Bui Tien Tren Gia Sach Namjin
Hôm nay vắng khách nên Jin có thời gian ngồi ngắm mây chiều trôi. Nhìn chúng nhẹ nhàng lướt theo từng hồi gió, lòng anh dễ chịu không nói nên lời. Giờ bản thân mới rõ, yêu Namjoon hay thay đổi suy nghĩ, nó không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, ngược lại còn xuất hiện nhiều điểm tốt hơn. Chung quy, trước đây là suy tư quá nhiều.Phải chăng một khi đã quyết định và thực hành trong dứt khoát, chính là thứ khiến Jin không còn nhiều đắn đo và sợ hãi dư thừa? Như cái cách Namjoon cần sang nước ngoài, xem cách họ đang phát triển kinh doanh về mặt hàng thời trang, giày dép như thế nào, nói đi liền đi, không chần chờ để xuất hiện nhiều cái đau đầu. Do dự vốn là thứ giết chết cơ hội.Có lẽ Jin đã hiểu tại sao Yoongi nói đi là đi. Cậu không muốn cuộc sống còn dài đằng đẵng của mình bị hủy hoại bởi các quy tắc thành văn lẫn bất thành văn. Cậu không muốn đến cuối đời, hạnh phúc đáng thuộc về mình cũng chẳng thể giữ lấy, sống cảnh thất bại.Chúa thương yêu, Chúa che chở, Chúa sẽ không bắt chúng ta lựa chọn sự đau khổ. Jin đã tính xong hướng đi cho tương lai nếu đây là đại tội, là sai lầm rằng: Anh sẽ đến nơi khác, tiếp tục cuộc sống của nhà tiên tri hoặc vào nhà thờ, làm linh mục, hàng ngày đốt nến quét dọn, chuộc lại tất cả lỗi lầm của mình khi sa chân chọn tình yêu.Nhưng Jin tin mình không hối hận sau tất cả, Namjoon càng không khiến anh thất vọng.
"Jin a, tôi về rồi."Namjoon chưa đi đến đâu nhưng tiếng đã vang vọng trước."Hôm nay thế nào?""Vẫn ổn như mọi khi.""Ổn là tốt rồi. Em ăn cơm không? Tôi nấu luôn cho em ăn nha?""Được a, anh nấu ngon, tôi rất thích.""Bớt dẻo miệng lại đi."Nói xong, Jin đi vào bếp và Namjoon lẽo đẽo theo sau."Em vào đây làm gì?""Xem có phụ được anh không."Cậu cầm vài loại rau củ lên xem rồi đặt xuống."Namjoon à, không phải em nói với tôi, em không giỏi mấy chuyện bếp nút sao? Do đó em cứ ngồi chơi đi, tôi có thể tự lo chỗ này.""Không sao, tôi vẫn có thể phụ, để tôi giúp anh thổi lửa.""Ừm."Jin vo cơm rồi đưa sang cho Namjoon. Trong lúc đó, anh nói:"Tôi không biết nấu món mặn đâu Namjoon, lấy tôi, em sẽ thiệt thòi lắm đó.""Món chay ngon mà, ăn chay còn giúp cơ thể thanh lọc, có sao đâu."Jin đứng tựa vào bàn bếp, đưa mắt nhìn cậu đang hì hục thổi lửa."Sao có thể bắt em ăn chay theo tôi? Cũng không thể bắt em suốt năm ăn ngoài...."Thật ra Jin có thể sát sinh, vì đôi lúc cần hiến tế một số con vật cho cuộc tiên tri lớn nên các ngôn sứ được phép giết mổ động vật. Anh theo đó có thể nấu cá hoặc thịt, nhưng khâu nêm nếm quan trọng, bản thân đâu muốn cậu ăn với hương vị tệ hại."Anh lại nghĩ nhiều rồi đó Jin, từ bao giờ vấn đề ăn chay ăn mặn có thể ảnh hưởng đến tình cảm tôi dành cho anh vậy?""Ò."Jin cố gắng không nghĩ nhiều, bắt đầu thái nấm sau khi rửa sạch nhưng chúng vẫn lãng vãng trong tâm trí.
Bữa tối giản đơn rất nhanh đã chín và được dọn lên bàn. Namjoon đưa đũa cho anh rồi ngồi xuống phía đối diện, hỏi rằng:"Anh, chúng ta sẽ sống chung trong tương lai, tôi sang đây, hay anh sang nhà tôi?"Anh chưa nghĩ đến vấn đề này trước đó nên hơi lúng túng."Tôi chưa biết, nhưng bao năm nay mọi người đều biết tôi ở đây và đến xem. Hm... có lẽ tối sau khi hết khách, tôi sẽ sang em, sáng tôi quay lại đây."Jin gắp một đũa rau xào đặt vào chén cậu."Như thế phiền lắm, tôi sẽ ở đây với anh.""Nhưng nhà của em thì sao?"Anh chớp chớp mắt."Tôi có thể bán nó mà đồ ngốc. Vốn để ở đó cũng chẳng sao cả. Nhà có thể chạy đi đâu?""Sao như vậy được?"Jin nghiêng đầu."Tình yêu, chúng ta sau này thành người một nhà, người một nhà thì phải sống chung, không phải à? Nơi nào có anh, nơi đó mới là mái nhà thật sự của tôi.""Miệng của em thật sự ngọt theo thời gian đó hả?""Tôi chỉ như vậy với anh, có gì sai?""Đúng rồi, không có gì sai."Jin nhăn mũi.
Những cơn mưa nhỏ vẫn thi thoảng xuất hiện nên Jin chắc rằng sẽ không có khách đến. Anh dành thời gian rảnh rỗi ngồi cạnh Namjoon và đưa mắt nhìn ra khung cảnh phía ngoài ô cửa sổ. Từng khóm hoa nhẹ lay động dưới màn mưa, đó là hình ảnh anh ngắm nhìn vô số lần đến nhàm chán sau ngày cậu rời đi. Nhưng bấy giờ có cậu, sự cô đơn, lạnh lẽo không còn hiện diện giống trước đó, song hơi ấm và niềm vui đang bao trùm bầu không khí hiện tại."Anh có lạnh không?"Namjoon choàng tay ôm lấy Jin, kéo anh vào lòng mình."Không, tôi không lạnh.""Đôi khi tôi nghĩ đây là một giấc mơ Jin à."Tay cậu nhẹ nhàng xoa xoa lưng anh."Ừm, tôi cũng như thế, nhưng không phải tất cả đều chân thật sao?"Jin cùng Namjoon đang là một đôi đúng nghĩa trong khi ngay từ đầu cả hai không chung tín ngưỡng và những gì được tiêm nhiễm trong đầu anh nhiều năm qua quá mãnh liệt. "Anh là món quà Chúa ban cho tôi.""Cái miệng lại bắt đầu ngọt.""Tôi nói sự thật, mà sự thật tôi dành cho anh, luôn ngọt ngào.""Em là một kẻ xấu xa, tôi đáng lý nên nhìn ra ngay từ đầu."Mũi của anh hơi nhăn lại."Tôi còn có thể xấu hơn, anh biết không?""Ý của em là gì?"Trong ánh mắt của Jin hoàn toàn không giấu được sự hoang mang."Muốn biết?"Anh không ngần ngại gật đầu."Cái này là anh muốn biết đó nha."Namjoon vừa nói vừa choàng tay ôm eo Jin. Anh vẫn cảm thấy không hiểu được thứ đối phương nói là gì nên tò mò, lần nữa gật gật vài cái."Aizz... vậy tôi sẽ dùng hành động để cho anh biết vậy.""Em sẽ đánh tôi hả?"Trông Jin ngây thơ đến mức Namjoon không biết phải thực hành theo kiểu nào để anh không bị sốc hoặc sợ hãi."Sao tôi có thể đánh anh chứ? Cái đồ ngốc này.""Ưm... vậy là gì a?"Anh chớp chớp mắt."Jin."Giọng của Namjoon trầm xuống và khiến anh càng bối rối chau mày."Tôi ở đây a."Cậu gần như đem anh ôm vào lòng mình, tay nhẹ nhàng di chuyển lên xuống ở eo và lưng."Cho tôi, được chứ?""Cho....cho cái gì a?""Tôi nghĩ anh biết, tình yêu."Sự ám muội đọng đầy trong ngữ khí, ánh mắt và cả hơi thở. Khoảng cách giữa hai gương mặt giảm xuống nên sự nóng bỏng của việc thở ra từ Namjoon khiến Jin choáng ngợp."Na...m....Namjoon à....""Sao hả Jin?"Một cái xốc nhẹ của cậu cũng đủ mang anh đặt lên đùi mình."A...Nam...joon....""Đừng lo lắng tình yêu, tin tôi, được chứ?"Thấy Jin căng cứng cả người, Namjoon chỉ biết cho tay xoa dịu và dỗ dành."Tôi.....""Tin tôi? Được không? Tin tôi, giao cho tôi.""Tôi....thật sự...tôi...."Jin không biết gì về chuyện thể xác, Jin càng không chuẩn bị tinh thần để cùng Namjoon đi đến vấn đề xa xôi này. "Anh chỉ cần nhắm mắt lại và tin tưởng tôi, được chứ?"Mất vài giây để Jin ngập ngừng, nhưng cái gật đầu vẫn xuất hiện. "Yêu anh, Jin."Cậu chậm rãi cắn lấy tai anh, tay vẫn không ngừng xoa dịu cho đến khi cơ thể anh hoàn toàn mềm nhũn."Ư...Nam....joon..."Sự nhột nhạt và xốn xang trong bụng khiến Jin thấy toàn thân nóng lên, đặc biệt hơn là tay của Namjoon ma sát từ ngoài áo đến bên trong áo, buộc anh rối loạn hơi thở. Một cảm giác lạ lẫm kéo đến cơn lắng lo nhưng lại đáng mong chờ càng làm anh quay cuồng trong rạo rực."Sẽ ổn, tin tôi."Namjoon hôn mắt anh rồi cắn nhẹ vành tai, tiếp theo là đến đôi môi hơi hé ra theo từng hơi thở dần mất sự ổn định."Tôi...biết...nhưng mà..."Jin vẫn không thể nói rõ xúc cảm mình đang mang và Namjoon cũng không cho cơ hội. Cậu khóa môi anh trong tích tắc, thực hiện nụ hôn sâu đến mức gây choáng váng cho người đang tập chấp nhận loại chuyện này.Tay của Jin không ngừng bấm vai của Namjoon hoặc cào nhẹ một cái khi chỉ đang diễn ra nụ hôn nồng đậm cũng làm bản thân cảm thấy nguy hiểm. Sau đêm nay, anh chính thức không còn đường quay đầu, phải không? Nhưng anh có thể làm gì khi mọi thứ đều tự nguyện và bản thân đang thật lòng muốn?
Nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ đóng không quá chặt của Jin. Anh nheo mắt thức dậy và phát hiện bản thân vẫn được nằm trong vòng tay cậu. Một đêm xuân cảm giác ngọt ngào nhưng nóng bỏng vẫn còn vương đâu đó trong chiếc bụng chộn rộn của anh.Jin nghiêng người để nép vào lòng Namjoon, sau đó hơi ngước lên rồi cho từng ngón tay chạm vào gương mặt của cậu. Hiếm khi anh nhìn gần đối phương như thế này nên chậm rãi chạm nhẹ lên mũi và môi và gõ gõ."Anh đang nghịch cái gì a?"Giọng Namjoon ngái ngủ nhưng vẫn chứa sự sủng nịnh ngọt ngào, tay tiện thể siết chặt lấy eo anh."Có nghịch gì đâu a."Jin áp cực sát vào lòng Namjoon, cơ thể trần trụi của họ như sắp hòa quyện với nhau. Đến cùng, định nghĩa trong tình yêu của anh có lẽ là bình dị như thế này. Đơn giản là thích, sau đó nhớ nhung, biết đau buồn vì một người và cam tâm trao những điều tinh túy nhất cho đối phương, cùng nhau trải qua một đời.Namjoon giữ lấy tay anh rồi hôn hít từng cái nhẹ nhàng."Tôi không muốn thức dậy chút nào, thích mãi ôm anh thế này cơ.""Phải dậy, lỡ khách đến bất chợt thì sao? Đi tắm thôi, sau đó tôi nấu bữa sáng cho em."
Jin gần như chỉ thân với một mình bà Lyris và bà sống đủ lâu để hiểu và nhìn thấu những chuyện trên đời này. Do đó anh không ngần ngại tìm đến bà để nói về tình huống của mình. Hiện tại có ai khuyên anh quay đầu, anh cũng sẽ không, nhưng một người đạo Chúa và một người vô thần sống chung nhà không phải chuyện dễ dàng, nên anh cần một số lời khuyên hữu ích."Con từng nghe nói đạo Chúa không thể sống chung nhà với người vô thần hoặc ngoại đạo, do đó con cũng lo lắng lắm.""Ta hiểu Jin, nhưng cái con đang lo lắng là từ việc nghe nói hình thành, đáng để con bận lòng sao?"Anh cắn cắn môi. "Chúa ở trên cao luôn che chở chúng ta, vậy tại sao Chúa không thể chấp nhận một người không tôn thờ bất kỳ một ai sống với tín đồ của ngài.""Con không biết nữa..."Jin đã chọn sàng lọc những gì đã đọc cũng như đã học thì việc bỏ qua điều truyền miệng có khó đến mức phải đâu đầu đắn đo?"Ngốc à, con đã đi đến bước này, con còn trăn trở cái gì?""Hmm..con chỉ lo Namjoon sẽ bị ảnh hưởng."Anh thở dài và giúp bà cho nhân vào chỗ bánh."Không sao đâu, vốn sẽ có những tín hiệu cho thấy sự bất ổn đang đến nếu thật sự tồn tại chuyện cấm kỵ. Do đó con lo lắng thì để ý một số thứ nhỏ nhặt trước xem sao. Quan sát cho kỹ trước tiên để kịp nhận ra sự bất thường, không phải đơn giản vậy thôi sao?""Con biết rồi."Bà vừa nhào chỗ bột mới, vừa nói thêm:"Còn chuyện hai đứa khác nhau về mặt ăn uống cũng dễ lắm. Như con không tiện ra chợ mua mấy thực phẩm mặn thì cứ để cậu ấy mua, nếu cá thì nhờ người khác làm sẵn, xong về con nấu là được, con ước chừng gia vị, không cần nếm đâu.""Nhưng làm sao để biết nó vừa miệng?""Con có thể kêu cậu ấy nêm nếm lại mà, hoặc bữa đầu tiên con để cậu ấy nêm, sau đó dựa theo quy chuẩn đó rồi ước lượng là được."Jin gật đầu liên tục."Con sẽ áp dụng ạ.""Có nhiều người ăn mặn nhưng khi nấu ăn cũng không tự nêm nếm đâu, con đừng áp lực.""Vâng ạ."Hai khó khăn trước mắt khi sống với Namjoon coi như giải quyết xong, Jin thấy nhẹ nhõm hơn hẳn."Đó giờ con đều ở một mình, giờ sống chung một ai đó, dù là người con yêu thì cũng không thể quen ngay đâu, cái con cần là kiên nhẫn.""Con hiểu, con sẽ cố gắng."Bà ngừng nhào bột, chuyển sang nắm lấy bàn tay của Jin, bày ra bộ dạng căn dặn nghiêm trọng."Cố gắng không có nghĩa khiến bản thân mệt mỏi, con hiểu không Jin?""Dạ.""Chúng ta có thể sống tốt dù một mình, con cũng thấy cuộc sống bấy lâu của ta đúng chứ? Do đó con kiên nhẫn và bỏ qua một chút lỗi lầm nhỏ của họ, không đồng nghĩa với việc con chịu đựng.""Con sẽ ghi nhớ ạ."Bà vỗ vỗ tay anh, tiếp tục nói:"Sống chung lâu ngày mới biết người mình thương có những cái xấu nhỏ nhặt hoặc lớn lao cỡ nào mà trước đây họ chưa từng bộc lộ. Cái nào cho qua được thì cho qua, cho qua không được thì nhắc nhở."Anh lần nữa gật đầu."Yêu nhau chính là tự mình thay đổi để trở thành phiên bản tốt hơn, giúp hôn nhân càng kéo dài bền lâu chứ không đổi thay vì ai cả. Do đó nếu họ không sửa, không muốn cùng con vun vén hạnh phúc đình, ta nghĩ con đủ thông minh để biết quyết định nào nên hạ xuống."Jin biết, Jin cũng chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tối đó, Namjoon bắt đầu di chuyển đồ đạc của mình sang nhà Jin, anh không khỏi ngơ ngác nhìn nhưng không nêu ý kiến. Cậu đã quyết định, hiển nhiên không có chuyện thay đổi, anh hoang mang vì chẳng ngờ cậu tiến hành mọi thứ nhanh đến thế."Còn căn nhà đó, em định thế nào?""Có lẽ sẽ cho thuê anh à, vì nhờ nó, tôi mới quen được anh, nên tôi không muốn bán sau khi nghĩ kỹ. Không ai thuê thì để đó, cho đứa con chúng ta nhận nuôi sau này, cũng tốt.""Tùy em vậy."Rồi đây trong trấn sẽ bàn tán điều gì về cả hai? Anh còn được coi trọng như trước đây? Tất cả thật sự còn ý nghĩa vào giây phút này sao? Anh giúp người dân tránh né được tương lai độc hại quá nhiều, hiện tại đến lúc phải sống cho chính mình rồi. Nếu họ không còn tin tưởng cũng như lựa chọn đến đây thì đó là việc của họ."Tôi đã gặp lại ba mẹ của mình ngày hôm nay."Anh hơi ngưng động khi giúp Namjoon sắp xếp chỗ sách."Rồi sau đó?""Họ đã công nhận thành tựu của tôi."Ngữ khí của Namjoon chứa vui mừng nhưng cũng chứa một vài chua xót. Có lẽ cậu buồn khi đến tận hôm nay, người thân mới chấp nhận ủng hộ và cho rằng cậu làm đúng."Vậy thì tốt rồi...."Cậu ôm nhẹ lấy anh, mặt gác lên vai và thủ thỉ:"Tốt nhất đối với tôi là có thể cạnh bên anh.""Dẻo miệng.""Tôi đang nghĩ đến việc cho anh một hôn lễ đàng hoàng, Jin, anh thấy sao? Tôi không muốn anh sống với tôi mà không có danh phận.""Tôi đương nhiên là hạnh phúc khi em nghĩ cho tôi rồi."Nhưng nếu cả hai tổ chức hôn lễ tại nơi này chỉ gây thêm xáo động, Namjoon biết anh không muốn điều đó nên tìm một địa điểm khác, ở đó cả hai thực hành nghi thức kết hôn. Họ sẽ mãi mãi hạnh phúc trong sự bình yên như thế.
----
The End - 2024.05.02 - 02:04pm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me