TruyenFull.Me

Ca

Zegna đặt chiếc shafka* lên bàn, chỉ một chuyển động nhỏ nhất cũng khiến chiếc áo khoác lông bay phấp phới, cứ như thể một con thú còn sống đang cưỡi trên vai hắn vậy.
*shafka: mũ lông của người Nga
Kwon Taek Joo ngồi nghiêng trên sofa xem hắn chuẩn bị. Anh không hỏi hắn sẽ đi đâu. Zegna cũng không nói gì. Một lúc sau, Kwon Taek Joo đi lên cầu thang và lên lầu.
Có tiếng cánh quạt vang lên ngay sau đó. Có lẽ là ảo giác nhưng hình như cửa sổ cũng khẽ rung lắc. Kwon Taek Joo bàng hoàng vội chạy đến bên cửa sổ, một chiếc trực thăng đang bay ngay phía trên anh và tiến vào khoảng không, bên trong hình như là tên khốn đó.
‘Tôi mang đến rồi thì anh nên ăn đi, trừ khi anh muốn chết đói.’
Điều đó có nghĩa là vậy sao? Chiếc trực thăng nhanh chóng trở thành một dấu chấm và biến mất. Zegna có lẽ không có ý định cưỡi nó ra ngoài để đi cửa hàng tạp hóa đâu nhỉ. Cứ thế này liệu có ổn không khi hắn chỉ để lại tù nhân là anh như thế này? Kwon Taek Joo nêu lên một câu hỏi mà quên mất tình hình hiện tại.
Anh nhìn xuống tay mình. Cổ tay anh không bị trói bằng dây chứ đừng nói đến còng tay. Kwon Taek Joo đang tự do như chim vậy. Không chỉ có vậy. Cả cửa sổ và cửa ra vào đều không khóa. Zegna đang yêu cầu anh tự biến mất khi hắn không ở đây sao?
Kwon Taek Joo nhanh chóng quay lại với vẻ mặt hoài nghi, anh vào phòng khách và kiểm tra tình trạng của lò sưởi. Chỉ còn đống tro tàn sau khi đốt chất thành đống, hơi ấm gần như đã biến mất. Không đốt lửa nữa có nghĩa là hắn sẽ vắng mặt lâu ngày.
Zegna đã bất cẩn sao? Không, tên khốn đó không phải là người như vậy. Anh chỉ không biết liệu hắn có đánh giá thấp rằng bản thân Kwon Taek Joo sẽ không thể trốn thoát ngay cả khi hắn đi như thế này hay không.
Một nụ cười nở trên môi Kwon Taek Joo. Dù lý do là gì đi nữa thì đây là một cơ hội bằng vàng. Có thể hắn sẽ rất tức giận nhưng lúc này việc bảo toàn mạng sống của anh mới là điều quan trọng nhất.
Kwon Taek Joo chuẩn bị lao ra ngoài thì đột nhiên anh nhớ lại cách ăn mặc của mình. Anh không thể chết cóng một cách vô ích được, Kwon Taek Joo đi thẳng đến phòng thay đồ của Zegna. Hàng trăm bộ quần áo tươm tất được treo trong căn phòng hẹp và sâu nhưng anh thậm chí không nghĩ ra sẽ mặc gì. Anh lấy ra một chiếc áo khoác có vẻ vừa với mình và mặc nó vào. Cả chiều dài và chiều rộng đều lớn đến mức phi lý.
Kwon Taek Joo gập tay áo và buột dây thắt lưng lại vừa phải rồi đi ra ngoài. Cánh cửa nặng trịch đẩy đống tuyết trên sàn và từ từ mở ra. Lần đầu tiên hít thở không khí bên ngoài, một luồng khí trong veo lạnh lẽo xuyên qua phổi Kwon Taek Joo. Nó đủ lạnh để khiến cổ họng anh cũng co rúm lại.
Anh kéo cổ áo lại rồi sải bước về phía trước. Những cánh đồng tuyết kéo dài vô tận, không có dấu hiệu của sự sống ở bất cứ đâu. Cảm giác khi đột nhiên rơi vào sa mạc cũng như thế này sao? Anh lúng túng không biết nên đi về hướng nào.
Một ngọn núi tuyết nằm ở phía xa trông giống như một tấm bình phong nhưng thật khó để phân biệt đó là tuyết phủ trên núi hay tuyết tự nhiên, và cũng thật khó để mở mắt ra khi cánh đồng tuyết trắng xoá phản chiếu ánh sáng mặt trời. Dường như toàn bộ vùng đất vốn đã từ chối sự định cư của con người.
Kwon Taek Joo quay lưng lại với những ngọn núi tuyết và di chuyển về phía những cơn gió có mùi biển đang thổi. Môi anh hơi mặn nên gần đây dường như có bờ biển. Chân anh chìm xuống ở mỗi bước đi rồi nhanh chóng ướt sũng đến đầu gối, làn da tê buốt ngứa ngáy, những cơn gió lạnh thổi qua như cắt da thịt. Kwon Taek Joo từng bước hối hả băng qua lớp tuyết đang bay phấp phới.
Một lúc sau anh đến được bờ biển với những con sóng êm đềm vỗ vào chân. Zegna đã nói rằng nơi đây cách Murmansk 60 km. Kwon Taek Joo không thể tìm thấy một hòn đảo nhỏ hay một rạn san hô nào gần đó. Mọi thứ lại trở nên xa xăm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Kwon Taek Joo sẽ từ bỏ. Thế nào thì cũng chết, dù bằng cách này hay cách khác, và dù kết cục có thế nào thì cũng vẫn tốt hơn là chơi đùa trong nanh vuốt của Zegna.
Kwon Taek Joo quay trở lại con đường đã đi. Bơi 60 km với cơ thể mong manh là điều không thể, vậy nên anh phải tìm ra cách nào đó, nếu không có, anh định sẽ chặt một cây bạch dương làm thuyền.
Kwon Taek Joo trở về biệt thự sau khi đi bộ không ngừng nghỉ. Anh đốt lửa vào lò sưởi và ngồi trước nó để rã đông toàn thân rồi đi xuống tầng hầm. Đúng như dự đoán, tất cả các loại đồ gia dụng được chất đống trong nhà kho dưới tầng hầm. Anh mạnh dạn bước chân vào đó. Một lớp bụi dày bay lên mù mịt.
“Tìm thấy rồi.”
Khuôn mặt đầy bụi bặm sáng lên rạng rỡ, Kwon Taek Joo tìm thấy một chiếc thuyền kayak sau nửa ngày lặn lội. Dù nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là chiếc thuyền dành cho một người nhưng chừng ấy thôi cũng đủ khiến anh xúc động rồi. Nếu không có nó, Kwon Taek Joo chắc phải chặt một cây bạch dương bị đóng băng ngoài kia.
Anh đặt chiếc thuyền kayak lên lưng và rời khỏi biệt thự. Chiếc thuyền được làm bằng gỗ nặng hơn anh tưởng rất nhiều. Cân nhắc lượng tuyết rơi dày đặc, Kwon Taek Joo đã chuẩn bị chắc chắn hơn trước nhưng chân anh vẫn lún sâu hơn vì chiếc thuyền kayak. Thật không dễ dàng để thực hiện dù chỉ một bước đi, các ngón chân của anh đang dần trở nên tê buốt.
Kwon Taek Joo sẵn sàng chịu đựng sự tê cóng. So với những khó khăn mà anh đã trải qua cho đến giờ thì sự vất vả này chẳng là gì cả. Nếu anh đủ thông minh và đủ cố gắng, thời tiết nhất định sẽ giúp anh trốn thoát. Cơn bão tuyết dữ dội kéo dài đến tận sáng nay đã lắng xuống, những bông tuyết rơi dày đặc đã dịu đi và vùng biển mà khó khăn lắm anh mới đến được cũng đã lặng sóng.
“Được rồi.”
Kwon Taek Joo ngay lập tức đặt thuyền kayak trên mặt nước. Anh cẩn thận ấn từng chỗ trên thân thuyền và kiểm tra xem nó có bị rò rỉ nước hay không. Trái ngược với những lo ngại, không có góc nào bị mòn hay hư hại cả, cân bằng trọng lượng cũng được điều chỉnh khá tốt nên nó sẽ không dể gì bị lật.
Kwon Taek Joo giữ mái chèo một lúc và chờ cho thân thuyền bớt rung lắc. Chiếc thuyền kayak bị rung chuyển dữ dội dần tìm lại được sự ổn định.
Anh hít một hơi thật sâu rồi dùng hết sức đập lên mặt nước. Khi còn trong lực lượng đặc biệt, Kwon Taek Joo đã từng đi một chuyến khứ hồi 20 km trên một chiếc thuyền bơm hơi bằng cao su. Anh sẽ phải đi gấp ba lần quãng đường đó để đến đất liền nhưng với sự giúp đỡ của thời tiết, không có gì là Kwon Taek Joo không thể làm được. Đây không còn là huấn luyện mà là thực sự chiến đấu, sự tuyệt vọng sẽ thúc đẩy tiềm năng của con người đến mức tối đa.
Kwon Taek Joo nghiến răng và chèo mạnh hơn nữa. Lực nước va mạnh vào thuyền rồi bị đẩy ra tan tành. Chiếc thuyền kayak tiếp tục rẽ dòng nước và tiến về phía trước.
Nhưng cuộc phục kích thật sự chính là thời tiết biển. Bờ biển yên lặng không có nghĩa là giữa biển cũng như vậy. Chiếc thuyền kayak đang tiến lên mạnh mẽ được một lúc đột nhiên bắt đầu quay tròn. Những con sóng dâng lên nhanh chóng đẩy thân thuyền vào bờ. Kwon Taek Joo không còn kiểm soát được con thuyền ngay cả khi anh cố gắng chèo. Nếu cứ bị cuốn trôi thế này, con thuyền kayak mong manh của anh sẽ bị đắm.
Kwon Taek Joo giữ vững tay chèo tiến về phía trước. Gió mạnh thổi mang theo những đợt sóng cao, chiếc thuyền kayak bị mất đà lắc lư dữ dội, đầu thuyền không thể định hướng hoàn toàn và bắt đầu quay tròn. Giữa lúc đó, những con sóng dữ đánh vào thân thuyền liên tục, chiếc kayak lắc lư bấp bênh như thể nó sẽ bị lật úp ngay lập tức. Kwon Taek Joo xoay xở để giữ thăng bằng bằng cách di chuyển mái chèo sang phía đối diện nhưng anh gần như không thể điều khiển chiếc thuyền nhỏ chống lại những đợt sóng lớn.
Những con sóng vỗ tàn nhẫn không ngừng nghỉ vào con thuyền. Đợt sóng thứ hai lớn và hung dữ hơn đợt thứ nhất. Biển không xanh cũng không đen há miệng như nuốt trôi tất cả. Toàn thân Kwon Taek Joo ướt sũng trong dòng nước dữ dội, tinh thể băng dường như cũng mọc ra từ làn da ẩm ướt. Trái tim Kwon Taek Joo đập dữ dội trước cảm giác sự sống còn của mình bị đe dọa.
“Ahhhhhhhhhh…!”
Anh đối mặt với con sóng bằng tất cả sức lực của mình nhưng ngay cả khi đẩy mái chèo một cách tuyệt vọng, thân thuyền vẫn chỉ trôi đi chậm chạp. Nước biển sâu nuốt chửng sức mạnh mà anh đã dày công vun đắp nhưng Kwon Taek Joo vẫn ra sức chèo thuyền tại chổ vì nếu anh ngồi yên, chiếc thuyền sẽ bị cuốn đi trong tích tắc.
“Haaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Kwon Taek Joo hét lên sốc lại khí thế. Như thể nhận ra những nỗ lực của anh, mũi thuyền đang từng chút một hướng về phía trước.
Nhưng thật không may, tình huống đầy hy vọng đó đã không kéo dài lâu. Bỗng nhiên Kwon Taek Joo nghe thấy một tiếng động rất lớn, anh ngơ ngác nhìn về phía trước. Một bức tường màu xanh đen từ xa đang tiến đến. Đó là một con sóng có kích thước bằng một ngôi nhà.
Nếu đối mặt trực diện thì anh sẽ không thể sống sót. Trước khi cái đầu kịp ra lệnh, tay chân anh đã tự động di chuyển nhưng những gợn sóng liên tục cứ quấn lấy cổ chân của Kwon Taek Joo.
Con sóng đã ập đến trước mắt trong khi anh không thể nhúc nhích, cái mõm đen ngòm mở rộng. Nó đến rồi. Ngay khi trực giác vừa báo động đến não, con sóng khổng lồ đánh thẳng vào chiếc thuyền kayak. Kwon Taek Joo bất khả kháng bị hút sâu vào dòng nước trong nháy mắt trước khi anh kịp nhận ra. Lực nước mạnh đẩy toàn thân anh chìm sâu xuống. Kwon Taek Joo nghẹt thở.
Một lúc sau, dòng nước được đẩy vào không ngừng tuôn ra ngược lại và vỡ tung lên trắng xoá, cuốn theo Kwon Taek Joo. Anh nâng hai chân lên mặt nước để không bị cuốn xuống biển một lần nữa. Dưới nước yên tĩnh đến đáng sợ nhưng bên trên vẫn là một chiến trường. Sóng ập đến từ mọi hướng khiến Kwon Taek Joo không kịp thở.
“Mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc!”
Kwon Taek Joo điên cuồng hét lên. Anh không thể khuất phục trước thử thách này được. Anh duỗi cánh tay bị chuột rút của mình và ngả theo dòng nước, hai chân cũng duỗi thẳng ra. Mỗi khi anh xoay cổ để thở, nước biển mặn chát lại dâng trào. Hai lá phổi của anh thắt chặt lại khiến Kwon Taek Joo thở hổn hển. Mặc cho bao nhiêu nổ lực tách nước và tiến về phía trước, cơ thể không còn chút sức lực nào của anh lập tức bị đẩy lùi lại.
Toàn thân Kwon Taek Joo thả lỏng vì kiệt sức. Anh cứ thế bị đẩy lên rồi bị cuốn vào, rồi lại đẩy lên cao và cuốn trở lại. Anh không thể hình dung mình đang trôi dạt ở đâu hay còn phải đi bao xa nữa. Anh cũng không biết mình thậm chí còn có thể quay lại đảo Ajinoki hay không. Cánh tay như nặng ngàn cân không còn nghe lời nữa. Kwon Taek Joo sẽ chết thế này sao?
“……..?”
Một thứ đập vào mắt Kwon Taek Joo ngay khi anh sắp bỏ cuộc. Đó là phần còn lại của chiếc thuyền kayak lúc trước bị đập vỡ đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển bị sóng biển cuốn trôi. Bản năng sinh tồn đã bị dập tắt lại nhen nhóm bùng cháy, anh vắt kiệt chút sức lực còn lại đuổi theo nó.
Kwon Taek Joo chộp lấy tấm ván trông như thể nó sẽ biến mất ngay lập tức. Cơ thể sắp bị nhấn chìm bỗng chốc được nâng đỡ vững vàng. Anh ngả người ra sau một lúc và hít một hơi nặng nề, toàn thân anh nặng trĩu như bông gòn thấm nước. Kwon Taek Joo lang thang vô định trên biển. Hoàng hôn đang lặn sau lưng anh.
Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ bên tai. Cơ thể Kwon Taek Joo vẫn đang được hỗ trợ bởi cái gì đó.
Là tàn tích của chiếc thuyền kayak sao? Nhưng nó cứng hơn thế nhiều. Nó không rung lắc chút nào ngay cả trong dòng nước ào ạt liên tục. Kwon Taek Joo có thể cảm nhận sự thô ráp đang chạm vào hai má anh. Ngón tay anh ngọ nguậy, làn cát ẩm đang trong bàn tay anh.
Kwon Taek Joo cố nâng mí mắt đang rũ xuống. Xung quanh tối đen như mực và anh không thể nhìn thấy gì cả. Anh đã nằm sấp như vậy một lúc sau khi tỉnh dậy. Anh cũng không dám đứng dậy.
Sóng vẫn ập vào cơ thể ướt mem của Kwon Taek Joo. Tay chân anh run lên khi các giác quan thức dậy. Anh cố di chuyển bằng mọi cách nhưng cơ thể đông cứng vì lạnh và mệt không hề nhúc nhích. Thế này có thể gọi là sống sót không? Điều yên tâm nhất là Kwon Taek Joo không còn lênh đênh ngoài biển khơi nữa. Hiện tại anh không biết nơi này là đâu nhưng may mắn là anh đã đặt chân đến đất liền.
Anh cố gắng nâng phần thân trên lên. Nước biển chảy ra từ mái tóc và quần áo của Kwon Taek Joo. Phần phổi bị đè nén nãy giờ dịu lại và thở ra một hơi thật sâu. Anh đã uống quá nhiều nước biển vừa lạnh vừa mặn nên dạ dày anh đang cuộn lên và đầu anh cũng rất lạ. Kwon Taek Joo chậm rãi nhìn xung quanh. Giữa lúc không thể nhìn thấy dù chỉ một centimet ở phía trước vì thiếu ánh sáng, bỗng nhiên có sự hiện diện của con người.
Có tiếng ai đó giẫm lên cát và tiến lại gần. Kwon Taek Joo cố gắng kêu cứu nhưng không có âm thanh nào được thốt ra. Có vẻ dây thanh quản của anh đã bị hỏng mất rồi. Kwon Taek Joo siết chặt cổ mạnh nhất có thể rồi hét lên.
“Ở đây…!”
Giọng nói khàn đặc vụn vỡ. Tiếng bước chân dần dần đến gần dừng lại ở đằng xa. Cánh tay của Kwon Taek Joo đang vui mừng giơ lên bỗng chốc dừng lại. Bởi vì vị cứu tinh xuất hiện trong bóng tối không ai khác chính là Zegna.
“Bơi biển vào ban đêm sao? Sở thích đặc biệt nhỉ.”
Chắc chỉ là ác mộng thôi. Nếu không thì Kwon Taek Joo không thể hiểu được làm thế nào mà hắn lại đến được đây. Zegna vẫn mặc nguyên bộ đồ mà hắn đã đi ra ngoài. Không thể nào. Hắn đã trở lại đảo Ajinoki sao? Kwon Taek Joo vội liếc nhìn xung quanh nhưng bóng tối phủ kín khiến anh không thể phân biệt được địa hình.
“Đứng dậy đi nếu anh không muốn bị chết cóng.”
Cũng không phải là không đúng. Những chiếc răng va vào nhau phát ra âm thanh lách cách. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Kwon Taek Joo sẽ đi thẳng xuống địa ngục vì bị hạ thân nhiệt. Anh loạng choạng một lúc để đứng dậy rồi lại ngồi thụp xuống. Anh cố gắng đứng dậy một lần nữa nhưng lần này ngay cả cánh tay đỡ phần thân trên của anh cũng mất sức trượt đi và Kwon Taek Joo ngã xuống một cách bất lực.
Zegna đứng xem rồi công khai tặc lưỡi. Sau đó với vẻ mặt miễn cưỡng, hắn nắm lấy khuỷu tay của Kwon Taek Joo. Chỉ có cánh tay bị kéo lên, còn phần thân thể nặng nề rũ xuống như bông thấm nước vẫn không nhúc nhích. Zegna lắc đầu thở dài rồi đột ngột cúi xuống. Mùi cơ thể bị chôn vùi trong gió biển càng trở nên đậm đà. Cánh tay của Kwon Taek Joo theo phản xạ định hất ra đã nhanh chóng bị hắn nắm lấy và ngay lập tức hắn vắt anh lên vai.
“Anh phiền phức hơn những con thú khác đấy.”
Zegna cũng không quên mắng mỏ. Mỗi khi hắn bước đi, cơ thể của Kwon Taek Joo lại rung rinh. Nước biển đọng lại trong người cũng chảy xuống thấm ướt quần áo. Zegna không để tâm mà chỉ lặng lẽ đi về phía biệt thự.
Kwon Taek Joo theo bản năng áp người vào chiếc áo khoác lông mềm mại, chôn vùi thật sâu khuôn mặt đã mất hết cảm giác vì lạnh. Những đợt sóng đen uốn lượn phía sau hai người đang dần xa hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me