Ca Tren Troi
Sau chuyến đi du lịch đáng nhớ, tôi trở về quê thăm bà ngoại. Xe dừng ở đầu làng, tôi kéo vali bước xuống, hít một hơi thật sâu. Không khí nơi này vẫn trong lành, mang theo mùi của đồng ruộng, của cỏ cây và cả những tia nắng hạ.Bà ngoại đứng đợi trước cổng, dáng người gầy nhưng ánh mắt vẫn hiền từ. Tôi bước đến thật nhanh, sau đó ôm chầm lấy bà.“Bà có khỏe không?”Bà xoa lưng tôi, cười hiền: “Khỏe! Nhưng Bơ phải về thăm bà thường xuyên hơn. Bà đã già..."Tôi vội vàng ngắt lời vì sợ rằng bà sẽ nói ra những điều tôi không muốn nghe: "Bà đợi cháu thêm hai năm nữa thôi. Sau khi tốt nghiệp, cháu sẽ về quê sống cùng bà."Bà nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút xúc động nhưng vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Chỉ cần cháu sống tốt, ở đâu cũng được. Nhưng nếu về đây, bà sẽ vui lắm."Tôi mỉm cười rồi theo bà vào nhà. Mọi thứ vẫn như cũ, từ cái bàn gỗ cũ kỹ đến những chậu hoa nhỏ ngoài hiên. Còn tôi thì đã lớn, đã đi qua nhiều chuyện và trưởng thành lên rất nhiều.Bữa tối, bà nấu mấy món đơn giản nhưng ấm cúng. Tôi vừa ăn vừa kể cho bà nghe về chuyến đi vừa rồi, về những ngày lang thang bên bờ biển, về những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng.Bà chỉ cười, nói: "Cuộc sống là vậy đó. Đi nhiều, thấy nhiều, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải tìm về nơi bình yên nhất."Tối đến, tôi ra hiên ngồi hóng gió. Bầu trời quê không có ánh đèn rực rỡ như thành phố, chỉ có trăng sáng vằng vặc và những vì sao lấp lánh.Bà ngồi xuống bên tôi, khẽ hỏi: “Dạo này cháu thế nào?”Tôi lặng đi một lúc, rồi đáp: “Cũng ổn bà ạ. Chỉ là đôi khi thấy mọi thứ trôi qua nhanh quá.”Bà chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về điều gì đó. Một lúc sau, bà bỗng cười nhẹ: “Hồi trẻ, bà cũng hay nghĩ vậy. Cứ chớp mắt một cái là đã qua mấy chục năm rồi.”Tôi nghiêng đầu nhìn bà, chợt nhận ra mái tóc bà đã bạc phơ từ lâu, gương mặt hiền hậu ấy cũng đã có thêm vài nếp nhăn mà trước đây tôi chưa từng để ý.“Có bao giờ bà tiếc nuối điều gì không?” "Tiếc thì cũng có, nhưng rồi cũng học cách buông bỏ. Quan trọng là mình sống sao để sau này không phải hối hận."Lời bà nhẹ nhàng, nhưng lại chạm vào tận sâu trong lòng tôi.Tôi từng tự hỏi, có điều gì trong quá khứ khiến tôi hối hận hay không?Giá như năm đó, tôi không phải là một cô bé bướng bỉnh thì có lẽ bố mẹ vẫn đang sống hạnh phúc trên thế giới này.Giá như năm đó, sau khi hoàn thành kì thi tốt nghiệp, tôi trở về nhà sớm hơn thì có lẽ bây giờ Sóc đã được đặt chân đến những nơi mà nó mong muốn.Giá như năm đó trong cơn yếu lòng, tôi ngăn cản Đình Phong đến tìm mình thì có lẽ anh sẽ không gặp phải tai nạn.Giá như? Đời này làm gì có từ giá như tồn tại.Và có lẽ, quyết định buông tay anh chính là điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho anh.Nên dù cho trái tim có bị nỗi nhớ gặm nhấm mỗi giây, tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép bản thân hối hận.Bà bỗng nhìn tôi, đôi mắt ánh lên một nỗi niềm khó nói thành lời: "Đình Phong, thằng bé..."Nói đến đây, bà bỗng ngừng lại, rồi lắc đầu cười: "Không có gì, chỉ là dạo này bà không thấy hai đứa thân trước nữa thì phải."Tôi hơi sững lại, không nghĩ bà sẽ nhắc đến cái tên ấy. Một thoáng chần chừ, tôi chỉ cười nhẹ: "Vâng, đã lâu rồi cháu không liên lạc với Phong nữa."Ánh mắt bà nhìn tôi vừa như tiếc nuối, vừa như hiểu rõ điều gì đó: "Ừ, thỉnh thoảng cháu cũng nên hỏi thăm thằng bé vài câu. Một lời hỏi han quan trọng hơn cháu nghĩ rất nhiều."Tôi cười trừ, chẳng biết phải giải thích với bà về mối quan hệ giữa chúng tôi hiện tại như thế nào. Sau đó, bà cũng không gặng hỏi thêm gì về Đình Phong nữa, chỉ âm thầm giữ cho tôi một không gian yên tĩnh để thư giãn.Và đôi khi chỉ cần những khoảnh khắc bình yên thế này, cũng đủ để khiến tôi hạnh phúc.Hai năm nữa trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, sức khỏe của bà ngày một yếu dần. Tôi có thể thấy rõ điều đó qua dáng đi chậm chạp hơn, đôi bàn tay gầy guộc hơn và những cơn ho ngày một nhiều hơn vào mỗi đêm. Trong lòng tôi ngầm hiểu rằng, có lẽ thời gian bên cạnh bà sẽ không còn dài nữa.Vì vậy, tôi quyết định dành toàn bộ kỳ nghỉ hè của mình để ở bên bà.Những ngày ở quê, tôi gác lại mọi lo toan của cuộc sống nơi thành phố, chỉ tập trung vào những phút giây bình yên cùng bà. Buổi sáng, tôi dậy sớm hơn thường lệ, pha một ấm trà nóng rồi mang ra hiên, nơi bà vẫn thường ngồi ngắm vườn. Dưới tán cây bưởi già, bà chậm rãi nhấp một ngụm trà, đôi mắt xa xăm nhìn về phía cánh đồng xa.“Bơ à, con có thấy cánh đồng kia không? Ngày xưa, mẹ con cũng từng thích ra đó chơi lắm.”Tôi gật đầu, lặng lẽ ngắm nhìn đôi mắt bà ánh lên vẻ hoài niệm. Bà vẫn luôn như thế, hay kể về những kỷ niệm cũ, về mẹ tôi khi còn nhỏ, về những ngày tháng mà tôi chưa từng được chứng kiến.Trưa đến, tôi phụ bà nấu ăn, dù biết rằng mình vụng về hơn bà rất nhiều. Bà cười hiền, thỉnh thoảng lại nhắc tôi cách nêm nếm sao cho vừa, cách kho cá sao cho thơm. Những món ăn của bà luôn có một hương vị rất đặc biệt, vừa đậm đà vừa ấm áp, như chứa đựng cả tình thương của bà trong đó.Buổi chiều, tôi dìu bà đi dạo một vòng quanh vườn. Bà không còn đi nhanh được nữa, từng bước chân đều phải thật chậm rãi. Tôi nắm lấy bàn tay bà, cảm nhận sự gầy guộc, lạnh buốt đến xót xa.“Bà này, con thấy bà vẫn khỏe lắm mà.” Tôi cố gắng nói bằng giọng vui vẻ, như thể muốn tự trấn an bản thân.Bà cười nhẹ, ánh mắt hiền từ: “Con bé ngốc, ai rồi cũng sẽ già, cũng sẽ yếu dần. Quan trọng là mình đã sống một cuộc đời trọn vẹn hay chưa.”Tôi im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Chỉ có gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc bạc phơ của bà, cuốn theo những lời nói dịu dàng ấy vào không gian yên bình của buổi chiều quê.Tối đến, tôi trải chiếu nằm cạnh bà, lắng nghe nhịp thở đều đều của bà trong màn đêm tĩnh lặng. Tôi muốn lưu giữ tất cả những khoảnh khắc này, từng cái nắm tay, từng nụ cười, từng câu chuyện mà bà kể.Những tối hè oi ả ấy, tôi thường hay quạt cho bà ngủ, lắng nghe tiếng thở đều đều, thi thoảng lại khe khẽ gọi: "Bà ơi, bà ngủ chưa?"Bà mỉm cười, đôi mắt lim dim nhưng vẫn trả lời: "Bà chưa ngủ đâu, bà còn muốn nói chuyện cùng Bơ."Những ngày tiếp theo, sức khoẻ bà càng yếu hơn. Bà ăn ít hơn, ngủ nhiều hơn, giọng nói cũng nhỏ lại. Tôi hối hả đưa bà đến bệnh viện, nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu bảo: “Cụ đã già rồi, cơ thể dần kiệt sức thôi. Cháu hãy ở bên cụ nhiều nhất có thể.”Tôi cắn chặt môi, cố giấu đi nỗi hoảng hốt trong lòng.Bởi tôi biết, một ngày nào đó, dù muốn hay không, tôi cũng sẽ phải học cách đối diện với sự chia xa…Một buổi sáng đầu thu, trời se lạnh hơn mọi ngày. Tôi dậy sớm, như thói quen mỗi sáng định đi pha trà cho bà, nhưng bà vẫn chưa ra khỏi phòng. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.Bà nằm trên giường, dáng vẻ bình yên như đang ngủ, nhưng hơi thở đã không còn nữa.Tôi chết lặng. Mọi thứ trước mắt như nhòe đi, bàn tay tôi run rẩy chạm vào bàn tay bà. Bàn tay gầy guộc ấy từng bế tôi từ khi còn thơ bé, nay lại chẳng còn chút hơi ấm nào sót lại."Bà ơi..." Tôi gọi khẽ, giọng nghẹn lại nơi cổ họng.Nhưng bà không trả lời nữa.Ngoài kia, mặt trời vẫn mọc, chim vẫn hót, nhưng với tôi, thế giới này đã mất đi một điều quý giá nhất.Sau tang lễ, tôi dọn dẹp lại căn phòng của bà. Từng món đồ đều gắn liền với ký ức. Tôi mở tủ quần áo, định sắp xếp lại thì chợt thấy một phong thư cũ được đặt ngay ngắn trên chiếc khăn tay bà hay dùng.Tim khẽ run lên, tôi chậm rãi mở thư."Gửi Bơ của bà.Khi cháu đọc những dòng này, có lẽ bà không còn bên cạnh cháu nữa. Bà biết cháu sẽ buồn, nhưng đừng khóc nhiều quá, nhé? Vì bà đã có một cuộc đời trọn vẹn rồi.Bà nhớ hồi bé Bơ hay trèo lên lưng bà đòi cõng, lúc nào cũng bảo bà phải sống thật lâu để thấy cháu lớn. Giờ cháu đã trưởng thành, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi. Bà tự hào về cháu lắm.Bà biết có những lúc cháu cảm thấy chênh vênh, tự trách mình vì những điều đã qua. Nhưng Bơ à, cháu chưa bao giờ là một đứa trẻ xui xẻo cả. Cháu là món quà mà ông trời đã ban cho bà và cả bố mẹ cháu, là niềm vui, là hy vọng suốt những năm tháng cuối đời của bà. Vì vậy, đừng để quá khứ níu chân cháu mãi. Hãy sống vì hiện tại, vì tương lai, vì hạnh phúc của chính mình.Nếu một ngày nào đó cháu cảm thấy cô đơn, hãy ngước lên bầu trời. Bà lúc nào cũng ở đó, dõi theo cháu.Yêu cháu.Bà ngoại."Dù tôi chưa từng nói ra những nỗi khổ tâm và dằn vặt trong lòng mình, nhưng bà ngoại vẫn có thể thấu hiểu tất cả. Có lẽ, tôi cần thêm thời gian để có thể sống đúng với mong muốn của bà: không đau lòng, không dằn vặt, không để quá khứ nhấn chìm mình. Nhưng ít nhất, tôi sẽ cố gắng.Tôi đứng dậy, bước ra hiên nhà, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm."Bà ơi, bà thấy Bơ rồi đúng không?"Không ai đáp lại, chỉ có tiếng chim hót vang vọng giữa không gian yên bình. Nhưng tôi vẫn còn nhận được điều gì đó ấm áp dâng lên trong lòng. Có lẽ là vì bà đã đáp lại tiếng gọi của tôi theo cách riêng của mình.Vài ngày trước khi trở lại Hà Nội nhập học, tôi đổ bệnh. Bà và Sóc đã đi xa, căn nhà trống trải chẳng có một ai ở cạnh quan tâm và chăm sóc khiến tôi nhớ lại những ngày tháng khi còn ở Hà Nội, khi tôi chưa hẹn hò với Phong, tôi đã luôn phải một thân một mình chống chọi với mọi thứ.Tôi nằm co ro trên giường, cơn sốt khiến đầu óc quay cuồng. Tôi nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ để quên đi cơn mệt mỏi. Nhưng trong cơn mơ chập chờn, hình ảnh những ngày xưa cũ lại ùa về, rõ ràng đến mức khiến tôi ngỡ như có thể chạm vào.Tôi nhìn thấy mình khi còn là đứa trẻ năm tuổi, vô tư nằm trong vòng tay của bố mẹ, lắng nghe những câu chuyện cổ tích đầy thơ mộng. Giọng bố trầm ấm, giọng mẹ dịu dàng, từng lời kể như vẽ lên cả một thế giới nhiệm màu. Tôi nhìn thấy mình háo hức đón chào Sóc ra đời, chạy tung tăng khắp nơi khoe rằng mình đã có em trai.Rồi hình ảnh chợt nhòe đi. Tôi thấy Sóc, thằng bé nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như ánh nắng. Nó chạy về phía tôi, giơ tay lên như muốn ôm lấy chị. Tôi cũng vươn tay về phía Sóc, muốn ôm lấy nó, nhưng mọi thứ đột nhiên vỡ vụn.Và rồi tôi lạc lối giữa một khoảng không tối tăm chẳng thấy đường ra.Đột nhiên, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ đâu đó. Một bàn tay chạm nhẹ vào trán tôi, dịu dàng và quen thuộc. Tôi muốn mở mắt, nhưng mi mắt nặng trĩu như bị đè bởi cả ngàn nỗi buồn. Tôi chỉ có thể nằm yên, cảm nhận hơi ấm ấy len lỏi qua từng tế bào, xoa dịu đi những cơn đau trong lòng. Tôi muốn nhìn rõ gương mặt người đó, nhưng bóng tối xung quanh cứ kéo tôi xuống sâu hơn.Ai đó kéo chăn đắp lại cho tôi, rồi có một giọng nói khẽ vang lên trầm thấp, mang theo chút lo lắng:"Không sao, anh đây rồi."Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi tỉnh dậy trong cơn choáng váng, cổ họng khô rát. Căn phòng vẫn tối, chỉ có ánh đèn mờ hắt ra từ ngoài phòng khách. Chợt, tôi ngửi thấy một mùi hương thơm lừng của đồ ăn. Quay đầu sang bên cạnh, tôi thấy một bát cháo vẫn còn nghi ngút khói đặt ngay ngắn trên bàn. Bên cạnh là một cốc nước và viên thuốc hạ sốt.Tôi đảo mắt nhìn quanh. Không có ai cả.Tôi cố lục lại những ký ức rời rạc trong cơn mê man. Hình như, tôi đã cảm nhận được một bàn tay chạm nhẹ lên trán mình. Một giọng nói trầm ấm, rất khẽ, như sợ tôi sẽ tỉnh giấc.Nhưng tôi không thể nhớ được đó là ai.Tôi cầm lấy chiếc thìa, đầu ngón tay run nhẹ. Có lẽ ai đó thực sự đã đến bên tôi.Nhưng tại sao người ấy lại không ở lại?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me