Oneshot Vkook đầu tiên của tui. Mong mọi người đón đọc và ủng hộ~~~♡♡♡
Và đây là oneshot SE :3
____________________________________
Enjoy~Mùa thu_là quãng thời gian khiến con người ta có cảm giác thèm yêu hơn bất cứ thứ gì.Mùa thu_là mùa đẹp nhất trong năm, ít nhất là với anh.Mùa thu_là mùa cậu và anh gặp nhau, cũng là mùa mà cậu rời xa anh, rời xa anh mãi mãi..."Mùa thu là....."Taehyung mỉm cười ngồi trên thềm cỏ xanh mát rượi, cơn gió cuối thu thổi nhẹ qua mái tóc, làm tan biến đi những phiền muộn mà người con trai đang giữ trong lòng.Anh ngước mắt nhìn lên những áng mây trắng xốp bồng bềnh trên cao kia rồi thở dài. Bầu trời hôm nay vẫn đẹp như thế, y hệt bầu trời hôm đó, vẫn một màu xanh biếc, vẫn có gió, vẫn có mây, có những hương thơm nhẹ nhàng mà đặc trưng chỉ mùa thu sở hữu, có cả những tiếng chim hót quen thuộc... Nhưng tại sao...bên cạnh anh lại không có cậu??Anh bắt đầu cảm thấy hơi cay cay ở sóng mũi, hai khóe mắt bắt đầu ửng đỏ. Chuyện gì vậy? Tôi tự hỏi điều gì lại khiến cho một cậu trai đang trong độ tuổi đẹp đẽ như anh lại đi cảm động? Có lẽ là vì mùa thu chăng?!Là mùa thu làm cho anh si tình? Hay mùa thu đẹp khiến cho anh say mê, khiến anh chìm đắm tới mức quên mình, mà bật khóc nức nở như một đứa trẻ?? Hay vì là mùa thu cướp lấy thứ quý giá nhất của anh, cướp lấy người con trai mà anh yêu thương nhất?! Tôi không rõ câu trả lời, vì nhìn vào con người hiện tại của anh, có lẽ là do tất cả những điều trên. Taehyung từng là một người rất lạc quan và yêu đời, anh yêu mùa thu và anh yêu Jungkook. Cậu là tất cả đối với anh, không có điều gì có thể thay thế được cậu.Có phải là trùng hợp hay không khi anh và cậu lại nhìn thấy nhau giữa dòng đời tấp nập, khi mọi người đang bận rộn làm hàng trăm thứ việc thì cậu và anh lại ngây ngốc nhìn theo chiếc lá phong ngả màu bay theo chiều gió, đuổi theo để bắt lấy làm của riêng mình. Để vì một chút ngây ngốc lấn át tâm trí mà dẫn đến sai lầm, anh và cậu lại gặp nhau, nảy sinh tình cảm với nhau. Tất cả mọi chuyện là do mùa thu...Anh và cậu cùng trải qua những mùa thu sau đó, hai người đã rất hạnh phúc, và làm nhiều thứ cùng nhau. Taehyung của lúc đó vô tư vô cùng, cứ như đứa con nít mà quấn quýt bên cậu, bày đủ trò với cậu. Rồi tới một ngày, anh hứa nhất định sẽ cưới cậu về làm vợ ngoan của mình, sẽ yêu thương Jungkook hết mực. Cậu xúc động mà không nói nên lời, trên tay cầm theo bó hoa kiều mạch mà anh mang theo tặng cậu, có thể tưởng tượng ra cậu đang diện bộ suite trắng muốt, trên túi áo cậu cài thêm chiếc lá phong đỏ rực. Chu choa, Taehyung không thể đợi tới ngày đó, anh tự nhủ phải làm việc thật chăm chỉ để có thể mau chóng nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm ấy. Khuôn mặt Jungkook lúc đó e thẹn như một đứa con gái mới lớn sau khi nghe những lời anh nói...Cũng vào một ngày mùa thu, khi bệnh của Jungkook trở nặng, anh tự trách bản thân mình đã không biết về bệnh tình của cậu, không quan tâm cậu nhiều như trước. Anh đã quá ảo tưởng về ngày hôn lễ giữa anh và cậu mà làm việc hết sức, mặc cho nhiều lần cậu đã khuyên ngăn, tới mức dọa chia tay thì anh mới chịu ngừng lại. Mọi chuyện bây giờ đã không thể cứu vãn được nữa, anh thực sự hối hận, anh ghét bản thân mình...!Taehyung từng ngày từng ngày nhìn người mình thương tiều tụy, chết dần chết mòn trên giường bệnh mà đau xót, tưởng chừng nếu chiếc lá cuối cùng trên cành cây kia rụng xuống, cũng chính là lúc cậu lìa khỏi nơi trần tục này, xa khỏi Taehyung yêu quý của cậu mãi mãi.Jungkook nói với nụ cười hé trên đôi môi tái nhợt, không chút sức sống. Anh không khỏi rùng mình với những lời cậu nói mà ôm chặt lấy cậu, hôn lên trán cậu thật kêu rồi nằm lên giường bệnh ngủ cùng cậu. Nói với cậu rằng ngày mai mọi chuyện sẽ ổn.Anh thầm nguyền rủa mình và nguyền rủa mùa thu. Anh có một suy nghĩ rất non nớt lúc ấy nếu như Jungkook biến mất khỏi thế gian này, anh cũng sẽ tự trút giận lên bản thân mình, làm đủ mọi cách để biến mất cùng cậu. Taehyung khóc hằng đêm, anh thường xuyên đến ngôi nhà nguyện bằng gỗ nhỏ bên cạnh bệnh viện mà cầu nguyện với Chúa của anh, nếu như Thiên Chúa tối cao là có thật, làm ơn hãy cứu lấy Jungkook bé bỏng...Mong Người vớt lấy một chút hy vọng còn lại của anh.Mọi thứ anh làm đều là vô ích, bác sĩ thông báo cậu chỉ còn hơn 2 tuần để sống. Bệnh của cậu không có thuốc chữa. Anh như muốn gục ngã ngay lúc này...Taehyung chỉ còn cách chăm sóc và bên cạnh Jungkook trong những ngày cuối cùng của cậu. Anh muốn thay cậu làm việc đó, tại sao người biến mất không phải là anh, tại sao ông trời lại bất công với người con trai của anh đến như vậy?!• • •Vào một chiều cuối thu, hai người đi dạo cùng nhau, anh đẩy cậu ngồi trên chiếc xe lăn, trên tay cậu cầm một chiếc lá phong ngả màu. Jungkook bảo anh dừng lại khi vừa tới đỉnh đồi._ Taehyung này, hyung có nhớ nơi đây không? Là nơi chúng ta lần đầu gặp nhau...-Cậu nói với chất giọng nhỏ, không còn sức. Anh phải ghé sát tai vào mới nghe thấy cậu._ Tất nhiên là hyung nhớ rồi, tưởng như mọi chuyện mới vừa xảy ra vậy. Hyung cũng thường xuyên tới đây lắm!-Taehyung trả lời._Thế...sau khi em biến mất, Taehyung còn muốn tới đây không? Vì chỗ này rất đẹp...- Cậu cười nhạt với đôi môi không màu.Tim anh lúc này như vỡ vụn ra từng mảnh, mắt cậu và mắt anh đều đã đầy những nước. Dù không nhìn thấy nhau nhưng cả hai vẫn cảm thấy đối phương như thế nào hiện tại. Jungkook bất giác đưa tay lau hàng nước mắt lăn dài trên má, cố gắng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt và giọng nói._Taehyung, đừng khóc! Nếu như em không còn ở đây, nhất định hyung phải sống tốt nhé! Phải ăn uống đầy đủ và giữ gìn sức khỏe nữa. Em không thể đi theo mà chăm sóc cho anh được nữa đâu. Vì em sắp..._Hyung sẽ theo em! Hyung không thể sống thiếu Jungkook được đâu!!-Taehyung ngắt ngang lời cậu. _ Không được! Hyung phải sống vì em, sống thay phần của em. Em còn nhiều việc muốn làm lắm, nhất định hyung phải thực hiện nó cơ! Nếu sau khi em đi mà thấy hyung ở nơi đó, nhất định sẽ chết thêm lần nữa dưới tay em!!-Jungkook giơ nắm đấm ra với chút sức lực còn lại.Anh cười nhạt với hành động của cậu, rồi cả hai đột nhiên im lặng, không ai nói thêm một câu nào. Chỉ thờ thẫn mà ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của mùa lá rụng tại nơi này thôi. Cơn gió nhẹ thổi qua tai cậu, cuốn theo những chiếc lá khô đang rụng dần, cùng mùi hương thân thuộc dễ chịu ấy, như nhắc nhở cậu đã tới lúc rời xa...Taehyung dường như cũng cảm nhận được điều cơn gió mùa thu, anh khẽ bước lên những chiếc lá khô giòn tan dưới mặt đất mà tiến đến trước mặt cậu, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Cậu mỉm cười dùng sức lực yếu ớt mà kéo anh lại gần mình, đặt lên môi anh bằng đôi môi thô ráp của mình. Là cậu hôn anh, nụ hôn mang đủ vị ngọt ngào của mùa thu, vị mặn của nước mắt hòa cùng vị đắng trong lòng, đây chắn chắn là lần tiếp xúc cơ thể cuối cùng giữa hai người con trai xinh đẹp. Cậu rời môi anh, khóe môi nở một nụ cười mãn nguyện._Taehyung! Em yêu anh! Anh lúc này không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu òa khóc như đứa trẻ mẫu giáo, anh gục vào lòng cậu để cảm nhận mùi hương và hơi ấm trên người cậu._ Anh cũng yêu em! Ở lại với anh đi Jungkook, chúng ta còn chưa kết hôn mà, chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm cùng nhau mà! Bây giờ em bỏ anh đi như vậy sao Jungkook? Thật không công bằng..._Taehyung, nếu có kiếp sau, nhất định em sẽ tìm anh, em sẽ vẫn yêu anh như bây giờ! Chúng ta sẽ gặp nhau, vào đúng mùa thu nhé...!! Chỉ là bây giờ...em không thể.....Taehyung đang khóc nức nở trong lòng cậu, anh đột nhiên ngừng lại khi thấy chiếc lá phong trên tay cậu rơi xuống đất, tiếng tim đập yếu ớt trong lồng ngực cậu anh cũng không còn nghe được nữa... Là Jungkook... là Jungkook...!?Anh ngước lên nhìn cậu, phải rồi, bây giờ cậu đang mỉm cười rất tươi, với đôi mắt nhắm nghiền, trên mi còn đọng lại chút nước, làn da lúc nãy còn nhợt nhạt giờ trở nên hồng hào, cậu đẹp hơn bao giờ hết. Anh đặt một nụ hôn lên trán cậu, rồi ngắm nhìn cậu một hồi lâu.Cậu như hòa làm một với mùa thu...Buổi chiều hôm đó khép lại với những đợt gió thoang thoảng, không có tiếng chim hót nữa, không còn tiếng rì rào của những tán lá cây nữa. Vì chiếc lá cuối cùng đã rơi rụng... Là mùa thu tiếc thương cậu, là mùa thu biết cậu trai xinh đẹp không còn trên cõi trần này nữa.
Sau chiều thu năm ấy, anh không bao giờ gặp lại Jungkook nữa. Dù muốn cũng không thể được. Anh vẫn sống, vẫn từng ngày thực hiện ước mơ còn dang dở của cậu: học đại học. Anh hiện là sinh viên trường đại học Seoul, học chuyên ngành chính trị và vẫn độc thân. Anh không quen thêm ai sau cậu, Taehyung vẫn muốn cậu là mối tình đầu cũng như mối tình cuối của anh...Là duy nhất!Anh mỉm cười nhìn sang cạnh chỗ mình đang ngồi, là một bia đá. Trên đó khắc tên cùng di ảnh của cậu, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, vẫn là nụ cười dịu dàng đó. Có lẽ, cậu đang dõi theo anh từ một nơi rất rất xa. Taehyung bắt lại chiếc lá phong khô đang rơi xuống, tiến tới đặt trên bia đá lạnh lẽo. Anh ôn nhu nhìn cậu một lúc lâu, rồi quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh mặt lại... Chiếc lá phong khô cùng cơn gió mùa thu cuốn bay đi mất...__________________________________Mùa thu_là quãng thời gian khiến con người ta có cảm giác thèm yêu hơn bất cứ thứ gì.Mùa thu_là mùa đẹp nhất trong năm, ít nhất là với anh.Mùa thu_là mùa cậu và anh gặp nhau, cũng là mùa mà cậu rời xa anh, rời xa anh mãi mãi..."Mùa thu là...cậu!"#Autumn_Leaves#NEVER_NEVER_FALL
#170118 (Là ngày toi hoàn thành OS này)
(Chỉ là một ngày toi mò lại vào Wattpad và đọc lại những FF và có những bản thảo mà chưa kịp up lên cho mn, nên hôm nay toi up chiếc OS này để coi như chào mn. Bản thảo này toi viết vào năm 16 tuổi mà hiện tại 19 tuổi rồi, nhưng thực sự vẫn thích văn phong của mình lúc đó, cách trình bày cũng là của những năm đó, nếu so với cách viết với các Au hiện tại có lẽ đã lạc hậu, đã quê hơn rất nhiều, nhưng toi vẫn sẽ up và không chỉnh sửa vì tôn trọng tâm huyết năm mình 16 tuổi. Vì hiện tại bản thân không còn đủ tự tin để nói rằng mình có thể còn viết FF được tốt như trước. Nhưng dù sao thì, cám ơn mn đã đọc, đã chờ đợi, đã hi vọng có ngày toi lại viết FF. Cám ơn mọi người rất nhiềuuuuu)NHÂN DỊP MỘT NGÀY ĐẦU ĐÔNG - 22/11/2021 #Jun