Protected: 1.21 - Chuyến tàu xuyên Siberia - Dường như là Zegna
Mặt trời lại ló dạng. Một ngày nữa lại đến. Kwon Taek Joo bước ra ngoài sau khi rửa mặt cũng là lúc có tiếng thông báo rằng tàu sẽ sớm đến Irkutsk. Lúc này anh mới hiểu tại sao bên trong toa tàu lại lộn xộn như vậy. Irkutsk, đô thị của Baikal, hồ nước ngọt lớn nhất thế giới, là điểm thu hút khách du lịch của chuyến tàu xuyên Siberia. Hầu hết du khách đều xuống tàu ở đó. Louise cũng không ngoại lệ.
Không nhìn thấy Zegna đâu kể từ sáng sớm. Kwon Taek Joo cũng không biết một mình hắn thì có việc gì mà bận đến thế. Dù mang tiếng là cộng sự nhưng hắn không bao giờ nói cho anh biết hắn sẽ đi đâu và làm gì. Vậy thì có gì khác giữa hiện tại và khi anh thực hiện nhiệm vụ một mình chứ? Dường như anh chỉ đang lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết.
Chuyện xảy ra tối qua tự nhiên lại hiện lên trong đầu Kwon Taek Joo. Tâm trạng anh chợt lắng xuống. Anh rửa mặt nhiều lần bất cứ khi nào nghĩ về nó, nhưng cảm giác khó chịu không bao giờ biến mất. Kwon Taek Joo như vẫn cảm nhận được chất nhầy đặc trưng trên má mình. Zegna nói đó là lỗi của hắn nhưng nhìn thế nào thì đó rõ ràng là một hành động khiêu khích và cố ý. Cứ như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng anh càng lúc càng sôi sục.
Kwon Taek Joo nghiến răng và lắc đầu xua đi luồng suy nghĩ. Càng bị cuốn vào trò đùa đó thì sẽ càng đúng theo ý đồ của thằng nhóc đó thôi. Những suy nghĩ vô ích sẽ chỉ khiến anh mất tập trung vào công việc. Một tên điên không biết là đồng nghiệp hay kẻ phá hoại đang khiến anh phát điên và làm bẩn mắt anh, Kwon Taek Joo càng phải giữ bình tĩnh.
Anh vừa bẻ các khớp ngón tay vừa nhìn vào màn hình giám sát.
Điều đáng ngạc nhiên là chỗ ngồi của Hong Yeo Wook trống rỗng. Anh ta đi làm việc vặt à? Trong mấy ngày nay, anh ta chỉ rời khỏi chỗ ngồi khoảng một hai lần vào buổi sáng để đi vào phòng tắm. Vây nên đợi thêm một lát nữa chắc anh ta sẽ quay lại ngay.
Nhưng Hong Yeo Wook đã không xuất hiện sau một lúc chờ đợi. Không có lý do gì để trì hoãn thêm nữa. Kwon Taek Joo nhanh chóng mang theo khẩu Colt và rời khỏi phòng.
Lối đi vào phòng đặc biệt vẫn yên lặng. Anh cứ nghĩ Zegna đang nói chuyện điện thoại ở bên ngoài nhưng hắn thậm chí cũng không có ở đó. Hắn nhất định phải biến mất khi có chuyện quan trọng mà.
Kwon Taek Joo vừa đi dọc hành lang vừa cắm cả hai tai nghe vào. Một thiết bị điều khiển âm lượng xuất hiện trên màn hình điện thoại được kết nối. Không phải là anh có ý định nhàn nhã nghe nhạc vào lúc này. Kwon Taek Joo cẩn thận thao tác vòng quay cảm ứng và giữ điện thoại ở gần cánh cửa đang đóng của từng phòng ở toa đặc biệt và toa hạng nhất. Khi anh tăng âm lượng lên mức tối đa, mọi động thái bên trong cửa được truyền tải sống động qua tai nghe. Một tiếng thở sâu vang lên trong một căn phòng, và một giọng nói mời cà phê cho cả nhóm vang lên trong một căn phòng khác, nhưng anh cũng không phát hiện dấu hiệu đáng ngờ nào.
Sẽ tốt hơn nếu anh đi thẳng đến phòng hạng hai và tìm Hong Yeo Wook. Kwon Taek Joo đeo tai nghe băng qua từng toa tàu.
Đa số hành khách trong phòng hạng hai là khách du lịch nên cả căn phòng rung chuyển khi đoàn tàu khi ngang qua một cánh đồng tuyết bất tận trải dài bên ngoài cửa sổ. Dù chỉ là một cái cây đứng một mình cũng tạo nên những tiếng trầm trồ và mọi người thi nhau chụp ảnh. Và hậu quả là việc đi ngang qua toa tàu lại thêm khó khăn.
Kwon Taek Joo vừa tiến từng bước một vừa kiểm tra kỹ lưỡng từng chỗ ngồi. Hay là Hong Yeo Wook đã phát hiện ra việc mình bị theo dõi và đang lẫn trốn ở đâu đó? Tàu đã chạy không ngừng nghỉ kể từ đêm qua. Hong Yeo Wook không thể đột nhiên bay lên trời, cũng không thể biến mất khỏi mặt đất được. Vậy nên nếu nhìn kỹ thì Kwon Taek Joo sẽ có thể tìm thấy anh ta.
Rõ ràng là như vậy nhưng khi mục tiêu biến mất, Kwon Taek Joo lại không thể không cảm thấy bất an. Nếu Zegna chịu hợp tác một chút như một đối tác thì hai người có thể luân phiên nhau và thay ca cho nhau để không bao giờ rời mắt khỏi đối tượng. Không, hắn sinh ra đã như vậy nên ngay cả bản thân Kwon Taek Joo cũng phải để mắt tới hắn. Thay vào đó, anh lại hối hận vì đã bị cuốn vào sự cám dỗ của hắn. Anh tiến về phía trước như thể đang bị gấp gáp truy đuổi.
Kwon Taek Joo đi ngang qua khoang hạng hai, hành lý và người va vào anh khiến anh như kiệt sức. Một cabin hạng ba chật chội và náo nhiệt đang ở ngay trước mặt anh. Vì tàu sắp vào trạm nên chắc chắn nó sẽ không khác gì một cái chợ chồm hổm.
Anh hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
“Oa oaaa oaaaaaa oaaaa…!”
Đầu tiên là tiếng khóc vang vọng của trẻ con vang lên. Thậm chí tìm một chỗ đặt chân trên sàn cũng là rất khó. Không khí ngột ngạt ngập mùi mốc và mọi người xung quanh thì ồn ào hoặc nằm đó hoàn toàn kiệt sức. Những người buôn bán chỉ tập trung vào việc dỡ hàng và sắp xếp những gói hàng khổng lồ với vẻ mặt cau có. Chỉ đi ngang qua thôi đã mệt mỏi, tìm kiếm Hong Yeo Wook một cách tỉ mỉ ở một nơi như thế này thì khó còn hơn chết.
Kwon Taek Joo không ngừng đảo mắt tìm kiếm khi đi qua khu hành lý. Anh kiểm tra khuôn mặt từng người một, nhìn từng ngóc ngách chỗ ngồi và những gói hành lý chất đống. Nhưng không thấy Hong Yeo Wook đâu cả. Hắn đã vào nhà vệ sinh hay đi xuống nhà hàng vậy? Kwon Taek Joo vừa vuốt thẳng bộ quần áo nhàu nát vừa di chuyển tới khoang nhà hàng.
Mùi cà phê thơm nức xộc vào mũi anh ngay khi mở cửa. Chỉ mới sáng sớm nên cũng không có nhiều người. Nhờ vậy mà việc tìm kiếm dễ dàng hơn nhiều. Trong số những hành khách ngồi cách xa nhau có một người châu Á duy nhất là một phụ nữ ngồi một mình. Không có gì để nghi ngờ cả vì đó không thể là Hong Yeo Wook đang cải trang, bởi vì sự khác biệt về vóc dáng. Anh ta cũng không có đủ thời gian để cải trang thành người phương Tây. Kwon Taek Joo cuối cùng đành rời bỏ toa tàu mà không thu thập được gì.
Cùng lúc đó, Kwon Taek Joo nghiêng đầu trước một câu hỏi mới hiện lên. Ngoài Hong Yeo Wook thì anh thậm chí còn chưa gặp Zegna cho đến tận bây giờ, dù đã xem xét kỹ lưỡng không bỏ sót chỗ nào. Không thể nào có chuyện anh đi ngang qua mà không nhận thấy thân hình to lớn và sự hiện diện của hắn. Rốt cuộc thì hắn đang ở đâu vậy?
Kwon Taek Joo lòng đầy nghi ngờ nhìn ra cửa sổ hành lang. Dù có đi bao xa thì bên ngoài cũng chỉ có một cánh đồng tuyết. Ngay cả những cây cổ thụ thưa thớt dường như cũng bị tuyết dày bao phủ. Dãi tuyết trăng sáng lấp lánh ở bất cứ nơi nào mặt trời chiếu vào, trông như thể bụi vàng đã được đổ lên đó. Tôi nhìn nó một cách vô nghĩa và sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Chính lúc đó.
“……”
Kwon Taek Joo nhanh chóng quay đầu lại. Có một nhà vệ sinh ở phía trước. Nó chủ yếu được sử dụng bởi hành khách khoang hạng hai và hạng ba. Một lúc trước dường như có người ở đó.
Anh từ từ tiến đến gần rồi áp tai vào cửa nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Kwon Taek Joo lấy điện thoại từ trong túi ra và đưa nó đến gần cửa. Qua chiếc điện thoại này, anh chỉ có thể cảm nhận được dấu hiện cổ áo của ai đang lướt quá. Là Hong Yeo Wook sao? Hay là Zegna?
Kwon Taek Joo không ngần ngại xoay tay nắm cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt bên trong. Kỳ lạ thật. Trên các chuyến tàu xuyên biên giới, khi sắp đến trạm dừng thì việc sử dụng nhà vệ sinh đều bị cấm trong khoảng từ 10 phút đến 30 phút. Các ga lớn như Irkutsk thường khóa cửa khoảng 30 phút và hạn chế sử dụng. Kwon Taek Joo rời khỏi phòng thì chỉ còn khoảng 40 phút trước khi đến ga, vì vậy hiện tại còn khoảng 20 phút. Ai đã vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại sao? Cũng có thể là nhân viên tàu. Dù vậy thì Kwon Taek Joo vẫn phải kiểm tra một lần nữa.
Anh lùi lại vài bước và lấy khẩu Colt bên hông ra rồi nhắm vào cửa.
Đúng lúc đó, đột nhiên cảm thấy phía sau đầu anh căng cứng. Như một tín hiệu của bản năng, Kwon Taek Joo lập tức quay đầu nhìn lại phía sau. Trong sự thay đổi nhanh chóng của tầm nhìn, một người đàn ông mặc áo jersey đang đi ngang qua. Anh ta đội mũ trùm đầu và đeo khẩu trang nên không thể nhìn thấy khuôn mặt. Không chút do dự, Kwon Taek Joo chĩa khẩu Colt vào người đàn ông đó. Gần như cùng lúc đó, người đàn ông này cũng chĩa súng vào Kwon Taek Joo. Cánh tay duỗi dài đan chéo trong không khí.
Ai vậy nhỉ? Là Hong Yeo Wook à?
Kwon Taek Joo bóp cò một nửa và cố gắng xác định danh tính của đối phương. Nhưng ngay giây phút tiếp theo, một cú sốc nặng nề đập vào sau gáy anh.
“Khực!”
Trong phút chốc, tầm nhìn của anh chuyển sang màu vàng và vỡ tan như những mảnh thủy tinh. Một cuộc tấn công bất ngờ mà không có âm thanh của cửa nhà vệ sinh mở ra, và cũng không có dấu hiệu gì báo trước.
Kwon Taek Joo ôm đầu lảo đảo. Nơi anh ta bị đánh dường như vỡ ra và có thứ gì đó âm ấm chảy dọc xuống sau gáy anh. Mùi máu tanh lan ra trong nháy mắt. Anh vẫn duy trì sự cảnh giác dù đầu óc quay cuồng. Anh luân phiên chĩa súng vào người đàn ông mặc áo khoát và cửa phòng tắm.
Nhưng một lúc, đầu gối anh run lên và khuỵu xuống. Cơ thể anh vốn gần như không thể trụ vững cuối cùng cũng gục ngã. Anh chạm vào sàn và cố gắng bằng cách nào đó đứng dậy, nhưng đó chỉ là sự vật lộn của lý trí. Cơ thể anh sớm mềm nhũn và bất động.
Trong tầm nhìn ngày càng mờ nhạt, bóng dáng của những kẻ lạ mặt tiến lại gần hiện ra lờ mờ. Tầm nhìn của Kwon Taek Joo đã không còn bình thường nữa. Không thể phân biệt rõ ai trong số họ đang mặc áo đen, nhưng sao anh lại có cảm giác déjà vu mạnh mẽ?
Trong khi ý thức trở nên hỗn loạn, dường như anh đã nhìn thấy Zegna.
Không nhìn thấy Zegna đâu kể từ sáng sớm. Kwon Taek Joo cũng không biết một mình hắn thì có việc gì mà bận đến thế. Dù mang tiếng là cộng sự nhưng hắn không bao giờ nói cho anh biết hắn sẽ đi đâu và làm gì. Vậy thì có gì khác giữa hiện tại và khi anh thực hiện nhiệm vụ một mình chứ? Dường như anh chỉ đang lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết.
Chuyện xảy ra tối qua tự nhiên lại hiện lên trong đầu Kwon Taek Joo. Tâm trạng anh chợt lắng xuống. Anh rửa mặt nhiều lần bất cứ khi nào nghĩ về nó, nhưng cảm giác khó chịu không bao giờ biến mất. Kwon Taek Joo như vẫn cảm nhận được chất nhầy đặc trưng trên má mình. Zegna nói đó là lỗi của hắn nhưng nhìn thế nào thì đó rõ ràng là một hành động khiêu khích và cố ý. Cứ như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng anh càng lúc càng sôi sục.
Kwon Taek Joo nghiến răng và lắc đầu xua đi luồng suy nghĩ. Càng bị cuốn vào trò đùa đó thì sẽ càng đúng theo ý đồ của thằng nhóc đó thôi. Những suy nghĩ vô ích sẽ chỉ khiến anh mất tập trung vào công việc. Một tên điên không biết là đồng nghiệp hay kẻ phá hoại đang khiến anh phát điên và làm bẩn mắt anh, Kwon Taek Joo càng phải giữ bình tĩnh.
Anh vừa bẻ các khớp ngón tay vừa nhìn vào màn hình giám sát.
Điều đáng ngạc nhiên là chỗ ngồi của Hong Yeo Wook trống rỗng. Anh ta đi làm việc vặt à? Trong mấy ngày nay, anh ta chỉ rời khỏi chỗ ngồi khoảng một hai lần vào buổi sáng để đi vào phòng tắm. Vây nên đợi thêm một lát nữa chắc anh ta sẽ quay lại ngay.
Nhưng Hong Yeo Wook đã không xuất hiện sau một lúc chờ đợi. Không có lý do gì để trì hoãn thêm nữa. Kwon Taek Joo nhanh chóng mang theo khẩu Colt và rời khỏi phòng.
Lối đi vào phòng đặc biệt vẫn yên lặng. Anh cứ nghĩ Zegna đang nói chuyện điện thoại ở bên ngoài nhưng hắn thậm chí cũng không có ở đó. Hắn nhất định phải biến mất khi có chuyện quan trọng mà.
Kwon Taek Joo vừa đi dọc hành lang vừa cắm cả hai tai nghe vào. Một thiết bị điều khiển âm lượng xuất hiện trên màn hình điện thoại được kết nối. Không phải là anh có ý định nhàn nhã nghe nhạc vào lúc này. Kwon Taek Joo cẩn thận thao tác vòng quay cảm ứng và giữ điện thoại ở gần cánh cửa đang đóng của từng phòng ở toa đặc biệt và toa hạng nhất. Khi anh tăng âm lượng lên mức tối đa, mọi động thái bên trong cửa được truyền tải sống động qua tai nghe. Một tiếng thở sâu vang lên trong một căn phòng, và một giọng nói mời cà phê cho cả nhóm vang lên trong một căn phòng khác, nhưng anh cũng không phát hiện dấu hiệu đáng ngờ nào.
Sẽ tốt hơn nếu anh đi thẳng đến phòng hạng hai và tìm Hong Yeo Wook. Kwon Taek Joo đeo tai nghe băng qua từng toa tàu.
Đa số hành khách trong phòng hạng hai là khách du lịch nên cả căn phòng rung chuyển khi đoàn tàu khi ngang qua một cánh đồng tuyết bất tận trải dài bên ngoài cửa sổ. Dù chỉ là một cái cây đứng một mình cũng tạo nên những tiếng trầm trồ và mọi người thi nhau chụp ảnh. Và hậu quả là việc đi ngang qua toa tàu lại thêm khó khăn.
Kwon Taek Joo vừa tiến từng bước một vừa kiểm tra kỹ lưỡng từng chỗ ngồi. Hay là Hong Yeo Wook đã phát hiện ra việc mình bị theo dõi và đang lẫn trốn ở đâu đó? Tàu đã chạy không ngừng nghỉ kể từ đêm qua. Hong Yeo Wook không thể đột nhiên bay lên trời, cũng không thể biến mất khỏi mặt đất được. Vậy nên nếu nhìn kỹ thì Kwon Taek Joo sẽ có thể tìm thấy anh ta.
Rõ ràng là như vậy nhưng khi mục tiêu biến mất, Kwon Taek Joo lại không thể không cảm thấy bất an. Nếu Zegna chịu hợp tác một chút như một đối tác thì hai người có thể luân phiên nhau và thay ca cho nhau để không bao giờ rời mắt khỏi đối tượng. Không, hắn sinh ra đã như vậy nên ngay cả bản thân Kwon Taek Joo cũng phải để mắt tới hắn. Thay vào đó, anh lại hối hận vì đã bị cuốn vào sự cám dỗ của hắn. Anh tiến về phía trước như thể đang bị gấp gáp truy đuổi.
Kwon Taek Joo đi ngang qua khoang hạng hai, hành lý và người va vào anh khiến anh như kiệt sức. Một cabin hạng ba chật chội và náo nhiệt đang ở ngay trước mặt anh. Vì tàu sắp vào trạm nên chắc chắn nó sẽ không khác gì một cái chợ chồm hổm.
Anh hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
“Oa oaaa oaaaaaa oaaaa…!”
Đầu tiên là tiếng khóc vang vọng của trẻ con vang lên. Thậm chí tìm một chỗ đặt chân trên sàn cũng là rất khó. Không khí ngột ngạt ngập mùi mốc và mọi người xung quanh thì ồn ào hoặc nằm đó hoàn toàn kiệt sức. Những người buôn bán chỉ tập trung vào việc dỡ hàng và sắp xếp những gói hàng khổng lồ với vẻ mặt cau có. Chỉ đi ngang qua thôi đã mệt mỏi, tìm kiếm Hong Yeo Wook một cách tỉ mỉ ở một nơi như thế này thì khó còn hơn chết.
Kwon Taek Joo không ngừng đảo mắt tìm kiếm khi đi qua khu hành lý. Anh kiểm tra khuôn mặt từng người một, nhìn từng ngóc ngách chỗ ngồi và những gói hành lý chất đống. Nhưng không thấy Hong Yeo Wook đâu cả. Hắn đã vào nhà vệ sinh hay đi xuống nhà hàng vậy? Kwon Taek Joo vừa vuốt thẳng bộ quần áo nhàu nát vừa di chuyển tới khoang nhà hàng.
Mùi cà phê thơm nức xộc vào mũi anh ngay khi mở cửa. Chỉ mới sáng sớm nên cũng không có nhiều người. Nhờ vậy mà việc tìm kiếm dễ dàng hơn nhiều. Trong số những hành khách ngồi cách xa nhau có một người châu Á duy nhất là một phụ nữ ngồi một mình. Không có gì để nghi ngờ cả vì đó không thể là Hong Yeo Wook đang cải trang, bởi vì sự khác biệt về vóc dáng. Anh ta cũng không có đủ thời gian để cải trang thành người phương Tây. Kwon Taek Joo cuối cùng đành rời bỏ toa tàu mà không thu thập được gì.
Cùng lúc đó, Kwon Taek Joo nghiêng đầu trước một câu hỏi mới hiện lên. Ngoài Hong Yeo Wook thì anh thậm chí còn chưa gặp Zegna cho đến tận bây giờ, dù đã xem xét kỹ lưỡng không bỏ sót chỗ nào. Không thể nào có chuyện anh đi ngang qua mà không nhận thấy thân hình to lớn và sự hiện diện của hắn. Rốt cuộc thì hắn đang ở đâu vậy?
Kwon Taek Joo lòng đầy nghi ngờ nhìn ra cửa sổ hành lang. Dù có đi bao xa thì bên ngoài cũng chỉ có một cánh đồng tuyết. Ngay cả những cây cổ thụ thưa thớt dường như cũng bị tuyết dày bao phủ. Dãi tuyết trăng sáng lấp lánh ở bất cứ nơi nào mặt trời chiếu vào, trông như thể bụi vàng đã được đổ lên đó. Tôi nhìn nó một cách vô nghĩa và sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Chính lúc đó.
“……”
Kwon Taek Joo nhanh chóng quay đầu lại. Có một nhà vệ sinh ở phía trước. Nó chủ yếu được sử dụng bởi hành khách khoang hạng hai và hạng ba. Một lúc trước dường như có người ở đó.
Anh từ từ tiến đến gần rồi áp tai vào cửa nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Kwon Taek Joo lấy điện thoại từ trong túi ra và đưa nó đến gần cửa. Qua chiếc điện thoại này, anh chỉ có thể cảm nhận được dấu hiện cổ áo của ai đang lướt quá. Là Hong Yeo Wook sao? Hay là Zegna?
Kwon Taek Joo không ngần ngại xoay tay nắm cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt bên trong. Kỳ lạ thật. Trên các chuyến tàu xuyên biên giới, khi sắp đến trạm dừng thì việc sử dụng nhà vệ sinh đều bị cấm trong khoảng từ 10 phút đến 30 phút. Các ga lớn như Irkutsk thường khóa cửa khoảng 30 phút và hạn chế sử dụng. Kwon Taek Joo rời khỏi phòng thì chỉ còn khoảng 40 phút trước khi đến ga, vì vậy hiện tại còn khoảng 20 phút. Ai đã vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại sao? Cũng có thể là nhân viên tàu. Dù vậy thì Kwon Taek Joo vẫn phải kiểm tra một lần nữa.
Anh lùi lại vài bước và lấy khẩu Colt bên hông ra rồi nhắm vào cửa.
Đúng lúc đó, đột nhiên cảm thấy phía sau đầu anh căng cứng. Như một tín hiệu của bản năng, Kwon Taek Joo lập tức quay đầu nhìn lại phía sau. Trong sự thay đổi nhanh chóng của tầm nhìn, một người đàn ông mặc áo jersey đang đi ngang qua. Anh ta đội mũ trùm đầu và đeo khẩu trang nên không thể nhìn thấy khuôn mặt. Không chút do dự, Kwon Taek Joo chĩa khẩu Colt vào người đàn ông đó. Gần như cùng lúc đó, người đàn ông này cũng chĩa súng vào Kwon Taek Joo. Cánh tay duỗi dài đan chéo trong không khí.
Ai vậy nhỉ? Là Hong Yeo Wook à?
Kwon Taek Joo bóp cò một nửa và cố gắng xác định danh tính của đối phương. Nhưng ngay giây phút tiếp theo, một cú sốc nặng nề đập vào sau gáy anh.
“Khực!”
Trong phút chốc, tầm nhìn của anh chuyển sang màu vàng và vỡ tan như những mảnh thủy tinh. Một cuộc tấn công bất ngờ mà không có âm thanh của cửa nhà vệ sinh mở ra, và cũng không có dấu hiệu gì báo trước.
Kwon Taek Joo ôm đầu lảo đảo. Nơi anh ta bị đánh dường như vỡ ra và có thứ gì đó âm ấm chảy dọc xuống sau gáy anh. Mùi máu tanh lan ra trong nháy mắt. Anh vẫn duy trì sự cảnh giác dù đầu óc quay cuồng. Anh luân phiên chĩa súng vào người đàn ông mặc áo khoát và cửa phòng tắm.
Nhưng một lúc, đầu gối anh run lên và khuỵu xuống. Cơ thể anh vốn gần như không thể trụ vững cuối cùng cũng gục ngã. Anh chạm vào sàn và cố gắng bằng cách nào đó đứng dậy, nhưng đó chỉ là sự vật lộn của lý trí. Cơ thể anh sớm mềm nhũn và bất động.
Trong tầm nhìn ngày càng mờ nhạt, bóng dáng của những kẻ lạ mặt tiến lại gần hiện ra lờ mờ. Tầm nhìn của Kwon Taek Joo đã không còn bình thường nữa. Không thể phân biệt rõ ai trong số họ đang mặc áo đen, nhưng sao anh lại có cảm giác déjà vu mạnh mẽ?
Trong khi ý thức trở nên hỗn loạn, dường như anh đã nhìn thấy Zegna.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me