lo Omega cao như cậu, lúc kiếm Alpha rất áp lực. Nhưng con nhà bà đã có bạn đời tương lai, phù hợp trăm phần trăm, bà gặp là nói cả đời. Tuy bây giờ vẫn không thể nói, nhưng cũng cũng đủ làm cho bà vui vẻ.

Myeong vội vàng chọn cho Hanbin một bộ quần áo, mà người thử không được có ý kiến.

Nhưng thật ra quần áo của con trai ít kiểu, cho dù Myeong chọn thế nào cũng không đa dạng được.

Áo đỏ đậm làm làn da thiếu niên càng thêm trắng, quần bò tôn lên đường cong chân thon dài, cộng thêm biểu tình mặc kệ sự đời làm cậu càng thêm xinh đẹp.

"Thu hồi cái biểu cảm mệt rã rời của con cho mẹ! Giữa trưa con mới tỉnh ngủ còn gì!"

Hanbin đờ mặt ra: "Mẹ, xong chưa..."

"Đi mua thêm đôi giày."

"Không cần khoa trương vậy đâu... Trong một tuần đó con thế nào cậu ấy không thấy chắc."

Thác loạn điên đảo, đòi hỏi không ngừng, ỷ lại và tín nhiệm đều giao hết cho đối phương.

Huống chi Bonhyuk không phải không biết bản tính của cậu, không có cảm giác mới mẻ gì, không đến mức phải mua giày mới.

Myeong đỏ mặt: "Cái thằng nhóc này, nói cái gì thế, đừng không đứng đắn ở trước mặt mẹ."

"...Thôi đi mua giày vậy."

Mua giày xong, trước khi Myeong muốn đưa cậu đi làm tóc, cậu vội kéo bà về nhà.

Bây giờ đang vào hè, quần áo rất dễ khô, chuyện đầu tiên Myeong làm sau khi về nhà là giặt sạch quần áo, sau đó phơi nắng ở ban công.

Bốn giờ hai mươi phút, Jaewon đến gõ cửa nhà Hanbin.

Cửa mới mở, Song Jaewon đã "Ồ" một tiếng.

"Anh đẹp trai này, anh muốn đi làm chú rể à?"

Đúng là chói lóa mà!

Hanbin đi gội đầu dưới sự ép buộc của mẹ, bây giờ tóc cậu vẫn hơi ướt dính trên trán, lộ ra sự gợi cảm bình thường hiếm thấy.

Cái áo màu đỏ đậm là áo mới Jaewon chưa từng thấy, cộng thêm gương mặt còn hơi nước của Hanbin, quả là mĩ nhân tuyệt sắc.

"Hanbinbin, nếu tôi là Omega thì bây giờ tôi gả cho ông ngay!"

"Đi thôi."

"Ok."

"Nhưng mà Hanbin này, bộ này mới mua à?"

"Mẹ tôi mua."

"Ồ, sao lại mặc nguyên bộ mới?"

Oh Hanbin dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn cậu ta: "Mua quần áo mà không mặc?"

Jaewon nghĩ, cũng đúng ha.

Hai người họ đi đến cửa khu chung cư đón xe đến nhà ga.

Nhà ga có xe đến Gangnam, lúc Jaewon và Hanbin đến thì vừa hay có một chiếc xe chuẩn bị xuất phát.

Đi lâu hơn một tiếng rưỡi chút đỉnh, sáu giờ mười lăm phút Hanbin và Jaewon đến nơi.

Hanbinniewee: Tôi sắp đến nơi rồi.

Hyuk2 là đồ tồi: Tôi cũng sắp đến rồi.

Cậu và Jaewon xuống xe ở đầu thôn. Lúc họ đi đến nhà trưởng thôn, vừa hay thấy Bonhyuk và Haeri đi ra từ xe ô tô riêng.

Ánh mắt Bonhyuk dừng trên người Hanbin. Dưới ánh nắng chiều, làn da của cậu trắng đến mức tỏa sáng, dáng vẻ cười với hắn cũng giống như đang sáng lên.

Khác với Bonhyuk và Hanbin tâm bình khí hòa, Jaewon và Haeri cơ bản là trừng nhau.

Song Jaewon: "Sao cậu dai như đỉa thế!"

Hwang Haeri: "Tôi còn đang định nói sao chỗ nào cũng thấy cậu!"

"Thôn trưởng là họ hàng của tôi!"

"Cô dâu là bạn thân của ba tôi!"

Oh Hanbin thở dài tổng kết: "Thế giới quá nhỏ."

Jaewon và Haeri đồng thời bĩu môi, không chặn đường nữa, đi vào gửi phong bì.

Hanbin và Bonhyuk đến ngắm ké pháo hoa, chậm rãi đi ở đằng sau.

Ở đây này rất giàu có, cơ bản nhà nào cũng là biệt thự nhỏ.

Nhà thôn trưởng to, nhiều cây xanh, trông rất mát mẻ.

Bonhyuk: "Hôm nay cậu không giống ngày thường."

Dưới ánh sáng giọng Hanbin rất ấm áp, cậu nghiêng đầu nhìn Bonhyuk.

"Hả? Không giống chỗ nào?"

Bonhyuk suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: "Rất đẹp trai."

Lời này làm Hanbin mừng như mở cờ trong bụng, cậu vươn tay, tựa vào người Bonhyuk.

"Có ngày nào ba không đẹp trai chứ?"

Bonhyuk dừng lại một lát: "Ba?"

Giỏi lắm, thêm một món nợ sau từ "anh".

Hanbin gọi cũng gọi rồi, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.

Có vài người bề ngoài làm anh em với cậu, sau lưng muốn làm ba cậu đấy.

Cậu nhấc cằm Bonhyuk lên, ais một tiếng, nói "Ngoan."

Nói xong bỏ chạy, bản chất đàn ông ấy mà.

Koo Bonhyuk nhìn Oh Hanbin hấp tấp chạy xa, trong lòng xoa nắn nhóc linh lan.

Đến lúc hắn ép làm Hanbin khóc, cậu mới biết cái gì gọi là biết vậy chẳng làm.

Ba hoa nhất thời sướng, loạn luân nằm liệt giường.

Haeri và Jaewon một trước một sau đưa phong bì, rõ ràng đường rất to, mà đứa bé bên cạnh bị hai Alpha này làm cho có cảm giác không có đường đi.

Phản ứng đầu tiên của hai người khi ra ngoài là tìm người, sau khi nhìn thấy hai anh đẹp trai đằng trước song song đi cùng nhau bầu không khí hòa hợp, cuối cùng Haeri cũng hỏi câu nghi vấn.

"Hai người kia sao quan hệ lại tốt thế nhỉ?"

Song Jaewon sung sướng: "Ồ, cậu cũng không biết à."

Lời này của Jaewon nói kiểu tướng thanh, kiểu thiếu đánh.

"Thôi, chẳng hay ho gì mà hỏi cậu."

"Tôi cũng chẳng muốn nói cho cậu."

Cứ thế im lặng đi vài phút, Jaewon nhìn sắc mặt Haeri, không kiềm chế được.

"Không muốn biết thật à?"

"Không nghe, cảm ơn."

Jaewon lại nín chừng vài phút, thấy Haeri không định hỏi thật, mình lại không nhịn được.

"Thôi vậy, từ bi nói cho cậu nhé, là bởi vì một Omega phát tình."

Hwang Haeri hít một hơi khí lạnh, biểu cảm phức tạp: "3p?"

"Cậu mẹ nó có cái tư tưởng rác rưởi gì thế thu hồi cho tôi! Tại của tôi!"

"Chính cậu nói còn gì!"

"Tôi không nói! Đừng nói bừa!"

Đằng trước Hanbin và Bonhyuk cũng bị tiếng nhao nhao ồn ào khiến cho quay đầu, dừng bước.

"Lại ầm ĩ cái gì thế?"

Jaewon lớn tiếng cướp lời: "Hanbinbin, Haeri bảo là ông và Bonhyuk chơi 3p!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me