TruyenFull.Me

Bua Yeu Cung Khong Biet Chon Ai


Phòng Huynh trưởng ở tầng Ba là một không gian lặng lẽ, mang vẻ cổ kính gần như bị lãng quên. Những bức tường đá được lát thêm kệ sách cao ngất, tràn đầy các bản chép tay đã phai màu và cuộn da cũ kỹ. Trên bàn là những cây đèn dầu sáng nhẹ, đổ ánh sáng ấm áp lên các trang giấy.

Hermione là người đến đầu tiên. Cô không bất ngờ khi thấy căn phòng trống rỗng – dù Slughorn vừa mới thông báo sẽ có một buổi làm việc nhóm giữa các Huynh trưởng được xuất sắc môn độc dược từ ba Nhà: Gryffindor, Slytherin, Ravenclaw. Hufflepuff thì không ai "may mắn" được chọn kỳ này.

Cô chọn bàn sát cửa sổ, trải tập vở ra, gài ngòi bút lông cẩn thận, và bắt đầu chép lại công thức Slughorn yêu cầu nhóm điều chỉnh.

Chỉ một lát sau, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Cô ngẩng lên.

Draco Malfoy xuất hiện trong khung cửa – lưng thẳng, áo choàng phẳng phiu, biểu cảm gần như thờ ơ.

"Cậu đến sớm thật" Hermione nói, giọng trung tính, nhưng mắt cô hơi lướt xuống chiếc cà vạt xanh bạc gọn gàng.

"Không muốn để ai chiếm chỗ ngồi tốt" Draco đáp, nhưng giọng nhẹ hơn cô nghĩ. Cậu đi tới bàn bên trái, ngồi xuống ghế cạnh, không sát quá... nhưng cũng chẳng xa.

"Đừng nói là cậu định làm cả phần của ba người."

"Chẳng ai cấm" Hermione lẩm bẩm.

Cửa lại mở.

Theodore Nott bước vào, quét mắt qua một vòng rồi hơi nhướng mày khi thấy chỗ ngồi còn lại là giữa Hermione và Draco.

"Định vị thông minh thật" cậu nói, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống. "Ai cũng chọn góc để bắt được gió, còn tớ mắc kẹt giữa hai cơn lốc."

"Cậu không cần đến nếu không thích" Hermione nói, giọng không quá nghiêm khắc. "Slughorn đâu bắt buộc."

"Ừ, nhưng nếu tớ không đến, ai sẽ nhắc cậu dừng chép công thức khi đã viết đủ ba lần?"

Hermione giật mình nhìn xuống – đúng là cô đã ghi dòng "Thêm 2 giọt mật ong" ba lần liền.

Draco bật cười khẽ. "Thói quen ghi chép của cậu sẽ khiến lũ quỷ lùn Gringotts phát rồ."

Cô mím môi, gạt nhẹ tóc sang bên. "Ít ra thì tớ làm việc nghiêm túc."

"Chúng tớ cũng vậy"Theo nói, nghiêng người dựa khuỷu tay lên bàn. "Chỉ là... với tốc độ khác."

"Của cậu là không có tốc độ" Hermione buông lời, nhưng khóe môi đã cong lên.

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng dễ chịu. Cả ba cùng cúi đầu viết, ánh sáng đèn dầu phản chiếu lên các đường mực.

Một lúc sau, Draco bỗng khựng tay.

"Granger."

"Gì?"

"Tớ không hiểu đoạn công thức thay thế lá silverthorn này."

Hermione nghiêng đầu. "Có sách ở ngay sau cậu mà."

Draco nhăn mặt. "Tớ không biết nên tìm ở mục nào."

Trước khi cô kịp đứng dậy, Theo đã với tay ra sau, rút đúng quyển sách cần tìm và đặt lên bàn Draco.

"Trang 47."

Draco nhíu mày. "Cậu nhớ rõ thế?"

"Không phải ai cũng chỉ biết làm màu bằng nụ cười, Malfoy."

Hermione gõ nhẹ lên mép bàn, nhăn mày. "Đủ rồi. Bọn mình ở đây để làm việc."

Hai Slytherin im lặng. Nhưng không khí không còn căng thẳng, mà giống như... hai chú mèo gườm nhau trên bậu cửa sổ.

Một lúc sau, Hermione thở dài.

"Các cậu... có thể hợp tác thay vì cạnh tranh không?"

Draco lầm bầm, mắt vẫn trên sách. "Không phải tớ bắt đầu."

Theo không nói gì, nhưng cười khẽ. Và trong khoảnh khắc đó, Hermione chợt thấy... dễ thở.

Không cần phân định đúng sai. Không cần cố gắng cân bằng.

Chỉ cần ngồi giữa hai người họ, chép bài trong ánh đèn dầu, nghe tiếng giấy sột soạt và thỉnh thoảng là một câu chọc ghẹo vu vơ cũng đã đủ thấy tim dịu lại.
Hermione cẩn thận nhỏ từng giọt dung dịch hoa tầm gửi lên lớp chất lỏng xanh sẫm trong vạc của mình, mày hơi nhíu lại.

"Cậu dùng lá silverthorn lúc nào?" – giọng Draco vang lên sau lưng, không quá to nhưng đủ rõ để khiến Hermione khựng tay.

"Trước khi cho essence of belladonna"cô đáp gọn, không ngoảnh lại. "Cậu không đọc phần chú thích à?"

"Có đọc" Draco nhún vai, vòng qua bàn, khoanh tay tựa vào mép ghế. "Tôi chỉ nghĩ công thức này quá đơn giản để không chơi chút biến tấu."

"Đó không phải là cocktail, Malfoy" Hermione lườm, "Độc dược vẫn phải tuân theo nguyên lý cơ bản."

"Snape không còn dạy nữa. Và Slughorn thì... không đếm số lần mình khuấy xuôi hay ngược như một hình phạt tử hình." Draco chậm rãi mỉm cười.

Hermione nhìn anh nghi ngờ. "Vậy nên bài luận tuần trước của cậu chỉ có đúng ba dòng?"

"Chủ đề quá sơ đẳng" Draco đáp, nhún vai, "viết dài hơn thì thấy phí."

Hermione lắc đầu, định quay sang thì liếc thấy Theo vẫn chưa đụng vào vạc. Cô nhíu mày.

"Theo, cậu chờ gì thế?"

"Chờ xem cậu làm hỏng chỗ nào để tránh" Theo đáp, miệng hơi nhếch. "Gì chứ, tôi vẫn thích tiết kiệm công sức hơn là trộn sai một lần rồi đổ hết."

"Cậu không học bài trước đúng không?" Hermione nheo mắt.

"Tôi học rồi," Theo nói, rướn vai. "Tôi chỉ không thấy lý do gì để phải làm sớm. Hôm nay còn cả tiết kia mà."

"Cậu đúng là—"

"Dễ thương ghê" Theo cắt lời, nhìn cô, "khi cậu bực lên như vậy."

Draco khịt mũi. "Đó không phải là sự bực. Đó là thất vọng – dạng đặc trưng của Gryffindor chính hiệu."

"Và cậu là Slytherin chuẩn mực đến mức viết bài luận như ghi chú mua sắm" Hermione quay sang, giọng nửa trách móc.

"Ừ, và Slughorn cho điểm Khá. Điểm vẫn cao hơn Weasley của cậu" Draco cười khẽ.

"Ron không liên quan" cô lườm. "Còn cậu thì đang cổ súy cho sự lười biếng tự mãn."

Theo dựng vạc lên, cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. "Nếu Granger nói thêm ba câu nữa, chắc Malfoy sẽ phải viết thêm nửa đoạn bài luận để được tha tội."

"Hoặc là thơm má cô ấy" Draco nói, giọng bâng quơ.

Hermione đỏ mặt. "Thôi đi!"

"Thế nào" Theo ngẩng lên, khuấy khuấy muỗng bạc, "Granger sẽ tha lỗi bằng thơm má chứ?"

Draco liếc sang, đôi mắt xám tối lại một chút, nhưng không nói gì.

Hermione quay đi, giả vờ đo đếm lượng ngải đắng. "Hai cậu nên lo độc dược của mình thì hơn."

Một khoảng lặng nhỏ.

Draco là người phá vỡ đầu tiên, cố làm giọng nhẹ tênh. "Granger, tôi hỏi thật—làm sao cậu có thể vừa nhăn mày, vừa ra vẻ giận dỗi, mà vẫn đáng yêu được thế?"

Hermione suýt đánh rơi cái thìa.

Theo chống tay lên bàn, nhìn sang. "Cậu có thể bắt đầu bài luận của tuần này bằng câu đó, Malfoy."

"Có thể tôi sẽ làm thế." Draco nhìn Hermione chằm chằm, không cười nữa. "Miễn là được cô Huynh trưởng giúp sửa lỗi chính tả."

"Còn lâu." Hermione lẩm bẩm, rồi quay lại vạc của mình.

Khi cô khuấy thêm vài vòng, cửa lớp bật mở. Một nhóm học sinh mới bước vào, gồm Huynh trưởng của Hufflepuff và Ravenclaw, kèm theo vài người bạn của họ.

Draco và Theo đồng loạt lùi lại một chút, như thể cuộc đấu nhỏ vừa rồi chưa từng tồn tại.

Hermione vẫn không quay đầu, nhưng khóe môi cô khẽ cong lên.

Lớp học đã yên vị, tiếng ồn ào ban đầu tan dần như bọt khí trong bình thí nghiệm. Giáo sư Slughorn, với mái tóc bạc bóng dầu và chiếc áo khoác màu rượu nho hơi nhăn, bước vào phòng với nụ cười rạng rỡ.

"Chào các trò, chào các trò" ông vẫy tay như thể là người điều hành một bữa tiệc, chứ không phải một tiết học độc dược. "Hôm nay, chúng ta sẽ thực hành pha chế Veritaserum—loại huyết thanh sự thật. Một thứ không nên dùng tùy tiện, nhưng là một phép thử tuyệt vời cho tay nghề."

Tiếng xôn xao nổi lên. Hermione lập tức nghiêng người về phía chiếc vạc, ánh mắt sáng lên. Bên kia, Draco rướn mày như thể đang đánh giá mức độ thú vị, còn Theo chỉ thở dài nhẹ, như đã biết trước trò tiêu khiển này của Slughorn.

"Ba giọt là đủ để khiến người ta kể hết cả việc ăn vụng chocolate vào nửa đêm," Slughorn cười khà. "Nhưng chỉ khi các trò làm đúng."

Huynh trưởng của Ravenclaw, Su Li, ngồi cách Hermione một bàn, đã bắt đầu trao đổi với Terry Boot bên cạnh. Giọng cô rõ ràng, rành mạch và hơi đanh:

"Cậu thấy không, bản chất của Veritaserum là một dạng dung dịch gợi nhớ ký ức. Nếu dùng sai liều, nó có thể làm người ta quên tạm thời."

Hermione ngẩng đầu, chen vào nhẹ nhàng, "Đúng vậy. Nhưng thành phần nền có thể thay đổi được liều lượng tác động. Slughorn có ghi trong giáo trình năm ngoái."

"Cậu ghi chú thật à?" Su Li nhìn sang, có vẻ ấn tượng. "Lúc đó tớ còn đang bận lo OWLs."

Draco lẩm bẩm đủ to để Hermione nghe thấy: "Chắc ghi cả số lần khuấy trong giấc mơ."

"Cẩn thận và chính xác không bao giờ thừa" Hermione đáp mà không nhìn anh.

Theo nghiêng người lại gần, lấy vở ra với thái độ ngạc nhiên giả tạo. "Chờ đã, các cậu đang nói là bọn mình phải thật sự làm thành công cái thứ này sao?"

"Hoặc ít nhất làm cho nó không bốc khói tím" Hermione nói, nhướng mày.

"Chà, vậy tớ phải làm việc nghiêm túc rồi." Theo đưa mắt liếc sang Su Li. "Li, nếu công thức có vấn đề, tôi đổ lỗi cho cô luôn đấy."

"Tôi không nhận khiếu nại từ Slytherin," cô đáp tỉnh bơ, môi cong nhẹ. "Nhưng nếu anh làm được, tôi sẽ xem xét lại độ đáng tin của Nhà cậu."

"Vinh hạnh" Theo gật đầu, tay vẫn chưa đụng vào nguyên liệu.

Draco đột nhiên vươn người qua Hermione, lấy lọ mực ký hiệu Belladonna từ giá bên kia bàn. "Granger, đưa tôi lá bạc hà hồ điệp được không?"

"Không phải loại lá trong công thức hôm nay" cô đáp, nhưng vẫn đưa. "Cậu định đổi công thức à?"

Draco nhếch mép. "Chỉ là thêm điểm nhấn. Tôi không chịu được thứ gì quá... trung lập."

"Tính cậu cũng đâu trung lập đâu" Theo nói, giọng lơ đãng. "Dễ ghen và hay mỉa mai là hai đặc điểm khá nổi bật đấy."

Hermione lặng im một nhịp, rồi cúi xuống mở cuốn sách, che đi nụ cười vừa nhếch.

Slughorn đi ngang qua, gật gù, "Tốt lắm, tốt lắm. Huynh trưởng các Nhà đều gương mẫu."

Ở cuối lớp, ánh nắng chiều chiếu qua ô cửa kính, rọi lên các bàn học rải rác thành vệt sáng lấp lánh. Một làn hơi bạc bay lên từ vạc của Hermione. Cô vừa khuấy vừa liếc sang — nơi hai Slytherin ngồi mỗi người một vạc, nhưng vẫn vướng mắt theo từng cử động của cô.

Một mối liên kết kỳ lạ, dịu dàng và không theo bất kỳ quy tắc nào đã nảy nở giữa ba con người tưởng như chẳng thể hòa hợp.

Và nó vẫn đang lặng lẽ lớn dần, từng chút một, qua những lọ thí nghiệm, câu đùa vu vơ và ánh mắt vụng về mà sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me