Protected: 4.7 - Chiếu tướng - Cùng nhau trốn thoát
Đột nhiên Kwon Taek Joo bị tóm lấy vai, người anh bị xoay lại đối mặt với hắn. Đôi mắt xanh lạnh lẽo như tinh thể đá.
“Ah…”
Zegna lột mạnh chiếc mặt nạ trên mặt Kwon Taek Joo. Ngay cả pháo đài cuối cùng che giấu anh cũng không kịp giữ lại, Kwon Taek Joo cảm thấy như mình đột nhiên trở nên trần truồng. Đôi mắt xanh long lên hoang dại.
Trong chốc lát, anh bị túm cổ và kéo đến trước mũi hắn. Gót chân nhón lên do chênh lệch chiều cao, và vì nghẹt thở, anh bất giác nắm lấy tay Zegna. Cánh tay hắn thật lạnh, hoàn toàn không giống tay con người. Zegna liếc xuống bàn tay đang nắm chặt tay hắn rồi lại nhìn chằm chằm vào Kwon Taek Joo. Ánh mắt đó thật sắc bén.
Đôi mắt của Kwon Taek Joo với đầy áp hình ảnh nguy hiểm lạnh lùng của Zegna, từ từ lảng sang một bên. Anh nhìn thấy mẹ qua vai Zegna. Nếu tình huống tiếp tục căng thẳng thì sẽ khó có thể kiểm soát được, và đó là điều anh không bao giờ muốn xảy ra.
Anh hất tay Zegna và dùng hết sức có thể để đẩy vai hắn. Trong lúc lơ đễnh, Zegna bị đẩy lùi lại một chút kia. Rồi hắn hít thở nhẹ nhàng và nghiêng đầu nhìn thẳng vào Kwon Taek Joo, trên vầng trán trơn láng nổi lên một đường gân dày.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sự nguy hiểm, Kwon Taek Joo bị đẩy mạnh một cách thô bạo. Lưng anh va mạnh vào cánh cửa phát ra tiếng ầm. Toàn thân anh đau nhói vì lực đẩy khủng khiếp. Anh nhìn thấy bàn tay của Zegna đang giơ lên trong tầm nhìn lung lay. Kwon Taek Joo theo phản xạ nhắm chặt mắt. Anh không có cơ hội để đối phó khác đi, và như dự đoán trước cơn đau khủng khiếp sắp xảy ra, các tế bào trên toàn cơ thể anh co rúm lại.
Tuy nhiên một lúc sau Kwon Taek Joo vẫn không cảm thấy gì cả. Không thể nào.
Anh từ từ nâng mí mắt lên, tình hình vẫn như cũ, như ngay trước khi anh nhắm mắt lại. Tay của Zegna vẫn như thể hắn sẽ đánh Kwon Taek Joo ngay lập tức, và luồng khí dữ dội cũng không hề thay đổi. Điều duy nhất thay đổi là khuôn mặt méo mó ấy.
Bàn tay Zegna run rẩy do dự, dường như hắn cũng không thể hiểu được tình huống này. Kwon Taek Joo cũng bối rối không ít vì hành động của hắn khác biệt so với những gì anh tưởng tượng.
Kwon Taek Joo ngơ ngác nhìn Zegna. Nhiều cảm xúc dồn dập trong đôi mắt hắn. Tức giận, thù địch, bối rối và oán trách. Mắt của Kwon Taek Joo mở to hơn.
Rồi bàn tay đang dừng lại của Zegna nhanh chóng lao vào.
Kwon Taek Joo quay đầu đi và nghĩ rằng lần này sẽ đúng. Nhưng cũng không có cơn đau nào như anh đã dự đoán cả, chỉ là một lần nữa anh bị đẩy lùi ra sau. Rồi hắn bóp lấy cổ Kwon Taek Joo. Một lần nữa, anh lại hất tay Zegna xuống, nhưng nó không hề nhúc nhích. Kwon Taek Joo cau mày nhìn chằm chằm vào hắn. Trong khoảng cách ngắn ngủi đó, ánh mắt của Zegna cũng đông cứng lại.
“Đừng để tôi giết anh bằng chính đôi tay này.”
Zegna nhăn nhăn sống mũi gầm gừ, nhưng nó không giống như một lời đe dọa. Không chỉ có vậy, bàn tay đang siết chặt cổ Kwon Taek Joo cũng có vẻ nới lỏng hơn, và đột nhiên khuôn mặt hắn tiến lại gần anh. Ánh mắt của tất cả các cảm xúc lẫn lộn đó tỏa ra một sức nóng kỳ lạ. Điềm báo không tốt, Kwon Taek Joo nhanh chóng giơ tay lên và đẩy cằm hắn ra.
“Tên khốn này, cậu định làm gì vậy?”
Zegna khó chịu nhìn xuống bàn tay đang đẩy ra của anh. Việc cố chấp giằng co giữa hai người như thể 1 cuộc chiến khốc liệt mà không có tiếng động, thực sự thì Kwon Taek Joo đã quên đây là đâu và ai đang nằm trên giường sao?
“Chết tiệc, buông tôi ra. Chúng ta đâu phải như vậy đâu.”
Sau khi đẩy bị mạnh, Zegna nhếch mép cười, rồi hắn nhẹ nhàng xoay đầu nhìn về hướng giường của mẹ Kwon Taek Joo.
“Nếu tôi cứ làm vậy thì sao?”
“Tên khốn điên khùng này!”
Kwon Taek Joo kinh ngạc hét lên rồi nhanh chóng hạ giọng xuống. Anh vội vàng xem xét mẹ trước, bà vẫn không có chuyển động gì. Khoảnh khắc anh yên tâm khi tình thế được xoa dịu, Zegna bất ngờ kéo anh vào phòng tắm trong phòng bệnh. Dự cảm bất hạnh lan rộng khắp cơ thể Kwon Taek Joo. Nếu chỉ có hai người bị nhốt vào trong đó thì anh sẽ phải đối mặt với một việc đáng xấu hổ. Nhưng mặc cho Kwon Taek Joo cố gắng chống cự, Zegna mạnh bạo đẩy anh vào trong.
Ngay khi bị ném mạnh vào tường, lưng của Kwon Taek Joo như gãy ra. Phổi anh quằn quại không ngừng khi tường gạch lạnh lẽo và ngực anh hoàn toàn ép vào nhau. Anh vùng vẫy để thoát khỏi tay Zegna, nhưng càng vùng vẫy, sức mạnh và áp lực từ phía hắn càng tăng lên dữ dội.
Zegna giật mạnh chiếc quần của Kwon Taek Joo. Phần thân dưới bị đẩy lùi do lực kéo quá mạnh. Chiếc khóa quần không thể chịu được tác động của lực kéo được tháo ra như muốn nổ tung. Phần da trần phía sau lưng lộ ra nguyên vẹn. Ánh mắt hắn dường như dừng lại ở một điểm. Zegna đang nhìn chằm chằm vào phần eo của anh, nơi có vết sẹo từ hình xăm đã bị xoá để lại.
“…Được lắm.”
Zegna lẩm bẩm. Kwon Taek Joo lạnh sống lưng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nắm lấy chiếc quần của anh với sức nắm mạnh hơn trước. Kwon Taek Joo cố gắng ngăn chặn bằng mọi cách, nhưng vô ích. Quần và quần lót của anh được kéo xuống cùng một lúc và mông anh lộ ra rõ ràng. Rồi anh nghe thấy tiếng khoá quần kéo xuống từ phía sau lưng. Nổi bất an vốn đang lớn dần bên trong trở nên cụ thể.
Kwon Taek Joo dằn và lắc hai cánh tay một cách tuyệt vọng. Anh dùng chân đẩy vào bức tường và cố đẩy hắn ra, nhưng không thể nào thắng nổi con quái vật. Anh lại bị đẩy vào tường và bị đè từ phía sau. Kwon Taek Joo bị bóp nghẹt giữa bức tường và Zegna như thể anh đang bị kẹt chặt giữa một đám máy móc.
Kwon Taek Joo đã thấm mệt nhưng anh vẫn nhấc cùi chỏ và đẩy hắn. Anh tiếp tục đẩy chiếc đùi hắn đang tiến lại gần mình. Sợ rằng dù chỉ 1 âm thanh nhỏ cũng sẽ lọt ra ngoài, Kwon Taek Joo cố giữ yên lặng. Không có tiếng động nào mà chỉ có những hành động quyết liệt qua lại, cả người anh nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
Ngay lúc đó.
“…..”
Đột nhiên bên ngoài cửa trở nên ồn ào. Cảnh sát được bố trí ở khắp mọi nơi trong bệnh viện dường như đã nhận được dấu hiệu đáng ngờ. Họ chắc đã phát hiện ra những đồng nghiệp bị bất tỉnh ở lối thoát hiểm nên đã sẵn sàng xâm nhập vào phòng bệnh ngay lập tức.
Nếu bây giờ bị bắt, Kwon Taek Joo sẽ bị buột phải nhận tất cả các cáo buộc. Phía công tố viên Seok vẫn chưa nhận được ảnh, và bản gốc có thể làm bằng chứng vẫn nằm trên người Kwon Taek Joo. Hơn nữa anh còn đang dính với tên khốn mà anh bị nghi ngờ là đã thông đồng. Thật tuyệt vọng.
Có dấu hiệu cửa phòng bệnh được mở một cách cẩn thận từ bên ngoài, nhưng Zegna vẫn không từ bỏ. Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa trong chốc lát rồi lại hướng về phía Kwon Taek Joo. Năm mươi ngàn suy nghĩ đan xen trong đầu anh. Bây giờ hoặc không bao giờ. Cho dù anh có lạc quan về tình hình sau này thế nào đi nữa thì kết quả cũng chỉ có tồi tệ nhất mà thôi.
“Anh chọn đi.”
Một tiếng lẩm bẩm trầm thấp đột nhiên chạm vào tai Kwon Taek Joo. Là anh ảo giác trong tình huống quá cấp bách chăng? Tuy nhiên, trái tim anh đập mạnh mẽ với cảm giác hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, dường như một sợi dây thừng đã được ném xuống.
Anh vươn tay ra phía sau đặt lên mu bàn tay của Zegna đang nắm lấy mông anh. Zegna chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Kwon Taek Joo đang chồng lên tay mình. Chỉ có một cách để thoát khỏi cuộc khủng hoảng hiện tại. Anh không thể biết liệu nó có hiệu quả hay không, nhưng trước tiên thì chỉ có thể thử thôi.
Kwon Taek Joo buông đôi môi đang ngậm chặt ra và cầu xin.
“…làm ơn”
Giọng nói pha lẫn tiếng thở dài, nhưng Zegna không có phản ứng gì cả mà chỉ có bàn tay đang chống vào tường là nắm chặt thành nắm đấm.
Làm ơn đi mà.
Ngay sau đó, cơ thể Kwon Taek Joo bị lật ngược lại. Ánh nhìn u uất của Zegna dán chặt vào anh. Ngay cả trong tình huống cấp bách như vậy nhưng nếp nhăn vạch lên trán và đôi mắt đầy quan tâm của hắn vẫn rơi vào anh.
“Sau này đừng than vãn. Anh đã nắm lấy tay tôi đấy.”
Trong bàn tay của gã đang nắm chặt cánh tay anh, Kwon Taek Joo cảm nhận được sự bồn chồn không phù hợp với vẻ bên ngoài của hắn. Zegna nhìn vào mắt anh ngờ vực và ấn mạnh tay xuống bàn tay Kwon Taek Joo, chờ đợi câu trả lời.
“Trả lời đi. Anh đã bám lấy tôi.”
Không còn cách nào khác. Kwon Taek Joo nhẫn nại gật đầu như thể đang đồng ý với chính mình. Sau đó, bàn tay đang sẵn sàng bẻ gãy cánh tay anh cuối cùng cũng buông xuống.
Tay nắm cửa phòng tắm được gạt xuống. Dường như cảnh sát cũng đang theo dõi tình huống xảy ra từ bên ngoài. Zegna nắm lấy tay nắm cửa và không ngần ngại kéo cánh cửa vào bên trong.
“Á!”
Cánh cửa mở không báo trước, họ mất thăng bằng và ngã ào ào. Trong đó, một người bị tay đánh vào gáy, người kia bị đá vào mặt rồi bất tỉnh. Người cảnh sát cuối cùng đang chĩa súng một cách vội vã đã bị bẻ cổ tay hoàn toàn về phía sau.
Zegna khống chế cả ba người một cách đơn giản rồi quay lại nhìn Kwon Taek Joo, trước cả khi anh kịp mặc quần vào. Hắn gật đầu ra hiệu và rời khỏi phòng tắm trước. Anh đi theo sau trong lúc cài lại khoá quần. Kwon Taek Joo ngoái lại nhìn một lần nữa. Không biết có phải do sự ồn ào đang xảy ra hay không mà khuôn mặt mẹ anh đang nhăn lại từng chút một. Có vẻ mẹ anh sắp tỉnh dậy, anh phải rời khỏi đây. Kwon Taek Joo lấy súng ra khỏi áo khoác rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh.
“Đằng kia!”
“Phía đông, phía đông khu phòng bệnh!”
Hành lang ồn ào. Một nhóm cảnh sát đang chạy đến từ phía đối diện. Zegna không bước chậm lại mà hắn đi tách ra rồi móc súng ra khỏi ngực và không ngần ngại nổ súng. Kwon Taek Joo thậm chí không có thời gian để ngăn cản. Cảnh sát hoảng hốt trốn sau bức tường trong vụ nổ súng bất ngờ.
Trong lúc đó, hai người phối hợp ăn ý chạy xuống hành lang cạnh nhau dù không có một kế hoạch nào được bàn bạc cụ thể cả.
Khi có người xuất hiện trước mặt, Kwon Taek Joo cố gắng can ngăn Zegna nổ súng và bỏ chạy, anh muốn tránh va chạm nhiều nhất có thể. Zegna đáp lại khá ngoan ngoãn trong khi tặc lưỡi khó chịu. Con người này thật lạ lẫm quá. Ngay cả khi giả vờ là đồng nghiệp của anh, dù Kwon Taek Joo có đang ở tình thế nguy hiểm thì hắn vẫn chỉ khoanh tay đứng nhìn. Tên đó giờ đang giúp đỡ anh mà không đưa ra bất kỳ cái giá nào cả. Có lẽ vì quá bất ngờ nên tim anh cứ liên tục đập thình thịch chăng?
Đã chạy được bao lâu rồi nhỉ. Cầu thang phía dưới trở nên ồn ào. Cảnh sát nhận được yêu cầu hỗ trợ dường như đang đổ xô đến. Kwon Taek Joo không thể tiếp tục ở bệnh viện như vậy vì anh không chỉ sẽ sớm trở thành một con chuột trong rọ mà còn gây hại cho những người vô tội.
“Cậu đỗ xe ở đâu?”
Zegna hất cằm về góc phố sắp hiện ra trước mặt. Anh chạy theo hắn qua góc phố, và cảnh sát xuất hiện. Họ ném một quả bom khói và cảnh báo rằng sẽ bắn nếu hai người tiếp tục di chuyển. Toàn bộ khu vực trở nên hỗn loạn khi khói mù bốc lên. Lợi dụng sự hỗn loạn đó, hai người chạy ra lối thoát hiểm.
Tiếng radio khẩn cấp, tiếng nói và tiếng bước chân lẫn lộn nên cầu thang rung lên ầm ầm. Vòng vây không ngừng siết chặt từ trên xuống và từ dưới lên, dường như không còn cách nào khác ngoài việc đi xuyên qua đó. Kwon Taek Joo hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống cầu thang phía dưới. Ngay lập tức, anh gặp cảnh sát đang leo lên trên. Khoảnh khắc họ chuẩn bị móc súng ra, Kwon Taek Joo lao thẳng vào họ. Một đám người cứ thế bị Kwon Taek Joo cuốn đi và lăn xuống cầu thang. Zegna đi theo sau và đỡ Kwon Taek Joo đứng dậy. Sau đó anh giữ chặt đầu, eo và chân rồi gồng người đá vào những người cố gắng chống trả.
Cuối cùng hai người cũng đi xuống cầu thang. Kwon Taek Joo đứng trước cửa thoát hiểm một lát để quan sát sự truy đuổi rồi đi vào hành lang. Ngay lập tức có tiếng bước chân nhanh chóng bám theo, bước đi của hai người cũng trở nên vội vàng hơn.
Khi hai người chạy đến cuối hành lang, một cánh cửa sổ xuất hiện ngay trước mặt. Cửa sổ bằng kính cường lực không khác gì một bức tường chắn. Kwon Taek Joo định quay lại nhưng đội đặc nhiệm đã được đưa vào biết từ lúc nào và đang chặn ở phía trước.
“Dừng lại!”
“Không đầu hàng thì tôi bắn!”.
Những khẩu súng trường đã nạp đạn xong đồng loạt chĩa vào hai người. Nếu di chuyển dù chỉ một chút thôi thì cả hai chắc sẽ trở thành hai cái tổ ong mất.
Làm sao đây. Kwon Taek Joo từ từ giơ hai tay lên và suy nghĩ. Vào lúc đó, Zegna âm thầm tiến đến gần anh. Ngay cả với chuyển động nhỏ đó, những họng súng cũng đồng loạt di chuyển về phía hắn.
“Giữ chặt lấy.”
Zegna thì thầm đến mức chỉ có Kwon Taek Joo mới nghe được. Anh nhìn Zegna ngơ ngác, và cánh tay hắn đột nhiên quấn quanh hông anh. Cùng lúc đó, hắn ném cái gì đó vào cửa kính phía trước. Mắt của Kwon Taek Joo cùng với ánh mắt của đội biệt kích đang đối đầu đuổi theo vật thể nhỏ đó. Cái đó là gì vậy? Gần như tất cả có cùng một biểu cảm ngơ ngác.
Một vết nứt xuất hiện xung quanh vật thể nhỏ và đột nhiên toàn bộ kính cường lực bị nứt thành dạng phóng xạ. Zegna lập tức kéo anh chạy đến cửa sổ kính bị vỡ. Ngay khi chạm vào, những mảnh thủy tinh vỡ ra từng mảnh. Kwon Taek Joo ném mình vào không trung khi nghiêng người ôm lấy Zegna. Một vòi cứu hỏa dài loằng ngoằng vươn ra trong tầm nhìn hỗn loạn của anh.
Đội đặc nhiệm đã chạy đến cửa sổ ngay sau đó. Trong khi đó, hai người đang bị treo trên vòi cứu hỏa và lắc lư ở độ cao của tầng 2, không ai bảo ai, cả hai nhảy xuống bãi cỏ. Đội đặc nhiệm ngay sau khi xác nhận hai người vẫn bình thường đã xả đạn không ngần ngại.
Kwon Taek Joo chạy xuyên qua bụi rậm để tránh những viên đạn bắn ra, cánh cửa sau đang hiện ra trước mắt. Zegna đến trước và lập tức ném cái gì đó cho anh. Kwon Taek Joo bắt lấy và nhận ra đó là chiếc mũ bảo hiểm dành cho xe mô tô. Anh ngạc nhiên.
“Không phải cậu lái xe đến à?”
“Tôi chưa bao giờ nói mình lái xe cả.”
Zegna bất ngờ khởi động máy. Kwon Taek Joo nhanh chóng đội mũ bảo hiểm và ngồi phía sau.
“Chết tiệt, hôm nay tôi sẽ bước chân thẳng xuống địa ngục mất.”
Anh vẫn đang lẩm bẩm bất bình thì chiếc mô tô đã lao vút đi không hề báo trước. Cơ thể mất thăng bằng của anh dính chặt vào lưng Zegna. Cảnh sát đi theo phía sau vội vàng nổ súng. Hàng chục viên đạn bay tới nhưng chiếc mô tô vẫn lướt đi một cách thoải mái và tránh được tất cả. Nó chạy thẳng về phía cửa sau.
Nhưng không có gì là dễ dàng cả. Những chiếc xe tuần tra đang chờ ngoài cửa sau đã chặn lại phía trước. Chiếc mô tô đang đi xuống dốc dần tăng tốc. Dù cho cơ thể to lớn đến đâu thì cũng không có cơ hội chiến thắng khi va chạm với ô tô, nhưng bây giờ nếu giữ phanh thì hai người sẽ không thể thắng được tốc độ đang chạy.
Zegna bốc mạnh tay lái, bánh trước nhấc lên và toàn bộ chiếc mô tô lập tức bay lên. Khoảnh khắc lơ lửng trên không trung diễn ra như một thước phim quay chậm. Kwon Taek Joo thậm chí còn nhìn thấy viên sĩ quan trong xe tuần tra mở to mắt kinh ngạc.
Ngay sau đó, chiếc mô tô lao xuống trần xe tuần tra cùng một tiếng ầm. Đèn cảnh báo chắc chắn đã bị phá vỡ. Cứ thế chiếc mô tô đè nặng lên trần xe và hạ xuống mặt đường. Chiếc xe may mắn không tắt máy, lốp xe vẫn nguyên vẹn, duy trì tốc độ và đi vào đại lộ. Tóc và quần áo của Kwon Taek Joo bay phấp phới vì sức gió. Chiếc xe lướt đi trên đường cao tốc giữa các phương tiện đang chạy nhanh trên đường.
Nếu cứ như vậy thì sẽ rơi xuống đường mất, anh ôm chặt eo Zegna. Ngay lúc đó, ánh mắt của tên chỉ hướng về phía chính diện rơi xuống cánh tay của Kwon Taek Joo.
Hòa bình kéo dài không lâu thì tiếng còi báo động lại vang lên từ xa. Kwon Taek Joo quay mặt lại phía tiếng còi, ba hoặc bốn chiếc xe cảnh sát chạy đến từ làn đường đối diện. Xe của đội biệt kích bám theo từ bệnh viện cũng đang thắt chặt.
Kwon Taek Joo liên tục nhìn về phía trước và phía sau trong lo lắng, chiếc mô tô bám sát vào một chiếc xe tải. Mặc dù nguy hiểm như bị xe đâm ngay lập tức nhưng Zegna vẫn giữ nguyên tốc độ, vậy nên cảnh sát cũng không thể vội vàng đến gần được.
Chiếc mô tô chạy hết con đường cao tốc thì phía trước xuất hiện một ngã tư rộng lớn. Tín hiệu đi thẳng sắp chuyển sang dừng lại. Những chiếc xe cảnh sát chạy ở phía đối diện đang chỉnh đốn lại hàng ngũ như để chuẩn bị tấn công. Nếu dừng lại bây giờ, đường rút lui của hai người sẽ bị chặn lại bởi một chiếc xe biệt kích đuổi theo từ phía sau. Vỉa hè bắt đầu từ cuối đường dành riêng cho người đi bộ không đủ rộng cho chiếc mô tô đi qua vì có quá nhiều cây cối. Và nếu cứ thế bỏ qua tín hiệu và rẽ trái thì có nguy cơ rất cao sẽ va chạm với một phương tiện khác đang đi thẳng về phía trước. Tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên tốc độ của Zegna vẫn không giảm bớt mà ngược lại, chiếc mô tô tăng tốc lên tối đa. Hắn chạy vụt ra giữa những chiếc xe đang chờ tín hiệu đi thẳng. Đèn tín hiệu phía trước đã chuyển sang màu xanh lá cây và những chiếc xe đang chờ ở vạch dừng đồng loạt tăng tốc. Cùng lúc đó, chiếc mô tô của Zegna chạy ngang qua trước những chiếc xe đang đi thẳng. Zegna nghiêng chiếc mô tô để tránh bị ngã bởi lực quay quá mức và ngay lập tức, mặt đường và cơ thể hai người dường như chạm nhau. Kwon Taek Joo nhắm chặt mắt và ôm Zegna chặt hơn.
Những chiếc xe định đi thẳng vừa đạp phanh gấp vừa bấm còi inh ỏi. Trong giây lát, ngã tư đường trở nên hỗn loạn nên ngay cả cảnh sát cũng không thể nhúc nhích được. Bỏ lại sự náo loạn đó phía sau, Zegna không ngần ngại phóng ra làn đường bên trái trống rỗng.
Ngay cả khi thời khắc khủng hoảng đã qua, cánh tay của Kwon Taek Joo vẫn ôm chặt Zegna. Tứ chi anh như bị tê liệt. Trong tình huống mạng sống bị đe doạ, lông toàn thân anh dựng đứng và anh nổi da gà từng cơn. Đầu ngón tay anh run rẩy.
Kwon Taek Joo thở hổn hển rồi anh nghe thấy một âm thanh quen thuộc trên đầu. Đó là tiếng cánh quạt của trực thăng. Chiếc trực thăng bay từ phía sau lưng nhanh chóng đuổi kịp chiếc mô tô. Không chỉ vậy, xe cảnh sát cũng chen chúc nhau từ mọi ngã đường.
“Dừng lại. Nếu không dừng lại sẽ bị bắn.”
Cảnh báo nhiều lần vang lên từ chiếc xe cảnh sát đang theo sau. Zegna phớt lờ và tiếp tục chạy, tất cả cửa sổ xe được hạ xuống. Đó là dấu hiệu chuẩn bị bắn.
Đột nhiên Zegna rẻ tay lái sang trái, chiếc mô tô vượt qua đường trung tâm và bắt đầu chạy ngược chiều.
Xe chạy hướng ngược lại bấm còi inh ỏi. Trong khi các xe cảnh sát ngập ngừng, một con đường dẫn đến một cây cầu vượt hiện ra ngay trước mặt, dải phân cách cũng xuất hiện trên đường chính. Bây giờ, ngay cả xe cảnh sát cũng không thể vượt qua đó.
Tuy nhiên hai người không thể chạy trốn hoàn toàn dưới trực thăng, ngay cả khi cắt đuôi được một đội thì đội hỗ trợ sẽ lại đến từ phía bên kia.
Thà rằng đầu hàng còn hơn, Kwon Taek Joo hồi hộp nhìn chằm chằm vào Zegna. Hắn vẫn không hề giảm tốc độ. Tất cả những gì anh có thể làm là ôm thật chặt, áp trán vào lưng và siết chặt cánh tay đang ôm hắn, mặc kệ những điều đang diễn ra dù chỉ trong giây lát.
Ngay khi tốc độ đạt đến đỉnh điểm, chiếc mô tô lao thẳng vào cạnh hàng rào. Kwon Taek Joo nhắm hai mắt lại và dự cảm về điều cuối cùng. Bây giờ tất cả những gì còn lại chỉ là sự sụp đổ.
Hàng rào như bị xé ra với âm thanh ma sát dữ dội. Chiếc mô tô lao lên khỏi mặt đường và hai người bị đẩy lên không trung.
Sự tắc nghẽn đột ngột xảy ra trên con đường giao thông thuận lợi. Máy bay trực thăng quay một vòng lớn và quan sát tình hình bên dưới. Khói bốc lên từ hiện trường vụ tai nạn che khuất tầm nhìn nên phải mất một lúc lâu sau cảnh sát mới nắm bắt được tình hình cùng tàn tích của chiếc mô tô và hàng rào chắn đường. Tất cả xe lưu thông trên 4 làn đều bị mắc kẹt trên đường.
Tuy nhiên dù có tìm kiếm xung quanh bao nhiêu cũng không thấy mục tiêu. Những người lái xe xung quanh tò mò đến xem chuyện gì đang xảy ra tiếp tục tăng lên, ngoài ra thì không có sự hỗn loạn nào khác.
“Ah…”
Zegna lột mạnh chiếc mặt nạ trên mặt Kwon Taek Joo. Ngay cả pháo đài cuối cùng che giấu anh cũng không kịp giữ lại, Kwon Taek Joo cảm thấy như mình đột nhiên trở nên trần truồng. Đôi mắt xanh long lên hoang dại.
Trong chốc lát, anh bị túm cổ và kéo đến trước mũi hắn. Gót chân nhón lên do chênh lệch chiều cao, và vì nghẹt thở, anh bất giác nắm lấy tay Zegna. Cánh tay hắn thật lạnh, hoàn toàn không giống tay con người. Zegna liếc xuống bàn tay đang nắm chặt tay hắn rồi lại nhìn chằm chằm vào Kwon Taek Joo. Ánh mắt đó thật sắc bén.
Đôi mắt của Kwon Taek Joo với đầy áp hình ảnh nguy hiểm lạnh lùng của Zegna, từ từ lảng sang một bên. Anh nhìn thấy mẹ qua vai Zegna. Nếu tình huống tiếp tục căng thẳng thì sẽ khó có thể kiểm soát được, và đó là điều anh không bao giờ muốn xảy ra.
Anh hất tay Zegna và dùng hết sức có thể để đẩy vai hắn. Trong lúc lơ đễnh, Zegna bị đẩy lùi lại một chút kia. Rồi hắn hít thở nhẹ nhàng và nghiêng đầu nhìn thẳng vào Kwon Taek Joo, trên vầng trán trơn láng nổi lên một đường gân dày.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sự nguy hiểm, Kwon Taek Joo bị đẩy mạnh một cách thô bạo. Lưng anh va mạnh vào cánh cửa phát ra tiếng ầm. Toàn thân anh đau nhói vì lực đẩy khủng khiếp. Anh nhìn thấy bàn tay của Zegna đang giơ lên trong tầm nhìn lung lay. Kwon Taek Joo theo phản xạ nhắm chặt mắt. Anh không có cơ hội để đối phó khác đi, và như dự đoán trước cơn đau khủng khiếp sắp xảy ra, các tế bào trên toàn cơ thể anh co rúm lại.
Tuy nhiên một lúc sau Kwon Taek Joo vẫn không cảm thấy gì cả. Không thể nào.
Anh từ từ nâng mí mắt lên, tình hình vẫn như cũ, như ngay trước khi anh nhắm mắt lại. Tay của Zegna vẫn như thể hắn sẽ đánh Kwon Taek Joo ngay lập tức, và luồng khí dữ dội cũng không hề thay đổi. Điều duy nhất thay đổi là khuôn mặt méo mó ấy.
Bàn tay Zegna run rẩy do dự, dường như hắn cũng không thể hiểu được tình huống này. Kwon Taek Joo cũng bối rối không ít vì hành động của hắn khác biệt so với những gì anh tưởng tượng.
Kwon Taek Joo ngơ ngác nhìn Zegna. Nhiều cảm xúc dồn dập trong đôi mắt hắn. Tức giận, thù địch, bối rối và oán trách. Mắt của Kwon Taek Joo mở to hơn.
Rồi bàn tay đang dừng lại của Zegna nhanh chóng lao vào.
Kwon Taek Joo quay đầu đi và nghĩ rằng lần này sẽ đúng. Nhưng cũng không có cơn đau nào như anh đã dự đoán cả, chỉ là một lần nữa anh bị đẩy lùi ra sau. Rồi hắn bóp lấy cổ Kwon Taek Joo. Một lần nữa, anh lại hất tay Zegna xuống, nhưng nó không hề nhúc nhích. Kwon Taek Joo cau mày nhìn chằm chằm vào hắn. Trong khoảng cách ngắn ngủi đó, ánh mắt của Zegna cũng đông cứng lại.
“Đừng để tôi giết anh bằng chính đôi tay này.”
Zegna nhăn nhăn sống mũi gầm gừ, nhưng nó không giống như một lời đe dọa. Không chỉ có vậy, bàn tay đang siết chặt cổ Kwon Taek Joo cũng có vẻ nới lỏng hơn, và đột nhiên khuôn mặt hắn tiến lại gần anh. Ánh mắt của tất cả các cảm xúc lẫn lộn đó tỏa ra một sức nóng kỳ lạ. Điềm báo không tốt, Kwon Taek Joo nhanh chóng giơ tay lên và đẩy cằm hắn ra.
“Tên khốn này, cậu định làm gì vậy?”
Zegna khó chịu nhìn xuống bàn tay đang đẩy ra của anh. Việc cố chấp giằng co giữa hai người như thể 1 cuộc chiến khốc liệt mà không có tiếng động, thực sự thì Kwon Taek Joo đã quên đây là đâu và ai đang nằm trên giường sao?
“Chết tiệc, buông tôi ra. Chúng ta đâu phải như vậy đâu.”
Sau khi đẩy bị mạnh, Zegna nhếch mép cười, rồi hắn nhẹ nhàng xoay đầu nhìn về hướng giường của mẹ Kwon Taek Joo.
“Nếu tôi cứ làm vậy thì sao?”
“Tên khốn điên khùng này!”
Kwon Taek Joo kinh ngạc hét lên rồi nhanh chóng hạ giọng xuống. Anh vội vàng xem xét mẹ trước, bà vẫn không có chuyển động gì. Khoảnh khắc anh yên tâm khi tình thế được xoa dịu, Zegna bất ngờ kéo anh vào phòng tắm trong phòng bệnh. Dự cảm bất hạnh lan rộng khắp cơ thể Kwon Taek Joo. Nếu chỉ có hai người bị nhốt vào trong đó thì anh sẽ phải đối mặt với một việc đáng xấu hổ. Nhưng mặc cho Kwon Taek Joo cố gắng chống cự, Zegna mạnh bạo đẩy anh vào trong.
Ngay khi bị ném mạnh vào tường, lưng của Kwon Taek Joo như gãy ra. Phổi anh quằn quại không ngừng khi tường gạch lạnh lẽo và ngực anh hoàn toàn ép vào nhau. Anh vùng vẫy để thoát khỏi tay Zegna, nhưng càng vùng vẫy, sức mạnh và áp lực từ phía hắn càng tăng lên dữ dội.
Zegna giật mạnh chiếc quần của Kwon Taek Joo. Phần thân dưới bị đẩy lùi do lực kéo quá mạnh. Chiếc khóa quần không thể chịu được tác động của lực kéo được tháo ra như muốn nổ tung. Phần da trần phía sau lưng lộ ra nguyên vẹn. Ánh mắt hắn dường như dừng lại ở một điểm. Zegna đang nhìn chằm chằm vào phần eo của anh, nơi có vết sẹo từ hình xăm đã bị xoá để lại.
“…Được lắm.”
Zegna lẩm bẩm. Kwon Taek Joo lạnh sống lưng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nắm lấy chiếc quần của anh với sức nắm mạnh hơn trước. Kwon Taek Joo cố gắng ngăn chặn bằng mọi cách, nhưng vô ích. Quần và quần lót của anh được kéo xuống cùng một lúc và mông anh lộ ra rõ ràng. Rồi anh nghe thấy tiếng khoá quần kéo xuống từ phía sau lưng. Nổi bất an vốn đang lớn dần bên trong trở nên cụ thể.
Kwon Taek Joo dằn và lắc hai cánh tay một cách tuyệt vọng. Anh dùng chân đẩy vào bức tường và cố đẩy hắn ra, nhưng không thể nào thắng nổi con quái vật. Anh lại bị đẩy vào tường và bị đè từ phía sau. Kwon Taek Joo bị bóp nghẹt giữa bức tường và Zegna như thể anh đang bị kẹt chặt giữa một đám máy móc.
Kwon Taek Joo đã thấm mệt nhưng anh vẫn nhấc cùi chỏ và đẩy hắn. Anh tiếp tục đẩy chiếc đùi hắn đang tiến lại gần mình. Sợ rằng dù chỉ 1 âm thanh nhỏ cũng sẽ lọt ra ngoài, Kwon Taek Joo cố giữ yên lặng. Không có tiếng động nào mà chỉ có những hành động quyết liệt qua lại, cả người anh nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
Ngay lúc đó.
“…..”
Đột nhiên bên ngoài cửa trở nên ồn ào. Cảnh sát được bố trí ở khắp mọi nơi trong bệnh viện dường như đã nhận được dấu hiệu đáng ngờ. Họ chắc đã phát hiện ra những đồng nghiệp bị bất tỉnh ở lối thoát hiểm nên đã sẵn sàng xâm nhập vào phòng bệnh ngay lập tức.
Nếu bây giờ bị bắt, Kwon Taek Joo sẽ bị buột phải nhận tất cả các cáo buộc. Phía công tố viên Seok vẫn chưa nhận được ảnh, và bản gốc có thể làm bằng chứng vẫn nằm trên người Kwon Taek Joo. Hơn nữa anh còn đang dính với tên khốn mà anh bị nghi ngờ là đã thông đồng. Thật tuyệt vọng.
Có dấu hiệu cửa phòng bệnh được mở một cách cẩn thận từ bên ngoài, nhưng Zegna vẫn không từ bỏ. Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa trong chốc lát rồi lại hướng về phía Kwon Taek Joo. Năm mươi ngàn suy nghĩ đan xen trong đầu anh. Bây giờ hoặc không bao giờ. Cho dù anh có lạc quan về tình hình sau này thế nào đi nữa thì kết quả cũng chỉ có tồi tệ nhất mà thôi.
“Anh chọn đi.”
Một tiếng lẩm bẩm trầm thấp đột nhiên chạm vào tai Kwon Taek Joo. Là anh ảo giác trong tình huống quá cấp bách chăng? Tuy nhiên, trái tim anh đập mạnh mẽ với cảm giác hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, dường như một sợi dây thừng đã được ném xuống.
Anh vươn tay ra phía sau đặt lên mu bàn tay của Zegna đang nắm lấy mông anh. Zegna chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Kwon Taek Joo đang chồng lên tay mình. Chỉ có một cách để thoát khỏi cuộc khủng hoảng hiện tại. Anh không thể biết liệu nó có hiệu quả hay không, nhưng trước tiên thì chỉ có thể thử thôi.
Kwon Taek Joo buông đôi môi đang ngậm chặt ra và cầu xin.
“…làm ơn”
Giọng nói pha lẫn tiếng thở dài, nhưng Zegna không có phản ứng gì cả mà chỉ có bàn tay đang chống vào tường là nắm chặt thành nắm đấm.
Làm ơn đi mà.
Ngay sau đó, cơ thể Kwon Taek Joo bị lật ngược lại. Ánh nhìn u uất của Zegna dán chặt vào anh. Ngay cả trong tình huống cấp bách như vậy nhưng nếp nhăn vạch lên trán và đôi mắt đầy quan tâm của hắn vẫn rơi vào anh.
“Sau này đừng than vãn. Anh đã nắm lấy tay tôi đấy.”
Trong bàn tay của gã đang nắm chặt cánh tay anh, Kwon Taek Joo cảm nhận được sự bồn chồn không phù hợp với vẻ bên ngoài của hắn. Zegna nhìn vào mắt anh ngờ vực và ấn mạnh tay xuống bàn tay Kwon Taek Joo, chờ đợi câu trả lời.
“Trả lời đi. Anh đã bám lấy tôi.”
Không còn cách nào khác. Kwon Taek Joo nhẫn nại gật đầu như thể đang đồng ý với chính mình. Sau đó, bàn tay đang sẵn sàng bẻ gãy cánh tay anh cuối cùng cũng buông xuống.
Tay nắm cửa phòng tắm được gạt xuống. Dường như cảnh sát cũng đang theo dõi tình huống xảy ra từ bên ngoài. Zegna nắm lấy tay nắm cửa và không ngần ngại kéo cánh cửa vào bên trong.
“Á!”
Cánh cửa mở không báo trước, họ mất thăng bằng và ngã ào ào. Trong đó, một người bị tay đánh vào gáy, người kia bị đá vào mặt rồi bất tỉnh. Người cảnh sát cuối cùng đang chĩa súng một cách vội vã đã bị bẻ cổ tay hoàn toàn về phía sau.
Zegna khống chế cả ba người một cách đơn giản rồi quay lại nhìn Kwon Taek Joo, trước cả khi anh kịp mặc quần vào. Hắn gật đầu ra hiệu và rời khỏi phòng tắm trước. Anh đi theo sau trong lúc cài lại khoá quần. Kwon Taek Joo ngoái lại nhìn một lần nữa. Không biết có phải do sự ồn ào đang xảy ra hay không mà khuôn mặt mẹ anh đang nhăn lại từng chút một. Có vẻ mẹ anh sắp tỉnh dậy, anh phải rời khỏi đây. Kwon Taek Joo lấy súng ra khỏi áo khoác rồi vội vã rời khỏi phòng bệnh.
“Đằng kia!”
“Phía đông, phía đông khu phòng bệnh!”
Hành lang ồn ào. Một nhóm cảnh sát đang chạy đến từ phía đối diện. Zegna không bước chậm lại mà hắn đi tách ra rồi móc súng ra khỏi ngực và không ngần ngại nổ súng. Kwon Taek Joo thậm chí không có thời gian để ngăn cản. Cảnh sát hoảng hốt trốn sau bức tường trong vụ nổ súng bất ngờ.
Trong lúc đó, hai người phối hợp ăn ý chạy xuống hành lang cạnh nhau dù không có một kế hoạch nào được bàn bạc cụ thể cả.
Khi có người xuất hiện trước mặt, Kwon Taek Joo cố gắng can ngăn Zegna nổ súng và bỏ chạy, anh muốn tránh va chạm nhiều nhất có thể. Zegna đáp lại khá ngoan ngoãn trong khi tặc lưỡi khó chịu. Con người này thật lạ lẫm quá. Ngay cả khi giả vờ là đồng nghiệp của anh, dù Kwon Taek Joo có đang ở tình thế nguy hiểm thì hắn vẫn chỉ khoanh tay đứng nhìn. Tên đó giờ đang giúp đỡ anh mà không đưa ra bất kỳ cái giá nào cả. Có lẽ vì quá bất ngờ nên tim anh cứ liên tục đập thình thịch chăng?
Đã chạy được bao lâu rồi nhỉ. Cầu thang phía dưới trở nên ồn ào. Cảnh sát nhận được yêu cầu hỗ trợ dường như đang đổ xô đến. Kwon Taek Joo không thể tiếp tục ở bệnh viện như vậy vì anh không chỉ sẽ sớm trở thành một con chuột trong rọ mà còn gây hại cho những người vô tội.
“Cậu đỗ xe ở đâu?”
Zegna hất cằm về góc phố sắp hiện ra trước mặt. Anh chạy theo hắn qua góc phố, và cảnh sát xuất hiện. Họ ném một quả bom khói và cảnh báo rằng sẽ bắn nếu hai người tiếp tục di chuyển. Toàn bộ khu vực trở nên hỗn loạn khi khói mù bốc lên. Lợi dụng sự hỗn loạn đó, hai người chạy ra lối thoát hiểm.
Tiếng radio khẩn cấp, tiếng nói và tiếng bước chân lẫn lộn nên cầu thang rung lên ầm ầm. Vòng vây không ngừng siết chặt từ trên xuống và từ dưới lên, dường như không còn cách nào khác ngoài việc đi xuyên qua đó. Kwon Taek Joo hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống cầu thang phía dưới. Ngay lập tức, anh gặp cảnh sát đang leo lên trên. Khoảnh khắc họ chuẩn bị móc súng ra, Kwon Taek Joo lao thẳng vào họ. Một đám người cứ thế bị Kwon Taek Joo cuốn đi và lăn xuống cầu thang. Zegna đi theo sau và đỡ Kwon Taek Joo đứng dậy. Sau đó anh giữ chặt đầu, eo và chân rồi gồng người đá vào những người cố gắng chống trả.
Cuối cùng hai người cũng đi xuống cầu thang. Kwon Taek Joo đứng trước cửa thoát hiểm một lát để quan sát sự truy đuổi rồi đi vào hành lang. Ngay lập tức có tiếng bước chân nhanh chóng bám theo, bước đi của hai người cũng trở nên vội vàng hơn.
Khi hai người chạy đến cuối hành lang, một cánh cửa sổ xuất hiện ngay trước mặt. Cửa sổ bằng kính cường lực không khác gì một bức tường chắn. Kwon Taek Joo định quay lại nhưng đội đặc nhiệm đã được đưa vào biết từ lúc nào và đang chặn ở phía trước.
“Dừng lại!”
“Không đầu hàng thì tôi bắn!”.
Những khẩu súng trường đã nạp đạn xong đồng loạt chĩa vào hai người. Nếu di chuyển dù chỉ một chút thôi thì cả hai chắc sẽ trở thành hai cái tổ ong mất.
Làm sao đây. Kwon Taek Joo từ từ giơ hai tay lên và suy nghĩ. Vào lúc đó, Zegna âm thầm tiến đến gần anh. Ngay cả với chuyển động nhỏ đó, những họng súng cũng đồng loạt di chuyển về phía hắn.
“Giữ chặt lấy.”
Zegna thì thầm đến mức chỉ có Kwon Taek Joo mới nghe được. Anh nhìn Zegna ngơ ngác, và cánh tay hắn đột nhiên quấn quanh hông anh. Cùng lúc đó, hắn ném cái gì đó vào cửa kính phía trước. Mắt của Kwon Taek Joo cùng với ánh mắt của đội biệt kích đang đối đầu đuổi theo vật thể nhỏ đó. Cái đó là gì vậy? Gần như tất cả có cùng một biểu cảm ngơ ngác.
Một vết nứt xuất hiện xung quanh vật thể nhỏ và đột nhiên toàn bộ kính cường lực bị nứt thành dạng phóng xạ. Zegna lập tức kéo anh chạy đến cửa sổ kính bị vỡ. Ngay khi chạm vào, những mảnh thủy tinh vỡ ra từng mảnh. Kwon Taek Joo ném mình vào không trung khi nghiêng người ôm lấy Zegna. Một vòi cứu hỏa dài loằng ngoằng vươn ra trong tầm nhìn hỗn loạn của anh.
Đội đặc nhiệm đã chạy đến cửa sổ ngay sau đó. Trong khi đó, hai người đang bị treo trên vòi cứu hỏa và lắc lư ở độ cao của tầng 2, không ai bảo ai, cả hai nhảy xuống bãi cỏ. Đội đặc nhiệm ngay sau khi xác nhận hai người vẫn bình thường đã xả đạn không ngần ngại.
Kwon Taek Joo chạy xuyên qua bụi rậm để tránh những viên đạn bắn ra, cánh cửa sau đang hiện ra trước mắt. Zegna đến trước và lập tức ném cái gì đó cho anh. Kwon Taek Joo bắt lấy và nhận ra đó là chiếc mũ bảo hiểm dành cho xe mô tô. Anh ngạc nhiên.
“Không phải cậu lái xe đến à?”
“Tôi chưa bao giờ nói mình lái xe cả.”
Zegna bất ngờ khởi động máy. Kwon Taek Joo nhanh chóng đội mũ bảo hiểm và ngồi phía sau.
“Chết tiệt, hôm nay tôi sẽ bước chân thẳng xuống địa ngục mất.”
Anh vẫn đang lẩm bẩm bất bình thì chiếc mô tô đã lao vút đi không hề báo trước. Cơ thể mất thăng bằng của anh dính chặt vào lưng Zegna. Cảnh sát đi theo phía sau vội vàng nổ súng. Hàng chục viên đạn bay tới nhưng chiếc mô tô vẫn lướt đi một cách thoải mái và tránh được tất cả. Nó chạy thẳng về phía cửa sau.
Nhưng không có gì là dễ dàng cả. Những chiếc xe tuần tra đang chờ ngoài cửa sau đã chặn lại phía trước. Chiếc mô tô đang đi xuống dốc dần tăng tốc. Dù cho cơ thể to lớn đến đâu thì cũng không có cơ hội chiến thắng khi va chạm với ô tô, nhưng bây giờ nếu giữ phanh thì hai người sẽ không thể thắng được tốc độ đang chạy.
Zegna bốc mạnh tay lái, bánh trước nhấc lên và toàn bộ chiếc mô tô lập tức bay lên. Khoảnh khắc lơ lửng trên không trung diễn ra như một thước phim quay chậm. Kwon Taek Joo thậm chí còn nhìn thấy viên sĩ quan trong xe tuần tra mở to mắt kinh ngạc.
Ngay sau đó, chiếc mô tô lao xuống trần xe tuần tra cùng một tiếng ầm. Đèn cảnh báo chắc chắn đã bị phá vỡ. Cứ thế chiếc mô tô đè nặng lên trần xe và hạ xuống mặt đường. Chiếc xe may mắn không tắt máy, lốp xe vẫn nguyên vẹn, duy trì tốc độ và đi vào đại lộ. Tóc và quần áo của Kwon Taek Joo bay phấp phới vì sức gió. Chiếc xe lướt đi trên đường cao tốc giữa các phương tiện đang chạy nhanh trên đường.
Nếu cứ như vậy thì sẽ rơi xuống đường mất, anh ôm chặt eo Zegna. Ngay lúc đó, ánh mắt của tên chỉ hướng về phía chính diện rơi xuống cánh tay của Kwon Taek Joo.
Hòa bình kéo dài không lâu thì tiếng còi báo động lại vang lên từ xa. Kwon Taek Joo quay mặt lại phía tiếng còi, ba hoặc bốn chiếc xe cảnh sát chạy đến từ làn đường đối diện. Xe của đội biệt kích bám theo từ bệnh viện cũng đang thắt chặt.
Kwon Taek Joo liên tục nhìn về phía trước và phía sau trong lo lắng, chiếc mô tô bám sát vào một chiếc xe tải. Mặc dù nguy hiểm như bị xe đâm ngay lập tức nhưng Zegna vẫn giữ nguyên tốc độ, vậy nên cảnh sát cũng không thể vội vàng đến gần được.
Chiếc mô tô chạy hết con đường cao tốc thì phía trước xuất hiện một ngã tư rộng lớn. Tín hiệu đi thẳng sắp chuyển sang dừng lại. Những chiếc xe cảnh sát chạy ở phía đối diện đang chỉnh đốn lại hàng ngũ như để chuẩn bị tấn công. Nếu dừng lại bây giờ, đường rút lui của hai người sẽ bị chặn lại bởi một chiếc xe biệt kích đuổi theo từ phía sau. Vỉa hè bắt đầu từ cuối đường dành riêng cho người đi bộ không đủ rộng cho chiếc mô tô đi qua vì có quá nhiều cây cối. Và nếu cứ thế bỏ qua tín hiệu và rẽ trái thì có nguy cơ rất cao sẽ va chạm với một phương tiện khác đang đi thẳng về phía trước. Tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên tốc độ của Zegna vẫn không giảm bớt mà ngược lại, chiếc mô tô tăng tốc lên tối đa. Hắn chạy vụt ra giữa những chiếc xe đang chờ tín hiệu đi thẳng. Đèn tín hiệu phía trước đã chuyển sang màu xanh lá cây và những chiếc xe đang chờ ở vạch dừng đồng loạt tăng tốc. Cùng lúc đó, chiếc mô tô của Zegna chạy ngang qua trước những chiếc xe đang đi thẳng. Zegna nghiêng chiếc mô tô để tránh bị ngã bởi lực quay quá mức và ngay lập tức, mặt đường và cơ thể hai người dường như chạm nhau. Kwon Taek Joo nhắm chặt mắt và ôm Zegna chặt hơn.
Những chiếc xe định đi thẳng vừa đạp phanh gấp vừa bấm còi inh ỏi. Trong giây lát, ngã tư đường trở nên hỗn loạn nên ngay cả cảnh sát cũng không thể nhúc nhích được. Bỏ lại sự náo loạn đó phía sau, Zegna không ngần ngại phóng ra làn đường bên trái trống rỗng.
Ngay cả khi thời khắc khủng hoảng đã qua, cánh tay của Kwon Taek Joo vẫn ôm chặt Zegna. Tứ chi anh như bị tê liệt. Trong tình huống mạng sống bị đe doạ, lông toàn thân anh dựng đứng và anh nổi da gà từng cơn. Đầu ngón tay anh run rẩy.
Kwon Taek Joo thở hổn hển rồi anh nghe thấy một âm thanh quen thuộc trên đầu. Đó là tiếng cánh quạt của trực thăng. Chiếc trực thăng bay từ phía sau lưng nhanh chóng đuổi kịp chiếc mô tô. Không chỉ vậy, xe cảnh sát cũng chen chúc nhau từ mọi ngã đường.
“Dừng lại. Nếu không dừng lại sẽ bị bắn.”
Cảnh báo nhiều lần vang lên từ chiếc xe cảnh sát đang theo sau. Zegna phớt lờ và tiếp tục chạy, tất cả cửa sổ xe được hạ xuống. Đó là dấu hiệu chuẩn bị bắn.
Đột nhiên Zegna rẻ tay lái sang trái, chiếc mô tô vượt qua đường trung tâm và bắt đầu chạy ngược chiều.
Xe chạy hướng ngược lại bấm còi inh ỏi. Trong khi các xe cảnh sát ngập ngừng, một con đường dẫn đến một cây cầu vượt hiện ra ngay trước mặt, dải phân cách cũng xuất hiện trên đường chính. Bây giờ, ngay cả xe cảnh sát cũng không thể vượt qua đó.
Tuy nhiên hai người không thể chạy trốn hoàn toàn dưới trực thăng, ngay cả khi cắt đuôi được một đội thì đội hỗ trợ sẽ lại đến từ phía bên kia.
Thà rằng đầu hàng còn hơn, Kwon Taek Joo hồi hộp nhìn chằm chằm vào Zegna. Hắn vẫn không hề giảm tốc độ. Tất cả những gì anh có thể làm là ôm thật chặt, áp trán vào lưng và siết chặt cánh tay đang ôm hắn, mặc kệ những điều đang diễn ra dù chỉ trong giây lát.
Ngay khi tốc độ đạt đến đỉnh điểm, chiếc mô tô lao thẳng vào cạnh hàng rào. Kwon Taek Joo nhắm hai mắt lại và dự cảm về điều cuối cùng. Bây giờ tất cả những gì còn lại chỉ là sự sụp đổ.
Hàng rào như bị xé ra với âm thanh ma sát dữ dội. Chiếc mô tô lao lên khỏi mặt đường và hai người bị đẩy lên không trung.
Sự tắc nghẽn đột ngột xảy ra trên con đường giao thông thuận lợi. Máy bay trực thăng quay một vòng lớn và quan sát tình hình bên dưới. Khói bốc lên từ hiện trường vụ tai nạn che khuất tầm nhìn nên phải mất một lúc lâu sau cảnh sát mới nắm bắt được tình hình cùng tàn tích của chiếc mô tô và hàng rào chắn đường. Tất cả xe lưu thông trên 4 làn đều bị mắc kẹt trên đường.
Tuy nhiên dù có tìm kiếm xung quanh bao nhiêu cũng không thấy mục tiêu. Những người lái xe xung quanh tò mò đến xem chuyện gì đang xảy ra tiếp tục tăng lên, ngoài ra thì không có sự hỗn loạn nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me