Protected: 3.11 - Koshichei cô độc - Gặp gỡ Olga
Zegna bận rộn chuẩn bị ra ngoài từ sáng sớm. Kwon Taek Joo đã ngủ như chết cả ngày và chỉ nằm trên giường mà không còn một chút năng lượng. Hắn mặc chiếc áo lông vào chuẩn bị rời đi thì đột nhiên quay lại nhìn anh.
“Sẽ mất khoảng hai ngày.”
Zegna bất ngờ báo cáo lịch trình. Từ lúc nào mà hắn lại nói với Kwon Taek Joo những điều đó vậy? Anh chỉ trở mình mà không phản ứng gì.
Một lát sau có tiếng cánh quạt quay. Tiếng ồn vang lên từ trên cao rồi dần dần biến mất. Một lần nữa, Zegna lại rời đi và chỉ còn lại Kwon Taek Joo một mình trên đảo. Anh sẽ phải lặp lại cuộc sống chán ngắt này đến bao giờ?
Thật nhàm chán. Kwon Taek Joo không quen với việc giết thời gian nhưng anh cũng không có gì để làm. Anh như đang trở thành một miếng thịt vô dụng ngày qua ngày, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất lực như thế này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Kwon Taek Joo vẫn tiếp tục bị bỏ lại ở nơi bốn phía đều là tuyết? Anh sẽ phát điên lên mất. Nếu trước đó anh không tự sát thì cũng có thể là may mắn rồi. Mỗi ngày cứ trôi qua và cảm giác về thời gian và hiện thực cứ mờ dần đi. Kwon Taek Joo muốn ra khỏi đây trước khi đầu óc anh trở nên kì lạ. Lòng anh ngày càng tuyệt vọng nhưng con đường để thực hiện ước nguyện ấy lại quá xa vời.
Kwon Taek Joo lo lắng kéo chăn đến tận đầu.
Anh rời biệt thự vào buổi chiều muộn để đi hóng gió. Anh cứ bước đi mà không có đích đến cho đến khi biển xanh xuất hiện trước mắt. Kwon Taek Joo chọn một tảng đá tương đối khô rồi ngồi xuống và lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa xăm.
Anh như rơi vào một thế giới hoàn toàn khác mà không có cách nào để biết những gì đang xảy ra bên ngoài hoặc mọi thứ đang diễn ra như thế nào. Anh không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng chính Kwon Taek Joo lại sống một cuộc sống hoang tàn và vô công rỗi nghề như vậy.
Anh thở dài đứng dậy. Kwon Taek Joo quyết định đi dạo trên bãi biển cát trắng để giải tỏa cơ thể vẫn còn cứng đơ của mình. Gió biển mang cái lạnh khắc nghiệt nhưng đã khá quen thuộc với anh.
Đi được một lúc, Kwon Taek Joo nhìn thấy một cành cây đung đưa trên sóng biển. Anh nhanh chóng nhặt nó lên vì đó là một chiếc đũa dùng một lần. Nó từ đâu đến nhỉ? Có phải là Trung Quốc không? Cũng có thể là Hàn Quốc. Dường như tình trạng tinh thần của anh còn tồi tệ hơn là những gì Kwon Taek Joo đã nghĩ.
Anh dùng chiếc đũa viết nguệch ngoạc những dòng chữ lớn trên bãi cát. Nhân tiện, Kwon Taek Joo nhặt vỏ sò và sỏi xung quanh rồi đặt chúng lên trên. Chữ viết hoàn chỉnh là một tín hiệu cấp cứu ‘S.O.S’. Nếu may mắn thì tàu bè hoặc máy bay đi qua gần đó sẽ trông thấy. Không phải thì thôi vậy.
Kwon Taek Joo nằm dài xuống đất ngay khi làm xong. Lớp tuyết dày phủ lên người anh như một tấm chăn. Anh nhắm mắt lại, chỉ còn tiếng sóng và tiếng gió trong sự im lặng vô tận như thể dù anh có biến mất vào hư vô cũng sẽ không có gì thay đổi cả. Ý thức của anh dần chìm vào vực thẳm mênh mông.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Một tiếng động bất ngờ vang lên bên tai Kwon Taek Joo. Là tai anh đã ù đi vì quá mong muốn điều đó xảy ra sao?
Kwon Taek Joo bật dậy. Anh không khỏi hoảng sợ và bất giác nhìn khắp nơi. Một chiếc trực thăng đang lao tới từ xa rơi vào tầm mắt anh. Nó không giống với chiếc của Zegna. Chẳng lẽ họ đã nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của anh sao? Với suy nghĩ đó, Kwon Taek Joo tuyệt vọng vẫy cả hai tay.
“Ở đây! Nhìn này, ở đây này!”
Anh thậm chí còn nhảy lên nhảy xuống tại chỗ tuy nhiên chiếc trực thăng chỉ đi ngang qua mà không nhìn thấy Kwon Taek Joo. Không thể bỏ cuộc như vậy nên anh chạy đến biệt thự. Nếu anh vẫy bằng áo của anh từ một nơi cao hơn thì chắc chắn họ sẽ chú ý.
Trong tích tắc Kwon Taek Joo leo lên mái nhà và vẫy bằng chiếc áo. Anh la lên hết sức có thể cố gắng thu hút sự chú ý. Chiếc trực thăng rẽ một vòng lớn và tiếp cận ngôi biệt thự. Niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt của Kwon Taek Joo.
Anh tránh sang một bên để chiếc trực thăng hạ cánh an toàn. Nó lao xuống mái nhà với một cơn gió mạnh, cánh quạt đang kêu lên ầm ầm từ từ dừng lại. Chỉ khi đó Kwon Taek Joo mới có thể mở mắt ra.
Anh nhanh chóng chạy lại gần chiếc trực thăng. Cánh cửa mở ra và một người đàn ông mặc vest đen xuất hiện. Trong khi anh ta dang tay ra để chặn Kwon Taek Joo tiếp cận, một cô gái trẻ đi theo sau.
“…Gì vậy, cái này hả?”
Đó là một phản ứng hơi thất vọng. Sau đó người phụ nữ tiếp tục cẩn thận đi vòng quanh Kwon Taek Joo và quan sát anh từng chút một.
“Ohh. Tôi đã nghĩ nó phải tuyệt hơn cơ vì hắn đã giấu đi và nói rằng mình là người duy nhất được xem.”
Kwon Taek Joo không biết cô ta đang nói về cái gì nữa. Rốt cuộc người phụ nữ quái quỷ này là ai vậy? Cô ấy trông trẻ hơn nhiều so với Kwon Taek Joo. Đường nét trên khuôn mặt đặc biệt rõ ràng và có vẻ giống như ai đó và cũng có vẻ không. Cô ấy xinh đẹp nhưng lại khá xanh xao, có lẽ cô đã mệt sau chuyến bay dài.
Kwon Taek Joo đứng khoanh tay trước mặt người phụ nữ đang nhìn như thể đánh giá anh. Người phụ nữ cũng dừng bước và đáp lại ánh nhìn của anh. Ánh mắt rất táo bạo.
“Cô là ai vậy?”
Cô ấy đảo mắt và mỉm cười ngay cả với giọng điệu không tán thành đó. Cô thậm chí còn đưa tay ra không chút do dự.
“Rất vui được gặp anh. Tôi là Olga.”
Olga. Anh đã nghe nó ở đâu nhỉ? Kwon Taek Joo cảm thấy deja vu kỳ lạ. Khuôn mặt thì lạ lẫm nhưng cái tên thì khá quen thuộc.
Olga thêm một vài từ và giải quyết tất cả những nghi ngờ của Kwon Taek Joo. Đó cũng là lý do cô ấy tìm đến nơi này.
“Olga Vissarionovna Bogdanov.”
Kwon Taek Joo và Olga ngồi đối diện nhau một lúc lâu. Anh đã mời cô xuống uống trà nhưng cả hai chẳng uống nổi một ngụm nước.
Olga ngồi trên chiếc ghế mà Kwon Taek Joo đã nhường cho và nhìn chằm chằm vào anh như sắp xuyên thủng anh đến nơi. Cô ấy thậm chí không biết xấu hổ như để khẳng định cô là em gái của Zegna. Kwon Taek Joo ngồi khoanh tay trước ánh mắt chăm chú đó.
Không có thông tin gì về cô con gái lừng lẫy của Vissarion, Olga. Không những ảnh chụp, Kwon Taek Joo cũng không biết cô ấy sinh ra khi nào, học trường nào, làm gì ở đâu. Anh không biết có phải cô ấy khác với các anh trai chỉ vì cô là phụ nữ hay không.
“Con người đó, có gì mà anh thích đến vậy?”
Olga là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu khá thẳng thừng. Thật khó để nắm bắt ý định của cô ấy đến mức Kwon Taek Joo nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không. Chờ một lúc không có câu trả lời, Olga nhún vai nói thêm.
“Tôi hoàn toàn không hiểu. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy có ai muốn ở bên cạnh con người đó cả.”
‘Con người đó’ hẳn là người mà cả Olga và Kwon Taek Joo biết đến. Chỉ có một tên mà anh có thể liên tưởng ngay đến, nhưng câu hỏi có chút kì lạ. “Có gì mà anh thích đến vậy?” Có vẻ như cô ấy đang nghĩ rằng bản thân Kwon Taek Joo thích hắn nên đã tự nguyện gắn bó với hắn.
“Cô hiểu lầm rồi. Không phải như vậy.”
“Hiểu lầm sao?”
“Không phải tôi mắc kẹt ở một nơi như thế này vì tôi thích đâu.”
“Vậy thì sao?”
Kwon Taek Joo định trả lời ngay, nhưng rồi lại ngậm miệng lại. Anh không biết bắt đầu từ đâu và làm thế nào để giải thích. Không có lý do gì để anh phải tiết lộ hoàn cảnh của mình cho một người mà anh chưa từng gặp. Dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là đồng bọn với tên kia.
Kwon Taek Joo lắc đầu như thể không muốn nói. Mặc dù vậy, Olga đã tự mình suy đoán rồi thốt lên ngạc nhiên.
“Anh đã bị bắt cóc sao?”
“Hả….”
Kwon Taek Joo không nói nên lời. Đó cũng không phải là một suy đoán sai lệch. Tuy có một chút mơ hồ nếu nói rằng anh thực sự bị bắt cóc, nhưng Olga đã coi sự im lặng của Kwon Taek Joo như một lời khẳng định và không khỏi thở dài. Cô lẩm bẩm “Cái tên điên đó thật là…”.
Đôi mắt của Olga vốn cảnh giác với Kwon Taek Joo đột nhiên dịu lại. Cô ấy nắm lấy tay Kwon Taek Joo và xin lỗi vì sự thô lỗ của mình.
“Tôi thất lễ rồi. Tôi đã nghĩ rằng anh để mắt đến con người đó… Con người đó chạy trốn cùng với một tên khủng bố đã làm nổ tung ngôi nhà nên tôi nghĩ đó giống như việc ngủ với kẻ thù vậy. Dù sao thì cũng xin lỗi vì sự hiểu lầm. Tôi không thể tin được lại có một tên ngốc đem lòng yêu con người đó. Tôi đã không biết gì cả mà lặn lội đến đây.”
Câu nói cuối gần như là độc thoại. Có vẻ như Olga đến đây để xem con khỉ trong sở thú. Theo như cách diễn đạt của cô ấy thì cô đến đây để tìm ‘tên ngốc chạy trốn trong tình yêu cùng với Zegna’. Thật ngớ ngẩn.
“Vậy lý do cô đến đây…”
“Tôi đến đây để dưỡng bệnh.”
Rồi Olga thay đổi chủ đề trong khi phớt lờ sự phản đối bằng ánh mắt của Kwon Taek Joo.
“Nhưng chẳng lẽ anh định dùng những tín hiệu ngốc nghếch như khi nãy và tiếp tục chờ đợi để được giải cứu sao?”
Tất cả những người chưa bao giờ chú ý đến người khác từ khi sinh ra đều như vậy sao? Thật sự không có cách nào để nói chuyện với tên khốn kia hay em gái của hắn.
“Ai biết được. Biết đâu sẽ có người đến để cứu một tên ngốc đáng thương thì sao.”
“… Ừmmm, tôi không nói anh là đồ ngốc.”
“Cảm ơn đã an ủi.”
“Nhân tiện thì, anh tên là gì? Tôi thậm chí còn chưa biết tên anh đấy.”
“Đừng tò mò. Vì tôi không thể nói với cô được.”
“Sao anh có thể nói như vậy chứ? Anh không thể nói cho tôi biết được sao? Sao tôi lại không tò mò được?”
“Không được thì là không được. Tôi không muốn gặp rắc rối.”
Kwon Taek Joo kiên trì trong lúc Olga mím môi phản đối. Anh đã không thổi bay dinh thự Bogdanov mà không có lý do, và vì anh đang làm công việc mà anh không được phép tiết lộ danh tính.
Olga nhanh chóng thay đổi câu hỏi.
“Vậy con người đó gọi anh là gì?”
“Th…”
Kwon Taek Joo định trả lời nhưng rồi lại im bặt. Anh không thể tự mở miệng gọi cái tên ‘Thỏ’. Không biết có phải vì muốn làm anh mất mặt thêm không, Zegna đã liên tục sử dụng cái tên này. Ngay từ đầu đã là như vậy với những lời như “Hãy đào một cái hang và trốn cho kỹ”, “Hãy vểnh tai lên”…
Olga thể hiện sự quan tâm hết mình với đôi mắt sáng ngời. Thân trên của cô nghiêng về phía Kwon Taek Joo. Thật là phiền phức.
“Nếu không giúp được gì thì đừng hỏi nhiều quá chứ.”
“Tôi không thể giúp anh được. Nếu bị bắt được thì tôi sẽ bị mắng.
Bằng cách nào đó, việc “bị mắng” ở đây dường như không phải là một phạm trù thông thường của một người lớn tuổi hơn khuyên nhủ một người ít tuổi hơn. Kwon Taek Joo không nghĩ tên bạo lực đó sẽ bỏ qua chỉ vì cô ấy là phụ nữ, nhưng anh cũng chưa thấy hắn đối xử tệ với phụ nữ bao giờ.
Thôi vậy. Nếu Olga không giúp được Kwon Taek Joo thì có nói chuyện tiếp cũng vô ích. Anh ra khỏi bếp với vẻ mặt buồn bã. Olga chạy theo.
“Tôi có thể sử dụng phòng nào?”
“Nếu chỉ là phòng ngủ thì vẫn còn phòng trống đấy nên cô có thể dùng phòng nào cũng được.”
“Chà, vậy căn phòng kia có đẹp không?”
Olga đi ngang qua Kwon Taek Joo, băng qua phòng khách có lò sưởi và đi đến phòng ngủ trong cùng. Kwon Taek Joo ngơ ngác nhìn theo rồi đột nhiên nhảy dựng lên. Trong khoảnh khắc, anh đã đuổi kịp Olga và chặn đường cô. Olga nhìn anh ngờ vực.
“Hả? Sao vậy?”
“Ở đây có người dùng rồi.”
Kwon Taek Joo không còn lý do thích đáng nào khác. Olga nhìn vào phòng ngủ giữa cánh tay của Kwon Taek Joo và gật đầu.
“Trông giống phòng người đó.”
Nếu không nhìn kỹ sẽ không biết đây là phòng ngủ của hai người. Kwon Taek Joo đã cố gắng hợp lý hóa điều đó nhưng trái tim đang đập thình thịch của anh vẫn không thể bình tĩnh lại. Anh lo rằng đâu đó trong phòng có thể có gì đó khiến Olga liên tưởng đến mối quan hệ của anh và Zegna. Người anh bỗng ướt đẫm mồ hôi.
Trong sự ngăn cản của Kwon Taek Joo, Olga nở một nụ cười kì lạ nhìn quanh căn phòng. Cô “À” lên một tiếng cùng một hơi thở dài trần trụi.
“Dù không có tình cảm nhưng cơ thể vẫn rất hợp nhau nhỉ.”
Cô cười khúc khích như giễu cợt và chuyển sang phòng khác trước khi Kwon Taek Joo có thể biện minh.
Anh quay đầu lại. Dấu vết ai đó nằm trên chiếc gối trên giường vẫn còn nguyên vẹn. Hai chiếc áo choàng lăn lộn trên sàn nhà và tấm ga trải giường trượt xuống một nửa cùng với gối tựa. Anh cũng thấy chiếc quần lót của mình bị lộn ngược và bỏ quên ở đó. Tất cả những điều đó dường như không bao giờ là bình thường.
Kwon Taek Joo ngồi trên ghế, choáng váng. Anh đã như vậy kể từ khi Olga rời khỏi phòng ngủ. Kwon Taek Joo đang làm cái quái gì ở đây vậy? Ăn, ngủ và nuông chiều Zegna. Đó là một thói quen mà nhiều người lặp lại hàng ngày. Sự khác biệt là họ sử dụng việc đó để duy trì nòi giống. Ít nhất anh đã không lăn lộn một cách vô tri hay thiếu ý chí trong khi ăn những gì hắn đưa cho.
Sao anh không tích cực chạy trốn hơn nữa? Có phải Kwon Taek Joo đã thích ứng với Zegna vì anh không còn cách nào khác không? Không phải là anh cảm thấy thèm muốn hắn và anh cũng chưa bao giờ háo hức để được gặp hắn.
Nhưng khi Kwon Taek Joo cùng Zegna chung sống, mọi thứ đã thay đổi. Cơ thể anh đều đặn phản ứng với hắn, và bây giờ nó đã tan chảy ngay cả khi làm tình không khác gì bạo lực. Từ lúc nào đó anh đã không còn phản kháng nữa. Bởi vì Kwon Taek Joo đã học được rằng làm như vậy sẽ chỉ kích động sự phấn khích của Zegna và đẩy anh vào một tình huống tồi tệ hơn mà thôi.
Trong sự cam chịu không thể thoát khỏi hắn, có vẻ như anh đã trở nên buông thả trong khi liên tục viện lý do rằng tình thế là không thể tránh khỏi. Kwon Taek Joo chỉ đang cố làm cho mình thoải mái bằng cách viện cái cớ ngớ ngẩn rằng anh không còn cách nào khác. Vì vậy ngay cả khi bị cưỡng hiếp, anh vẫn phải nghe những điều nhảm nhí về việc cưỡng hiếp như thế nào. Thật đáng thương.
Kwon Taek Joo lắc đầu giận dữ. Một cái gì đó chắc chắn đang đi sai đường. Anh đã phủ nhận điều đó với Olga nhưng cuộc sống của anh trong những ngày qua không khác gì cuộc sống của một nhân tình. Anh ở trong một biệt thự mà chỉ có Zegna đến thăm, ngủ chung giường với hắn và làm tình bất cứ khi nào hắn muốn. Hai người dành thời gian bên nhau nhân danh cá cược trong khi sống qua ngày bằng thức ăn mà hắn đưa cho. Ở cùng phòng với Zegna hay việc ăn sáng cùng nhau không còn là điều mới mẻ hay căng thẳng nữa. Không có gì ngạc nhiên khi Olga phát hiện ra dấu vết và cười nham hiểm.
Sự xuất hiện của người thứ ba làm cho những suy nghĩ vẩn đục đã trở nên khách quan hơn. Khi Kwon Taek Joo ở một mình với Zegna, mối quan hệ mâu thuẫn với hắn phát triển mà anh không hề hay biết. Nghĩ lại thì hành động của Zegna cũng thay đổi một cách tinh tế so với lúc ban đầu.
Anh chàng đồng ý đặt cược vào bất cứ vụ cá cược nào mà Kwon Taek Joo gợi ý và đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Hai người thường cười thật thoải mái, ngay cả việc làm tình vốn chỉ xoay quanh việc đưa vào và rút ra thì những đụng chạm nhỏ nhặt cũng tăng lên đáng kể. Khi Zegna ra ngoài và trở lại, hắn luôn mang theo đồ ăn Hàn Quốc và số lần hắn ra ngoài cũng giảm đi rõ rệt. Chỉ có vậy thôi sao? Hôm nay trước khi ra ngoài, Zegna thậm chí còn thông báo khi nào hắn sẽ quay lại.
Đột nhiên mặt và cổ của Kwon Taek Joo nóng bừng. Trái tim anh bắt đầu đập loạn xạ một cách khó chịu. Cứ như thể hai người đang chơi trò gia đình vậy. Anh đã bị kéo vào những việc thế này với hắn trước khi anh kịp nhận ra. Kwon Taek Joo nắm chặt tay lại.
Cứ thế này thì không được.
***
“Chào buổi sáng.”
Olga xuất hiện trong bếp khi đã quá trưa. Không biết có phải cô vừa thức dậy hay không mà mặt vẫn còn sưng. Cô tiến đến trước Kwon Taek Joo rồi chỉ vào ramen và hỏi “Cái gì vậy?”. Sau đó cô nhăn mũi và giật mình.
“Không ăn được đâu, hư rồi!”
Người khác đang ăn ngon lành mà lại kêu lên là hư, Kwon Taek Joo lấy lại kim chi từ Olga khi cô đang cố gắng nhanh chóng dọn sạch cái bát. Rồi như để khoe khoang, anh gắp một miếng vào miệng và nhai ngấu nghiến. Mặt Olga nhăn lại.
“Anh thậm chí có tâm trí để mang thứ đó đến đây sao?”
“Cậu ấy đã mua về đấy.”
Kwon Taek Joo trả lời một cách thờ ơ rồi húp nốt phần súp còn lại. Olga tỏ vẻ ngạc nhiên. Việc Kwon Taek Joo mang theo đồ ăn hợp khẩu vị của mình khi bị bắt cóc đã là vô lý, nhưng Zegna lại mua và mang thức ăn cho người khác thì lại càng vô lý hơn. Có chuyện gì đã xảy ra với đầu óc của hắn mà hắn không biết sao? Thật có lý do để nghi ngờ.
Olga muốn kiểm tra lại nhưng vẫn chưa thấy Zegna ở đâu cả.
“Nhân tiện, con người đó đã đi đâu vậy?”
“Sao lại hỏi tôi?”
Không phải Zegna liên tục thông báo với Kwon Taek Joo, hắn không có nghĩa vụ phải làm như vậy và bản thân anh cũng chưa bao giờ yêu cầu. Vì hắn là thành viên của FSB nên anh chỉ có thể đoán rằng Zegna đang làm nhiệm vụ. Tất nhiên lần này vì lý do nào đó, hắn thông báo rằng hắn sẽ quay lại sau hai ngày nữa, và cũng không nhất thiết phải nói với cô ấy làm gì.
Olga thay đổi chủ đề bằng cách nói “Tôi xin lỗi” trước câu trả lời không thiện cảm.
“Tôi thực sự tò mò. Rốt cuộc làm sao anh biết được căn phòng đó có bản thiết kế.”
Ánh mắt lấp lánh của Olga báo rằng cô sẽ kiên trì tọc mạch nếu Kwon Taek Joo không trả lời. Không do dự nhiều, anh giải thích rằng anh đã kết hợp những câu chuyện bí ẩn mà Zegna đã kể cùng với nhiều bằng chứng tình huống khác.
“Koshichei…”
Olga xoa cằm và lặp đi lặp lại những từ đó. Rồi cô cười kì lạ, dáng vẻ trông giống tên khốn kia như thể cô đang âm mưu gì đó. Kwon Taek Joo bỏ mặc Olga và đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh đem bát đĩa vào bồn rửa và bắt đầu rửa bát.
“Anh không có gì để hỏi tôi sao?”
“Không hề.”
“Vốn dĩ anh là kiểu người không quan tâm đến phụ nữ sao?”
“Tôi cũng tò mò muốn nghe đấy. Tại sao phụ nữ lại hỏi một điều như vậy?”
Kwon Taek Joo nhìn lại Olga với vẻ mặt khó hiểu. Ngay cả khi nhận được câu hỏi, cô cũng chỉ mỉm cười. Louise trước đây cũng vậy, tâm lý của phụ nữ luôn phức tạp.
Ngay sau đó Olga lấy một thứ gì đó trong tủ lạnh và mang đến bàn, Kwon Taek cũng đã rửa xong bát đĩa. Anh chuẩn bị rời đi sau khi lau tay thì Olga kéo anh lại.
“Anh có muốn ăn trái cây không?”
Trên tay Olga, một quả táo đang được cắt thành nhiều miếng. Nếu gọt nó như vậy thì sẽ còn lại gì để ăn chứ? Kwon Taek Joo thở dài và giật lấy con dao cắt trái cây. Thà anh tự làm sẽ đỡ rắc rối hơn là để Olga chảy máu.
Thao tác dao điêu luyện, quả táo được gọt vỏ và cắt thành những miếng có kích thước bằng nhau. Olga nín thở quan sát và ăn những thứ được đặt trong bát. Cô ấy bảo cùng nhau ăn nhưng lại đẩy tất cả vào miệng mình. Kwon Taek Joo nhìn xuống cái bát trống không.
Anh gọt vỏ một quả táo khác. Lần này Olga cũng ăn sạch số táo được cho vào bát, dường như nó được thay thế cho bữa ăn sáng.
Kwon Taek Joo nhân tiện gọt hết số táo mà Olga đã mua. Cô hỏi tại sao anh không ăn sau khi đã no. Thật ngớ ngẩn, Kwon Taek Joo mỉm cười và cắn một quả táo đang chuyển sang màu vàng. Bao lâu rồi anh mới lại được ăn trái cây vậy?
Có tiếng cánh quạt quay khi Kwon Taek Joo đang dọn dẹp những thứ còn lại. Có vẻ Zegna đã quay về. Tiếng ồn đặc trưng kéo dài rồi lắng xuống và chẳng mấy chốc hắn đi xuống từ mái nhà. Kwon Taek Joo nghĩ rằng Zegna sẽ về vào buổi chiều muộn nhưng hắn đã về nhà sớm hơn nửa ngày. Zegna bước vào bếp với hai tay mang đầy hành lý.
“Em đang làm gì ở đây vậy?”
Đó là tất cả những gì hắn nói ngay khi nhìn thấy em gái mình. Như thể đã quen với cách đối xử như vậy, Olga không hề thất vọng. Thay vào đó cô tự nhiên hỏi hắn đã đi đâu.
Zegna chuyển ánh mắt từ Olga sang Kwon Taek Joo. Có vẻ như anh nên giải thích lý do tại sao cô ấy ở đây, nhưng bản thân Kwon Taek cũng không cách nào biết được. Tất cả những gì anh có thể làm là lắc đầu và nhún vai.
“Em còn phải thu dọn đồ đạc.”
Như thể không muốn nghe những điều khó chịu, Olga chủ động tránh mặt. Zegna nhìn em gái mình không hài lòng. Sau khi Olga lên tầng hai, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Kwon Taek Joo. Hắn nhìn anh đang nhai quả táo rồi thắc mắc.
“Cái đó đến khi nào vậy?”
Việc gọi anh trai em gái thành đối tượng như đồ vật của hai anh em cũng giống nhau. Kwon Taek Joo lắc đầu, anh trả lời rằng cô ấy đột nhiên xuất hiện vào chiều hôm qua và có vẻ như cô ấy đến để hồi phục sức khỏe. Sau đó anh lấy dao cùng bát và nĩa của mình đem đến bồn rửa.
Zegna đun một ít nước trong lúc Kwon Taek Joo dọn dẹp. Dường như nước đang được đổ vào đâu đó, và ngay sau đó một mùi quen thuộc phảng phất. Anh tò mò quay đầu lại.
Ánh mắt Kwon Taek Joo rơi vào một hộp cơm trộn (bibimbap). Đó là một sản phẩm được cung cấp như thực phẩm quân sự. Sau khi xem kỹ hướng dẫn viết bằng tiếng Nga, Zegna trộn cơm nóng lại rồi múc ra một bát lớn và đưa cho Kwon Taek Joo.
“Anh đã ăn chưa?”
“Ah, sao cơ?”
Kwon Taek Joo gật đầu. Dù vậy anh chàng vẫn không rút tay về. Thay vào đó, hắn vắt chiếc thìa vào giữa hai môi.
Thằng nhóc này bị điếc à?
“Tôi đã ăn rồi.”
Zegna nhẹ nhàng gật đầu. Tuy nhiên ngay khi Kwon Taek Joo mở miệng, hắn đẩy chiếc thìa vào. Má anh nhanh chóng phồng lên. Kwon Taek Joo ngơ ngác nhìn chiếc thìa rỗng thoát ra khỏi miệng mình. Lại trò gì nữa đây?
Anh vừa nhai nhồm nhoàm vừa phản đối.
“Tôi nói là đã ăn cơm rồi mà, nhóc à.”
“Đừng có nhặt rồi ăn mấy thứ bậy bạ.”
Khuôn mặt Zegna bỗng dưng nhăn nhó. Lẽ nào hắn đang nói tới mấy trái táo? Thật là không thể nói nổi. Ngay khi Kwon Taek Joo mở miệng định phản đối, một thìa đầy bibimbap lại được đút vào.
“Sẽ mất khoảng hai ngày.”
Zegna bất ngờ báo cáo lịch trình. Từ lúc nào mà hắn lại nói với Kwon Taek Joo những điều đó vậy? Anh chỉ trở mình mà không phản ứng gì.
Một lát sau có tiếng cánh quạt quay. Tiếng ồn vang lên từ trên cao rồi dần dần biến mất. Một lần nữa, Zegna lại rời đi và chỉ còn lại Kwon Taek Joo một mình trên đảo. Anh sẽ phải lặp lại cuộc sống chán ngắt này đến bao giờ?
Thật nhàm chán. Kwon Taek Joo không quen với việc giết thời gian nhưng anh cũng không có gì để làm. Anh như đang trở thành một miếng thịt vô dụng ngày qua ngày, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất lực như thế này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Kwon Taek Joo vẫn tiếp tục bị bỏ lại ở nơi bốn phía đều là tuyết? Anh sẽ phát điên lên mất. Nếu trước đó anh không tự sát thì cũng có thể là may mắn rồi. Mỗi ngày cứ trôi qua và cảm giác về thời gian và hiện thực cứ mờ dần đi. Kwon Taek Joo muốn ra khỏi đây trước khi đầu óc anh trở nên kì lạ. Lòng anh ngày càng tuyệt vọng nhưng con đường để thực hiện ước nguyện ấy lại quá xa vời.
Kwon Taek Joo lo lắng kéo chăn đến tận đầu.
Anh rời biệt thự vào buổi chiều muộn để đi hóng gió. Anh cứ bước đi mà không có đích đến cho đến khi biển xanh xuất hiện trước mắt. Kwon Taek Joo chọn một tảng đá tương đối khô rồi ngồi xuống và lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa xăm.
Anh như rơi vào một thế giới hoàn toàn khác mà không có cách nào để biết những gì đang xảy ra bên ngoài hoặc mọi thứ đang diễn ra như thế nào. Anh không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng chính Kwon Taek Joo lại sống một cuộc sống hoang tàn và vô công rỗi nghề như vậy.
Anh thở dài đứng dậy. Kwon Taek Joo quyết định đi dạo trên bãi biển cát trắng để giải tỏa cơ thể vẫn còn cứng đơ của mình. Gió biển mang cái lạnh khắc nghiệt nhưng đã khá quen thuộc với anh.
Đi được một lúc, Kwon Taek Joo nhìn thấy một cành cây đung đưa trên sóng biển. Anh nhanh chóng nhặt nó lên vì đó là một chiếc đũa dùng một lần. Nó từ đâu đến nhỉ? Có phải là Trung Quốc không? Cũng có thể là Hàn Quốc. Dường như tình trạng tinh thần của anh còn tồi tệ hơn là những gì Kwon Taek Joo đã nghĩ.
Anh dùng chiếc đũa viết nguệch ngoạc những dòng chữ lớn trên bãi cát. Nhân tiện, Kwon Taek Joo nhặt vỏ sò và sỏi xung quanh rồi đặt chúng lên trên. Chữ viết hoàn chỉnh là một tín hiệu cấp cứu ‘S.O.S’. Nếu may mắn thì tàu bè hoặc máy bay đi qua gần đó sẽ trông thấy. Không phải thì thôi vậy.
Kwon Taek Joo nằm dài xuống đất ngay khi làm xong. Lớp tuyết dày phủ lên người anh như một tấm chăn. Anh nhắm mắt lại, chỉ còn tiếng sóng và tiếng gió trong sự im lặng vô tận như thể dù anh có biến mất vào hư vô cũng sẽ không có gì thay đổi cả. Ý thức của anh dần chìm vào vực thẳm mênh mông.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Một tiếng động bất ngờ vang lên bên tai Kwon Taek Joo. Là tai anh đã ù đi vì quá mong muốn điều đó xảy ra sao?
Kwon Taek Joo bật dậy. Anh không khỏi hoảng sợ và bất giác nhìn khắp nơi. Một chiếc trực thăng đang lao tới từ xa rơi vào tầm mắt anh. Nó không giống với chiếc của Zegna. Chẳng lẽ họ đã nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của anh sao? Với suy nghĩ đó, Kwon Taek Joo tuyệt vọng vẫy cả hai tay.
“Ở đây! Nhìn này, ở đây này!”
Anh thậm chí còn nhảy lên nhảy xuống tại chỗ tuy nhiên chiếc trực thăng chỉ đi ngang qua mà không nhìn thấy Kwon Taek Joo. Không thể bỏ cuộc như vậy nên anh chạy đến biệt thự. Nếu anh vẫy bằng áo của anh từ một nơi cao hơn thì chắc chắn họ sẽ chú ý.
Trong tích tắc Kwon Taek Joo leo lên mái nhà và vẫy bằng chiếc áo. Anh la lên hết sức có thể cố gắng thu hút sự chú ý. Chiếc trực thăng rẽ một vòng lớn và tiếp cận ngôi biệt thự. Niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt của Kwon Taek Joo.
Anh tránh sang một bên để chiếc trực thăng hạ cánh an toàn. Nó lao xuống mái nhà với một cơn gió mạnh, cánh quạt đang kêu lên ầm ầm từ từ dừng lại. Chỉ khi đó Kwon Taek Joo mới có thể mở mắt ra.
Anh nhanh chóng chạy lại gần chiếc trực thăng. Cánh cửa mở ra và một người đàn ông mặc vest đen xuất hiện. Trong khi anh ta dang tay ra để chặn Kwon Taek Joo tiếp cận, một cô gái trẻ đi theo sau.
“…Gì vậy, cái này hả?”
Đó là một phản ứng hơi thất vọng. Sau đó người phụ nữ tiếp tục cẩn thận đi vòng quanh Kwon Taek Joo và quan sát anh từng chút một.
“Ohh. Tôi đã nghĩ nó phải tuyệt hơn cơ vì hắn đã giấu đi và nói rằng mình là người duy nhất được xem.”
Kwon Taek Joo không biết cô ta đang nói về cái gì nữa. Rốt cuộc người phụ nữ quái quỷ này là ai vậy? Cô ấy trông trẻ hơn nhiều so với Kwon Taek Joo. Đường nét trên khuôn mặt đặc biệt rõ ràng và có vẻ giống như ai đó và cũng có vẻ không. Cô ấy xinh đẹp nhưng lại khá xanh xao, có lẽ cô đã mệt sau chuyến bay dài.
Kwon Taek Joo đứng khoanh tay trước mặt người phụ nữ đang nhìn như thể đánh giá anh. Người phụ nữ cũng dừng bước và đáp lại ánh nhìn của anh. Ánh mắt rất táo bạo.
“Cô là ai vậy?”
Cô ấy đảo mắt và mỉm cười ngay cả với giọng điệu không tán thành đó. Cô thậm chí còn đưa tay ra không chút do dự.
“Rất vui được gặp anh. Tôi là Olga.”
Olga. Anh đã nghe nó ở đâu nhỉ? Kwon Taek Joo cảm thấy deja vu kỳ lạ. Khuôn mặt thì lạ lẫm nhưng cái tên thì khá quen thuộc.
Olga thêm một vài từ và giải quyết tất cả những nghi ngờ của Kwon Taek Joo. Đó cũng là lý do cô ấy tìm đến nơi này.
“Olga Vissarionovna Bogdanov.”
Kwon Taek Joo và Olga ngồi đối diện nhau một lúc lâu. Anh đã mời cô xuống uống trà nhưng cả hai chẳng uống nổi một ngụm nước.
Olga ngồi trên chiếc ghế mà Kwon Taek Joo đã nhường cho và nhìn chằm chằm vào anh như sắp xuyên thủng anh đến nơi. Cô ấy thậm chí không biết xấu hổ như để khẳng định cô là em gái của Zegna. Kwon Taek Joo ngồi khoanh tay trước ánh mắt chăm chú đó.
Không có thông tin gì về cô con gái lừng lẫy của Vissarion, Olga. Không những ảnh chụp, Kwon Taek Joo cũng không biết cô ấy sinh ra khi nào, học trường nào, làm gì ở đâu. Anh không biết có phải cô ấy khác với các anh trai chỉ vì cô là phụ nữ hay không.
“Con người đó, có gì mà anh thích đến vậy?”
Olga là người đầu tiên lên tiếng, giọng điệu khá thẳng thừng. Thật khó để nắm bắt ý định của cô ấy đến mức Kwon Taek Joo nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không. Chờ một lúc không có câu trả lời, Olga nhún vai nói thêm.
“Tôi hoàn toàn không hiểu. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy có ai muốn ở bên cạnh con người đó cả.”
‘Con người đó’ hẳn là người mà cả Olga và Kwon Taek Joo biết đến. Chỉ có một tên mà anh có thể liên tưởng ngay đến, nhưng câu hỏi có chút kì lạ. “Có gì mà anh thích đến vậy?” Có vẻ như cô ấy đang nghĩ rằng bản thân Kwon Taek Joo thích hắn nên đã tự nguyện gắn bó với hắn.
“Cô hiểu lầm rồi. Không phải như vậy.”
“Hiểu lầm sao?”
“Không phải tôi mắc kẹt ở một nơi như thế này vì tôi thích đâu.”
“Vậy thì sao?”
Kwon Taek Joo định trả lời ngay, nhưng rồi lại ngậm miệng lại. Anh không biết bắt đầu từ đâu và làm thế nào để giải thích. Không có lý do gì để anh phải tiết lộ hoàn cảnh của mình cho một người mà anh chưa từng gặp. Dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là đồng bọn với tên kia.
Kwon Taek Joo lắc đầu như thể không muốn nói. Mặc dù vậy, Olga đã tự mình suy đoán rồi thốt lên ngạc nhiên.
“Anh đã bị bắt cóc sao?”
“Hả….”
Kwon Taek Joo không nói nên lời. Đó cũng không phải là một suy đoán sai lệch. Tuy có một chút mơ hồ nếu nói rằng anh thực sự bị bắt cóc, nhưng Olga đã coi sự im lặng của Kwon Taek Joo như một lời khẳng định và không khỏi thở dài. Cô lẩm bẩm “Cái tên điên đó thật là…”.
Đôi mắt của Olga vốn cảnh giác với Kwon Taek Joo đột nhiên dịu lại. Cô ấy nắm lấy tay Kwon Taek Joo và xin lỗi vì sự thô lỗ của mình.
“Tôi thất lễ rồi. Tôi đã nghĩ rằng anh để mắt đến con người đó… Con người đó chạy trốn cùng với một tên khủng bố đã làm nổ tung ngôi nhà nên tôi nghĩ đó giống như việc ngủ với kẻ thù vậy. Dù sao thì cũng xin lỗi vì sự hiểu lầm. Tôi không thể tin được lại có một tên ngốc đem lòng yêu con người đó. Tôi đã không biết gì cả mà lặn lội đến đây.”
Câu nói cuối gần như là độc thoại. Có vẻ như Olga đến đây để xem con khỉ trong sở thú. Theo như cách diễn đạt của cô ấy thì cô đến đây để tìm ‘tên ngốc chạy trốn trong tình yêu cùng với Zegna’. Thật ngớ ngẩn.
“Vậy lý do cô đến đây…”
“Tôi đến đây để dưỡng bệnh.”
Rồi Olga thay đổi chủ đề trong khi phớt lờ sự phản đối bằng ánh mắt của Kwon Taek Joo.
“Nhưng chẳng lẽ anh định dùng những tín hiệu ngốc nghếch như khi nãy và tiếp tục chờ đợi để được giải cứu sao?”
Tất cả những người chưa bao giờ chú ý đến người khác từ khi sinh ra đều như vậy sao? Thật sự không có cách nào để nói chuyện với tên khốn kia hay em gái của hắn.
“Ai biết được. Biết đâu sẽ có người đến để cứu một tên ngốc đáng thương thì sao.”
“… Ừmmm, tôi không nói anh là đồ ngốc.”
“Cảm ơn đã an ủi.”
“Nhân tiện thì, anh tên là gì? Tôi thậm chí còn chưa biết tên anh đấy.”
“Đừng tò mò. Vì tôi không thể nói với cô được.”
“Sao anh có thể nói như vậy chứ? Anh không thể nói cho tôi biết được sao? Sao tôi lại không tò mò được?”
“Không được thì là không được. Tôi không muốn gặp rắc rối.”
Kwon Taek Joo kiên trì trong lúc Olga mím môi phản đối. Anh đã không thổi bay dinh thự Bogdanov mà không có lý do, và vì anh đang làm công việc mà anh không được phép tiết lộ danh tính.
Olga nhanh chóng thay đổi câu hỏi.
“Vậy con người đó gọi anh là gì?”
“Th…”
Kwon Taek Joo định trả lời nhưng rồi lại im bặt. Anh không thể tự mở miệng gọi cái tên ‘Thỏ’. Không biết có phải vì muốn làm anh mất mặt thêm không, Zegna đã liên tục sử dụng cái tên này. Ngay từ đầu đã là như vậy với những lời như “Hãy đào một cái hang và trốn cho kỹ”, “Hãy vểnh tai lên”…
Olga thể hiện sự quan tâm hết mình với đôi mắt sáng ngời. Thân trên của cô nghiêng về phía Kwon Taek Joo. Thật là phiền phức.
“Nếu không giúp được gì thì đừng hỏi nhiều quá chứ.”
“Tôi không thể giúp anh được. Nếu bị bắt được thì tôi sẽ bị mắng.
Bằng cách nào đó, việc “bị mắng” ở đây dường như không phải là một phạm trù thông thường của một người lớn tuổi hơn khuyên nhủ một người ít tuổi hơn. Kwon Taek Joo không nghĩ tên bạo lực đó sẽ bỏ qua chỉ vì cô ấy là phụ nữ, nhưng anh cũng chưa thấy hắn đối xử tệ với phụ nữ bao giờ.
Thôi vậy. Nếu Olga không giúp được Kwon Taek Joo thì có nói chuyện tiếp cũng vô ích. Anh ra khỏi bếp với vẻ mặt buồn bã. Olga chạy theo.
“Tôi có thể sử dụng phòng nào?”
“Nếu chỉ là phòng ngủ thì vẫn còn phòng trống đấy nên cô có thể dùng phòng nào cũng được.”
“Chà, vậy căn phòng kia có đẹp không?”
Olga đi ngang qua Kwon Taek Joo, băng qua phòng khách có lò sưởi và đi đến phòng ngủ trong cùng. Kwon Taek Joo ngơ ngác nhìn theo rồi đột nhiên nhảy dựng lên. Trong khoảnh khắc, anh đã đuổi kịp Olga và chặn đường cô. Olga nhìn anh ngờ vực.
“Hả? Sao vậy?”
“Ở đây có người dùng rồi.”
Kwon Taek Joo không còn lý do thích đáng nào khác. Olga nhìn vào phòng ngủ giữa cánh tay của Kwon Taek Joo và gật đầu.
“Trông giống phòng người đó.”
Nếu không nhìn kỹ sẽ không biết đây là phòng ngủ của hai người. Kwon Taek Joo đã cố gắng hợp lý hóa điều đó nhưng trái tim đang đập thình thịch của anh vẫn không thể bình tĩnh lại. Anh lo rằng đâu đó trong phòng có thể có gì đó khiến Olga liên tưởng đến mối quan hệ của anh và Zegna. Người anh bỗng ướt đẫm mồ hôi.
Trong sự ngăn cản của Kwon Taek Joo, Olga nở một nụ cười kì lạ nhìn quanh căn phòng. Cô “À” lên một tiếng cùng một hơi thở dài trần trụi.
“Dù không có tình cảm nhưng cơ thể vẫn rất hợp nhau nhỉ.”
Cô cười khúc khích như giễu cợt và chuyển sang phòng khác trước khi Kwon Taek Joo có thể biện minh.
Anh quay đầu lại. Dấu vết ai đó nằm trên chiếc gối trên giường vẫn còn nguyên vẹn. Hai chiếc áo choàng lăn lộn trên sàn nhà và tấm ga trải giường trượt xuống một nửa cùng với gối tựa. Anh cũng thấy chiếc quần lót của mình bị lộn ngược và bỏ quên ở đó. Tất cả những điều đó dường như không bao giờ là bình thường.
Kwon Taek Joo ngồi trên ghế, choáng váng. Anh đã như vậy kể từ khi Olga rời khỏi phòng ngủ. Kwon Taek Joo đang làm cái quái gì ở đây vậy? Ăn, ngủ và nuông chiều Zegna. Đó là một thói quen mà nhiều người lặp lại hàng ngày. Sự khác biệt là họ sử dụng việc đó để duy trì nòi giống. Ít nhất anh đã không lăn lộn một cách vô tri hay thiếu ý chí trong khi ăn những gì hắn đưa cho.
Sao anh không tích cực chạy trốn hơn nữa? Có phải Kwon Taek Joo đã thích ứng với Zegna vì anh không còn cách nào khác không? Không phải là anh cảm thấy thèm muốn hắn và anh cũng chưa bao giờ háo hức để được gặp hắn.
Nhưng khi Kwon Taek Joo cùng Zegna chung sống, mọi thứ đã thay đổi. Cơ thể anh đều đặn phản ứng với hắn, và bây giờ nó đã tan chảy ngay cả khi làm tình không khác gì bạo lực. Từ lúc nào đó anh đã không còn phản kháng nữa. Bởi vì Kwon Taek Joo đã học được rằng làm như vậy sẽ chỉ kích động sự phấn khích của Zegna và đẩy anh vào một tình huống tồi tệ hơn mà thôi.
Trong sự cam chịu không thể thoát khỏi hắn, có vẻ như anh đã trở nên buông thả trong khi liên tục viện lý do rằng tình thế là không thể tránh khỏi. Kwon Taek Joo chỉ đang cố làm cho mình thoải mái bằng cách viện cái cớ ngớ ngẩn rằng anh không còn cách nào khác. Vì vậy ngay cả khi bị cưỡng hiếp, anh vẫn phải nghe những điều nhảm nhí về việc cưỡng hiếp như thế nào. Thật đáng thương.
Kwon Taek Joo lắc đầu giận dữ. Một cái gì đó chắc chắn đang đi sai đường. Anh đã phủ nhận điều đó với Olga nhưng cuộc sống của anh trong những ngày qua không khác gì cuộc sống của một nhân tình. Anh ở trong một biệt thự mà chỉ có Zegna đến thăm, ngủ chung giường với hắn và làm tình bất cứ khi nào hắn muốn. Hai người dành thời gian bên nhau nhân danh cá cược trong khi sống qua ngày bằng thức ăn mà hắn đưa cho. Ở cùng phòng với Zegna hay việc ăn sáng cùng nhau không còn là điều mới mẻ hay căng thẳng nữa. Không có gì ngạc nhiên khi Olga phát hiện ra dấu vết và cười nham hiểm.
Sự xuất hiện của người thứ ba làm cho những suy nghĩ vẩn đục đã trở nên khách quan hơn. Khi Kwon Taek Joo ở một mình với Zegna, mối quan hệ mâu thuẫn với hắn phát triển mà anh không hề hay biết. Nghĩ lại thì hành động của Zegna cũng thay đổi một cách tinh tế so với lúc ban đầu.
Anh chàng đồng ý đặt cược vào bất cứ vụ cá cược nào mà Kwon Taek Joo gợi ý và đã trở nên ngoan ngoãn hơn. Hai người thường cười thật thoải mái, ngay cả việc làm tình vốn chỉ xoay quanh việc đưa vào và rút ra thì những đụng chạm nhỏ nhặt cũng tăng lên đáng kể. Khi Zegna ra ngoài và trở lại, hắn luôn mang theo đồ ăn Hàn Quốc và số lần hắn ra ngoài cũng giảm đi rõ rệt. Chỉ có vậy thôi sao? Hôm nay trước khi ra ngoài, Zegna thậm chí còn thông báo khi nào hắn sẽ quay lại.
Đột nhiên mặt và cổ của Kwon Taek Joo nóng bừng. Trái tim anh bắt đầu đập loạn xạ một cách khó chịu. Cứ như thể hai người đang chơi trò gia đình vậy. Anh đã bị kéo vào những việc thế này với hắn trước khi anh kịp nhận ra. Kwon Taek Joo nắm chặt tay lại.
Cứ thế này thì không được.
***
“Chào buổi sáng.”
Olga xuất hiện trong bếp khi đã quá trưa. Không biết có phải cô vừa thức dậy hay không mà mặt vẫn còn sưng. Cô tiến đến trước Kwon Taek Joo rồi chỉ vào ramen và hỏi “Cái gì vậy?”. Sau đó cô nhăn mũi và giật mình.
“Không ăn được đâu, hư rồi!”
Người khác đang ăn ngon lành mà lại kêu lên là hư, Kwon Taek Joo lấy lại kim chi từ Olga khi cô đang cố gắng nhanh chóng dọn sạch cái bát. Rồi như để khoe khoang, anh gắp một miếng vào miệng và nhai ngấu nghiến. Mặt Olga nhăn lại.
“Anh thậm chí có tâm trí để mang thứ đó đến đây sao?”
“Cậu ấy đã mua về đấy.”
Kwon Taek Joo trả lời một cách thờ ơ rồi húp nốt phần súp còn lại. Olga tỏ vẻ ngạc nhiên. Việc Kwon Taek Joo mang theo đồ ăn hợp khẩu vị của mình khi bị bắt cóc đã là vô lý, nhưng Zegna lại mua và mang thức ăn cho người khác thì lại càng vô lý hơn. Có chuyện gì đã xảy ra với đầu óc của hắn mà hắn không biết sao? Thật có lý do để nghi ngờ.
Olga muốn kiểm tra lại nhưng vẫn chưa thấy Zegna ở đâu cả.
“Nhân tiện, con người đó đã đi đâu vậy?”
“Sao lại hỏi tôi?”
Không phải Zegna liên tục thông báo với Kwon Taek Joo, hắn không có nghĩa vụ phải làm như vậy và bản thân anh cũng chưa bao giờ yêu cầu. Vì hắn là thành viên của FSB nên anh chỉ có thể đoán rằng Zegna đang làm nhiệm vụ. Tất nhiên lần này vì lý do nào đó, hắn thông báo rằng hắn sẽ quay lại sau hai ngày nữa, và cũng không nhất thiết phải nói với cô ấy làm gì.
Olga thay đổi chủ đề bằng cách nói “Tôi xin lỗi” trước câu trả lời không thiện cảm.
“Tôi thực sự tò mò. Rốt cuộc làm sao anh biết được căn phòng đó có bản thiết kế.”
Ánh mắt lấp lánh của Olga báo rằng cô sẽ kiên trì tọc mạch nếu Kwon Taek Joo không trả lời. Không do dự nhiều, anh giải thích rằng anh đã kết hợp những câu chuyện bí ẩn mà Zegna đã kể cùng với nhiều bằng chứng tình huống khác.
“Koshichei…”
Olga xoa cằm và lặp đi lặp lại những từ đó. Rồi cô cười kì lạ, dáng vẻ trông giống tên khốn kia như thể cô đang âm mưu gì đó. Kwon Taek Joo bỏ mặc Olga và đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh đem bát đĩa vào bồn rửa và bắt đầu rửa bát.
“Anh không có gì để hỏi tôi sao?”
“Không hề.”
“Vốn dĩ anh là kiểu người không quan tâm đến phụ nữ sao?”
“Tôi cũng tò mò muốn nghe đấy. Tại sao phụ nữ lại hỏi một điều như vậy?”
Kwon Taek Joo nhìn lại Olga với vẻ mặt khó hiểu. Ngay cả khi nhận được câu hỏi, cô cũng chỉ mỉm cười. Louise trước đây cũng vậy, tâm lý của phụ nữ luôn phức tạp.
Ngay sau đó Olga lấy một thứ gì đó trong tủ lạnh và mang đến bàn, Kwon Taek cũng đã rửa xong bát đĩa. Anh chuẩn bị rời đi sau khi lau tay thì Olga kéo anh lại.
“Anh có muốn ăn trái cây không?”
Trên tay Olga, một quả táo đang được cắt thành nhiều miếng. Nếu gọt nó như vậy thì sẽ còn lại gì để ăn chứ? Kwon Taek Joo thở dài và giật lấy con dao cắt trái cây. Thà anh tự làm sẽ đỡ rắc rối hơn là để Olga chảy máu.
Thao tác dao điêu luyện, quả táo được gọt vỏ và cắt thành những miếng có kích thước bằng nhau. Olga nín thở quan sát và ăn những thứ được đặt trong bát. Cô ấy bảo cùng nhau ăn nhưng lại đẩy tất cả vào miệng mình. Kwon Taek Joo nhìn xuống cái bát trống không.
Anh gọt vỏ một quả táo khác. Lần này Olga cũng ăn sạch số táo được cho vào bát, dường như nó được thay thế cho bữa ăn sáng.
Kwon Taek Joo nhân tiện gọt hết số táo mà Olga đã mua. Cô hỏi tại sao anh không ăn sau khi đã no. Thật ngớ ngẩn, Kwon Taek Joo mỉm cười và cắn một quả táo đang chuyển sang màu vàng. Bao lâu rồi anh mới lại được ăn trái cây vậy?
Có tiếng cánh quạt quay khi Kwon Taek Joo đang dọn dẹp những thứ còn lại. Có vẻ Zegna đã quay về. Tiếng ồn đặc trưng kéo dài rồi lắng xuống và chẳng mấy chốc hắn đi xuống từ mái nhà. Kwon Taek Joo nghĩ rằng Zegna sẽ về vào buổi chiều muộn nhưng hắn đã về nhà sớm hơn nửa ngày. Zegna bước vào bếp với hai tay mang đầy hành lý.
“Em đang làm gì ở đây vậy?”
Đó là tất cả những gì hắn nói ngay khi nhìn thấy em gái mình. Như thể đã quen với cách đối xử như vậy, Olga không hề thất vọng. Thay vào đó cô tự nhiên hỏi hắn đã đi đâu.
Zegna chuyển ánh mắt từ Olga sang Kwon Taek Joo. Có vẻ như anh nên giải thích lý do tại sao cô ấy ở đây, nhưng bản thân Kwon Taek cũng không cách nào biết được. Tất cả những gì anh có thể làm là lắc đầu và nhún vai.
“Em còn phải thu dọn đồ đạc.”
Như thể không muốn nghe những điều khó chịu, Olga chủ động tránh mặt. Zegna nhìn em gái mình không hài lòng. Sau khi Olga lên tầng hai, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Kwon Taek Joo. Hắn nhìn anh đang nhai quả táo rồi thắc mắc.
“Cái đó đến khi nào vậy?”
Việc gọi anh trai em gái thành đối tượng như đồ vật của hai anh em cũng giống nhau. Kwon Taek Joo lắc đầu, anh trả lời rằng cô ấy đột nhiên xuất hiện vào chiều hôm qua và có vẻ như cô ấy đến để hồi phục sức khỏe. Sau đó anh lấy dao cùng bát và nĩa của mình đem đến bồn rửa.
Zegna đun một ít nước trong lúc Kwon Taek Joo dọn dẹp. Dường như nước đang được đổ vào đâu đó, và ngay sau đó một mùi quen thuộc phảng phất. Anh tò mò quay đầu lại.
Ánh mắt Kwon Taek Joo rơi vào một hộp cơm trộn (bibimbap). Đó là một sản phẩm được cung cấp như thực phẩm quân sự. Sau khi xem kỹ hướng dẫn viết bằng tiếng Nga, Zegna trộn cơm nóng lại rồi múc ra một bát lớn và đưa cho Kwon Taek Joo.
“Anh đã ăn chưa?”
“Ah, sao cơ?”
Kwon Taek Joo gật đầu. Dù vậy anh chàng vẫn không rút tay về. Thay vào đó, hắn vắt chiếc thìa vào giữa hai môi.
Thằng nhóc này bị điếc à?
“Tôi đã ăn rồi.”
Zegna nhẹ nhàng gật đầu. Tuy nhiên ngay khi Kwon Taek Joo mở miệng, hắn đẩy chiếc thìa vào. Má anh nhanh chóng phồng lên. Kwon Taek Joo ngơ ngác nhìn chiếc thìa rỗng thoát ra khỏi miệng mình. Lại trò gì nữa đây?
Anh vừa nhai nhồm nhoàm vừa phản đối.
“Tôi nói là đã ăn cơm rồi mà, nhóc à.”
“Đừng có nhặt rồi ăn mấy thứ bậy bạ.”
Khuôn mặt Zegna bỗng dưng nhăn nhó. Lẽ nào hắn đang nói tới mấy trái táo? Thật là không thể nói nổi. Ngay khi Kwon Taek Joo mở miệng định phản đối, một thìa đầy bibimbap lại được đút vào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me