Boruto và Sarada xuyên không về quá khứ
Tập 49
Tại konoha, ánh bình minh xuyên qua lớp sương mù mỏng, rọi xuống làng Lá đang trong trạng thái báo động cao. Và Naruto, Sai, Sasuke, Hanabi, Tsunade và Kakashi cuối cùng cũng đồng loạt mở mắt sau khoảng thời gian dài bất tỉnh.Naruto nắm chặt lấy tay ghế, hơi thở nặng nhọc nhưng kiên định. Anh trở lại phòng Hokage quen thuộc, ngồi xuống ghế của mình. Ánh mắt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.Chỉ trong vài giờ sau, toàn bộ các đội trưởng, jonin và chunin của Konoha đã có mặt trong hội trường lớn. Naruto trầm giọng:"Từ hôm nay, toàn bộ ninja phải tăng cường huấn luyện gấp đôi, chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất."Sasuke dựa nhẹ vào cột, vẫn mang ánh nhìn lạnh lùng quen thuộc, nhưng sâu trong ánh mắt ấy là sự đồng tình. Tsunade khẽ gật đầu, Kakashi im lặng nhưng bàn tay đã siết chặt hồ sơ tình báo mới.Ở phía ngoài, Kawaki cũng vừa tỉnh dậy trong phòng y tế. Naruto đã nghe Sarada kể về cậu từ trước, nên khi nhìn thấy Kawaki đứng trước mặt mình, anh chỉ khẽ mỉm cười:"Chào cháu, Kawaki, ta đã nghe Sarada kể về cháu rồi, và Boruto đã khôi phục ký ức từ tương lai cho cháu đúng chứ?"Kawaki mỉm cười, cậu nói:"Vâng thưa đệ Thất, và cháu cũng sẽ dốc hết sức để giúp đỡ ngài."Đúng lúc đó, những tin tức từ bốn làng khác đồng loạt gửi về. Các kage đều đã hồi phục. Làng Cát, Làng Sương, Làng Đá và Làng Mây lập tức ra nghị quyết liên minh huấn luyện chung với Konoha. Các chiến trường huấn luyện được dựng lên liên tục, các nhóm shinobi cũ, mới thay phiên tập hợp, hình thành một mặt trận chưa từng có từ sau đại chiến Ninja lần thứ tư.Vài ngày sau, Mitsuki đã trở về, trong văn phòng hokage, cậu thuật lại tất cả, từ việc Boruto tìm đến mình, trận giao chiến giữa Boruto và Sarada, việc Boruto đã đánh thức Kayuga cùng hai vị thiếu chủ Indra, Ashura, cho đến lúc Boruto rời đi qua cánh cổng đến thế giới Otsutsuki.Nghe xong, Naruto ngồi dựa lưng vào ghế, ánh nhìn sâu lắng, gật đầu:"Ra thế… ta hiểu rồi. Vậy là Kayuga đã thức tỉnh và sẽ trở thành đồng minh của chúng ta."Shikamaru khoanh tay tựa nhẹ vào bàn, khóe môi nhếch lên:"Tôi nghĩ đây là tin tốt đấy. Có Kayuga làm đồng minh, chúng ta cũng đỡ vất vả hơn phần nào."Naruto gật đầu đồng ý. Sasuke lúc này mở mắt nhìn Mitsuki, giọng trầm thấp:"Vậy Sarada ra sao rồi?"Mitsuki đáp, giọng hơi dịu lại:"À… về chuyện đó thì cô ấy nói sẽ rời đi tập luyện Hiền Nhân thuật với Kashin Koji một thời gian."Naruto hơi ngạc nhiên, đôi mắt nheo lại:"Cô bé đang luyện tập với Kashin Koji sao?"Mitsuki nhướng mày, hơi thắc mắc:"Vâng thưa ngài Đệ Thất, có chuyện gì không ạ?"Naruto mỉm cười, đôi mắt lam ánh lên sự yên tâm nhưng cũng phảng phất nỗi hoài niệm:"Không… Nếu là Kashin Koji, người mang ADN của thầy Jiraiya thì ta có thể an tâm rồi. Chắc chắn con bé sẽ mạnh lên rất nhiều."Naruto đứng bật dậy, ánh mắt kiên quyết:"Nếu thế thì ta cũng nên sẵn sàng thôi!"Buổi chiều hôm ấy, ở khu rừng phía tây Konoha, những tia nắng cuối ngày lọt qua tán cây tạo thành từng vệt sáng lấp lánh. Ở giữa khoảng đất trống, Naruto đặt tay lên vai Himawari, truyền luồng chakra khổng lồ sang cô bé.Ánh sáng vàng cam bùng lên, như một chiếc áo choàng gió lượn quanh người Himawari. Đôi mắt cô mở to, cảm nhận sức mạnh đang chảy tràn trong từng mạch máu:"Đây là… sức mạnh của Kurama sao…?"Naruto cười, xoa đầu con gái, giọng vừa tự hào vừa ấm áp:"Kurama đã đồng hành cùng ta từ lúc sinh ra đến giờ. Trải qua biết bao sinh tử, chúng ta đã gắn kết với nhau. Hãy sử dụng sức mạnh này thật tốt nhé, Himawari."Himawari mừng rỡ gật đầu:"Vâng thưa cha!"Ở một bên, Shitai khoanh tay quan sát, khóe môi cong lên:"Cuối cùng em cũng đã mạnh lên nhiều rồi."Himawari quay lại, nụ cười rạng rỡ:"Cũng một phần nhờ thầy đó, thầy Shitai!"Hinata đứng cạnh Hanabi, dịu dàng nhìn con gái rồi quay sang Shitai:"Cảm ơn anh rất nhiều, Shitai. Dù không biết vì sao anh có thể sử dụng thành thạo các chiêu thức của Hyuga như vậy…"Shitai cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm:"Có lẽ… em vẫn chưa biết sự thật nhỉ."Hinata, Hanabi và Himawari đều thoáng ngạc nhiên. Naruto chỉ mỉm cười, như chờ đợi giây phút này từ lâu, anh chậm rãi nói:"Người đứng trước mặt mọi người… chính là Neji đấy."Không khí như ngừng lại. Cả ba mẹ con Hinata sửng sốt nhìn Shitai. Người đàn ông tháo chiếc mặt nạ che phủ gương mặt, để lộ đôi mắt Byakugan quen thuộc và gương mặt từng là huyền thoại của gia tộc. Neji nhẹ giọng:"À… còn một việc nữa."Anh nhìn Naruto, chậm rãi:"Lúc trước Boruto có nói rằng thằng nhóc đã có được một sức mạnh rất lớn… có thể nâng cấp Edo Tensei lên."Naruto cau mày:"Sao cơ?"Neji gỡ hẳn mặt nạ, chakra quanh người anh chuyển dần từ u ám sang sắc ấm áp của người sống:"Bây giờ… Edo Tensei còn có thể thực sự hồi sinh người khác cơ mà."Mọi người kinh ngạc. Gương mặt Neji đã không còn là gương mặt Edo Tensei nữa, mà là gương mặt của Neji, sống động, hồng hào, hơi thở ấm.Hinata và Hanabi không kìm nổi xúc động, cả hai chạy tới ôm chầm lấy Neji. Anh mỉm cười ôm cả hai, tay còn lại đưa ra phía trước. Himawari chậm rãi bước tới, đôi mắt long lanh.Neji cúi xuống, bế cô bé lên, nụ cười dịu dàng:"Bác cũng rất muốn bế cháu lắm đấy."Himawari rúc đầu vào vai Neji, miệng cười tươi:"Vâng… cháu cũng rất vui khi bác vừa là thầy, vừa là người thân của cháu."...Ở thế giới song song khác, không gian bao trùm bởi sắc bạc lấp lánh, ba người là Boruto, Kayuga và Enshiki cuối cùng cũng đặt chân lên mảnh đất cấm kỵ của thế giới Otsutsuki. Ánh sáng nơi đây không phải ánh mặt trời mà là những dòng chảy chakra khổng lồ như dải ngân hà quấn quanh các tháp trụ cổ xưa.Và ở nơi ấy, họ đã gặp Toneri. Boruto cũng lấy ra đôi mắt của Isshiki, đưa cho Toneri để ông có lại con mắt của mình.Toneri khẽ cười, hơi thở như tan ra trong gió lạnh:"Cảm ơn cậu, Boruto… Và tất mọi người nên biết, còn có một người nữa đang đợi các cậu…"Boruto cau mày, nghiêng đầu theo hướng Toneri nhìn. Trong luồng ánh sáng chakra, hai bóng người dần hiện ra, bước tới từ phía xa, một là Amado, người kia là con gái ông ta.Boruto nhíu mày, môi cong lên nửa cười nửa lạnh:"Chào ông, Amado… à không, phải gọi là con trai của thần Otsutsuki Shibai chứ nhỉ?"Amado nở một nụ cười nhạt, khóe mắt ánh lên tia gì đó như vừa bí ẩn vừa tự hào:"Haha, cứ gọi ta là Amado đi. Lúc trước chính nhờ cậu mà con gái ta đã được hồi sinh mà… Dù mất hết sức mạnh, ta vẫn mong có thể giúp đỡ cậu một phần."Đột nhiên, một luồng chakra khổng lồ từ trên cao giáng xuống như cơn bão vũ trụ. Không khí vỡ òa thành từng tầng sóng năng lượng, toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội. Ngay cả Toneri, Kayuga, Enshiki, Amado, con gái ông ấy và Boruto cũng đều cảm thấy ngực bị ép chặt, thở không ra hơi, đầu gối run rẩy như sắp gãy.Trên bầu trời thế giới Otsutsuki, một vầng sáng khổng lồ mở ra, xoáy chakra vàng trắng hình xoắn ốc, Thần Otsutsuki Shibai từ từ hiện thân. Hắn đứng lơ lửng, thân thể khổng lồ tựa như hòa cùng vũ trụ, đôi mắt không đồng tử nhìn xuống như xuyên thấu tất cả.Boruto mở to mắt, trái tim đập dồn dập. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu cậu:"Thần Otsutsuki Shibai… đã thức tỉnh rồi sao… sớm như vậy ư?"Shibai khẽ nghiêng đầu, giọng vang vọng khắp không gian như tiếng sấm:"Hẳn ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại thức tỉnh sớm như vậy… đúng không?"Ánh mắt hắn rực lên, sóng chakra chấn động."Thực chất… ta đã thức tỉnh từ lâu rồi, từ lúc ngươi trở về quá khứ để thay đổi tương lai. Chỉ là ta không cần phải lộ diện mà thôi."Boruto sững người. Những mảnh ký ức, những toan tính của mình dồn dập quay lại như sợi dây siết cổ.Shibai tiếp tục, giọng vừa trầm vừa lạnh:"Muốn phá hủy Trái Đất hiện giờ thì với ta cũng dễ thôi. Nhưng như vậy thì quá chán."Hắn đưa tay lên, những luồng chakra màu trắng xé gió như những dòng sông ánh sáng chảy quanh thân thể."Vậy nên… ta sẽ cho các ngươi mười năm. Trong mười năm ấy, ta sẽ ngủ say. Còn các ngươi… cứ thử mọi cách để ngăn chặn ta đi."Sức ép đè xuống khiến tất cả không thể cử động. Mặt đất rung, đá nứt ra như tơ nhện. Nhưng Boruto, dù mồ hôi ướt đẫm, cơ thể run lên vì sức mạnh khủng khiếp ấy, vẫn cắn răng gượng đứng dậy. Ánh mắt cậu sáng như lưỡi kiếm:"Được thôi, Otsutsuki Shibai… ta sẽ cố gắng ngăn cản ngươi!"Shibai khẽ nhếch môi, tiếng cười vang lên như tiếng chuông cổ đại:"Ta sẽ chờ đợi ngươi… hỡi kẻ sẽ thay đổi vận mệnh thế gian này."Nói rồi, hắn tan biến thành hàng ngàn hạt ánh sáng, hòa vào hư vô, chỉ để lại dư âm kinh hoàng và áp lực chakra còn lơ lửng trong không khí như một lời cảnh báo.Boruto nhìn lên bầu trời, đôi tay siết chặt. Giọng cậu khàn nhưng chắc:"Ta… sẽ không để cơn ác mộng đó lặp lại lần nữa đâu…"Gió lạnh thổi qua, cả nhóm người vẫn còn quỳ xuống, cảm nhận sức mạnh của thần còn vương vấn. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả hiểu rằng mười năm tới sẽ là mười năm định đoạt số phận của thế giới.Còn bên dưới Konoha, gió sớm thổi qua quảng trường trước tháp hokage. Hàng trăm ninja tập hợp, nhìn theo bóng dáng Naruto. Anh quay lại, đôi mắt quyết liệt, giọng vang dội:"Tạm biệt mọi người nhé. Tôi sẽ đến Động Myoboku để hoàn thành tiên nhân thuật."Không khí như lắng xuống một nhịp. Shikamaru bước lên, ánh mắt trầm ngâm nhưng bình thản:"Cậu cứ đi đi. Nơi này cứ để tôi lo."Naruto mỉm cười, cái mỉm cười đã trải qua biết bao trận sinh tử. Anh gật đầu, kết ấn, luồng chakra cuộn lên bao quanh cơ thể. Trước khi biến mất, anh lẩm bẩm:"Tất cả đều cố hết sức cho trận chiến sắp tới… bản thân là hokage… mình không thể lười biếng được…"Ánh sáng lóe lên. Hokage Đệ Thất biến mất trong khói chakra, chỉ còn lại tiếng gió và ánh mắt đầy quyết tâm của những người ở lại....…Thời gian thấm thoát thoi đưa…Xuân rồi lại Hạ
Hạ rồi lại Thu
Thu rồi lại ĐôngNhững mùa lá rụng nối tiếp nhau. konoha thay da đổi thịt, luyện tập, canh gác, xây dựng. Ở bốn làng khác, liên minh vẫn âm thầm rèn luyện, từng ninja, từng đứa trẻ lớn lên trong áp lực chuẩn bị cho cuộc đại chiến.Mười năm đã trôi qua.Trong khoảng thời gian ấy, những đứa trẻ ngày nào giờ đã trở thành Jonin, những trụ cột mới của thế hệ sau.Himawari luyện tập khắc nghiệt cùng Neji và Hinata, trở thành ninja mang sức mạnh Kurama thuần thục hơn cả cha.Kawaki đã tốt nghiệp, nắm giữ năng lực mới vừa học vừa bảo vệ konoha và nhanh chóng trở thành một trong các trụ cột lớn.Sarada và Boruto ở hai thế giới khác nhau, vẫn mang trong mình lời thề mười năm trước. Cả hai đều đã mạnh hơn cả cha mình.Tất cả cùng hướng về một mốc duy nhất: thời khắc Thần Otsutsuki Shibai tỉnh giấc.Ánh bình minh của mùa Đông thứ mười một chiếu xuống, hắt bóng dài của những chiến binh sẵn sàng bước vào định mệnh.(Hết phần 2, hẹn gặp lại các bạn vào mùa xuân năm sau)
Hạ rồi lại Thu
Thu rồi lại ĐôngNhững mùa lá rụng nối tiếp nhau. konoha thay da đổi thịt, luyện tập, canh gác, xây dựng. Ở bốn làng khác, liên minh vẫn âm thầm rèn luyện, từng ninja, từng đứa trẻ lớn lên trong áp lực chuẩn bị cho cuộc đại chiến.Mười năm đã trôi qua.Trong khoảng thời gian ấy, những đứa trẻ ngày nào giờ đã trở thành Jonin, những trụ cột mới của thế hệ sau.Himawari luyện tập khắc nghiệt cùng Neji và Hinata, trở thành ninja mang sức mạnh Kurama thuần thục hơn cả cha.Kawaki đã tốt nghiệp, nắm giữ năng lực mới vừa học vừa bảo vệ konoha và nhanh chóng trở thành một trong các trụ cột lớn.Sarada và Boruto ở hai thế giới khác nhau, vẫn mang trong mình lời thề mười năm trước. Cả hai đều đã mạnh hơn cả cha mình.Tất cả cùng hướng về một mốc duy nhất: thời khắc Thần Otsutsuki Shibai tỉnh giấc.Ánh bình minh của mùa Đông thứ mười một chiếu xuống, hắt bóng dài của những chiến binh sẵn sàng bước vào định mệnh.(Hết phần 2, hẹn gặp lại các bạn vào mùa xuân năm sau)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me