TruyenFull.Me

Ca


Đã hai tuần kể từ khi mất liên lạc với Zegna. Kwon Taek Joo đã tạm biệt cậu ấy ở Las Vegas và trở về Hàn Quốc bằng máy bay vào sáng hôm sau. Anh đã kiểm tra điện thoại ngay khi vừa đến sân bay, nhưng không có tin nhắn nào từ Zegna cả. Lẽ ra cậu ấy phải đến Moscow từ lâu rồi chứ. Kể từ đó thì không có tin tức gì cho đến bây giờ.
Tất nhiên trong trường hợp người khác thì không biết, nhưng thật vô ích khi lo lắng cho sức khỏe của Zegna. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ đi xa lâu như vậy nên Kwon Taek Joo không thể không quan tâm. Có lẽ kỳ nghỉ dài được sắp xếp sau khi hoàn thành nhiệm vụ thật nhàm chán nên Kwon Taek Joo mới có nhiều thời gian mà suy nghĩ như vậy.
Yoon Jong Woo, người được gọi hai ngày một lần, đã giới thiệu một game phổ biến gần đây. Sau khi thành thạo nó trong vòng chưa đầy một tuần, Kwon Taek Joo đã mất hứng thú. Yoon Jong Woo đề nghị anh tham gia một game khác với cậu ấy. Nhưng vấn đề là việc thành lập một nhóm trong đời thực hoặc trong game hoàn toàn không phù hợp với sở thích của anh. Không hiểu vì sao Kwon Taek Joo không muốn xem phim hay video và ngay cả đọc sách trong kỳ nghỉ này.
Anh nhấc điện thoại lên lần nữa rồi nhìn chằm chằm vào danh sách cuộc gọi một chiều của mình.
Em có bị bệnh ở đâu không? Hay là tai nạn bất ngờ hoặc phẫu thuật khẩn cấp? Vì những trường hợp bất khả kháng như vậy nên em không thể liên lạc với anh hoặc quay lại sớm sao?
Kwon Taek Joo giả sử một số tình huống rồi lắc đầu sau một lúc. Anh không thể tưởng tượng được những điều như vậy sẽ xảy ra với Zegna.
Tên đó không phải lúc nào cũng là người sắt, vì sống cùng nhau mới được một năm và cũng có lần cậu ấy bị ốm. Zegna đặc biệt vất vả với cơn nóng của Hàn Quốc. Do ảnh hưởng của hiện tượng nóng lên toàn cầu, cái nóng thỉnh thoảng lên xuống trên dưới 30 độ đã được ghi nhận ở Moscow, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến Zegna cả. Nếu bị nóng thì Zegna sẽ đến đảo Ajinoki.
Anh chàng sau khi tắm nước lạnh vài lần một ngày cuối cùng cũng đã đổ đá vào bồn tắm, sau đó đổ đầy nước lạnh vào đó rồi ngồi xuống. Chỉ cần đến gần Zegna lúc đó thôi cũng cảm nhận được một bầu không khí lạnh ngập tràn.
[Em làm gì vậy?]
[Anh nhìn không biết sao?]
[Nếu vậy thì sẽ bị hạ thân nhiệt, có thể đi thẳng xuống địa ngục luôn vì ngừng tim đó.]
[Bây giờ không phải là địa ngục rồi à? Thật kinh khủng. Cả đất nước nóng cứ như sôi lên vậy.]
[Cũng làm gì đến mức đó chứ.]
Không có ích gì khi cằn nhằn để Zegna ra ngoài và nói rằng cậu ấy sẽ bị cảm lạnh. Và càng phiền phức hơn nếu Kwon Taek Joo ngăn cản thêm nữa, vì có thể anh cũng sẽ bị kéo xuống bồn tắm nếu anh cứ lãng vãng trước mặt Zegna. Kwon Taek Joo đành để cậu ấy một mình. Một lúc sau Zegna ra khỏi phòng tắm, gương mặt trắng sứ không còn một giọt máu.
[Em trắng như tờ giấy rồi. Môi cũng tái nhợt.]
Chậc chậc lưỡi, Kwon Taek Joo lấy khăn lau tóc cho Zegna. Chàng trai đang ngoan ngoãn phó thác tấm thân cho Kwon Taek Joo bỗng nhào đến với cơ thể lạnh ngắt. Nó lạnh cóng đến mức anh không biết có phải là nhiệt độ cơ thể con người không nữa, chỉ cần chạm vào Zegna thôi là anh đã nổi da gà khắp người. Kwon Taek Joo mở máy sưởi, nhưng Zegna vẫn không thể ấm lên.
Biết trước sẽ thế này mà. Kwon Taek Joo thở dài rồi ôm lấy tên nhóc đang đeo bám kia. Ngày hôm đó, Zegna đã không buông Kwon Taek Joo ra cho đến khi cơ thể cậu nóng trở lại. Một khi đã bắt đầu làm tình, Zegna thường không biết dừng lại, dù thật nguy hiểm nếu đổ mồ hôi trong tình trạng đóng băng như vậy. Và hôm sau, Zegna ngã bệnh.
Người vẫn luôn thức dậy trước, ngày hôm đó lại uể oải và thậm chí không có ý định ngồi dậy. Anh chạm tay vào trán Zegna, cậu ấy có vẻ bị sốt.
[Ah nhóc à, anh đã nói gì nhỉ. Đã bảo đừng có làm quá mà. Chỉ cần mở máy lạnh lên thôi là đủ rồi, có phải là người tuyết đâu mà em vẫn bướng bỉnh kỳ lạ như vậy.]
[Taek Joo, em chỉ sốt một chút thôi. Không có gì phải lo lắng đâu.]
Mặc dù cư xử như không có gì đặc biệt nhưng Zegna vẫn không nới lỏng cánh tay khỏi eo của Kwon Taek Joo. Làm sao mà di chuyển với cái thứ đang dính chặt lấy anh thế này.
[Vậy thì bỏ cái này xuống đi. Anh phải đi làm.]
[Anh lạnh lùng quá, Taek Joo]
[Em có phải con nít đâu, cũng không bệnh đến sắp chết mà. Nếu cứ tiếp tục không khá lên thì hãy đến bệnh viện nhé. Nếu không thì về nhà anh đi. Anh sẽ gọi mẹ.]
Zegna ngơ ngác lắng nghe lời khuyên của Kwon Taek Joo rồi chớp mắt. Không lâu sau mí mắt cậu ấy hoàn toàn khép lại và Kwon Taek Joo có thể nghe thấy hơi thở nặng nhọc của Zegna. Có lẽ vì cảm lạnh mà hơi thở khò khè nhiều hơn, cánh tay ôm quanh eo Kwon Taek Joo cũng nới lỏng ra.
Kwon Taek Joo kiểm tra lại độ nóng, cũng không đến nổi sôi lên để phải ngồi cạnh và chăm sóc. Hơn nữa, hôm đó anh phải đi làm và nộp báo cáo. Anh chần chừ rồi thỉnh thoảng nhìn đồng hồ và ra khỏi nhà rất muộn.
Kwon Taek Joo ăn trưa ngày hôm đó và đột nhiên bị ho. Yoon Jong Woo ngồi đối diện mở to mắt.
“Oa, tiền bối bị cảm sao? Ngay giữa mùa hè à?”
“Cảm cúm gì chứ? Chỉ là hắt hơi một cái thôi”
“Ah, tay anh nổi hết da gà rồi. Môi cũng nhợt nhạt.”
“Ở đây mở máy lạnh gì mà mạnh thế này.”
“Mạnh quá sao ạ? Nhưng nếu không mở cỡ này thì sẽ không thở được vì nóng quá.”
Kwon Taek Joo bị choáng váng dù đang ăn canh nóng. Những người khác đổ mồ hôi ròng ròng, duy chỉ có anh là lạnh cứng cả cằm. Tất cả là vì Zegna. Nhưng ngay cả như vậy thì không biết em ấy có ăn uống đàng hoàng không.
“Không được rồi. Ăn đi rồi hãy đi nhé.”
“Dạ??”
“Tôi phải ghé qua chỗ này một chút.”
Cuối cùng, Kwon Taek Joo ngừng ăn và đi xem Zegna. Cậu ấy hẳn đã ngủ từ sáng và vẫn nằm một mình trên giường cho đến lúc đó. Khi anh sờ lên trán, cơn sốt nhẹ vẫn còn đó.
Kwon Taek Joo nhìn khuôn mặt đang ngủ một lúc lâu rồi định bỏ tay ra. Đầu của Zegna chầm chậm đi theo. Trong vô thức, Zegna dụi trán vào tay anh. Không biết có phải là nói mớ hay không, cậu thở dài rồi lẩm bẩm [Taek Joo]
…Dù sao thì, nếu tên khốn này giống quái vật thì phải làm đến cùng chứ. Sao lại làm người ta cảm thấy tội lỗi kỳ lạ thế này.
Việc Zegna ở lại một vùng đất xa lạ hoàn toàn là do Kwon Taek Joo. Bản thân anh cũng là người duy nhất Zegna có thể dựa vào ở Hàn Quốc trong một năm qua. Ngay cả mẹ anh, người luôn tự hào về tình bạn giữa bà với Zegna cũng sẽ chỉ là người lạ nếu không phải vì có Kwon Taek Joo. Và cũng thật oan ức vì bản thân anh chưa bao giờ mong muốn như vậy.
“Rốt cuộc mình đã phạm tội gì ở kiếp trước vậy chứ?”
Không phải là ai đó trong tổ tiên đã giết chết con mãng xà vừa mới trở thành rồng chứ. Nếu không phải như vậy thì dường như không có mối thù nào sâu sắc đến mức phải ôm một quả bom hạt nhân như tên này.
Với vẻ mặt bất mãn đó, Kwon Taek Joo nghịch mái tóc màu ngà của Zegna. Biểu cảm của người đàn ông đang ngủ trở nên thoải mái hơn. Anh chàng trông có vẻ thích đôi bàn tay lạnh của anh. …Chậc, dù sao thì cũng không có gói hành lý 2 mét nào để phải ôm như một gánh nặng rồi thỉnh thoảng lại mang đến một cảm giác nợ nần khó tả thế này.
Hôm đó là lần đầu tiên Kwon Taek Joo về sớm kể từ khi tham gia vào trụ sở.
Nhớ lại quá khứ, anh cau mày rồi gãi đầu.
“Thật là lo lắng không cần thiết mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me