TruyenFull.Me

Buc Thu Tinh Den Tu Tuong Lai

Delphine Yurdina sợ hãi Ian Percus.

Anh là người đầu tiên cô thua cuộc và là người đầu tiên làm nhục cô trong suốt cuộc đời.

Kể từ đó, Delphine ngồi thẫn thờ hàng ngày, hồi tưởng lại ký ức về ngày hôm đó.

Đối thủ của cô bị thương chỉ với một cánh tay có thể sử dụng và kiệt sức vì vừa đánh bại một con ma vật có tên. Nhóm của cô đã thành công trong việc phục kích họ, và khả năng 'thất bại' thậm chí còn không hề thoáng qua trong tâm trí cô nàng.

Mặc dù vậy, cô đã thua.

Không có gì sai với chiến lược của cô. Kế hoạch có hơi hèn hạ, nhưng nó đã loại bỏ càng nhiều biến số càng tốt và đưa cô đến bờ vực chiến thắng.

Chỉ có một biến số mà cô quên không tính đến.

Đó là Ian Percus. Cô đã đánh giá thấp một cách trầm trọng kỹ năng của anh.

Đây không phải lần đầu tiên cô chiến đấu với anh. Lúc đó, cô đã ngạc nhiên trước sự quyết đoán của anh và nghĩ rằng anh sẽ tỏa sáng hơn nữa trong một trận chiến thực tế.

Tuy nhiên, Ian mà cô đối mặt vào lễ hội săn bắn đã chứng minh rằng đánh giá của cô là coi thường so với kỹ năng thực sự của anh.

Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt.

Fermin bị rách mũi và không thể chiến đấu. Olmar bị đánh bại bởi một trong những bí kỹ của Thánh quốc và ngay cả Aisha cũng bị vô hiệu hóa bởi một kỹ năng từ Quỹ Kiếm.

Cho đến lúc đó, Delphine đứng bất động như một bức tượng. Đối với Delphine, người nghĩ Ian sẽ gục ngã bất cứ lúc nào, mỗi cảnh tượng đều gây sốc.

Nó vượt quá sự hiểu biết của cô về kỹ năng của Ian. Anh là một người hoàn toàn khác trên chiến trường.

Cô biết về tính cạnh tranh đáng sợ và xu hướng bạo lực của anh, nhưng việc sử dụng các bí kỹ của Giáo hội và Quỹ Kiếm là điều cô không ngờ tới.

Đó là những kỹ năng không bao giờ có thể truyền cho người ngoài. Cô tự hỏi làm sao điều đó có thể xảy ra.

Nhưng trước khi cô có thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó, cô phải đối mặt với chàng trai trong trận chiến.

Lúc đầu, có vẻ như Delphine chiếm ưu thế. Dù anh mạnh hơn bao nhiêu trong trận chiến thực tế, vẫn có một sự khác biệt rõ ràng về kỹ năng. Không những vậy, anh phải chiến đấu chỉ với một cánh tay.

Delphine nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Toàn bộ tình huống là bất ngờ, nhưng cô cảm thấy đó không phải là điều cô không thể xử lý.

Nó xảy ra ngay lúc đó.

Không gian xung quanh cô bị bóp méo. Seria phục kích cô từ phía sau, và chàng trai với một con dao găm ngậm trong miệng, lao tới tấn công.

Con dao găm chạm vào cổ họng cô, và khi nhìn thấy nó, cô chết lặng. Đó là con dao găm cô đã tặng anh.

Đó là thất bại hoàn toàn của Delphine.

Đó là thất bại đầu tiên của cô, và cô không có lý do nào để biện minh. Đó là kết quả của những sai lầm và kỹ năng thiếu sót của chính mình.

Do đó, cô nghĩ sẽ nhẹ nhàng chấp nhận và thừa nhận thất bại của mình.

Nếu như chiếc rìu đã không chém xuống vai cô.

Một tiếng nghiến rợn người xuyên tai và làm rung chuyển bộ não khi cô cảm thấy sụn vai mình vỡ tan. Một tiếng hét nữ tính ngay sau đó. Đã lâu rồi cô mới hét lên như vậy.

Cơn đau đột ngột khiến đầu óc cô trống rỗng. Không hề vậy, nếu chỉ là cơn đau, cô đã có thể chịu đựng được.

Điều khiến cô kinh hoàng là việc cô không thể chống cự dù anh làm gì.

Đối thủ của cô không quan tâm đến bất kỳ hoàn cảnh nào, cho dù đó là sự khác biệt về địa vị quý tộc hay cả hai đều là học viên của Học viện. Nói cách khác, hoàn toàn có thể anh sẽ thực sự giết cô. Thất bại đầu tiên của cô, nỗi đau, và nỗi sợ hãi cái chết sau đó đã che mờ tâm trí Delphine.

Vì vậy, cô tuyệt vọng cầu xin tha thứ.

Sau đó, trong vài ngày tiếp theo, cô kìm nén cảm xúc và sống với nỗi nhục nhã khi cầu xin mạng sống một cách thảm hại liên tục đâm vào tâm trí. Những cảm xúc hỗn loạn đã đốt lên một tia lửa nhỏ trong trái tim cô, và trong vài ngày, tia lửa đó đã biến thành một ngọn lửa dữ dội khiến cô phát điên.

Nỗi nhục nhã của ngày hôm đó không phải là điều một quý cô kiêu hãnh như cô có thể chịu đựng được. Thua đã đủ tệ, nhưng lại cầu xin tha mạng trong khi la hét như một cô gái yếu đuối, nhỏ bé ư?

Delphine cảm thấy rằng chết còn tốt hơn sống với sự sỉ nhục như vậy, và dù cô cố gắng dập tắt ngọn lửa giận dữ trong trái tim mình bằng nước và rượu đến đâu, nó vẫn không chịu tắt.

Những cơn ác mộng về cảnh tượng đó khiến cô mất ngủ cả đêm. Sau nhiều ngày suy nghĩ, Delphine Yurdina đi đến một kết luận.

Rằng tất cả những gì cô cần làm là chiến đấu với anh một lần nữa.

Dù lịch sử đau đớn khi cô thảm hại cầu xin mạng sống sẽ không bị xóa bỏ, cô nghĩ rằng ít nhất cô cũng có thể ghi đè lên thất bại đáng xấu hổ của mình. Đó là tất cả những gì cô muốn trước khi cô thực sự phát điên – để che giấu những vết sẹo và nỗi xấu hổ của thất bại bằng một chiến thắng.

Và nếu điều đó không thể, cái chết dường như không tệ chút nào.

Cô tuyệt vọng và không trong trạng thái tỉnh táo khi viết thư cho Ian. Đó là một sự hạ thấp mới đối với cô khi đe dọa đàn em của mình bằng tên gia tộc.

Nhưng bị dồn vào đường cùng, Delphine mất hết mọi sự tự chủ. Cô đứng trước Ian, chuẩn bị cho cái chết trong trường hợp xấu nhất.

Sau đó, cô đã thua.

Đó là một thất bại hoàn toàn. Thanh kiếm của cô thậm chí còn không thể chạm vào anh và huyễn kiếm – niềm tự hào và niềm vui của cô – hoàn toàn bị sức mạnh của Ian áp đảo.

Đó là khoảnh khắc niềm kiêu hãnh của cô, cả với tư cách là người kế vị Gia tộc Yurdina và là một kiếm sĩ, bị vỡ tan thành triệu mảnh.

Sau đó, cô phải chịu đựng sự bạo lực thô bạo, tàn nhẫn. Tiếng hét bật ra từ miệng cô cùng với những tia máu. Cô muốn cầu xin anh giết mình thay vì vậy.

Ngay cả khi đó, cô vẫn chịu đựng. Cô thề sẽ không bao giờ lặp lại hành vi đáng xấu hổ như vậy. Tuy nhiên, quyết tâm của cô đã tan vỡ với những lời hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.

"Bởi vì cái chết sẽ là số phận quá nhân từ đối với cô."

Mắt Delphine trở nên trống rỗng.

"Yurdina, cô hẳn là so với bất kỳ người nào đều biết rõ hơn. Vết thương hào quang rất khó chữa trị, ngay cả dùng thánh lực cũng khó có thể chữa khỏi. Có một số thượng tu sĩ tại Học viện, bọn họ có thể giúp được, nhưng mà......."

Một làn sương bạc bao trùm lưỡi kiếm của anh.

".......Nhưng cô nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đâm cánh tay cô bằng hào quang này? Và cả chân nữa thì sao?"

"C-Cậu định làm gì thế?"

Ngay cả sau khi nghe giọng Delphine run rẩy trong sợ hãi, không có sự thay đổi nào trong đôi mắt vàng kim của chàng trai.

Anh vô cảm và lạnh lùng. Đó là điều thực sự làm tan nát tinh thần cô.

Delphine không thể nhớ nhiều sau đó. Khi cô tỉnh lại, cô đã quỳ gối với đầu úp xuống đất.

Cô thề sẽ không bao giờ lặp lại quá khứ, nhưng cuối cùng, cô lại nhượng bộ một lần nữa.

Ký ức về ngày đó biến thành bùn đặc, đen kịt làm vấy bẩn cả tâm trí và trái tim cô.

Toàn bộ niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của cô bị nghiền nát. Cô không còn bất kỳ ham muốn nào để chống cự. Sự tồn tại của cô với tư cách là 'Delphine Yurdina' đã bị đánh đổ và tan nát một cách tàn nhẫn.

Delphine bị chấn thương tâm lý. Cô sợ hãi khi giao tiếp bằng mắt và không thể tìm thấy ý chí để từ chối anh nếu anh nói bằng giọng kiên quyết.

Delphine run rẩy sợ hãi suốt thời gian đó—khi anh đưa ra một yêu cầu nhỏ, và khi họ vào rừng một mình.

Cô vã mồ hôi lạnh khi nghĩ mình bị bắt quả tang. Có khả năng anh ta đã phát hiện ra cuộc chiến của cô với Elsie vì đó là lời giải thích duy nhất cho việc anh đưa cô vào rừng.

'Elsie... Con khốn đó có đi mách lẻo không?'

Không, không thể nào. Elsie cũng không muốn bị bắt gặp đánh nhau.

Bất kể sao thì, đã quá muộn rồi.

Cô đã ở một mình với Ian trong rừng.

Hai điều kiện đó đủ để gợi lên nỗi ám ảnh kinh hoàng khắc sâu trong tâm trí cô.

Có thể anh định chặt cô thành thịt băm để cô không bao giờ có thể sử dụng kiếm nữa. Không đâu, ngay cả điều đó cũng chỉ là ảo tưởng. Cô không thể đoán được con quái vật thiếu bất kỳ dấu hiệu của lòng trắc ẩn con người nào sẽ làm gì.

Ném cô làm thức ăn cho ma vật; Bắt cô tự xé thịt mình bằng tay; Có lẽ thậm chí cắt đứt chân tay cô để chúng không bao giờ có thể tái tạo.

Tất cả các loại ảo tưởng rùng rợn vẽ nên trí tưởng tượng của cô, khiến cô run rẩy dữ dội trong sợ hãi.

Đúng lúc đó, giọng Ian lọt vào tai cô.

".......Không phải đâu. Hay sao đây? Cô thực sự nghĩ là tôi sẽ dùng rìu chém cô sao? Tôi không phải là 'Rìu sát nhân' hay gì cả."

Nghe vậy, cô tin chắc.

Anh biết mọi thứ.

'Rìu sát nhân' chính là những từ cô dùng để lăng mạ Ian khi cô cãi nhau với Elsie. Elsie thậm chí còn yêu cầu cô xin lỗi vì đã nói điều đó.

Nỗi sợ hãi của Delphine đạt đến đỉnh điểm. Khoảnh khắc cô thấy Ian di chuyển một chút, cô theo bản năng quỳ sụp xuống tại chỗ và cầu xin lòng thương xót.

Tuy nhiên, phản ứng duy nhất Ian thể hiện là sự bối rối trước hành động đột ngột của cô.

Khi anh không thể hiện bất kỳ phản ứng nào khác, Delphine ngần ngại đứng dậy.

Cô nóng bừng vì xấu hổ.

Cô cảm thấy mình như một con chó đang được chủ huấn luyện—như thể Ian là chủ của cô và cô là con chó con phải ý thức mọi phản ứng của anh.

Tuy nhiên, đó chỉ là khởi đầu cho sự sa ngã của cô.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy chiếc rìu đập nát hộp sọ con thú, tâm trí cô trống rỗng.

Vô số hình ảnh trộn lẫn trong đầu cô. Hầu hết trong số đó là đôi mắt vàng kim của chàng trai nhìn xuống cô trong khi người dính đầy máu.

Trước khi cô kịp nhận ra mình đang làm gì, cơ thể cô đã run rẩy trong khi cuộn tròn thành một quả bóng trên đất. Cô không còn nhớ gì về khoảnh khắc đó, và sự xấu hổ tột độ bao trùm lấy cô khi cô tỉnh lại.

Và vượt lên trên sự xấu hổ đó, là sự tuyệt vọng.

Mọi thứ đã kết thúc—sự kết thúc đối với cô với tư cách là một kiếm sĩ và một con người. Sự tuyệt vọng thấm vào toàn bộ con người cô.

Cô không còn kiểm soát được cơ thể mình khi đối mặt với chiếc rìu của anh, và cô không thể tự mình từ chối bất cứ điều gì anh bảo cô làm. Chỉ cần ở bên anh, cô đã bị hạ thấp đến mức thảm hại vô dụng như vậy.

Và thế là, một ý nghĩ xâm nhập thoáng qua trong tâm trí cô.

Trong một trạng thái lơ mơ, Delphine quan sát lưng Ian. Dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ rực của cô bắt lấy hình dáng đẫm máu của anh. Đồng phục của anh bị thấm đẫm máu từ lưng.

Cánh tay anh cũng có vẻ bị thương. Và trên hết, anh quay lưng về phía cô.

'Mình có nên tấn công bất ngờ không?'

Cô nghĩ đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình. Các giác quan của cô cảm thấy rõ ràng và Ian cũng tay không.

Con chó bị xích nhìn thấy cơ hội tự do duy nhất của mình trước mặt.

Trái tim đập thình thịch vang vọng trong đầu cô, và tay cô nắm chặt thanh kiếm với sức mạnh mới.

Sau đó, giọng chàng trai lọt vào tai cô khi cô đang ngần ngại thực hiện ý nghĩ của mình.

".......Cô muốn làm gì?"

Chàng trai hơi liếc nhìn lại cô.

Mái tóc dính máu và đôi mắt vàng kim rực rỡ của anh lấp đầy tầm nhìn của cô. Anh trông giống như ngày anh chém vào chân tay cô bằng rìu.

Anh nhận thức được.

Chỉ đến lúc đó cô mới lấy lại được sự tỉnh táo. Cô cảm thấy kiệt sức. Cô tự trách mình đã có những ý định hèn nhát phi lý như vậy.

Anh là một đồng đội đã chiến đấu chống lại vô số ma vật thay cho bản thân vô dụng của cô. Chưa kể, xét theo những xác chết nằm la liệt xung quanh, anh dường như cũng đã bảo vệ cô. Nhưng lợi dụng vết thương của anh và tấn công anh từ phía sau...

Cô ghét bản thân mình vì đã có những suy nghĩ đáng khinh như vậy, và nó đẩy cô sâu hơn vào tuyệt vọng.

Ngay cả trong tình huống cô nghĩ là cơ hội cuối cùng để thoát, cô vẫn cảm thấy mình chỉ đang nhảy múa trong lòng bàn tay anh.

Tinh thần nổi loạn vừa mới bùng lên lại tan vỡ một lần nữa.

Đó là một sự đầu hàng hoàn toàn và tuyệt đối.

Delphine Yurdina không bao giờ có thể đánh bại Ian Percus chừng nào cô còn sống.

Sự thật đó khắc sâu vào trái tim cô và khiến cô đau đớn. Cô cắn môi và nuốt nước mắt.

".......Tôi sẽ quay lại."

"Lựa chọn tốt đấy."

Đúng như cô mong đợi. Anh khen ngợi phán đoán của cô khi không tấn công.

Nếu cô đã chọn phục kích anh, cô sẽ là người bị đánh bại trước khi phải chịu đựng sự tra tấn không thể tưởng tượng được. Chỉ cần tưởng tượng khả năng đó cũng khiến vai cô run rẩy vì kinh hoàng.

Anh là một sinh vật đáng sợ. Không chỉ mạnh mẽ về thể chất, anh còn biết cách thao túng tâm trí người khác.

Anh đã đưa cô đến khu rừng này hôm nay để thử thách cô.

Delphine thực sự nhẹ nhõm vì lần này cô đã không nổi loạn chống lại anh. Cô ghét bản thân mình vì cảm giác đó, nhưng cô không thể kìm được.

Cô đã bị tổn thương đến mức vô phương cứu chữa, và bây giờ, dường như an toàn còn hơn hối tiếc.

Ngay khi cô định thở phào nhẹ nhõm, Ian đặt tay lên vai cô.

Delphine lo lắng nhìn anh. Môi anh nhếch lên thành một nụ cười ấm áp.

Nhưng điều đó chỉ khiến cô sợ hãi hơn.

".......Giờ thì. Tôi nên trừng phạt cô thế nào trước khi chúng ta quay về đây."

Lời nói của anh không khớp với nụ cười ấm áp đó.

Một số ký ức lóe lên trong tâm trí cô.

Cô đã xúc phạm anh bằng cách gọi anh ta là 'Rìu sát nhân'. Và dù cô không hành động, cô đã có ý định chống lại anh.

Điều hiển nhiên là cô phải bị trừng phạt, vì những con chó cắn chủ phải bị trừng phạt. Đôi mắt cô nhuốm màu tuyệt vọng khi cô đi đến kết luận đó một cách quá tự nhiên.

Trước khi cô kịp nhận ra, cô đã tự nhiên chấp nhận mối quan hệ chủ-tớ giữa họ.

Kết quả là, đầu gối cô tự động khuỵu xuống đất.

Đó là lần thứ ba cô đầu hàng Ian trong thất bại.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me