Ca
Trực thăng của Zegna hạ cánh xuống một đồng cỏ gần Moscow. Một ngày khá ấm áp dù vẫn còn một ít tuyết đọng lại ở những nơi mặt trời không chiếu tới. Nền đất nơi tuyết bắt đầu tan phủ đầy bùn đất như sẵn sàng bám vào đôi giày sạch bóng của hắn. Zegna nhìn vào chân mình rồi từ bỏ việc băng qua đám bùn ngay lập tức. Hắn quyết định đợi đối tượng đã hẹn ở một chuồng ngựa gần đó.
Hàng chục con ngựa được buộc bên trong. Nhờ thức ăn chất lượng cao và chăm sóc đều đặn mà tất cả chúng đều có bộ lông bóng mượt. Khi Zegna xuất hiện, những con ngựa vốn đang nhã nhặn bị kích động rõ rệt. Không biết liệu đó là do chúng cảnh giác với người lạ vì tính khí nhạy cảm của mình hay vì vị khách đó là Zegna. Khi Zegna từ từ di chuyển qua lối đi trung tâm, những con ngựa gần đó giật mình cào móng xuống sàn trong khi một số con giơ hai chân trước lên phấn khích.
Vị trí trong cùng là một ngựa có bộ lông màu nâu sẫm mà chỉ riêng số tiền chuộc nó đã tương đương với một chiếc siêu xe. Zegna giữ hàng rào bằng cả hai tay và nhìn nó. Nó không lồng lên như những con ngựa khác mà chỉ do dự và lùi lại một chút.
“Đến rồi đó à?”
Bỗng có ai đó đang đến gần lối vào. Là anh trai hắn, Bazim, người đã triệu tập Zegna đến nơi này. Bazim trấn an những con ngựa hung hăng và tiến lại gần. Bàn tay ông ta trở nên nghiêm túc hơn khi vuốt ve con ngựa nâu mà Zegna đang quan sát.
“Nó không chịu ăn gì cả. Đã mấy ngày rồi…”
Giống như lo lắng cho một đứa trẻ biếng ăn. Vì người nghe là Zegna nên không có vẻ như ông ta đang thảo luận hay tìm kiếm lời khuyên để con ngựa yêu thích của mình thèm ăn trở lại. Nó chỉ như thể một tiếng thở dài. Thông thường Zegna sẽ không quan tâm nhưng không hiểu sao hôm nay hắn đột nhiên đưa ra một giải pháp.
“Bởi vì lúc nào cũng được ăn những món ngon nên nó được no đủ. Anh hãy cho nó ăn những thứ nó không thích rồi thỉnh thoảng ném thứ gì đó mà nó thích, nó sẽ ngoan ngoãn và chạy theo anh.”
Thật vô lý. Hắn đưa lời khuyên cho một người yêu ngựa khi bản thân thậm chí chưa từng nuôi một ngọn cỏ nào. Và phương pháp đó không phải là chăn nuôi mà là ngược đãi.
“Em đang nuôi hổ à?”
“Chà, cũng giống vậy.”
Lại một câu trả lời mơ hồ. Zegna mỉm cười lạ lùng như đang nghĩ về điều gì đó. Bazim không biết hắn đang làm gì và ở đâu. Ông ta lại hỏi.
“Gần đây em sống ở đâu? Nghe nói em thậm chí còn không đến trụ sở chính.”
“Đó không phải là điều anh thực sự tò mò.”
Hắn lảng tránh câu trả lời và cười khẩy, đôi mắt cong lên như đang chế giễu. Bazim nhìn về phía lối vào một lúc và thở dài. Ông ta mở miệng lần nữa, giọng trầm xuống.
“Em đã làm gì hắn rồi? Đừng nói với anh là em đã tự giải quyết hắn rồi nhé?”
“Để xem nào.”
“Nếu vậy thì hãy mang xác đến đây.”
Bazim nói thêm. Trên thực tế, đó dường như là mục đích thực sự của việc triệu tập Zegna đến nơi này.
“Chúng ta có thể công bố Anastasia ngay bây giờ được không?”
Người này hay người khác thì cũng chỉ là vì Anastasia mà thôi. Zegna phá lên cười như thể đó là điều ngớ ngẩn.
“Đột nhiên anh bảo tôi bỏ mạng mình đi à?”
“Anh đang yêu cầu em giao nó cho anh. Có tin đồn người Mỹ đã có được bản thiết kế của ‘Anastasia’. Không biết thực hư ra sao nhưng đương nhiên Điện Kremlin rất lo lắng. Và vì em vẫn đang giữ cả tên gián điệp Hàn Quốc đó nữa nên anh đã rất mất mặt. Các nghị sĩ cũng đồng ý rằng chúng ta nên trừng trị hắn làm gương. Ngài tổng thống cũng muốn khẳng định lại lòng trung thành của em. Đây có thể là sự hào phóng cuối cùng của Điện Kremlin đấy.”
Zegna cười khẩy trước những lời cảnh báo đe doạ mạng sống của hắn. Sau đó với nụ cười trên môi, hắn bước một bước lại gần Bazim. Ông ta chớp mắt hồi hộp dù là người ruột thịt của hắn.
“Hãy đi và nói với họ. Đừng để ý đến điệp viên Hàn Quốc hay ‘Anastasia’ nữa. Nếu các người vẫn tiếp tục thèm muốn đồ của tôi thì tôi sẽ ném ‘Anastasia’ vào điện Kremlin đấy.”
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Zegna. Hắn nhăn mũi đe dọa và đi qua Bazim.
“Yevgeny!”
Ông ta gay gắt gọi Zegna. Hắn bước đi không nhìn lại. Bị bỏ lại một mình, Bazim bực tức đá vào hàng rào.
Trước khi trở lại đảo, Zegna dừng lại ở một khu phố mua sắm. Có rất nhiều thứ cần thiết phải chuẩn bị để ở lại trên đảo trong thời gian tới. Hắn định tìm mua nhu yếu phẩm hàng ngày và thuốc men rồi quay lại nhưng một cửa hàng thực phẩm chợt lọt vào tầm mắt hắn. Hình một lá cờ hàn quốc được vẽ trên bảng hiệu.
Đây là khu vực Zegna vẫn hay lui tới mỗi khi cần mua đồ đạc lặt vặt nhưng lần đầu tiên hắn biết có một cửa hàng như vậy tồn tại. Cái mùi khó chịu thoang thoảng khắp cửa hàng làm trán hắn tự nhiên nhăn lại. Zegna đứng đó rất lâu mà không vào trong cũng không bỏ đi. Chủ tiệm nhìn thấy hắn liền chạy ùa ra.
“Xin mời vào. Cậu cần gì?”
Người chủ tiệm đang chào hỏi tử tế là một người châu Á. Zegna liếc nhìn các sản phẩm được trưng bày phía sau bà ấy, ở đó có đầy những thứ mà hắn không thể biết đó là gì.
Cuối cùng Zegna chỉ vào tờ giấy gói quen thuộc. Người chủ tiệm nhanh chóng hiểu ý và mang ramen trong hộp ra.
“Cậu có cần thêm gì nữa không?”
Zegna vừa lắc đầu vừa nhận chiếc hộp. Hắn định trả tiền nhưng người chủ tiệm đã tận dụng thời điểm đó để giới thiệu các sản phẩm khác.
“Đây là sản phẩm vừa được nhập từ Hàn Quốc và phản ứng của mọi người rất tốt. Tôi đã bán hết chỉ trong ngày hôm qua và giờ chỉ còn lại thứ này. Nếu cậu quan tâm đến thực phẩm Hàn Quốc thì mua một túi về nhé. Rất ngon đấy.”
Bà ấy nhấn mạnh bằng cách phát âm từ ‘rất’ dài ra. Ánh mắt của Zegna vốn đang dán chặt vào chiếc ví bỗng lướt sang nó. Vẻ nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Người chủ tiệm vội nhặt một túi lên cho hắn xem kỹ hơn. Một nếp nhăn hình thành giữa hai chân mày của Zegna. Có mùi khó chịu.
“…Người Hàn Quốc phát cuồng vì thứ này à?”
“Sao cơ? À, tất nhiên rồi! Người Hàn Quốc không có cái này thì không ăn cơm được đâu. Hình như có cả một bài hát liên quan đến cái này. Sống ở nước ngoài thì ai cũng muốn ăn món này đến nỗi nhớ nhà luôn đấy. Thế nào, tôi lấy cho cậu một túi nhé?”
Bà ấy hỏi trong khi đã xếp được một nửa số đồ vào túi. Zegna miễn cưỡng gật đầu.
***
“Anh đang làm gì ở đó vậy?”
Zegna nhìn lên cây bạch dương cao lớn với vẻ mặt ngớ ngẩn nơi Kwon Taek Joo đang bị treo lủng lẳng trên một cành cây. Trên đường trở về bằng trực thăng, hắn nhìn thấy một chiếc dù sẫm màu bay phấp phới. Zegna đến kiểm tra thì thấy nó như thế này đây.
Kwon Taek Joo im lặng không trả lời. Zegna nhìn vào con dao đang cắm thẳng xuống đất ngay phía dưới chân anh. Nó đang phất phơ một cách vô vọng mỗi khi gió thổi qua. Chiếc dù lượn thô sơ của anh bị vướng vào một cái cây, và Kwon Taek Joo hẳn đã đánh rơi con dao khi cố gắng thoát ra bằng cách cắt đứt dây buộc.
Nhìn thấu toàn bộ tình hình, Zegna mỉm cười. Kwon Taek Joo nóng nảy hét lên rằng không được cười, nhưng tình huống thế này thì anh chẳng thể đe dọa hắn được rồi.
“Đừng cử động.”
Zegna lấy một con dao ra khỏi túi và cảnh báo. Kwon Taek Joo nắm bắt được ý định của hắn sau một lúc rồi Zegna không do dự ném một con dao về phía anh. Lưỡi dao nhanh chóng bay vòng trên đầu Kwon Taek Joo và cắt sợi dây rối. Anh rơi tự do và đập mông dữ dội xuống đất. Nếu tuyết tích tụ không dày như một tấm đệm thì hẳn nơi nào đó trên cơ thể anh đã gãy mất rồi.
Kwon Taek Joo không thể tin rằng Zegna chỉ nhìn chằm chằm vào một người đang rơi xuống. Dù sao thì cũng còn lâu lắm hắn mới trở thành con người được. Anh rên rỉ rồi đứng dậy. Zegna ngay lập tức tóm lấy chiếc dù và lôi anh đi. Chàng trai không hỏi gì cả mà chỉ nói cho Kwon Taek Joo biết vì sao anh lại thất bại.
“Nếu muốn nắm được hướng gió của nơi này thì phải mất ít nhất 20 năm.”
Kwon Taek Joo nghĩ rằng anh đã nắm bắt đầy đủ địa hình và hướng gió của hòn đảo trong vài ngày, nhưng tất cả những điều đó dường như cũng chỉ là tạm thời. Anh trượt xuống trên tuyết thành công và lướt đi một cách mạnh mẽ, nhưng anh bất lực bị cuốn đi bởi một cơn gió mạnh bất ngờ. Cứ như vậy suốt nửa ngày.
Ngay khi trở về biệt thự, Kwon Taek Joo thậm chí không cởi quần áo mà ngồi ngay xuống trước lò sưởi. Cả người anh run lên vì gió lạnh suốt cả ngày, như thể gió đã xuyên qua xương anh. Không ngờ anh lại có thể xui xẻo đến như vậy. Ngay cả bầu trời cũng oán hận anh sao?
Zegna đã đi thẳng vào bếp để nấu ramen nhưng một lúc sau hắn tò mò quay lại nhìn. Lẽ ra Kwon Taek Joo đã ngửi thấy mùi và xuất hiện rồi chứ, nhưng vẫn không thấy anh đâu cả. Chắc anh đã bị cảm lạnh cộng với thất vọng nên cảm giác ngon miệng cũng biến mất.
Zegna giảm lửa trên bếp rồi đến gần Kwon Taek Joo.
“Anh không ăn ramen sao?”
“Không ăn đâu.”
Kwon Taek Joo từ chối không một chút do dự. Anh đã phải vật lộn với một món ramen duy nhất nhưng anh cũng không cuồng ramen đến vậy. Ngay lúc này đây, bụng anh chướng lên, tay chân bủn rủn và Kwon Taek Joo chỉ muốn nằm nghỉ.
Zegna không hỏi thêm nữa mà chỉ nhún vai và quay trở lại nhà bếp.
“Vậy thì chắc phải bỏ cái thứ hôi hám này đi thôi.”
Cái thứ hôi hám là cái gì vậy? Kwon Taek Joo từ từ quay đầu lại. Ngay khi đó, anh nhìn thấy ngón cái và ngón trỏ của Zegna đang cầm một túi màu đỏ. Kwon Taek Joo đã nghi ngờ đôi mắt của mình trong một khoảnh khắc. Anh dụi mắt. Hình dạng của thứ đang sắp bị ném vào thùng rác trở nên rõ ràng hơn.
Kwon Taek Joo chạy đến chỗ Zegna trong tích tắc. Anh bắt lấy bịch kim chi đang trên đường rơi vào thùng rác. Anh thậm chí không biết tốc độ đó đến từ đâu khi vừa một lúc trước Kwon Taek Joo còn không đủ sức để nhấc một ngón tay lên.
Anh lấy ra một chiếc bát rỗng và cẩn thận cho kim chi vào đó. Sau đó, Kwon Taek Joo cho nó vào mì ramen mới nấu rồi thổi ăn. Người ta nói nếu ăn được kim chi thì sẽ vơi đi nỗi nhớ nhà, những lời đó chắc không phải là vô nghĩa. Chắc chắn trong đó có ma túy.
Kwon Taek Joo tỏ vẻ hài lòng sau khi nhanh chóng ăn hết ramen. Anh xoa xoa bụng rồi dựa lưng vào ghế và bắt gặp ánh mắt của Zegna. Đột nhiên anh cảm thấy xấu hổ dù chẳng làm gì sai trái cả, anh ho lên một tiếng rồi ngoảnh mặt đi. Zegna cười nhạt.
“Anh… thật sự rất thú vị.”
“Làm ơn hãy chán ngấy tôi đi, làm ơn.”
Kwon Taek Joo đáp lại như cầu xin. Zegna không để tâm mà hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Kwon Taek Joo. Anh đã lỡ mất thời gian để đứng dậy vì ánh mắt của hắn quá mãnh liệt. Cũng không có gì đặc biệt để nói nên nếu cứ ngồi yên thế này lại càng thêm ngượng ngùng, Kwon Taek Joo nghiêm túc hỏi.
“Cậu đã ăn chưa?”
Điều đó có nghĩa là hắn nên ngừng việc ngồi ở đây và hãy làm những gì cần phải làm. Biểu hiện của anh lạ lắm sao? Gương mặt Zegna đang cười bỗng ngơ ngác. Hắn không có vẻ khó chịu, thay vào đó là một biểu hiện lạ lẫm.
Ngay lúc Kwon Taek Joo cố gắng thu hút sự chú ý của hắn bằng cách nói “Này!”. Zegna đột nhiên nói những lời kỳ lạ.
“…Anastasia, tôi cho anh nhé?”
“Gì cơ?”
“Anh có muốn có nó không?”
Kwon Taek Joo không biết hắn đang nói gì nữa. Anh đang nhăn mặt một cách khó hiểu thì Zegna quay lưng đi và rời khỏi nhà bếp.
“Tên điên này đang nói cái gì vậy?”
Kwon Taek Joo gãi cổ bối rối.
Zegna đã không xuất hiện trong phòng ngủ cho đến tận đêm hôm đó. Nhờ vậy mà Kwon Taek Joo có thể ngủ thoải mái trên chiếc giường rộng rãi. Dường như có tiếng contrabass vang lên trong ý thức mờ nhạt của anh. Giai điệu trôi chảy vẫn trầm lắng và êm đềm như trước, nhưng ở đâu đó lại văng vẳng một nổi buồn.
Hàng chục con ngựa được buộc bên trong. Nhờ thức ăn chất lượng cao và chăm sóc đều đặn mà tất cả chúng đều có bộ lông bóng mượt. Khi Zegna xuất hiện, những con ngựa vốn đang nhã nhặn bị kích động rõ rệt. Không biết liệu đó là do chúng cảnh giác với người lạ vì tính khí nhạy cảm của mình hay vì vị khách đó là Zegna. Khi Zegna từ từ di chuyển qua lối đi trung tâm, những con ngựa gần đó giật mình cào móng xuống sàn trong khi một số con giơ hai chân trước lên phấn khích.
Vị trí trong cùng là một ngựa có bộ lông màu nâu sẫm mà chỉ riêng số tiền chuộc nó đã tương đương với một chiếc siêu xe. Zegna giữ hàng rào bằng cả hai tay và nhìn nó. Nó không lồng lên như những con ngựa khác mà chỉ do dự và lùi lại một chút.
“Đến rồi đó à?”
Bỗng có ai đó đang đến gần lối vào. Là anh trai hắn, Bazim, người đã triệu tập Zegna đến nơi này. Bazim trấn an những con ngựa hung hăng và tiến lại gần. Bàn tay ông ta trở nên nghiêm túc hơn khi vuốt ve con ngựa nâu mà Zegna đang quan sát.
“Nó không chịu ăn gì cả. Đã mấy ngày rồi…”
Giống như lo lắng cho một đứa trẻ biếng ăn. Vì người nghe là Zegna nên không có vẻ như ông ta đang thảo luận hay tìm kiếm lời khuyên để con ngựa yêu thích của mình thèm ăn trở lại. Nó chỉ như thể một tiếng thở dài. Thông thường Zegna sẽ không quan tâm nhưng không hiểu sao hôm nay hắn đột nhiên đưa ra một giải pháp.
“Bởi vì lúc nào cũng được ăn những món ngon nên nó được no đủ. Anh hãy cho nó ăn những thứ nó không thích rồi thỉnh thoảng ném thứ gì đó mà nó thích, nó sẽ ngoan ngoãn và chạy theo anh.”
Thật vô lý. Hắn đưa lời khuyên cho một người yêu ngựa khi bản thân thậm chí chưa từng nuôi một ngọn cỏ nào. Và phương pháp đó không phải là chăn nuôi mà là ngược đãi.
“Em đang nuôi hổ à?”
“Chà, cũng giống vậy.”
Lại một câu trả lời mơ hồ. Zegna mỉm cười lạ lùng như đang nghĩ về điều gì đó. Bazim không biết hắn đang làm gì và ở đâu. Ông ta lại hỏi.
“Gần đây em sống ở đâu? Nghe nói em thậm chí còn không đến trụ sở chính.”
“Đó không phải là điều anh thực sự tò mò.”
Hắn lảng tránh câu trả lời và cười khẩy, đôi mắt cong lên như đang chế giễu. Bazim nhìn về phía lối vào một lúc và thở dài. Ông ta mở miệng lần nữa, giọng trầm xuống.
“Em đã làm gì hắn rồi? Đừng nói với anh là em đã tự giải quyết hắn rồi nhé?”
“Để xem nào.”
“Nếu vậy thì hãy mang xác đến đây.”
Bazim nói thêm. Trên thực tế, đó dường như là mục đích thực sự của việc triệu tập Zegna đến nơi này.
“Chúng ta có thể công bố Anastasia ngay bây giờ được không?”
Người này hay người khác thì cũng chỉ là vì Anastasia mà thôi. Zegna phá lên cười như thể đó là điều ngớ ngẩn.
“Đột nhiên anh bảo tôi bỏ mạng mình đi à?”
“Anh đang yêu cầu em giao nó cho anh. Có tin đồn người Mỹ đã có được bản thiết kế của ‘Anastasia’. Không biết thực hư ra sao nhưng đương nhiên Điện Kremlin rất lo lắng. Và vì em vẫn đang giữ cả tên gián điệp Hàn Quốc đó nữa nên anh đã rất mất mặt. Các nghị sĩ cũng đồng ý rằng chúng ta nên trừng trị hắn làm gương. Ngài tổng thống cũng muốn khẳng định lại lòng trung thành của em. Đây có thể là sự hào phóng cuối cùng của Điện Kremlin đấy.”
Zegna cười khẩy trước những lời cảnh báo đe doạ mạng sống của hắn. Sau đó với nụ cười trên môi, hắn bước một bước lại gần Bazim. Ông ta chớp mắt hồi hộp dù là người ruột thịt của hắn.
“Hãy đi và nói với họ. Đừng để ý đến điệp viên Hàn Quốc hay ‘Anastasia’ nữa. Nếu các người vẫn tiếp tục thèm muốn đồ của tôi thì tôi sẽ ném ‘Anastasia’ vào điện Kremlin đấy.”
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Zegna. Hắn nhăn mũi đe dọa và đi qua Bazim.
“Yevgeny!”
Ông ta gay gắt gọi Zegna. Hắn bước đi không nhìn lại. Bị bỏ lại một mình, Bazim bực tức đá vào hàng rào.
Trước khi trở lại đảo, Zegna dừng lại ở một khu phố mua sắm. Có rất nhiều thứ cần thiết phải chuẩn bị để ở lại trên đảo trong thời gian tới. Hắn định tìm mua nhu yếu phẩm hàng ngày và thuốc men rồi quay lại nhưng một cửa hàng thực phẩm chợt lọt vào tầm mắt hắn. Hình một lá cờ hàn quốc được vẽ trên bảng hiệu.
Đây là khu vực Zegna vẫn hay lui tới mỗi khi cần mua đồ đạc lặt vặt nhưng lần đầu tiên hắn biết có một cửa hàng như vậy tồn tại. Cái mùi khó chịu thoang thoảng khắp cửa hàng làm trán hắn tự nhiên nhăn lại. Zegna đứng đó rất lâu mà không vào trong cũng không bỏ đi. Chủ tiệm nhìn thấy hắn liền chạy ùa ra.
“Xin mời vào. Cậu cần gì?”
Người chủ tiệm đang chào hỏi tử tế là một người châu Á. Zegna liếc nhìn các sản phẩm được trưng bày phía sau bà ấy, ở đó có đầy những thứ mà hắn không thể biết đó là gì.
Cuối cùng Zegna chỉ vào tờ giấy gói quen thuộc. Người chủ tiệm nhanh chóng hiểu ý và mang ramen trong hộp ra.
“Cậu có cần thêm gì nữa không?”
Zegna vừa lắc đầu vừa nhận chiếc hộp. Hắn định trả tiền nhưng người chủ tiệm đã tận dụng thời điểm đó để giới thiệu các sản phẩm khác.
“Đây là sản phẩm vừa được nhập từ Hàn Quốc và phản ứng của mọi người rất tốt. Tôi đã bán hết chỉ trong ngày hôm qua và giờ chỉ còn lại thứ này. Nếu cậu quan tâm đến thực phẩm Hàn Quốc thì mua một túi về nhé. Rất ngon đấy.”
Bà ấy nhấn mạnh bằng cách phát âm từ ‘rất’ dài ra. Ánh mắt của Zegna vốn đang dán chặt vào chiếc ví bỗng lướt sang nó. Vẻ nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Người chủ tiệm vội nhặt một túi lên cho hắn xem kỹ hơn. Một nếp nhăn hình thành giữa hai chân mày của Zegna. Có mùi khó chịu.
“…Người Hàn Quốc phát cuồng vì thứ này à?”
“Sao cơ? À, tất nhiên rồi! Người Hàn Quốc không có cái này thì không ăn cơm được đâu. Hình như có cả một bài hát liên quan đến cái này. Sống ở nước ngoài thì ai cũng muốn ăn món này đến nỗi nhớ nhà luôn đấy. Thế nào, tôi lấy cho cậu một túi nhé?”
Bà ấy hỏi trong khi đã xếp được một nửa số đồ vào túi. Zegna miễn cưỡng gật đầu.
***
“Anh đang làm gì ở đó vậy?”
Zegna nhìn lên cây bạch dương cao lớn với vẻ mặt ngớ ngẩn nơi Kwon Taek Joo đang bị treo lủng lẳng trên một cành cây. Trên đường trở về bằng trực thăng, hắn nhìn thấy một chiếc dù sẫm màu bay phấp phới. Zegna đến kiểm tra thì thấy nó như thế này đây.
Kwon Taek Joo im lặng không trả lời. Zegna nhìn vào con dao đang cắm thẳng xuống đất ngay phía dưới chân anh. Nó đang phất phơ một cách vô vọng mỗi khi gió thổi qua. Chiếc dù lượn thô sơ của anh bị vướng vào một cái cây, và Kwon Taek Joo hẳn đã đánh rơi con dao khi cố gắng thoát ra bằng cách cắt đứt dây buộc.
Nhìn thấu toàn bộ tình hình, Zegna mỉm cười. Kwon Taek Joo nóng nảy hét lên rằng không được cười, nhưng tình huống thế này thì anh chẳng thể đe dọa hắn được rồi.
“Đừng cử động.”
Zegna lấy một con dao ra khỏi túi và cảnh báo. Kwon Taek Joo nắm bắt được ý định của hắn sau một lúc rồi Zegna không do dự ném một con dao về phía anh. Lưỡi dao nhanh chóng bay vòng trên đầu Kwon Taek Joo và cắt sợi dây rối. Anh rơi tự do và đập mông dữ dội xuống đất. Nếu tuyết tích tụ không dày như một tấm đệm thì hẳn nơi nào đó trên cơ thể anh đã gãy mất rồi.
Kwon Taek Joo không thể tin rằng Zegna chỉ nhìn chằm chằm vào một người đang rơi xuống. Dù sao thì cũng còn lâu lắm hắn mới trở thành con người được. Anh rên rỉ rồi đứng dậy. Zegna ngay lập tức tóm lấy chiếc dù và lôi anh đi. Chàng trai không hỏi gì cả mà chỉ nói cho Kwon Taek Joo biết vì sao anh lại thất bại.
“Nếu muốn nắm được hướng gió của nơi này thì phải mất ít nhất 20 năm.”
Kwon Taek Joo nghĩ rằng anh đã nắm bắt đầy đủ địa hình và hướng gió của hòn đảo trong vài ngày, nhưng tất cả những điều đó dường như cũng chỉ là tạm thời. Anh trượt xuống trên tuyết thành công và lướt đi một cách mạnh mẽ, nhưng anh bất lực bị cuốn đi bởi một cơn gió mạnh bất ngờ. Cứ như vậy suốt nửa ngày.
Ngay khi trở về biệt thự, Kwon Taek Joo thậm chí không cởi quần áo mà ngồi ngay xuống trước lò sưởi. Cả người anh run lên vì gió lạnh suốt cả ngày, như thể gió đã xuyên qua xương anh. Không ngờ anh lại có thể xui xẻo đến như vậy. Ngay cả bầu trời cũng oán hận anh sao?
Zegna đã đi thẳng vào bếp để nấu ramen nhưng một lúc sau hắn tò mò quay lại nhìn. Lẽ ra Kwon Taek Joo đã ngửi thấy mùi và xuất hiện rồi chứ, nhưng vẫn không thấy anh đâu cả. Chắc anh đã bị cảm lạnh cộng với thất vọng nên cảm giác ngon miệng cũng biến mất.
Zegna giảm lửa trên bếp rồi đến gần Kwon Taek Joo.
“Anh không ăn ramen sao?”
“Không ăn đâu.”
Kwon Taek Joo từ chối không một chút do dự. Anh đã phải vật lộn với một món ramen duy nhất nhưng anh cũng không cuồng ramen đến vậy. Ngay lúc này đây, bụng anh chướng lên, tay chân bủn rủn và Kwon Taek Joo chỉ muốn nằm nghỉ.
Zegna không hỏi thêm nữa mà chỉ nhún vai và quay trở lại nhà bếp.
“Vậy thì chắc phải bỏ cái thứ hôi hám này đi thôi.”
Cái thứ hôi hám là cái gì vậy? Kwon Taek Joo từ từ quay đầu lại. Ngay khi đó, anh nhìn thấy ngón cái và ngón trỏ của Zegna đang cầm một túi màu đỏ. Kwon Taek Joo đã nghi ngờ đôi mắt của mình trong một khoảnh khắc. Anh dụi mắt. Hình dạng của thứ đang sắp bị ném vào thùng rác trở nên rõ ràng hơn.
Kwon Taek Joo chạy đến chỗ Zegna trong tích tắc. Anh bắt lấy bịch kim chi đang trên đường rơi vào thùng rác. Anh thậm chí không biết tốc độ đó đến từ đâu khi vừa một lúc trước Kwon Taek Joo còn không đủ sức để nhấc một ngón tay lên.
Anh lấy ra một chiếc bát rỗng và cẩn thận cho kim chi vào đó. Sau đó, Kwon Taek Joo cho nó vào mì ramen mới nấu rồi thổi ăn. Người ta nói nếu ăn được kim chi thì sẽ vơi đi nỗi nhớ nhà, những lời đó chắc không phải là vô nghĩa. Chắc chắn trong đó có ma túy.
Kwon Taek Joo tỏ vẻ hài lòng sau khi nhanh chóng ăn hết ramen. Anh xoa xoa bụng rồi dựa lưng vào ghế và bắt gặp ánh mắt của Zegna. Đột nhiên anh cảm thấy xấu hổ dù chẳng làm gì sai trái cả, anh ho lên một tiếng rồi ngoảnh mặt đi. Zegna cười nhạt.
“Anh… thật sự rất thú vị.”
“Làm ơn hãy chán ngấy tôi đi, làm ơn.”
Kwon Taek Joo đáp lại như cầu xin. Zegna không để tâm mà hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Kwon Taek Joo. Anh đã lỡ mất thời gian để đứng dậy vì ánh mắt của hắn quá mãnh liệt. Cũng không có gì đặc biệt để nói nên nếu cứ ngồi yên thế này lại càng thêm ngượng ngùng, Kwon Taek Joo nghiêm túc hỏi.
“Cậu đã ăn chưa?”
Điều đó có nghĩa là hắn nên ngừng việc ngồi ở đây và hãy làm những gì cần phải làm. Biểu hiện của anh lạ lắm sao? Gương mặt Zegna đang cười bỗng ngơ ngác. Hắn không có vẻ khó chịu, thay vào đó là một biểu hiện lạ lẫm.
Ngay lúc Kwon Taek Joo cố gắng thu hút sự chú ý của hắn bằng cách nói “Này!”. Zegna đột nhiên nói những lời kỳ lạ.
“…Anastasia, tôi cho anh nhé?”
“Gì cơ?”
“Anh có muốn có nó không?”
Kwon Taek Joo không biết hắn đang nói gì nữa. Anh đang nhăn mặt một cách khó hiểu thì Zegna quay lưng đi và rời khỏi nhà bếp.
“Tên điên này đang nói cái gì vậy?”
Kwon Taek Joo gãi cổ bối rối.
Zegna đã không xuất hiện trong phòng ngủ cho đến tận đêm hôm đó. Nhờ vậy mà Kwon Taek Joo có thể ngủ thoải mái trên chiếc giường rộng rãi. Dường như có tiếng contrabass vang lên trong ý thức mờ nhạt của anh. Giai điệu trôi chảy vẫn trầm lắng và êm đềm như trước, nhưng ở đâu đó lại văng vẳng một nổi buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me