Ca Tren Troi
Sau kì nghỉ Tết Dương Lịch, lịch học của chúng tôi ngày càng dày đặc hơn. Mỗi ngày đến lớp, tôi đều cảm nhận được không khí căng thẳng trong cuộc chạy đua khốc liệt đến các trường đại học danh tiếng. Có đứa lao đầu vào ôn thi đánh giá năng lực và đánh giá tư duy, có đứa đã luyện đủ mọi dạng đề cho kì thi trung học phổ thông quốc gia, còn có vài đứa đã thảnh thơi ngồi chơi vì sở hữu chứng chỉ IELTS và chiếc học bạ trong mơ. Tôi không có điều kiện tham gia nhiều kì thi đến vậy, chỉ tập trung ôn thi THPTQG. Biết bản thân không giỏi các môn tự nhiên, tôi chọn thi khối D, với thế mạnh là môn Ngữ Văn và Tiếng Anh. Chỉ cần dành nhiều thời gian hơn cho môn Toán, tôi tin là mình sẽ có một số điểm khá ổn cho kì thi sắp tới.Đình Phong đã học xong chương trình lớp 12 từ lâu. Thời gian ngồi học trên lớp, cứ rảnh tay một chút là nó lại lấy đề các môn tự nhiên ra để giải. Thành thật mà nói thì tốc độ giải đề của nó rất nhanh, có những câu tôi chưa kịp đọc đề mà Phong đã khoanh được đáp án, thậm chí là còn chẳng thèm nháp một chữ nào mà vẫn có thể nhanh chóng làm được.Tôi gãi đầu, cảm thấy tự hổ thẹn trong lòng nhưng cũng đành gạt bỏ sĩ diện sang một bên để hỏi:"Khoan, câu này sao cậu chốt được đáp án nhanh thế?"Phong dừng bút, trả lời tôi:"Chỉ cần tư duy trong đầu bằng đồ thị là được.""Tư duy kiểu gì?""Cũng chẳng phải cái gì quá cao siêu đâu. Cậu làm nhiều thì sẽ quen thôi, không cần phải vẽ đồ thị ra vẫn làm được bình thường."Tôi gật gù, cư xử giống như là mình đã thật sự hiểu ra. Nhưng với đầu của một đứa không giỏi tự nhiên thì việc tư duy kiểu này là vô cùng khó khăn. Có lẽ việc ít khi giải bài tập và không ôn lại bài mỗi khi học xong chính là một trong những nguyên nhân khiến tôi "dốt" Toán và không thể tư duy nhanh giống như Phong được."Thời gian tới, nếu như cậu muốn thì chúng ta có thể ra quán cà phê học bài cùng nhau."Tôi không giấu được sự vui mừng, hỏi lại:"Thật á?"Phong mỉm cười, nhắc lại câu nói chưa có gì chắc chắn của tôi hôm trước:"Ừ, cậu nói muốn tiếp tục học ở Hà Nội mà. Chuyện này đơn giản, tôi giúp cậu được..." Phong xoa nhẹ lên mái tóc tôi, nói tiếp: "Cậu muốn đỗ ngành gì, trường nào, tôi đều có thể giúp.""Tớ muốn đỗ IT1 của HUST." Tôi biết năng lực của mình có hạn, không thể nào đỗ vào được, nhưng vẫn cố tình nói ra để thử lòng Phong.Phong nhíu mày, ngờ vực hỏi:"Cậu muốn học IT1 của HUST thật à?""Ừ. Cậu giúp tớ đỗ được không?""Không giúp được, nhưng đổi lại tôi có thể thay cậu đỗ. Có bạn trai học Bách Khoa cũng không tệ, nhỉ?"Đình Phong là người rất tự tin về khả năng của bản thân. Tôi cũng rất thích cái vẻ tự tin, đặc biệt là ở trong tình huống này."Cậu mười điểm. À không, phải là một trăm điểm mới đúng!!!"Đôi mắt và cả khoé môi của Phong đều cong lên, nụ cười của chàng thiếu niên với chiếc áo đồng phục trắng khiến người may mắn được chiêm ngưỡng là tôi đây không khỏi cảm thấy rung động."Vẫn còn hơi thấp điểm đấy."Được ngồi cùng bàn với Phong có lẽ là điều may mắn nhất của tôi khi chuyển đến trường A học. Bởi vì Phong là người giỏi đều tất cả các môn, chỉ trừ môn Ngữ Văn. Vì thế, việc được ngồi cạnh người ưu tú như Phong giúp tôi học hỏi được rất nhiều điều.Trong mỗi giờ học, Phong rất ít khi bắt chuyện với tôi. Chỉ khi có chuyện thật sự cần nói, nó mới chủ động lên tiếng trước, nếu không thì sẽ tập trung học bài mà không nói năng gì. Không giống Phong, việc việc tập trung nghe giảng đối với tôi là điều khá khó khăn. Vậy nên thỉnh thoảng tôi sẽ bày trò hoặc tìm chủ đề nào đó để được nói chuyện với đứa bạn cùng bàn ít nói của mình. Tuy là đang chăm chú học bài, nhưng những khi bị tôi làm phiền, nó chưa từng trách mắng hay tỏ ra khó chịu, ngược lại còn hưởng ứng mấy trò đùa trẻ con chẳng giống ai của tôi.Ngồi yên lặng chẳng được bao lâu, tôi lại ngứa ngáy tay chân, dùng cây bút trên tay chọt vào vai Phong, miệng thì thầm:"Sao hồi đó cậu không học chuyên?"Trường mà chúng tôi đang theo học không phải là không tốt, nhưng tôi nghĩ người như Phong vẫn nên học ở một môi trường tốt hơn, nên thỉnh thoảng tôi vẫn thường đặt ra câu hỏi này ở trong đầu.Phong không nghĩ ngợi gì nhiều, thản nhiên đáp:"Môn nào cũng giỏi nên không biết học chuyên gì.""...""Tớ tưởng là vì cậu là cháu trai của cô hiệu trưởng nên mới chọn trường này chứ? "Cuối cùng, Phong cũng chịu thành thật trả lời tôi:"Thật ra thì trước đây bố tôi muốn tôi học chuyên, nhưng tôi không muốn làm theo lời bố nên mới chọn trường này."Tôi gật đầu, lờ mờ đoán ra được tại sao Phong lại làm trái ý bố mình. Tôi không phải là người trong cuộc nên cũng không muốn đánh giá việc làm nông nổi của Phong, chỉ mỉm cười nói:"Cậu còn ghét bố mình không?""Còn.""Tớ hiểu việc tha thứ cho bố là việc rất khó với cậu. Nhưng nếu được thì trong tương lai cậu cứ thử một lần xem sao, không ghét cũng không yêu, như thế sẽ nhẹ lòng...""Chiêu Anh!"Nghe thấy tên mình được gọi lên bởi cô giáo, tôi giật mình ngước mắt lên, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cô đã nói tiếp:"Cô vừa nghe thấy tiếng em nói chuyện riêng trong lớp."Cô Hiên, giáo viên dạy môn Lịch Sử là một trong những người nổi tiếng với tính tình nghiêm khắc. Vì vậy nên khi biết lỗi thuộc về mình, tôi không dám giải thích nửa câu, bởi tôi biết dù mình có giải thích thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không tha thứ và vẫn ghi tên người vi phạm vào sổ đầu bài."Hôm nay lớp chúng ta không đạt giờ A nhé.""Em xin lỗi cô ạ, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm."Thấy vẻ mặt không vui vì vừa gây ảnh hưởng đến lớp của cô gái bên cạnh, Phong vỗ nhẹ vào vai tôi, dịu dàng an ủi. Vài giây sau, nó bỗng nhiên đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của cả lớp."Em cũng muốn nói xin lỗi ạ. Vì em là người bắt chuyện với Chiêu Anh trước nên cô hãy ghi tên em cạnh tên của cậu ấy nhé."Không nghĩ rằng Phong sẽ hành động như thế, tôi ngước mắt lên nhìn nó đến ngây người. Dù là ở trong hoàn cảnh như thế nào, Phong vẫn sẽ toả sáng theo cách của riêng mình. Nó hiên ngang đứng dậy, không thẹn với lòng, trực tiếp nhận hết mọi lỗi lầm về mình để không khiến tôi bị mất mặt. Cô Hiên dừng bút, gấp quyển sổ đầu bài lại, ngẩng đầu lên nhìn Phong. Cô đã không còn khó chịu như ban nãy, ngược lại còn rất nhẹ nhàng hỏi:"Hai em nói chuyện gì ở trong giờ của cô thế?""Bọn em nói chuyện tương lai ạ." Câu trả lời của Phong ngắn gọn nhưng không quá rõ ràng, khiến người nghe dễ dàng suy nghĩ theo hướng khác. Thế Thành quyết không bỏ lỡ cơ hội đổ thêm dầu vào lửa:"Chắc là hai đứa nó đang tính mấy năm nữa sinh con thì đẹp cô ạ."Câu nói này của Thành khiến người nghiêm túc như cô Hiên cũng phải bật cười. Còn tôi thì không cười nổi, thẹn đến mức đỏ mặt, vội tặng cho Thành cái nhìn đầy "thân thương". Tôi vội giải thích: "Không phải như thế đâu ạ! Bọn em không lo tương lai xa đến thế đâu." Thành tiếp lời: "Nếu không phải thì chắc là đang tính ngày đi đăng ký kết hôn à?""Chắc cũng phải tính rồi nhỉ?" Phong yên lặng không nói gì một lúc lâu, nhưng đến khi mở miệng lại khiến tôi bất ngờ đến mức ngã ngửa."Khá lắm!" Tài ngồi ngay sau lưng tôi, nghe thấy câu nói của Phong thì liền đứng bật dậy vỗ vai thằng bạn chí cốt của mình.Tôi hơi hoang mang "nhẹ", cứ như bản thân vừa bị sập vào cái bẫy được giăng sẵn lúc nào không hay vậy!"Thôi được rồi, hai đứa yêu đương mặn nồng như thế cũng tốt, nhưng mà nhớ là phải tập trung cho việc học. Nhớ chưa?"Cô Hiên vẫn giữ nụ cười trên môi, không nhịn được mà trêu chọc chúng tôi:"Lần sau còn dám tái phạm thì cô sẽ nhắc cô chủ nhiệm của hai đứa tách cặp gà bông này ra đấy.""Vâng, bọn em sẽ không tái phạm nữa." "Em ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục học."Trong suốt buổi học, hai chúng tôi không còn nói bất kỳ điều gì với nhau nữa. Thỉnh thoảng, tôi sẽ bối rối liếc nhìn Phong, nghĩ xem rốt cuộc những lời ngọt ngào mà nó thường nói đó là thật hay là diễn. Tôi phải thừa nhận rằng, việc yêu đương giả này không chỉ lừa được tất cả mọi người xung quanh, mà đôi lúc còn lừa được luôn cả bản thân tôi.Tôi không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, càng nghĩ lại càng rối rắm, càng nghĩ lại càng không thể làm rõ được. Và nếu còn nghĩ nữa, có lẽ tôi sẽ ôm những mơ mộng không đáng có nào đó để rồi đổi lấy thất vọng...Giờ ra chơi, lúc tôi đang tranh thủ ngủ một chút, có ai đó bỗng xuất hiện rồi lay nhẹ người tôi, thức tôi khỏi cơn mơ còn chưa kịp bắt đầu.Tôi cau mày, ngẩng đầu lên: "Ai đấy?"Thế Thành xuất hiện trước mắt tôi với vẻ mặt nghiêm túc, khiến tôi suýt nữa còn tưởng rằng mình vừa nhận nhầm người."Thành?""Ừ.""Cậu tìm tớ có việc gì?"Thành gãi đầu, ngại ngùng hỏi tôi:"Dạo này Như có nhắc về tớ với cậu không?""Có thì sao? Không thì sao? Tớ không thể kể cho cậu được đâu. Cậu tìm sai người rồi."Thế Thành quyết không bỏ cuộc, dùng lời lẽ nịnh nọt để thuyết phục:"Chiêu Anh xinh đẹp tuyệt trần ơi, cậu chỉ cần nói cho tớ biết Như đã nghĩ tốt hay xấu về tớ thôi, có được không? Tớ đã đứng chờ Như suốt mấy tiếng đồng hồ với cái chân chưa lành hẳn đấy."Tôi hơi phân vân, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Thành chớp lấy thời cơ, tiếp tục thuyết phục."Chắc là cậu cũng đã thấy được sự chân thành của tớ rồi chứ?""Đúng là Như đã có thiện cảm với cậu hơn, nhưng mà cậu phải cố gắng hơn nữa. Con bé tổn thương nhiều rồi, không dễ dàng trao lòng tin cho ai đâu đấy."Đôi mắt Thành bỗng sáng rực lên."Thật à?""Đừng có mừng vội. Đừng nói là Tài, đến tớ cũng không chấp nhận việc Như yêu đương với cậu đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me