Boss Lon Va Chang Thu Ki Nho
"Reng .... reng ... reng..."
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí buồn bã và sâu lắng của Lâm An Nhạc. Cô vội mở chiếc túi xách đeo chéo màu trắng sữa hình hộp lấy ra chiếc điện thoại màu đen nghe máy:
" Alo." Giọng người phụ nữ trung niên từ đầu dây bên kia nói.
" Alo, cô Hoa." Lâm An Nhạc lên tiếng trả lời.
" Tiểu Nhạc đấy à." Cô Hoa – chủ của căn phòng cô đang thuê giọng hiền hậu nói. " Cô xin lỗi vì đã làm phiền cháu giờ này."
" Không sao ạ, cháu vừa tan làm. Mà cô gọi cho cháu có việc gì vậy?" Ai cũng biết cô không thích nói chuyện thừa thãi. Những lúc gọi điện thoại cho cô, bắt buộc phải có việc quan trọng mới được gọi. Nếu không thì đừng mong cô bắt máy thêm lần nào nữa. Ắt hẳn là có chuyện không hay mới khiến cô Hoa gọi vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.
Cô Hoa cười ngượng, ngập ngừng nói:
" Ừm...Tiểu Nhạc à, con cô tháng sau cùng vợ từ Úc về nên cô tính sửa sang lại căn phòng của cháu cho hai vợ chồng chúng nó. Tiểu Nhạc, cô thật sự rất xin lỗi cháu. Cháu đã ở đây với cô đến bây giờ đã được gần tám năm rồi, cô coi cháu như con gái cô vậy nhưng vì nhà cô còn mỗi cái phòng đấy là ở được nên... Dù gì, cô cũng xin lỗi cháu!"
Lâm An Nhạc dở cười dở khóc, chẳng biết nói gì cả, đành im lặng một hồi. Lúc lâu sau, Lâm An Nhạc mới nhẹ nhàng trả lời:
" Không sao đâu cô. Cháu sẽ cố gắng tìm được nhà trước tháng tới. Cháu cúp máy đây, tạm biệt cô."
Sau khi cả hai người nói lời tạm biệt với nhau cũng là lúc Lâm An Nhạc về đến phòng. Căn phòng có diện tích khá rộng, đủ để ba người ở nhưng từ khi cô dọn vào chỉ đủ để một người ở. Cô cười khổ, đã lâu lắm rồi, cô chưa có quét dọn và sửa sang lại căn phòng. Giờ nhìn lại nó, không còn thấy hình ảnh cô gái ngày nào cũng chỉ biết cắm đầu vào học, cơm không thèm ăn đến nỗi có lần cô chủ nhà phải nghỉ làm để chăm sóc cho cô gái nhỏ ấy. Nhưng bây giờ chỉ thấy từng chồng, từng chồng sách được xếp lộn xộn. Những vật dụng y tế, máy tính, bản thảo cứ vứt bừa bãi trên bàn làm việc, chỉ còn những dư âm của quá khứ....
Cô đã từng đọc ở trong cuốn sách nào đó rằng: " Cuộc sống của mỗi người chúng ta không ai biết được điều gì cả, có thể cuộc sống của bạn dài nhưng cũng có thể cuộc sống bạn ngắn. Vì vậy, chúng ta phải biết quý trọng những gì mình đang có bởi biết đâu những thứ ấy lại là mơ ước của bao người. Chứ đừng để mất rồi mới hối hận, bạn à!"
Lâm An Nhạc đã từng tự nhủ rằng sẽ không bao giờ hối hận trước những gì mình đã làm nhưng giờ đây, khi mất đi chỗ ở rồi cô mới biết nó quý giá đến chừng nào. Có lẽ đó là hình phạt dành cho cô vì đã để vuột mất những gì mình đang có.
Trong lúc cô đang ủ rũ vì sắp mất căn phòng vô cùng quý giá thì tiếng chuông điện thoại một lần nữa lại vang lên. Lần này là của đồng nghiệp phụ trách khoa tiêu hoá. Cô buồn bã nhấc máy lên, chân đá đá đôi giày cao gót gọn vào một chỗ. Haizzz...đeo đôi giày cao năm phân thật mệt mỏi mà.
" Alo...." Lâm An Nhạc kéo dài chữ biểu thị sự mệt mỏi quá mức.
Đối phương ở đầu dây bên kia lắc lắc đầu thở dài, chắc con bé lại uống nhiều rượu nữa rồi. Mà thôi, kệ đi.
" Nhạc Nhạc dễ thương ơi ~~~" Tưởng ai, hoá ra là Dung tỷ. Chắc lại có chuyện muốn nhờ vả đây mà. Lại phiền phức rồi.
" Dạ Dung tỷ của em, tỷ có gì muốn nhờ em à?" Lâm An Nhạc bắn một phát trúng mũi tim đen của Liễu Lam Dung khiến đối phương chột dạ nhưng vẫn cười hì hì dụ dỗ Lâm An Nhạc.
" Nhạc Nhạc, chị biết sáng mai em không có ca nhưng ... ngày mai chị có việc nên không thể đi. Hay là em đổi ca cho chị đi, chiều mai chị đi thay em. Đi mà, chị xin em đấy!" Liễu Lam Dung làm nũng, giọng ngọt xớt năn nỉ ỉ ôi Lâm An Nhạc.
Lâm An Nhạc khẽ cười, biết ngay mà, thôi kệ đi, coi như làm phúc vậy. Làm vậy chiều mai được về sớm rồi. Trong lòng cô đã sớm đồng ý nhưng cô vẫn muốn trêu chọc Liễu Lam Dung, người giàu mà, phải đòi thêm chút gì mới được. Nghĩ rồi, Lâm An Nhạc đằng hắng vài tiếng rồi nói:
" E...hèm, chiều mai em có ca phẫu thuật phổi và tim mạch, tối mai cũng có một ca nữa à nha~~~"
Liễu Lam Dung dở khóc, dở cười. Thôi kệ đi, được đi chơi với anh yêu là được rồi, những chuyện khác không quan trọng.
" Được, chị sẽ thay em đi mổ." Liễu Lam Dung thoả hiệp nói.
" Azo... Dung tỷ à, dạo này em đang bị viêm màng túi, không có được ăn sáng nên em sợ không có đủ năng lượng làm việc. Thôi thì xin lỗi tỷ, em khô..." Lâm An Nhạc nhân cơ hội này ăn chùa Dung tỷ một bữa, giở giọng trêu chọc chưa được bao lâu đã bị Liễu Lam Dung xen ngang .
" Được rồi, sáng mai chị mua đồ ăn cho em." Khoé miệng Lâm An Nhạc nhếch thành một đường cong tuyệt đẹp.
" Nhưng còn bữa trưa?"
" Chị mua, chị mua được chưa!!!" Liễu Lam Dung bất lực lên tiếng.
" Hảo. Sáng mai sáu giờ ba mươi chị đến phòng em nhé! Còn nữa, bữa sáng em muốn ăn cháo thập cẩm và há cảo hấp nhân hải sản. Bữa trưa chị cho em cơm nóng, canh gà hầm rau củ, đậu phụ Tứ Xuyên, ừm...còn nữa, thêm cả một cốc xoài cay và một chai C100 vị chanh nhé! Cảm ơn chị nhiều!!! Bye bye, em cúp máy đây." Lâm An Nhạc tắt điện thoại, khoé miệng vẫn treo nụ cười rạng rỡ. Hiếm lắm mới có dịp, vậy tại sao không biết vận dụng cơ hội??
Lâm An Nhạc và Liễu Lam Dung tuy cách nhau có hai tuổi nhưng cả hai người đều học đa khoa nhưng Liễu Lam Dung chủ yếu là ở khoa tiêu hoá, còn cô thì ở ngoại thương và nội thương. Vì vậy, bọn họ hay đổi ca cho nhau và thỉnh thoảng giúp một vài bác sĩ khác thay ca.
Bước đến chiếc giường yêu quý, cô đổ người xuống, do động tác quá mạnh nên đã tạo thành một vết lõm lớn. Ây...da.... thật thoải mái!!! Cô lăn đi lăn lại trên chiếc giường, kết hợp với khung cảnh hỗn độn trong phòng tạo cảm giác quái dị cho người nhìn. Sau một hồi lăn lộn, cô mệt mỏi nên không muốn thay quần áo hoặc tắm, cứ như vậy nằm ngủ. Đúng, cô suýt chút nữa cứ như vậy nằm ngủ cho đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến.
Hôm nay đúng là ngày lễ điện thoại của mình hay sao ý nhỉ?. Vì sao tất cả mọi người đều tranh nhau gọi điện cho mình, cứ như hôm nay là ngày tận thế vậy. Bốn cuộc điện thoại phân bố rất đều, nhạc chuông từ "Xem mắt"đến "Chủ nhà" đến "Đồng nghiệp" rồi đến "Em không quen anh", lần lượt rung một hồi. Lần này là số lạ. Tâm trạng Lâm An Nhạc không tốt, liền tắt máy luôn. Nào ngờ người gọi điện thoại không chịu buông tha, tiếp tục gọi lại.
Lâm An Nhạc thở dài rồi nhấc máy.
" Chào em, anh là Mạc Ảnh Quân – bệnh nhân đã đặt lịch hẹn vào sáng mai, lúc chín giờ. Nghe bác sĩ Liễu nói ngày mai em thay ca cho cô ấy?"
Lâm An Nhạc mất một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần trả lời đối phương.
" A... Xin chào anh Mạc, đúng là sáng mai tôi thay ca cho bác sĩ Liễu nhưng tại sao anh lại có số điện thoại tôi?"
Lâm An Nhạc ngu ngốc hỏi. Nam nhân họ Mạc khẽ cười, cô vô cùng xấu hổ, IQ cao của trước đây đâu rồi? Hỏi xong mới biết mình hỏi câu hỏi quá ngu người nhưng người đàn ông kia vẫn trả lời, phá giải sự ngượng ngùng của cô.
" Bác sĩ Liễu là người quen của tôi."
" Vậy được, hẹn anh sáng mai. Chào anh." Lâm An Nhạc xấu hổ kết thúc cuộc nói chuyện này. Đối phương bên kia cũng lịch sự chào lại.
Kết thúc, cô lăn vào giường tiếp tục ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me