TruyenFull.Me

Bts We Are Hogwarts S Students

    Thế rồi, cả lũ đồng ý với Yoongi. Lén lút kéo nhau ra khỏi căn phòng, từng người một chia nhau ra để tìm kiếm thông tin. Cuối cùng, Jimin là người tìm ra đầu tiên và báo với những người còn lại khi tất cả đã tụ tập lại một chỗ. Jimin nói:

    - Em tìm được người đó rồi, đúng là nhà Ravenclaw. Theo bạn bè của người đó thì bây giờ chắc chúng ta sẽ tìm được người đó ở bãi đất trống gần căn chòi của bác Hagrid.

    - Vậy thì chúng ta đi thôi- Hoseok đề nghị.

    Tại bãi đất trống gần căn chòi của lão Hagrid, có một chàng trai đeo kính với mái tóc xám xanh nhà Ravenclaw đang ngồi chăm chú đọc sách, bên cạnh cậu là một con cú trắng đốm đen đang tự do nhảy nhót. Nghe thấy có tiếng người chạy đến, con cú đó vỗ cánh bay đi. Chàng trai đó nhận ra và quay ra nhìn đám người chạy đến  một cách khó hiểu. Hoseok tiến đến trước và mở lời:

  - Xin chào, cậu có phải là Kim Nam Joon của nhà Ravemclaw không?

    Cậu ta đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:

   - Phải, là tôi. Nhưng sao các cậu lại biết tôi ? Tôi có quen cậu không nhỉ?

    Và rồi Jin bắt đầu giải thích mọi chuyện:

    - Tụi anh cũng chỉ mới biết đến em thôi. Nghe đồn rằng em là người nhìn thấy con quái vật ở Tháp thiên văn nhưung không ai tin. Anh muốn giúp em làm rõ chuyện.

    - Thật sao ạ? - Nam Joon tròn xoe mắt nhưng rồi lại cụp xuống- Mà thôi, tốt nhất là bỏ qua chuyện đó đi. Thật vớ vẩn khi một đứa năm thứ tư như em lại đi kể chuyện hoang đường.

    Sau đó, Yoongi tiếp lời cậu:

    - Anh tin là trong em vẫn biết sự tồn tại của con quái vật đó. Tại sao lại phải dối lòng vậy? Tại sao không chứng minh cho mọi người thấy nó là sự thật? Tin tụi anh đi, tụi anh thực lòng tò mò về con quái vật đó và thực lòng muốn giúp em đấy.

    Nam Joon: 

    - Nếu có thể giúp gì, em sẽ sẵn lòng.

    Hoseok:

    - Vậy là cậu đồng ý rồi nhé. Trước tiên tụi này muốn biết một vài điều. Cậu có nhớ rõ ngày mà con quái vật đó xuất hiện không? Nghe nói mỗi tháng nó lại xuất hiện một lần. Và cậu có chắc là không ai ở đó để triệu hồi nó không?

    Nam Joon chống tay suy nghĩ một hồi rồi đưa ra câu trả lời:

    - Thực sự rất là kì lạ. Tôi rất thích ngắm trăng tròn vào ngày Rằm của mỗi tháng, tôi lại tìm đến Tháp thiên văn văn. Thế rồi tôi lại bắt gặp con quái vật.

    - Vậy là chu kì cứ vào ngày Rằm là nó xuất hiện? -Jin hỏi lại cho chắc chắn.

    Thế rồi, Jungkook đưa ra ý kiến:

    - Nếu vậy thì tối nay chúng ta có thể điều tra được đấy. Đêm nay là đêm trăng tròn mà.

    - Ừ, được đấy. Vậy tối nay đến đó nhé, cả Nam Joon cũng phải đến đấy.

    Hẹn nhau xong thì trời đã xế chiều, tất cả rời đi để trở về phòng sinh hoạt chung của mình. 

    Buổi tối, trăng tròn và sáng vằng vặc chiếu qua những ô cửa của tòa lâu đài. Yoongi và Jungkook lại một lần nữa lén lút rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Vừa đi, Jungkook vừa càu nhàu:

    - Lúc nào chúng ta cũng phải như này sao? Em vẫn không hiểu được tại sao đến bây giờ các anh vẫn chưa bị phát hiện.

   Yoongi khẽ nói:

    - Suỵt, bé thôi và bớt nói vớ vẩn đi. Bọn anh chưa bị phát hiện vì Jimin có chiéc áo tành hình. Bọn anh thay phiên nhau sử dụng, nhưng bây giờ thì chưa đến lượt, phải đợi đến tuần sau.

    - Áo choàng tàng hình sao?- Jungkook ngạc nhiên- Đó hình như là một trong ba Bảo bối tử thần.

- Hiểu biết nhiều đấy. Phải, Tấm áo tàng hình, Hòn đá phục sinh và Đũa phép cơm nguội là bộ ba Bảo bối tử thần. Trong đó anh biết chủ nhân của chiếc đũa cơm nguội chính là thầy Dumbledore, cũng xứng đáng mà. Còn Hòn đá phục sinh thì chẳng ai biết rõ tung tích, chiếc áo choàng ít nguy hiểm nhất thuộc về tay một học sinh cũng hợp lí.

    Jungkook vẫn tiếp tục đặt câu hỏi:

   - Vậy  giáo sư Dumbledore biết điều đó chứ? 

    - Có thể thầy ấy không biết hoặc cũng có thể là thầy ấy biết nhưng lại không nói gì.Mấy viẹc mà tụi anh làm có gây hại cho ai đâu, dù gì thầy Dumbledore cũng thoải mái mà.

    Mải nói chuyện, hai người chợt nhận ra đã đến Tháp thiên văn từ lúc nào. Trước cửa dẫn vào tháp, Jin, Jimin, Hoseok và cả Nam Joon đã đứng đợi ở đó. Hoseok nói:

    - Đến muộn quá nha, đẻ tụi này đợi mãi.

    Jungkook:

    - Xin lỗi, tụi em hơi la cà.

    Yoongi quay sang hỏi Nam Joon:

    - Vậy bao giờ mới xuất hiện?

    - Chắc tầm mười phút nữa nếu em nhớ không nhầm- Cậu đáp

 Đợi khoảng năm đến mười phút sau, hai đứa nhỏ tuổi nhất là Jimin và Jungkook có vẻ buồn ngủ. Mặt trăng đã lên đến đỉnh đầu cao nhất, tròn và sáng trưng.Đúng lúc ấy tất cả sợ đến lặng người vì phía trong tháp, ngay sau cánh cửa họ đứng bỗng phát ra những âm thanh rên rỉ đáng sợ. Rồi dần dần âm thanh trở nên to và rõ hơn. Tiếng rên rỉ chuyển thành tiếng thét rồi tiếng gầm rú như của quái thú. Jimin xanh mặt, ấp úng hỏi:

- Là...là tiếng sói phải không? Có người sói trong đó sao?

Jin cũng sợ không kém:

- Người sói? Đêm nay... trăng tròn phải không?

Rồi bỗng nhiên, cả lũ giật mình hét toáng lên và tránh ra xa cánh cửa khi mà phía phía bên trong không chỉ có tiếng gầm rú mà còn có tiếng đập phá, đổ vỡ liên hồi và cánh cửa cũng đập sầm sập. Cả mặt đất dưới chân họ rung lên từng nhịp. Có vẻ con quái vật đó đang muốn thoát ra ngoài.

- Ai đó chặn cánh cửa lại đi- Nam Joon nói gấp

Qúa sợ hãi, không ai để ý đến điều gì cả. Thế rồi Yoongi lấy hết can đảm của mình, rút chiếc đũa thần ra, chỉ về phía cánh cửa và một thần chú không lời được thực hiện. Một luồng ánh sáng hiện ra, chạy xung quanh cửa rồi biiến mất. Con quái vật bên trong vẫn cứ đập phá ầm ầm nhưng cánh cửa có vẻ chắc chắn hơn. Jungkook nói:

- Dùng bùa khóa thôi không đủ đâu. Chúng ta cần làm gì đó.

Jin chưa hết sợ nhưng vẫn đáp:

- Còn làm gì nữa? Ngồi đây chờ sao?

Yoongi:

- Ngồi chờ? Ý kiến được đấy.

Hoseok hoảng hốt kêu lên:

- Đùa em sao? Ngồi chờ, trước một căn phòng có quái vật. Ngồi chờ chết chắc?

- Nhưng hôm nay phải tìm cho ra sự thật.

- Em chỉ biết sự thật là ta đang đối diện trước một con quái vật và nó sẽ phá cửa xông ra bất cứ lúc nào.

Mặc dù nói vậy nhưng tất cả vẫn đứng như trời trồng ở đó. Chẳng biết là vì sợ không đi nổi hay là họ thực sự muốn tìm hiểu mọi chuyện.

Mười, hai mươi rồi ba mươi phút sau, tiếng gầm rú cùng tiếng đập phá giảm bớt dần rồi im bặt hẳn. Thấy thể, Jungkook hỏi khẽ:

- Con quái vật đi chưa ? Sao em thấy im quá vậy.

- Có lẽ nó đi rồi- Yoongi đáp- Để anh... mở cửa xem.

-Cẩn thận đấy - Jin nhắc.

Và rồi tất cả bám lấy áo Yoongi phía sau, rón rén bước tới cánh cửa. Chiếc đũa thần được chỉ thẳng về phía trước và cánh cửa gỗ cú kĩ dần dần được mở và phát ra những tiếng kêu kèn kẹt Căn phòng hiện ra trước mắt với những khung sát gãy ngổn ngang, đồ đạc, dụng cụ đổ vỡ la liệt trên sàn nhà. Một cảnh tượng thật kinh hoàng. Bọn họ từ từ tiến vào và hết sức cẩn trọng vì sợ nhỡ đâu con quái vật lại xuất hiện.

Thế nhưng chẳng có con quái vật nào cả, thay vào đó nằm giữa đống đồ đổ nát là một con người, rõ hơn là một chàng trai. Những người còn lại không biết phải xử sự thế nào. Jimin rụt rè hỏi:

- Người đó... có sao không vậy ?

Không ai trả lời nhưng có Jin lại tiến đến chỗ người nằm bất tỉnh. Sau khi làm gì đó, anh quay lại nói:

- Người này vẫn sống, chỉ bị thương thôi.

Nói rồi, anh lật người đó lại, rút cây đũa thần của mình ra, chỉ lên người nằm đó và đọc câu thần chú:

- Ferula ( Bùa chữa trị Lv2).



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me