Bsd Abo Hanh Phuc Khong The Cham
Mọi lần đều thế, một kết quả, một phương thức, hệt như trong một trận chiến sinh tử, không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Chuuya nhìn Dazai và Dazai nhìn hắn. Bọn họ hiểu rõ mình sớm mất hy vọng vào đối phương, nền tảng niềm tin giữa họ quá mỏng manh và nó tựa mối quan hệ của họ vậy, ngàn cân treo sợi tóc, không nói điêu chút nào.Sự kiêu ngạo, độc lập và không bao giờ muốn buông cái tôi của mình xuống để trò chuyện đã giết chết cơ hội của cả hai rất nhiều lần.Cho dù Dazai có mở miệng bảo 'Chúng ta cần nói chuyện' hay Ane - san có khuyên hắn mở lòng thì Chuuya như cũ cũng chỉ cảm thấy Dazai đang mượn 'chúng ta' để tỏ ra 'công bằng' , chứ thực chất chả có cái mẹ gì công bằng ở đây. Mỗi câu đều là chèn ép cùng dồn vào góc tường, căn bản không có cho Chuuya đường lui."Chuuya, đừng bướng nữa. Đừng nói với tôi những điều nhảm nhí như 'Mi để ta chọn sao? Mi cũng biết diễn hài lắm, Dazai.' và 'Mỗi khi mi nói vậy, thì thực sự ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác.' hay bất cứ điều gì." Dazai mất một lúc để sắp xếp suy nghĩ trước khi tiếp tục nói. Anh không muốn trách móc Chuuya cũng không muốn đổ lỗi cho Chuuya. Rốt cuộc đứa trẻ này đều là sai lầm của cả hai.Nhưng sai lầm này ảnh hưởng tới mình lớn hơn anh nghĩ. Dazai đã dời thời gian cho Atsushi công tác ở đội Thằn Lằn đen, giảm tầng suất chiến đấu và cho cậu nhiệm vụ tiếp cận và làm quen với Akutagawa Ryuunosuke - thành viên dự bị của ADA. Bản thân anh cũng không chắc về quyết định đó, khi gọi cậu bé đó vào văn phòng, anh vốn định ra lệnh nói 'Tuyệt đối không được tới cô nhi viện' nhưng anh dừng lại và uốn lưỡi, thay đổi bằng một yêu cầu Atsushi giữ bí mật danh tính và tiếp xúc với Akutagawa.Một tương lai tốt đẹp không nên có thêm bi kịch.Riêng Akutagawa, Dazai chúc may mắn, coi như anh cho cậu ta có thêm thời gian được huấn luyện bởi Oda.Mong cậu sẽ không làm anh thất vọng.Tuy nhiên mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như cũ sau khi Chuuya sinh đứa trẻ.
Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng hơn, nhưng rõ ràng anh vẫn khó chịu. "Nghe này, tôi chỉ đang cố làm điều tốt nhất cho Chuuya và con của cậu thôi, được chứ? Tôi đang cố gắng hết sức để kiểm soát mọi thứ, để giữ an toàn cho cả hai. Điều này cũng không dễ dàng với tôi, cậu biết đấy. Khi cho cậu nghỉ hưu thì có nghĩa là cảng mafia đã mất đi một biện pháp răn đe, tính mạng tôi sẽ gặp nguy hiểm hơn. Tôi cũng không thích phải nhốt Chuuya trong phòng ngủ của mình như thú cưng đâu, nhưng rõ ràng cậu còn chưa nhận thức được cái thai của mình rốt cuộc là thứ gì.""Verlaine bảo chưa từng có người nhân bản nào mang thai. Chuuya là trường hợp đầu tiên, hơn nữa Chuuya cũng không phải một... Bản sao ổn định. Điều đó có nghĩa đứa trẻ trong bụng của Chuuya sẽ là một ẩn số và tôi sẽ không vì nó mà mạo hiểm tới sức khỏe của Chuuya."Rồi anh nhìn đôi mắt của Chuuya, động não và lựa chọn một câu miêu tả đúng tình hình nhất của họ, "Tôi tước hết quyền lực của cậu nhưng Chuuya vẫn là cấp dưới và một thành viên của cảng mafia. Hãy coi việc làm một Omega, một người mẹ, một bà nội trợ là một nhiệm vụ."_____________________________________________________________________________________________________Biết ngay là không thể bị mấy lời ngọt nước của tên khốn đó dụ dỗ.Cái gì mà nhiệm vụ, tôi lo lắng cho cả hai,... Tất cả đều tào lao, Chuuya thấy hắn giống như tội phạm tù chung thân thì đúng hơn.Đoán xem, Dazai dùng gì để quản lý hắn?Một sợi dây xích nối từ cổ chân và ở cuối gắn chặt vào bức tường.Một cặp vòng tay 14mm, có chức năng thiết bị định vị, đo nhịp tim, đo nhiệt độ, tự động phóng điện gây tê liệt.Tất cả đều được làm từ kim loại chuyên dùng để áp chế siêu năng lực.Toàn bộ vật nhọn cùng cứng trong phòng bị loại bỏ, duy nhất một cái giường king size của Dazai. Trần nhà còn gắn 5 cái camera. Chưa kể, căn phòng có mùi của Dazai; việc mang thai làm hormone tăng cao khiến mũi hắn nhạy cảm trước mùi hương của Alpha gấp mười lần.Đây chẳng phải là đang muốn dùng mùi để đánh lừa bản năng của hắn sao? Làm nơi này có mùi của Alpha, mùi của sự an toàn tuyệt đối là đủ sao? Có cái đách. Lừa ai cũng được, trừ Chuuya. Điều hắn ao ước nhất ngay lúc này là thoát khỏi đây và đấm nát mặt Dazai. Hàm răng của Omega nghiến nhiều tới nỗi, đủ nghe tiếng cót két điếng tai. Chuuya như cũ không tìm được cách phát tiết. Dazai nhốt hắn như một con thú chết tiệt bị nhốt trong lồng. Chuuya bực nhưng không buồn chửi rủa gã khốn đó, hắn quyết tâm giữ im lặng càng lâu càng tốt, như một cách gây áp lực lên bầu không khí giữa họ.Đã trôi qua 6 hay 7 tiếng gì đó Dazai rời đi, hiển nhiên sự vắng bóng của một chiếc đồng hồ trong phòng càng khiến việc giữ bộ não tỉnh táo tồi tệ hơn. Sự hoang mang như một con sâu đang bò trong bụng của Chuuya và việc chỉ mặc một cái áo sơ mi cùng quần boxer trong một căn phòng rộng và lớn; nó khiến Chuuya có cảm giác bị phơi bày.
Hắn khịt mũi và quấn mình vào chiếc chăn của Dazai, mùi hương của Alpha xộc thẳng vào mùi hắn.Socola đen, đắng nghét và khốn nạn y chang chủ nhân của nó. Đồng thời, một phần nhỏ trong hắn lại tỏ ra thích thú với việc bị bao quanh bởi mùi hương của bạn đời. Ừ, Chuuya ấp úng một giây và buông xuôi, cứ cho rằng nó khiến hắn dễ chịu và bỏ qua hai chữ cuối đi. Hắn ấn mặt vào gối của Dazai và hít vào mùi hương của anh một cách tuyệt vọng, nắm chặt nó như thể hắn có móng vuốt thay vì bàn tay.
Một giờ sau, Chuuya cuộn tròn quanh chiếc gối đó và thấy chán nản."Như cứt," Chuuya thở dài một tiếng và thầm thì, "Ẩn số à? Liệu nó có khủng bố tới thế... ?"
Tại sao chứ? Chuuya tự hỏi nhiều lần và không biết. Chuuya có thể làm gì chứ? Không ai ở đây và giải thích với hắn chuyện gì đang xảy ra; không ai tới đây và an ủi hắn một câu. Điều duy nhất mà Chuuya có thể nghe rõ là tiếng động cơ của chiếc máy lạnh trong phòng. Và cảnh tượng ở bệnh viện, gương mặt Alpha không chút cảm xúc nào tuyên bố khiến Chuuya cảm thấy Dazai đối xử với hắn như vắt sạch giá trị của một vật phẩm sắp hết hạn sử dụng. Đầu tiên là tước bỏ mọi quyền lực. Thứ hai là giam cầm hắn ở đây. Thứ ba là bảo hắn ngoan ngoãn đảm nhận vai trò của một Omega sau đó anh rời đi.Đó như một sự báng bổ những gì hắn đã cống hiến cho cảng mafia.Chuuya nghĩ, không lẽ cả đời tôi sẽ như này? Nghe lời Dazai và làm đúng vai trò của mình ư?Không, giọng nói trong tâm hồn hắn đã quyết đoán trả lời như vậy. Bản chất của Chuuya sẽ không chịu đứng yên một chỗ và chết im lặng trong một góc nhỏ của thế giới. Hắn khao khát chiến đấu, khao khát thử thách, không chịu đầu hàng và chỉ khi chết trên chiến trận mới có thể khiến linh hồn hắn thanh thản.Chuuya sờ bụng mình, hắn không tin tưởng tương lai của đứa trẻ trong bụng mình sẽ tốt đẹp. Cảng mafia đối xử với những đứa trẻ như thế nào, chẳng phải hắn đã chứng kiến hết thẩy sao? Từ Yumeno, Kyouka, tên nhóc Nakajima và cả quá khứ của Ane - san nữa,.... Cảng mafia sẽ không cung cấp tình yêu hay hạnh phúc, nó chỉ sẽ là mồ chôn tuổi thơ cho đứa trẻ này mãi mãi.Chẳng mấy chốc, tâm trí hắn lang thang và bị cơn buồn ngủ túm gọn. Chuuya nhắm mắt, cố để mình trôi theo dòng suy nghĩ, hắn biết, phản kháng bây giờ sẽ chẳng giúp ích gì. Nghỉ ngơi thường giúp cảm thấy tốt hơn, dù chỉ một chút. "Chúc ngủ ngon," Chuuya lẩm bẩm thành tiếng, không hiểu hắn đang nói với ai.
Không có gì như thể thế giới đã bị nuốt chửng bởi bóng tối - không âm thanh, không màu sắc, không chuyển động - và hắn tự hỏi, trong giấc mơ, liệu đây có phải chính xác là cảm giác của thế giới trước khi được tạo ra không?Sự im lặng chết chóc, không hy vọng về ánh sáng và không hứa hẹn về tương lai, không có bất kỳ vật sống nào ở đây để bầu bạn cùng hắn. Có lẽ đó là địa ngục. Vì hắn chắc chắn xứng đáng kết thúc ở một nơi nào đó giống như địa ngục, bị tra tấn mãi mãi bằng cách bị ném vào một nơi không có thời gian tồn tại, một mình, cho đến khi tâm trí hắn trượt vào cơn điên loạn sẽ bị nuốt chửng bởi sự bất lực trong việc tự hủy diệt, và vòng tròn sẽ lặp đi lặp lại và lặp lại mãi mãi. Hoặc có lẽ khoảng trống này chỉ là tạm thời, một thứ gì đó giống như luyện ngục; có lẽ hắn chỉ cần tiếp tục một chút trong khi cuộc sống khốn khổ của mình bị giam cầm; có lẽ vẫn còn hy vọng về một lòng thương xót - để mở mắt ra trong một cuộc sống khác và một thời gian khác, ở một nơi nào đó tâm hồn hắn sẽ có thể liếc nhìn thấy - Một gia đình, Dazai đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, lột bỏ lớp vỏ âm u của mình, hoàn toàn tự do và mỉm cười - hắn thấy anh đang nắm tay một đứa trẻ, con của họ.Chuuya chỉ chằm chằm vào hình ảnh tưởng tượng đó trong một khoảnh khắc, và bối rối không hiểu tại sao mình lại thu hút sự chú ý bởi một điều vĩnh vông như vậy.______________________END________________Tác giả: Atsushi xém nữa nếm mùi sinh tố dâu matcha, amen.Tui khá thích bầu không khí của Shinskk bên Beast, đúng kiểu người trưởng thành nói chuyện, nhẹ nhàng tình cảm như lúc đấm nhau :>>>>Sẵn thì quảng cáo cho một quyển fic mới của tui, fic này thì được cái ngắn, tầm 1 tháng là xong. Bây giờ ra chương từ từ, mọi người vui vẻ ghé thăm ủng hộ!
Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng hơn, nhưng rõ ràng anh vẫn khó chịu. "Nghe này, tôi chỉ đang cố làm điều tốt nhất cho Chuuya và con của cậu thôi, được chứ? Tôi đang cố gắng hết sức để kiểm soát mọi thứ, để giữ an toàn cho cả hai. Điều này cũng không dễ dàng với tôi, cậu biết đấy. Khi cho cậu nghỉ hưu thì có nghĩa là cảng mafia đã mất đi một biện pháp răn đe, tính mạng tôi sẽ gặp nguy hiểm hơn. Tôi cũng không thích phải nhốt Chuuya trong phòng ngủ của mình như thú cưng đâu, nhưng rõ ràng cậu còn chưa nhận thức được cái thai của mình rốt cuộc là thứ gì.""Verlaine bảo chưa từng có người nhân bản nào mang thai. Chuuya là trường hợp đầu tiên, hơn nữa Chuuya cũng không phải một... Bản sao ổn định. Điều đó có nghĩa đứa trẻ trong bụng của Chuuya sẽ là một ẩn số và tôi sẽ không vì nó mà mạo hiểm tới sức khỏe của Chuuya."Rồi anh nhìn đôi mắt của Chuuya, động não và lựa chọn một câu miêu tả đúng tình hình nhất của họ, "Tôi tước hết quyền lực của cậu nhưng Chuuya vẫn là cấp dưới và một thành viên của cảng mafia. Hãy coi việc làm một Omega, một người mẹ, một bà nội trợ là một nhiệm vụ."_____________________________________________________________________________________________________Biết ngay là không thể bị mấy lời ngọt nước của tên khốn đó dụ dỗ.Cái gì mà nhiệm vụ, tôi lo lắng cho cả hai,... Tất cả đều tào lao, Chuuya thấy hắn giống như tội phạm tù chung thân thì đúng hơn.Đoán xem, Dazai dùng gì để quản lý hắn?Một sợi dây xích nối từ cổ chân và ở cuối gắn chặt vào bức tường.Một cặp vòng tay 14mm, có chức năng thiết bị định vị, đo nhịp tim, đo nhiệt độ, tự động phóng điện gây tê liệt.Tất cả đều được làm từ kim loại chuyên dùng để áp chế siêu năng lực.Toàn bộ vật nhọn cùng cứng trong phòng bị loại bỏ, duy nhất một cái giường king size của Dazai. Trần nhà còn gắn 5 cái camera. Chưa kể, căn phòng có mùi của Dazai; việc mang thai làm hormone tăng cao khiến mũi hắn nhạy cảm trước mùi hương của Alpha gấp mười lần.Đây chẳng phải là đang muốn dùng mùi để đánh lừa bản năng của hắn sao? Làm nơi này có mùi của Alpha, mùi của sự an toàn tuyệt đối là đủ sao? Có cái đách. Lừa ai cũng được, trừ Chuuya. Điều hắn ao ước nhất ngay lúc này là thoát khỏi đây và đấm nát mặt Dazai. Hàm răng của Omega nghiến nhiều tới nỗi, đủ nghe tiếng cót két điếng tai. Chuuya như cũ không tìm được cách phát tiết. Dazai nhốt hắn như một con thú chết tiệt bị nhốt trong lồng. Chuuya bực nhưng không buồn chửi rủa gã khốn đó, hắn quyết tâm giữ im lặng càng lâu càng tốt, như một cách gây áp lực lên bầu không khí giữa họ.Đã trôi qua 6 hay 7 tiếng gì đó Dazai rời đi, hiển nhiên sự vắng bóng của một chiếc đồng hồ trong phòng càng khiến việc giữ bộ não tỉnh táo tồi tệ hơn. Sự hoang mang như một con sâu đang bò trong bụng của Chuuya và việc chỉ mặc một cái áo sơ mi cùng quần boxer trong một căn phòng rộng và lớn; nó khiến Chuuya có cảm giác bị phơi bày.
Hắn khịt mũi và quấn mình vào chiếc chăn của Dazai, mùi hương của Alpha xộc thẳng vào mùi hắn.Socola đen, đắng nghét và khốn nạn y chang chủ nhân của nó. Đồng thời, một phần nhỏ trong hắn lại tỏ ra thích thú với việc bị bao quanh bởi mùi hương của bạn đời. Ừ, Chuuya ấp úng một giây và buông xuôi, cứ cho rằng nó khiến hắn dễ chịu và bỏ qua hai chữ cuối đi. Hắn ấn mặt vào gối của Dazai và hít vào mùi hương của anh một cách tuyệt vọng, nắm chặt nó như thể hắn có móng vuốt thay vì bàn tay.
Một giờ sau, Chuuya cuộn tròn quanh chiếc gối đó và thấy chán nản."Như cứt," Chuuya thở dài một tiếng và thầm thì, "Ẩn số à? Liệu nó có khủng bố tới thế... ?"
Tại sao chứ? Chuuya tự hỏi nhiều lần và không biết. Chuuya có thể làm gì chứ? Không ai ở đây và giải thích với hắn chuyện gì đang xảy ra; không ai tới đây và an ủi hắn một câu. Điều duy nhất mà Chuuya có thể nghe rõ là tiếng động cơ của chiếc máy lạnh trong phòng. Và cảnh tượng ở bệnh viện, gương mặt Alpha không chút cảm xúc nào tuyên bố khiến Chuuya cảm thấy Dazai đối xử với hắn như vắt sạch giá trị của một vật phẩm sắp hết hạn sử dụng. Đầu tiên là tước bỏ mọi quyền lực. Thứ hai là giam cầm hắn ở đây. Thứ ba là bảo hắn ngoan ngoãn đảm nhận vai trò của một Omega sau đó anh rời đi.Đó như một sự báng bổ những gì hắn đã cống hiến cho cảng mafia.Chuuya nghĩ, không lẽ cả đời tôi sẽ như này? Nghe lời Dazai và làm đúng vai trò của mình ư?Không, giọng nói trong tâm hồn hắn đã quyết đoán trả lời như vậy. Bản chất của Chuuya sẽ không chịu đứng yên một chỗ và chết im lặng trong một góc nhỏ của thế giới. Hắn khao khát chiến đấu, khao khát thử thách, không chịu đầu hàng và chỉ khi chết trên chiến trận mới có thể khiến linh hồn hắn thanh thản.Chuuya sờ bụng mình, hắn không tin tưởng tương lai của đứa trẻ trong bụng mình sẽ tốt đẹp. Cảng mafia đối xử với những đứa trẻ như thế nào, chẳng phải hắn đã chứng kiến hết thẩy sao? Từ Yumeno, Kyouka, tên nhóc Nakajima và cả quá khứ của Ane - san nữa,.... Cảng mafia sẽ không cung cấp tình yêu hay hạnh phúc, nó chỉ sẽ là mồ chôn tuổi thơ cho đứa trẻ này mãi mãi.Chẳng mấy chốc, tâm trí hắn lang thang và bị cơn buồn ngủ túm gọn. Chuuya nhắm mắt, cố để mình trôi theo dòng suy nghĩ, hắn biết, phản kháng bây giờ sẽ chẳng giúp ích gì. Nghỉ ngơi thường giúp cảm thấy tốt hơn, dù chỉ một chút. "Chúc ngủ ngon," Chuuya lẩm bẩm thành tiếng, không hiểu hắn đang nói với ai.
Không có gì như thể thế giới đã bị nuốt chửng bởi bóng tối - không âm thanh, không màu sắc, không chuyển động - và hắn tự hỏi, trong giấc mơ, liệu đây có phải chính xác là cảm giác của thế giới trước khi được tạo ra không?Sự im lặng chết chóc, không hy vọng về ánh sáng và không hứa hẹn về tương lai, không có bất kỳ vật sống nào ở đây để bầu bạn cùng hắn. Có lẽ đó là địa ngục. Vì hắn chắc chắn xứng đáng kết thúc ở một nơi nào đó giống như địa ngục, bị tra tấn mãi mãi bằng cách bị ném vào một nơi không có thời gian tồn tại, một mình, cho đến khi tâm trí hắn trượt vào cơn điên loạn sẽ bị nuốt chửng bởi sự bất lực trong việc tự hủy diệt, và vòng tròn sẽ lặp đi lặp lại và lặp lại mãi mãi. Hoặc có lẽ khoảng trống này chỉ là tạm thời, một thứ gì đó giống như luyện ngục; có lẽ hắn chỉ cần tiếp tục một chút trong khi cuộc sống khốn khổ của mình bị giam cầm; có lẽ vẫn còn hy vọng về một lòng thương xót - để mở mắt ra trong một cuộc sống khác và một thời gian khác, ở một nơi nào đó tâm hồn hắn sẽ có thể liếc nhìn thấy - Một gia đình, Dazai đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, lột bỏ lớp vỏ âm u của mình, hoàn toàn tự do và mỉm cười - hắn thấy anh đang nắm tay một đứa trẻ, con của họ.Chuuya chỉ chằm chằm vào hình ảnh tưởng tượng đó trong một khoảnh khắc, và bối rối không hiểu tại sao mình lại thu hút sự chú ý bởi một điều vĩnh vông như vậy.______________________END________________Tác giả: Atsushi xém nữa nếm mùi sinh tố dâu matcha, amen.Tui khá thích bầu không khí của Shinskk bên Beast, đúng kiểu người trưởng thành nói chuyện, nhẹ nhàng tình cảm như lúc đấm nhau :>>>>Sẵn thì quảng cáo cho một quyển fic mới của tui, fic này thì được cái ngắn, tầm 1 tháng là xong. Bây giờ ra chương từ từ, mọi người vui vẻ ghé thăm ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me