Buc Thu Con Lai Trong Bien By Me
࿐·˚ ༘ 𓆛 〰🎐 Chiều cuối tháng Tám, An Nhiên bước xuống ga tàu nhỏ giữa thị trấn biển vắng lặng. Trời xám tro, gió se lạnh thổi qua những tán cây bàng rụng lá, mang theo vị mặn mòi của biển khơi. Cô kéo chiếc vali bạc xước cũ, bước chậm trên con đường rải đá nhỏ dẫn về căn nhà gỗ cô thuê. Những viên đá ẩm ướt, phủ rêu xanh, lặng im dưới bóng chiều tà. Thị trấn này nhỏ đến mức không có tên trên bản đồ, chỉ là một chấm mờ giữa miền duyên hải miền Trung. Người ta đến đây để trốn chạy quá khứ, quên đi những vết thương lòng, hoặc đơn giản là để tìm lại sự yên bình. An Nhiên thuộc nhóm người thứ hai. Căn nhà nhỏ hướng biển nằm cuối con dốc, cửa sổ bằng kính trong suốt nhìn ra khoảng không mênh mông của đại dương rộng lớn. Sóng vỗ rì rầm như khúc nhạc ru dịu dàng, thỉnh thoảng có tiếng chim hải âu vọng lại từ xa xa. Cô thở dài, cảm giác nặng nề trên vai bỗng tan biến đi một phần nào đó. Chủ nhà, một bà cụ với mái tóc bạc trắng như cát biển, nhìn cô bằng ánh mắt hiền hậu: "Chỗ này yên tĩnh lắm con. Chỉ có gió, sóng và tiếng lật trang sách thôi."An Nhiên mỉm cười, gật đầu. Chỉ cần thế, cô đủ để bắt đầu lại.Cô mở laptop cũ kỹ, ngón tay run run gõ dòng chữ đầu tiên trong bản thảo mới:
"Anh có nhớ bức thư em từng viết, nhưng không bao giờ gửi?"Tiếng sóng biển như hòa cùng lời nhắn gửi thầm kín trong lòng cô. Mỗi chữ, mỗi câu đều đẫm nước mắt của một tình yêu đã mất.Buổi chiều ở quán cà phê nhỏ cuối con dốc, nơi bức tường gỗ phủ rêu xanh và dây hoa giấy tím rủ xuống như một bức rèm mỏng manh của thời gian. An Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy anh - người đàn ông với mái tóc đen hơi rối, áo sơ mi sắn tay và dáng vẻ trầm lặng.Anh đang gấp tờ giấy thành chiếc máy bay nhỏ cho cậu bé ngồi bàn bên. Ánh mắt anh chạm vào cô một thoáng - lịch sự nhưng xa lạ, khiến tim cô như bị nhói lên."Cô dùng gì ạ?"
Giọng anh trầm ấm, êm đềm như tiếng sóng vỗ bờ.Tên trên bảng tên: Minh. Không phải Lâm Duy. Không thể là Lâm Duy - người đã chết bảy năm trước trong một tai nạn không ai tìm thấy xác.Bảy năm qua, cô tưởng như đã chôn vùi tất cả ký ức cùng nỗi đau đó, vậy mà giờ đây, anh đứng trước mắt cô, như một giấc mơ vừa tan.Tối hôm đó, cô không ngủ được. Tay cô run run chạm vào bức ảnh cũ trong ví - tấm duy nhất chụp chung với anh, bên bờ biển mùa đông. Nụ cười của anh, ánh mắt cô, tất cả như vẫn còn sống động trong tim cô.Cô mở lại bản thảo, tiếp tục viết:"Em đã sống thêm bảy năm. Không ngày nào là không nhớ anh. Nhưng hôm nay, em gặp lại một người - có khuôn mặt của anh, nhưng trái tim lại thuộc về một thế giới không có em."Ngoài khung cửa sổ, gió biển thổi mạnh hơn, làm lay động những tán hoa giấy trên ban công, như thể báo hiệu cho một câu chuyện chưa kết thúc đang bắt đầu. An Nhiên biết, con đường phía trước không đơn giản. Những bí mật và vết thương cũ sẽ dần hé mở, kéo cô trở lại với một quá khứ đầy những nỗi nhớ không thể nguôi ngoai.HẾT CHƯƠNG 1 🎵 -𓅭𓅮𓅯﹏𓂁﹏⊹ ˖ ོ-🎐
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me