Btsxyou Phu Nhan Cua That Tong H Nang Tuc
"Các anh đều đi hết sao ạ?" "Không vẫn còn Jungkook ở nhà, lần này tụi anh đi một tuần em chịu khó ở nhà với Jungkook nhé."- Jin xoa đầu cô cười nói."Dạ vâng ạ." - Cô rầu rĩ trả lời nhưng đâu ai biết trong lòng cô đang rất vui mừng vì có cơ hội tiếp cận được với Jungkook mà không sợ ai làm phiền cả. Mọi người lần lượt ra xe chỉ còn Yoongi vẫn ở trong nhà không muốn xa cô."Nè mèo nhỏ anh không có ở nhà vẫn phải ăn uống đầy đủ nghe chưa? Anh về mà thấy em gầy đi chút nào là em sẽ bị phạt đấy.""Rồi rồi em biết rồi anh mau đi đi kẻo trễ bây giờ." - Cô đẩy anh ra cửa cũng không quên hôn tạm biệt, khi xe của sáu người khuất bóng thì Jungkook cũng quay vào nhà. Nhìn thấy cô anh không khỏi chán ghét thể hiện ra mặt. "Tránh xa tôi ra một chút, nếu không tôi không biết sẽ làm gì cô đâu." - Jungkook ngồi xuống sofa khó chịu. Chỉ vì cô mà anh phải ở nhà, người làm một tháng tới đều nghỉ vì phải qua bên Mỹ với ba mẹ đào tạo lại từ đầu. Cô giờ đây chả còn kiêng dè gì nữa bởi vì chỉ còn cô và anh ở đây camera trong nhà đều bị cô vô hiệu hoá hết sẽ chẳng ai biết được những gì cô làm cả. Cô tiến đến ngồi xuống cạnh Jungkook còn ôm lấy tay anh mà cất giọng nhõng nhẽo."Jungkookie, anh thật sự chán ghét em đến vậy sao?" "Buông tay." - Jungkook tối mặt gỡ tay cô ra: "Các anh tôi mới đi chưa đầy 30 phút mà cô đã lộ đuôi hồ ly ra rồi à?""Đâu có đâu? Các anh ấy vẫn gọi em là tiểu hồ ly mà?" "Cô... hừ..." - Không cãi được cô, anh tức giận đi lên phòng bỏ cô ngồi ở đó cười đầy đắc ý. 'Jeon Jungkook sớm muộn anh cũng bị em thu phục thôi.'...Tối đó anh đi cả đêm không về, liên tiếp ba ngày không về nhà cô cũng không để tâm vì cô biết chắc chắn đến ngày thứ tư là phải về. Đúng như dự đoán của cô, trưa ngày thứ tư anh đã mò về nhà. Nghe tiếng bước chân ở cầu thang cô liền giả vờ làm đổ xô nước lau nhà rồi trượt chân ngã xuống cầu thang."Áaa..." RầmmmNghe tiếng hét anh vội chạy vào trong nhà thì đấy cô nằm ngất dưới sàn xung quanh lênh láng nước thì lo lắng vội chạy đến đỡ cô dậy."Hanyang, Hanyang mau tỉnh lại Hanyang..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me