TruyenFull.Me

Bsd Tuyen Tap Oneshot Go For Love




WARNING ; WWII - Au . Tình tiết lịch sử trong đây là có thật , truyện viết hoàn toàn hư cấu , không có yếu tố xuyên tạc lịch sử và các sự kiện trong đây .

......................................................

Nắng

Khi hoa ngừng nở

Cũng là lúc trái tim anh ngừng đập

Vì em

Anh đội gió mưa

Vì nắng

Anh nguyện trở thành tán cây che chở cho em một đời

...............

Anh là Dazai Osamu , vốn dĩ là một người lính bình thường trong ngũ . Ngày mà anh lần đầu ra trận , cũng là lúc anh thấy em .

Em đặc biệt lắm em biết không ?

Mái tóc màu hoàng hôn của em đẹp mà buồn lắm , nó trải dài tấm lưng nhỏ nhắn như cách mặt trời buông thả những vạt nắng dài xuống mặt đất . Đôi mắt em man mác buồn , chưa bao giờ anh thấy em hướng mắt lên bầu trời cả , đôi mắt em là biển cả , là đại dương . Là sóng biển mà anh chưa bao giờ muốn sa vào mà lại vô tình bị cuốn đi mất . Em có làn da trắng tinh như ngọc , và nụ cười tươi như hoa . Ngay từ khoảnh khắc anh gặp em .

Anh đã biết em là gì

Nghĩ đến em, anh lại cảm tưởng đến thiên nhiên hùng vĩ . Em như một tạo vật của Thượng đế , em dung hòa với thiên nhiên . Em xinh đẹp nhưng không yếu đuối .

Vì đất nước , em nguyện cắt phăng đi mái tóc dài mềm mại và bồng bềnh như mây .Vì tự do , em sẵn sàng để đôi bàn tay ngọc ngà rướm máu , một sắc đỏ nhơ nhuốc và tanh tưởi . Vì đấu tranh cho sự tự do của loài người , em nguyện để thân thể bị gãy đôi đi . Để những thớ thịt hồng rách bươm , để bùn đất thuốc súng chen vào cơ thể nhỏ bé kia .

Em không giống những người khác . Em không phí thì giờ để đứng trước những cánh đồng hoa hướng dương rực rỡ , để ánh mặt trời rọi xuống gương mặt thanh tú kia và chờ đợi những hoa nắng phủ lên lớp da trắng như tuyết nhung .Hay để dành thời gian ngâm mình thật lâu dưới làn nước trong veo ,tìm kiếm ánh mắt long lanh như ánh cầu vồng của mình rồi mơ hồ trong đó . Và cũng chả dành thời gian chìm đắm trông thư viện thị trấn , lạc lõng trong thế giới thần tiên do chính mình tạo ra và thi thoảng lại cười khúc khích khi những hạt bụi nhỏ nô đùa hai bên tóc mái của em .

Và lúc đó , anh sẽ ngắm nhìn em vén tóc thật dịu dàng .

Nhưng em đã không như vậy . Em mạnh mẽ trong bộ quân phục , bộ quân phục chỉ dành cho những kẻ mà anh cho là man rợ nhất . Anh chưa từng nghĩ em sẽ hợp với việc chém giết , anh chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ mặt đanh thép và nụ cười hả hê của em khi em ném bom phá tan phá nát toàn bộ căn cứ của địch .

Em đứng giữa mưa bom bão đạn , liên tục dùng chất giọng mà anh nghĩ lúc nào cũng thật êm dịu như suối đầu nguồn kia mà gào thét điên loạn . Bom rơi , đạn bắn , tất cả như miễn nhiễm với em , em là bất bại , em là điều mà nhân loại này không thể tránh khỏi , người ta phải đối mặt với em như cách người ta đối mặt với sản phẩm sai lầm mà thế giới này tạo ra .

Đối với loài người , em là sát nhân . Nhưng đối với anh , em chỉ là chàng trai nhỏ bé nhạy cảm chỉ vì chút sợ sệt mà phải buộc lòng chôn đi mối tình dở dang của em và anh .

Em mạnh mẽ , bất khuất , kiên cường và điên dại . Em đã làm những gì em cần làm vì Phát xít Nhật , vì Đế quốc Nhật , vì đất nước . Đó là những gì em lựa chọn , em lựa chọn chiến tranh và em thích thế !

Em nói rằng em sẽ chịu trách nhiệm cho những việc em làm , em sẽ không sám hối , vì em đã lựa chọn như vậy , trách nhiệm đè nặng lên đôi bờ vai nhỏ bé kia cũng là của em

Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến

.......................

Mưa

Gió

Khi máy bay thả bom xuống

Cũng là lúc em cất tiếng nói cuối cùng

- Chạy đi ! Thằng chó ! Đừng ở lại vì tao ! Đi đi !

Người ta đưa anh đến đảo Hashima . Em à , nơi đó tởm lắm ! Bọn chúng đối xử với anh thậm chí còn chẳng phải ra con người , bê tông cốt thét bị gỉ sét là những gì anh có thể hình dung ra lúc bấy giờ . Bọn anh còn chẳng được ăn uống đàng hoàng nữa cơ , nhìn đám sâu bọ ấu trùng lúc nhúc trong bát cháo và cảnh người ta giết người như rạ để tranh giành miếng ăn đối với anh đã trở thành cơm bữa rồi .

Nhưng anh không muốn tự tử , vì em . Vì chờ ngày em trở về , anh phải sống , dù đôi lúc nhìn sợi thừng anh cũng muốn trao thân cho thần chết . Nhưng anh không thể , vì em . Anh phải sống !

Vì em là tất cả đối với anh

Nhưng cái ngày hôm đó

Khi Mỹ ném bom xuống Hiroshima , anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn em chết , anh còn thậm chí không thể nhìn thấy gương mặt em lần cuối .

Khi tiếng nổ kinh hoàng cất lên , là lúc tim anh ngừng đập . Làn khói chết chóc của quả bom nguyên tử kia tỏa ra thành một vùng hào quang lớn , nhưng đó không phải vầng hào quang của thiên đàng . Mà nó là cánh cổng cuối cùng để đưa em đến địa ngục , là nơi em nói em luôn muốn đến . Vì em nghĩ tất cả những tội lỗi của em sẽ không bao giờ được tha thứ .

Lớp khói như nổ đóm , xen lẫn màu vàng và xám với nhau . Vừa là hy vọng vừa là cái chết , cả thành phố dường như chìm trong cát bụi . Anh như chết lặng đi .

Kệ chó cái cuộc chiến này đi ! Anh không quan tâm em là tội phạm chiến tranh , anh vẫn có thể tha thứ cho những tội lỗi của em và những gì em đã làm

Vì anh cũng thế mà ! Đôi ta nào có lựa chọn nào chăng ?

Tệ thật đấy ! Anh thậm chí còn không thể nhìn được khuôn mặt em trước khi chết nữa .

Anh còn chẳng nhìn được mặt đồng đội nữa , Kunikida , Katai , Odasaku , Ango , Akutagawa , tất cả bọn họ ...

Và anh đứng đấy , vẫn còn sống

Như một kẻ hèn nhát

Anh lấy trong túi áo ra một lá thư , lá thư này em viết cho anh lúc còn trong quân đoàn . Em hứa với anh , khi nào chiến tranh kết thúc , mình sẽ cưới nhau . Em sẽ dẫn anh về tỉnh , quê hương em . Nơi có cánh đồng lúa rộng lớn mênh mông , rồi mình sẽ bước đi và chơi trốn tìm giữa ruộng lúa rộng lớn ấy . Mình sẽ nằm dài ở đó mà đánh một giấc đến trưa .

Nhưng chỉ trong một thoáng , người mà anh thường đã trở thành linh hồn chết . Lá thư anh cầm trên tay cũng trở thành lá thư của người chết

Giờ em đi rồi , chiến tranh đã lấy đi người anh yêu nhất . Nhưng anh không được mất đi hy vọng , anh đã hứa với em , rằng anh sẽ sống , đến phút cuối cùng .

Đợi khi chiến tranh kết thúc , anh nhất định phải sống , không được phép để bọn Đồng Minh giết ! Anh phải sống , anh phải chờ ngày Liên Xô sụp đổ , chờ ngày Phát Xít sụp đổ , chờ ngày Mỹ quốc tan thành khói bụi

Nhưng ngày đó có lẽ sẽ không đến với anh rồi

Anh đã khóc , khóc to lắm . Anh như cào cấu trái tim mình ra , nỗi đau xen vào người anh , vào từng thớ thịt . Nước mắt thâm đẫm lá thư và chiếc áo quân phục cũ của anh , anh mệt lắm . Anh chán ngấy cái cảnh phải cầm súng ra tiền tuyến chiến đấu vì những điều vô nghĩa

Anh chán chiến đấu với những kẻ thù không tên , dù gì đi chăng nữa . Thế giới này là một tội ác , người ta chỉ lấy danh tự do để có cớ giẫm đạp lên quốc gia khác để tìm đến vị trí '' cường quốc số một '' , nhưng thật ra chả có cái gì là số một cả .

Nhưng anh đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm súng .

Nước mắt anh thấm đẫm chiếc gối , mồ hôi anh thấm đẫm ga giường . Con tim anh thấm đẫm mùi máu , đôi mắt anh thấm đẫm mùi súng .

Có quá nhiều vết thương , và anh đã bao bọc cơ thể mình quá nhiều bằng mớ băng gạc trắng muốt và mùi thuốc sát trùng đó .

Anh nghĩ đến em , phải chi ... anh cũng được mạnh mẽ như vậy !

15/08/1942 Đế quốc Nhật chính thức đầu hàng

2/09/1945 Chiến tránh thế giới thứ hai kết thúc

Khi anh trở về đất liền , anh đã lập tức đi thăm mộ em . May quá ! Người ta đã tìm được hài cốt của em , anh còn sợ không được nhìn em trong bộ dạng máu me bê bết luôn kìa .

Xin lỗi

Anh lại khóc rồi

Vì em

Vì mọi người

Giờ đây người ta đã có thể tung hô vì một nước Nhật tự do !

Phát xít sụp đổ

Chiến tranh kết thúc

Cũng là lúc anh trở về bên em

..........................




















- Nè , cái đó có gì mà cậu khóc miết thế

- Im lặng đi Francis , đây là lá thư kinh điển của nhà văn Dazai Osamu trước khi từ trần đó ! Bộ cậu không thấy cảm động hả, tiết lịch sử mà lại như vậy đó, đúng là thiếu thốn tâm hồn

- Thiếu cái gì chứ , tớ thậm chí còn chả rõ ông ấy viết cho ai

Cô gái đeo kính kia im hẳn đi . Cô nhìn vào lá thư sờn cũ được trưng bày trong lồng kính . Hôm nay tại New York , trường của cô và anh tổ chức đi tham quan bảo tàng . Và vô tình Louisa tìm thấy thứ này , họ có đề chú thích là lá thứ này được tìm thấy ở mộ của một người lính tên Nakahara Chuuya ở Hiroshima ngay sau khi bom nguyên tử phá nát tất cả , nhưng may mắn là có người đã nhặt được .

- Tớ không rõ nữa , nhưng tớ nghĩ là ... người đó là hôn phu tương lai của ngài Osamu

Và có lẽ

Họ còn hẹn nhau một lời hứa nữa ở kiếp sau đấy !

End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me