TruyenFull.Me

Ca Tren Troi

Dù đang ở trên chuyến bay đi đến một đất nước khác, nhưng tôi vẫn chưa tin được mình đã rời xa Hà Nội và em.

Khi mẹ mất, là khi tôi mất đi gia đình của mình. Suốt nhiều năm liền, tôi đã sống. Nhưng tôi chưa từng tìm thấy niềm vui trong cuộc sống đó. Chỉ đến khi gặp lại Chiêu Anh, dù là vài tháng ngắn ngủi, tôi mới thực sự tìm thấy chính mình.

Tôi tựa đầu vào cửa sổ máy bay, nhìn xuống những ánh đèn lập lòe phía xa. Hà Nội đang dần lùi lại sau lưng, như một giấc mơ đẹp mà tôi chẳng còn cách nào níu giữ.

Tôi tự hỏi, lúc này em đang làm gì? Có nhớ đến tôi không? Hay cuộc sống của em vẫn trôi qua bình lặng, như thể tôi chưa từng tồn tại?

Tôi khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để ngăn nỗi nghẹn ngào đang dâng lên trong lồng ngực. Kể từ ngày mẹ mất, tôi đã học cách chấp nhận cô đơn. Nhưng chưa bao giờ, chưa một giây phút nào, tôi thấy mình lạc lõng như lúc này.

Tôi rời khỏi Hà Nội, rời khỏi em. Nhưng liệu có một ngày, tôi có thể rời khỏi những ký ức về em hay không? Hay cả quãng đời còn lại, tôi sẽ mãi mắc kẹt trong nỗi nhớ này?

Tôi cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Không phải là không có em thì tôi sẽ không sống được.

Mà là có em, cuộc sống này của tôi mới có ý nghĩa.

Đến Mỹ, tôi sống chung một căn nhà với bố, với người phụ nữ đã từng chen chân vào cuộc hôn nhân giữa bố mẹ mình. Căn nhà đó chưa từng là tổ ấm với tôi, mà chỉ là nơi trú ngụ tạm thời. Mỗi ngày trôi qua, đối với tôi chẳng khác nào ở trong ngục tù.

Thứ duy nhất níu giữ chân tôi ở lại đây, đó chính là kỷ vật mà mẹ để lại.

Ngón tay run rẩy mở nắp hộp, những dòng ký ức bất chợt ùa về, khiến khóe mắt cay xè.

Bên trong là một xấp thư đã úa màu theo năm tháng. Tôi cầm một lá thư lên, tim đập mạnh khi nhận ra nét chữ quen thuộc của mẹ ở bên ngoài bao đựng thư.

Tôi lặng lẽ mở từng lá thư trong hộp, cảm giác như đang chạm vào những hồi ức đã bị chôn giấu suốt bao năm qua.

"Kể từ ngày bệnh tình trở nặng, mẹ đã trăn trở rất nhiều điều trong lòng. Một ngày nào đó mẹ sẽ đi đến một thế giới khác, mẹ sẽ không còn được ở bên quan tâm và chăm sóc đứa con trai bé bỏng của mẹ nữa. Tháng năm sau này, không có mẹ ở bên dạy bảo, mẹ tự hỏi liệu con có thể trở thành một hiền lành, tự tế và có trách nhiệm hay không? Con à, mẹ sợ lắm! Mẹ không thể đồng nhưng những bức thư này sẽ thay mẹ cùng con đi tiếp chặng đường dài phía trước. Hi vọng con sẽ đọc và ghi nhớ nó ở những giai đoạn quan trọng của cuộc đời mình. Khi đó, con sẽ có thêm niềm tin và sức mạnh để bước tiếp, dù cho có phải đối mặt với bão giông."

Mỗi bức thư mẹ để lại là những lời mẹ muốn gửi gắm đến tôi ở những cột mốc quan trọng từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành. Thế nhưng, đến tận bây giờ tôi mới đọc được chúng.

"Gửi Đình Phong của mẹ năm mười hai tuổi,

Mười hai tuổi, cái tuổi chưa hẳn là trẻ con, mà cũng chưa thật sự lớn. Cái tuổi hay nghĩ ngợi, hay phản kháng, hay giận dỗi vì những điều tưởng như rất nhỏ. Mẹ hiểu, vì mẹ cũng từng đi qua những ngày như thế. Thế nên, mẹ không mong con lúc nào cũng ngoan ngoãn hay vâng lời răm rắp. Mẹ chỉ mong con biết lắng nghe lòng mình, biết phân biệt đúng sai, biết làm người tử tế. Vậy là đủ rồi.

Ở trường, mẹ mong con học tập thật chăm chỉ. Không phải để mẹ tự hào, mà để con tự hào về chính mình. Khi con chơi với bạn bè, hãy sống thật lòng, đừng so đo, đừng ích kỷ. Làm người tử tế không phải lúc nào cũng dễ, nhưng mẹ tin con làm được.

Và nếu một ngày con thấy buồn mà không biết chia sẻ với ai, hãy nhớ rằng mẹ luôn ở đây. Không phải bằng lời nói, mà bằng tình thương nằm lặng lẽ trong từng ký ức của con. Có thể con sẽ quên bữa cơm mẹ nấu, giọng nói của mẹ, hoặc vòng tay mẹ... nhưng mẹ hi vọng con sẽ không quên rằng từng giây phút mẹ sống trên đời, mẹ đều thương con bằng cả trái tim.

Yêu con rất nhiều."

Tôi mở lá thư thứ hai. Giấy đã hơi ố vàng, nhưng nét chữ quen thuộc vẫn dịu dàng như ngày nào.

"Gửi Đình Phong của mẹ năm mười tám tuổi,

Mẹ không biết con sẽ đọc lá thư này vào một ngày như thế nào. Giữa những ngày thi cử mệt mỏi, giữa lúc con đứng trước một ngã rẽ của cuộc đời, hay chỉ đơn giản là một buổi chiều con thấy nhớ mẹ.

Mẹ biết tuổi mười tám mang theo nhiều điều lần đầu: lần đầu đứng giữa những ngã rẽ, lần đầu biết sợ tương lai, và có lẽ là cả những rung động đầu đời. Mười tám tuổi, cái tuổi vừa đủ lớn để mơ ước, nhưng cũng vừa đủ mong manh để sợ sai. Con có thể hoang mang, có thể loay hoay mãi chưa biết mình muốn gì, cũng không sao cả. Không ai bắt con phải giỏi giang hay chắc chắn mọi thứ ngay từ bây giờ. Mẹ chỉ mong con đừng bỏ cuộc.

Và nếu một ngày nào đó, con bắt đầu thương một người con gái, mẹ chỉ muốn nhắn gửi con thế này: hãy đối xử với cô ấy bằng sự dịu dàng, bằng tôn trọng thật lòng. Một người con gái nếu đủ tin tưởng để ở bên con, thì con cũng hãy đủ tử tế để khiến cô ấy cảm thấy an toàn. Lắng nghe, thấu hiểu, và giữ cho tình cảm đó luôn trong sáng, đó là điều đẹp đẽ nhất con có thể làm.

Nếu mệt, nghỉ một chút. Nếu buồn, đừng giấu trong lòng. Mẹ không còn ở bên để hỏi con mỗi tối: "Hôm nay ổn không?", nhưng mẹ mong con vẫn học cách thành thật với cảm xúc của mình. Mạnh mẽ không phải là không khóc, mà là dám sống thật và vẫn bước tiếp sau những ngày yếu lòng."

Tôi đã khóc khi vừa đọc đến những dòng cuối cùng. Mẹ dặn tôi phải vững vàng, nhưng ngay khoảnh khắc này, tôi lại thấy mình quá nhỏ bé trước tất cả. Một chút kiên cường cũng không còn sót lại.

Mẹ ơi, con không ổn chút nào!

Con đã làm theo những điều mẹ căn dặn. Con đã nghiêm túc học hành, cố gắng từng chút một để bước vào ngôi trường con ao ước. Con đã học cách sống tử tế, không tranh giành thiệt hơn, và con cũng đã yêu một người bằng cả tấm lòng. Nhưng rồi, tất cả lại tuột khỏi tay con, nhanh đến mức con không thể níu giữ được gì.

Mọi thứ đổ vỡ, không phải vì con chưa đủ cố gắng... mà vì bố.

Chính ông đã kéo tất cả xuống vực. Giấc mơ của con, tình cảm con trân trọng, cả những gì con cố gắng bảo vệ đều bị đè nát bởi những quyết định mà con không thể thay đổi.

Những năm tháng con chịu đựng, gồng mình để bước tiếp, chẳng ai thấy. Con đã từng nghĩ chỉ cần nỗ lực, mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng hóa ra, có những điều trong đời không thể cứu vãn, dù con có cố gắng đến mức nào.

Mẹ từng dặn con phải học cách mạnh mẽ. Nhưng mẹ ơi, nếu mạnh mẽ nghĩa là phải tiếp tục bước đi như chưa từng đau đớn, thì có lẽ hôm nay con chưa làm được.

Con chỉ muốn được một lần yếu đuối, được ngã xuống mà không cần phải chống đỡ nữa...

Tôi ngồi bệt xuống sàn, bức thư của mẹ vẫn nằm trong tay, một vài chữ nhoè đi vì nước mắt. Tim tôi quặn lại, một nỗi trống rỗng dâng tràn.

Dù chỉ một lần thôi, tôi ước gì mình có mẹ bên cạnh.

Chỉ cần một lời vỗ về, một cái ôm của mẹ, có lẽ tôi sẽ không thấy mình cô đơn đến thế này.

Những ngày tháng sau đó, tôi liều mạng chạy về phía trước. Không phải vì tham vọng, cũng chẳng phải để chứng tỏ điều gì với ai, mà chỉ đơn giản là để có đủ bản lĩnh, đủ vững vàng để trở về bên Chiêu Anh. Tôi không muốn là một kẻ yếu đuối để mặc cho số phận của mình bị người khác sắp đặt. Trước khi có thể bảo vệ người mình yêu, tôi phải học cách bảo vệ chính mình trước đã.

Có những đêm về khuya, tôi mệt mỏi đến mức chỉ muốn gục xuống ngay trên bàn học, nhưng rồi lại nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của em, tôi lại gượng dậy.

Tôi luôn tự nhủ: "Chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi. Chỉ cần mạnh mẽ thêm một chút nữa thôi..."

Và cứ như thế, từng ngày trôi qua, tôi dần trưởng thành trong những nỗi cô đơn không thể gọi tên. Sau cánh cổng giảng đường là những giờ học căng thẳng, những bài luận dài đằng đẵng, những kỳ thi dồn dập đến nghẹt thở. Tôi không còn buông thả bản thân như khi vừa đặt chân đến đây. Tôi sống kỷ luật hơn, lên kế hoạch rõ ràng cho việc học tập; học cách quản lý thời gian, tiền bạc, học cách nói "không" với những cám dỗ bên ngoài. Tôi bắt đầu chăm chút hơn cho sức khỏe, ăn uống điều độ, rèn luyện thể chất, đọc sách, trau dồi thêm kỹ năng mềm, tham gia các buổi hội thảo nhỏ, và mở rộng dần các mối quan hệ xã hội.

Và rồi, cuộc sống của tôi không chỉ chứa đựng những nỗi buồn nữa, mà còn có cả niềm vui. Tôi quen biết thêm những người bạn tuyệt vời ở đại học, những con người xa lạ từ nhiều vùng đất khác nhau, mang theo những câu chuyện, những góc nhìn mới mẻ khiến tôi dần mở lòng hơn với thế giới.

Tôi học được cách cởi mở, bớt khép mình lại, biết mỉm cười nhiều hơn và cũng lắng nghe nhiều hơn. Những mối quan hệ ấy không ồn ào, không phô trương thật sự đã khiến quãng thời gian du học của tôi trở nên dễ thở hơn rất nhiều.

Tôi nhận ra, trưởng thành không chỉ là mạnh mẽ chịu đựng, mà còn là biết tận hưởng những phút giây bình dị bên người khác. Những người bạn ấy đã dạy tôi rằng, dù cuộc đời có khuyết thiếu bao nhiêu, thì khi ta biết mở lòng, hạnh phúc vẫn có thể tìm đến theo cách rất nhẹ nhàng.

Dĩ nhiên, có những đêm tôi vẫn thấy cô đơn đến nghẹn lòng. Có lúc tôi thấy nhớ em, nhớ một bữa cơm quê, một mái hiên nhà bình dị hơn bất cứ thứ hào nhoáng nào nơi xứ người. Nhưng chính trong những nỗi nhớ ấy, tôi hiểu hơn về giá trị của yêu thương, của gắn bó, của sự kiên nhẫn và bản lĩnh mà người ta cần để giữ một điều quý giá trong đời.

Tôi dần không còn là cậu thiếu niên chỉ biết yêu bằng cảm xúc nữa. Tôi bắt đầu hiểu rằng để yêu một ai đó trọn vẹn, không chỉ cần trái tim, mà còn cần một đôi vai đủ vững để che mưa chắn gió cho họ.

***

Mùa thu hai năm sau, tôi trở lại Việt Nam.

Không ai hay biết. Không có mục đích rõ ràng. Tôi chỉ muốn trở về, lặng lẽ thăm lại những điều quý giá mà mình đã bỏ lại sau lưng.

Tôi đến thăm bà ngoại Chiêu Anh vào một buổi chiều nắng nhạt. Con đường quê vẫn yên tĩnh như ngày nào. Căn nhà nhỏ ấy vẫn ấm cúng, giàn hoa giấy trước nhà vẫn đung đưa trước sân, phủ bóng râm dịu dàng xuống thềm gạch cũ.

Bà ngồi một mình bên hiên nhà, tay chậm rãi lần từng mũi kim đan. Dáng bà vẫn vậy, nhỏ bé, hiền hậu, đôi mắt đục mờ nhưng ánh nhìn vẫn hiền lành đến lạ.

Tôi không vào vội, cứ đứng từ xa nhìn bà thật lâu. Cảm giác như một phần ký ức cũng đang ngồi lặng lẽ bên hiên ấy, chờ tôi trở về.

Tôi nhớ bà ngoại, nhớ vòng tay ấm áp đã từng an ủi tôi năm ấy. Dù không máu mủ ruột thịt, nhưng tôi đã xem bà là gia đình của mình.

Tôi đi vào sân, tiếng bước chân khẽ vang lên trên nền gạch cũ. Bà ngẩng đầu nhìn, rồi nheo mắt một lúc như cố xác nhận. Và rồi, bà nở nụ cười, chậm rãi mà ấm áp.

"Trời đất ơi, Phong đó hả cháu?"

Tôi bước nhanh lại, cúi đầu chào:

"Dạ, cháu đây. Cháu về thăm bà ạ."

Bà bỏ cả que đan sang một bên, nắm lấy tay tôi thật chặt.

"Bà tưởng không còn dịp gặp lại cháu nữa chứ. Hai năm trôi qua rồi, phải không? Trông cháu trưởng thành lên nhiều quá."

Tôi bật cười. Giọng bà vẫn vậy, mềm mỏng, thân quen đến nao lòng.

Bà dẫn tôi vào nhà. Bộ bàn ghế cũ, bàn trà nhỏ năm đó vẫn ở đây. Tất cả đều khiến lòng tôi dâng lên một thứ cảm xúc ấm áp khó nói thành lời.

Bà rót trà cho tôi, tay vẫn run run nhưng vẫn cẩn thận từng động tác.

"Ngồi đây uống với bà chén trà đã. Bao nhiêu năm rồi cháu vẫn nhớ đến bà, bà vui lắm."

Tôi đón lấy chén trà, ánh mắt khẽ cụp xuống.

"Chỉ có về bên bà cháu mới thấy bình yên thôi."

Tuy đã lâu không gặp bà, nhưng tôi chẳng cảm thấy xa cách. Có lẽ vì sự ấm áp từ ánh mắt, giọng nói, hay đơn giản chỉ là cách bà đặt tay lên tay tôi đầy nhẹ nhàng và bao dung, như thể chưa từng có năm tháng nào trôi qua giữa chúng tôi. Bà luôn có cách khiến người đối diện thấy mình bé lại, được lắng nghe, được vỗ về.

Tôi kể cho bà nghe đôi điều về cuộc sống bên kia. Không cần giấu giếm, không cần tỏ ra mạnh mẽ. Bà không hỏi nhiều, chỉ ngồi lắng nghe bằng tất cả sự thấu hiểu của một người đã trải qua gần hết cuộc đời. Có lúc, tôi chỉ mới thở dài một cái, bà đã nhẹ nhàng gật đầu như thể đã hiểu hết.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại nơi bức ảnh cũ treo trên tường. Trong khung ảnh là Chiêu Anh thuở nhỏ. Ánh mắt trong veo, nụ cười hồn nhiên thuở ấy của em như giấu cả một khoảng trời tuổi thơ sau lớp kính mờ thời gian.

"Chiêu Anh hồi nhỏ đáng yêu quá, bà nhỉ?" Tôi khẽ nói, một nụ cười thoáng hiện trên môi rồi nhanh chóng tắt đi. "Cháu thấy nhớ Chiêu Anh quá, nhưng cháu không biết mình có nên đến tìm em hay không."

Bà đưa mắt nhìn theo, rồi xoay lại nhìn tôi, giọng bà vẫn nhẹ như một làn gió:

"Nhớ nhiều như vậy, sao cháu còn chần chừ?"

"Vì hiện tại cháu chưa đủ vững vàng, nhưng cháu muốn cho em ấy một tương lai."

Tôi nói, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bức ảnh cũ trên tường.

"Cháu không muốn quay lại chỉ để nói rằng cháu còn yêu em... Tình yêu thì dễ nói, nhưng cháu muốn chứng minh bằng những điều thực tế hơn."

Bà không nói gì ngay. Chỉ ngước nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ, rồi chậm rãi đặt tay lên vai tôi. Một lát sau, bà cười:

"Chiêu Anh chưa từng kể với bà về chuyện tình cảm của hai đứa, cũng không nói gì về lý do vì sao hai đứa rời xa nhau. Nhưng, không kể không có nghĩa là không có điều gì cả. Bà nhìn con bé lớn lên, bà hiểu."

Bà dừng lại một chút, ánh mắt như trôi về miền ký ức xa xăm.

"Con bé luôn tự trách mình vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nó không nói ra, nhưng bà biết. Có những đêm nó ngồi thật lâu ngoài hiên, âm thầm khóc nức nở. Nó không dám nói ra nỗi lòng mình với ai, kể cả bà. Cái cách nó cố tỏ ra bình thản, chỉ khiến bà càng thương hơn."

Giọng bà khẽ chùng xuống:

"Có lẽ... vì tự ti, vì nghĩ bản thân không thể mang lại điều gì tốt đẹp cho cháu, vì nó sợ cháu sẽ khổ tâm, nên nó mới chọn buông tay. Không phải vì hết yêu, mà vì yêu mà không dám giữ. Con bé ngốc này lúc nào cũng sợ rằng mình là gánh nặng của người khác."

Năm ấy, em đã đến như ánh sáng cứu rỗi đời tôi. Nhưng cuối cùng, em lại chẳng thể cứu lấy chính mình.

Ước gì tôi có thể làm được điều gì đó cho em, dù chỉ là một chút.

"Bà ơi, cháu sai rồi. Lẽ ra khi ấy, cháu nên kiên quyết níu kéo em ấy."

"Không ai trong hai đứa sai cả. Chỉ là khi người ta còn quá trẻ, người ta không biết cách giữ lấy nhau. Nhưng nếu còn đủ thương, thì thời gian chưa chắc đã lấy đi tất cả. Chỉ cần cháu thật lòng, chỉ cần cháu đủ vững vàng thì biết đâu, mọi thứ vẫn còn kịp."

Ánh nắng ngoài sân đã nghiêng về cuối buổi chiều. Cái nắng vàng nhạt phủ lên giàn hoa giấy, chạm vào những ký ức đêm mưa năm ấy, khiến lòng tôi nặng trĩu.

"Khi cháu đã đủ chín chắn, đủ bản lĩnh, cháu sẽ quay lại tìm em."

Sau khi tạm biệt bà ngoại, tôi lặng lẽ men theo con đường mòn dẫn ra ngọn đồi phía sau làng, nơi Sóc đang yên nghỉ.

Ngôi mộ nhỏ nằm lặng lẽ bên gốc cây bàng già, phủ đầy cỏ dại và lá mục. Tấm bia đã cũ, lặng thinh trước năm tháng dài trôi qua.

"Sóc có nhớ anh không?"

Tôi khẽ đặt bó hoa cúc trắng xuống, mắt nhìn chăm chăm vào dòng tên trên bia mộ, lặng lẽ mong đợi một lời hồi đáp.

"Sao Sóc không chào anh một tiếng..."

Giọng tôi nghẹn lại trong cổ họng. Một nỗi trống vắng len vào lồng ngực khi đối diện với phần bia mộ lặng im trước mặt. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thật sự đứng đây, tôi vẫn thấy lòng mình nặng trĩu đến khó tả.

Một lúc sau, tôi cúi xuống, bắt đầu dọn dẹp. Tôi tỉ mỉ nhổ từng nhánh cỏ, quét sạch lá rụng quanh mộ, lau những vệt bụi bám trên bia bằng chiếc khăn ẩm mang theo. Mỗi động tác đều chậm rãi, như thể chỉ cần vội vàng một chút thôi cũng sẽ khiến những ký ức mong manh về thằng bé vỡ vụn.

"Em vẫn hay bày bừa như thế đấy, Sóc à..."

Tôi cố nở một nụ cười, nhưng môi chỉ run khẽ, không nhếch nổi thành hình. Tôi ngồi lại thật lâu sau khi mọi thứ đã tươm tất. Lặng lẽ lắng nghe tiếng gió luồn qua kẽ lá, lắng nghe cả những hồi ức trong tim mình ùa về như dòng nước không thể ngăn.

"Anh nhớ hồi đó em hay gọi anh là anh rể. Giờ thì anh không được nghe thêm lần nào nữa rồi..."

Giọng nói trong trẻo ngày nào dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng cười hồn nhiên, những lần trêu đùa, cả cái cách em cười khúc khích rồi trốn sau lưng tôi mỗi lần bị Chiêu Anh mắng, tất cả như vừa mới hôm qua.

Tôi cúi đầu, hai bàn tay đan chặt lại.

Một cơn gió thoảng qua, cuốn theo hương cỏ dại, làm lay nhẹ những cánh hoa cúc trắng trước mộ.

"Em từng nói, nếu một ngày nào đó chị Chiêu Anh buồn, thì em sẽ là người đầu tiên bắt anh chịu trách nhiệm."

Nhớ lại khoảng khắc đáng yêu đó, tôi khẽ cười: "Em yên tâm nhé. Dù có thể sẽ hơi muộn một chút, nhưng anh sẽ là người khiến chị gái em được hạnh phúc."

Tôi rời đi khi trời đã nhá nhem tối. Ngoái nhìn lại lần cuối, giữa màu chiều tàn, bó hoa cúc trắng tôi mang đến vẫn đứng yên bên mộ, lặng lẽ như lời tiễn biệt chưa kịp trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me