TruyenFull.Me

CA

Protected: 5.8 - Side story - 15 ngày mong nhớ - Mr. Kwon Taek Joo?

ZhouXiang2010


Giờ ăn trưa, Kwon Taek Joo bỏ bữa và đến đại sứ quán. Tư cách hiện tại của Zegna là một đại sứ, vì vậy đó là nơi ở chính thức của cậu ấy. Nhưng trên thực tế, việc Zegna ở lại đó là vô cùng hiếm hoi. Cậu chỉ tham dự công việc chính thức khi có lời mời, các tiệc chiêu đãi và bữa tối.
Nơi ở của đại sứ là một tòa nhà khoảng 100 năm tuổi. Nội thất được trang trí bằng đồ nội thất cổ. Theo thông lệ, người ta phải trang trí lại nội thất cho phù hợp với sở thích của người mới ngay sau khi đại sứ mới được bổ nhiệm. Nhưng Zegna đã không chạm vào một vật dụng nào ở đó. Cậu thậm chí còn không nghĩ đó là nhà mình ngay từ đầu.
Kwon Taek Joo cũng đếm số lần anh đã ở đó. Tâm lý anh rất áy náy vì mặc dù chỉ để lừa mẹ thì anh cũng là một nhân viên của đại sứ quán Nga, nên anh không muốn làm những việc riêng tư ở nơi mà anh đang thi hành công vụ. Nhưng không phải chỉ một hai lần Kwon Taek Joo phá vỡ nguyên tắc đó vì Zegna.
Vào khoảng thời gian được bổ nhiệm làm đại sứ Nga tại Hàn Quốc, Zegna đã không ngần ngại đưa Kwon Taek Joo đến nơi này. Cậu ấy nói muốn đưa anh đi tham quan dinh thự, nhưng hoàn toàn không như vậy, vì anh không thể tìm thấy một chút thiện chí hay sự nhiệt tình nào ở anh chàng.
[Sao đột nhiên lại đến đây?]
[Hôm nay em đã ăn tối với các chính trị gia Hàn Quốc ở đây. Nghe nói ngày mai các phóng viên ra vào Bộ Ngoại giao sẽ đến.]
[Việc đó thì làm sao?]
[Là việc rất phiền phức và nhàm chán.]
Anh chàng thong thả phàn nàn và tiến lại gần Kwon Taek Joo. Theo bản năng, anh bất giác lùi lại một bước. Đôi mắt Zegna loé sáng lạ thường.
Khi Kwon Taek Joo ngập ngừng lùi lại, chiếc bàn tiếp khách chạm vào phía sau đùi anh. Linh cảm không may. Zegna ngay lập tức nắm lấy chiếc bàn và khóa chặt anh trong vòng tay. Ánh mắt Kwon Taek Joo không tán thành.
[Nhưng mà không biết nữa. Chắc sẽ tốt hơn nếu chúng ta tạo ra một kỷ niệm vui ở đây]
[Nói nhảm gì vậy. Tránh ra nào]
[Dù sao thì anh cũng đang nghĩ đến việc làm chuyện này ở nhà phải không? Chỉ là thay đổi địa điểm thôi mà.]
[Tên điên này. Đây là nơi làm việc mà.]
[Có vấn đề gì sao? Đây là nhà được cung cấp cho gia đình của đại sứ. Mọi người ở đây đều có cuộc sống vợ chồng, sinh con và nuôi dạy con cái.]
Cũng không sai. Dinh thự cũng là nơi gia đình đại sứ sinh sống trong thời gian đương nhiệm. Tuy nhiên, có phải vì bản thân Kwon Taek Joo cũng là một công chức không? Anh cảm thấy miễn cưỡng khi làm chuyện thế này ở nơi dùng để giải quyết công việc.
Đôi mắt Zegna rực lửa, sự phấn khích khiến đồng tử co lại và mùi da thịt nồng nàn hơn. Đó là tín hiệu cho thấy cơ thể cậu đang nóng lên. Zegna liên tục hôn vào cổ Kwon Taek Joo và vuốt ve anh.
[Là một công chức, anh phải làm theo chỉ thị của cấp trên chứ]
[Em là cấp trên gì chứ?]
[Anh đã quên mất anh vào đây với thân phận gì rồi sao? Nếu em đã chăm sóc anh thì Taek Joo, anh cũng nên hợp tác công vụ chứ. Như vậy mới công bằng.]
[Điên mất thôi…!]
Kwon Taek Joo quay đầu khi Zegna lao tới hôn anh. Cậu nắm lấy khuôn mặt của Kwon Taek Joo và siết chặt nó lại. Cả hai má anh bị nén lại và đôi môi hé mở một cách tự nhiên. Zegna đưa lưỡi vào khoảng trống đó và khớp lấy đôi môi anh. Cậu chà xát chiếc lưỡi dày và mút thật mạnh khiến Kwon Taek Joo cũng bất lực bị cuốn đi.
Khi Kwon Taek Joo bình tỉnh lại thì cơ thể anh đã nằm hoàn toàn xuống bàn, chiếc áo cũng bị lật lên một nửa nhàu nát. Zegna nắm lấy ngực phải lộ ra của Kwon Taek Joo rồi kéo quần và quần lót của anh xuống một lượt. Phần thân dưới đột nhiên lạnh lẽo. Anh cố co hai đầu gối lại nhưng không thể di chuyển vì Zegna đang đứng giữa hai chân.
Ngón tay giữa của cậu ấy chọc đi chọc lại cái lỗ, cẩn thận chạm vào bên trong. Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve và xoa bóp bên trong đùi. Tóc của Zegna chạm vào giữa hai chân anh ngứa ngáy. Dương vật không chịu được kích thích mạnh bắt đầu dựng đứng. Không lâu sau, một cảm giác như nó sắp nổ tung ập đến.
Cột thịt đang cương cứng chạm vào trán của Zegna. Cậu ngẩng đầu lên ngắm nhìn khối thịt đang lắc lư của Kwon Taek Joo rồi lướt chiếc mũi thẳng tắp trên bề mặt dương vật đến tận quy đầu.
Zegna mút nhẹ cái quy đầu đỏ hồng rồi buông ra. Khuôn mặt của Kwon Taek Joo nhăn nhó. Phần dưới cơ thể anh rung lên như có dòng điện chạy qua. Zegna ngước nhìn Kwon Taek Joo và thè lưỡi, có vẻ chiếc lưỡi sẽ chạm vào quy đầu. Kwon Taek Joo ngước nhìn chờ đợi. Bụng anh chậm chạp chùng xuống, hơi thở như khó khăn hơn.
Zegna cúi đầu xuống rồi đột ngột há miệng ngậm toàn bộ dương vật của Kwon Taek Joo. Chiếc lưỡi mềm mại quấn quanh quy đầu rồi quấn lấy cả phần thân. Quy đầu nhạy cảm bị hút và cọ sát bên trong miệng, như thể nó bị nuốt chửng vào cổ họng. Sự ngọt ngào và sung sướng khiến anh thở dài một hơi.
“ugh…hm..”
Zegna di chuyển đầu lên xuống rồi vuốt ve bụng dưới của Kwon Taek Joo. Dương vật dính đầy nước bọt được ép sát vào môi rồi từ từ phun ra, rồi lại được ngậm đến tận gốc. Bàn tay của Kwon Taek Joo trắng bệch. Zegna ngẩng đầu lên một lần nữa với phần đầu dương vật trong miệng, rồi cậu ấy dùng môi kẹp chặt và mút lấy nó. Kwon Taek Joo đặt lưng xuống bàn tận hưởng niềm sung sướng đê mê.
“Ah, uhm, oh…!”
Zegna liếm mút liên tục phần đầu, cảm giác như có thứ gì đó sắp bị hút ra. Rồi cậu ấy đột ngột mở miệng và ngậm dương vật của Kwon Taek Joo vào tận gốc. Cổ của Zegna dường như cũng phồng lên ở nơi quy đầu lướt qua. Anh không thể chịu được nữa.
Kwon Taek Joo nâng nửa thân trên lên và nắm lấy tóc Zegna. Rồi anh nâng phần thân dưới của mình đập vào miệng cậu ấy. Hành động thô bạo nhưng anh chàng vẫn cắn mút lấy khối cơ bắp mà không nhả ra ngay cả khi nó đâm vào cuống họng và Zegna thậm chí còn đưa tay mở rộng lỗ nhỏ ở mông anh.
Đầu anh quay cuồng khi nhìn vào khuôn mặt anh chàng đang ngoan ngoãn đặt giữa hai chân mình, mạch đập tăng nhanh, đôi mắt lóe lên không ngừng và cảm giác muốn xuất tinh ào ạt kéo đến. Kwon Taek Joo đẩy mặt Zegna ra. Không, là anh đã định như vậy. Nhưng Zegna đã giữ chặt đùi của Kwon Taek Joo và không rời đi. Khi sự phun trào sắp đến, cơ đùi của Kwon Taek Joo run lên bần bật.
[Hm.. uhm, nhả ra đi. ah.. uh! Ahhh…!]
Cuối cùng, anh đã thất bại trong việc đẩy Zegna ra. Bộ phận sinh dục đã bị đẩy đến giới hạn phun ra một lượng lớn tinh dịch. Anh nghiến răng thảng thốt. Zegna rõ ràng và chậm rãi nuốt xuống phần tinh dịch của Kwon Taek Joo. Anh chàng mút nhẹ cả những vết dính trên quy đầu rồi nhìn Kwon Taek Joo đang nhăn nhó và toét miệng cười.
[Taek Joo, anh thích thế này mà.]
[Ugh… Đã bảo dừng lại đi mà, tên điên này…]
[Sao lại mắng người khác sau khi đã ăn no căng bụng vậy? Anh tận hưởng thỏa thích rồi nên bây giờ hãy ăn cái này đi.]
Cùng với tiếng khóa kéo xuống, dương vật của anh chàng rơi ra. Ngửi thấy mùi tinh dịch, khúc thịt ngọ nguậy dụi đầu vào lỗ. Kwon Taek Joo nhắm chặt mắt như cam chịu.
Zegna đã quen với việc ấn Kwon Taek Joo xuống rồi mở rộng cơ thể anh và nằm đè lên trên. Anh cũng thích tư thế tương tự, nằm thẳng hoặc nằm nghiêng, nhưng vấn đề là địa điểm. Tấm lưng trần của anh căng cứng khi cứ liên tục cọ vào mặt bàn. Kwon Taek Joo rên rỉ khi bị áp đảo mà không có cơ hội nghỉ ngơi trước khi anh có thể đẩy Zegna ra.
[uhm ha..ha…! Chờ một chút. Đau lưng quá, hay là đi chỗ khác…]
[Anh phải giữ phép tắc khi ăn chứ]
Không hiểu sao Zegna lại cố chấp đến cùng. Cậu ấy lặp đi lặp lại việc đưa vào và đẩy ra mà không có bao cao su. Hỗn hợp tinh dịch và gel lấp đầy bụng anh tạo ra âm thanh sền sệt mỗi khi da thịt trộn lẫn. Mỗi khi dương vật được đưa vào thì một chất nhầy màu trắng đặc lại trào ra, chảy xuống mặt bàn và nhỏ giọt xuống sàn nhà. Cứ như vậy tụ lại và tạo ra một vũng nước nhỏ.
“……”
Kwon Taek Joo mệt mỏi ngủ thiếp đi cho đến sáng rồi nhớ ra rằng có một cuộc phỏng vấn ngày hôm đó. Anh ngay lập tức mở mắt và mở tất cả các cửa sổ để thông gió. Anh cố gắng khử mùi hôi bằng cách bật tất cả quạt thông gió trong nhà, bất kể phòng tắm và nhà bếp.
Nhưng vấn đề là vết bẩn trên thảm. Cho dù anh có làm sạch nó bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn không có dấu hiệu biến mất. Kwon Taek Joo đã nghĩ rằng nó sẽ mờ đi, nhưng nó đã nhanh chóng khô lại và chuyển sang màu trắng. Zegna chỉ bình thản nhẹ nhàng hôn vào gáy Kwon Taek Joo khi anh vật lộn xóa đi dấu vết tội lỗi.
Nhìn chiếc bàn rộng trong phòng khách, ký ức ngày ấy lại hiện về trong tâm trí anh. Chiếc bàn chạm vào làn da trần của anh, không khí nóng lên nhanh chóng, độ ẩm và mùi hương đang bốc lên dường như được hồi sinh nguyên vẹn. Kwon Taek Joo tặc lưỡi và quay về.
Anh đặc biệt ghé đến dinh thự vì anh muốn biết vì sao thời gian lưu trú của Zegna ở Nga kéo dài. Bưu phẩm công việc được gửi đến thường được chuyển đến văn phòng đại sứ quán. Vào những ngày Zegna không đi làm, phụ tá của cậu ấy đã chuyển tất cả chúng về dinh thự. Ngay cả khi tỏ ra như một tên khốn thì Zegna vẫn thường xuyên ghé qua nơi này để kiểm tra thư từ và lịch trình. Đó cũng là nỗ lực tối thiểu để duy trì thân phận đại sứ.
Kwon Taek Joo lên phòng làm việc ở tầng hai để kiểm tra thư từ đã thu thập được trong thời gian qua. Anh không biết liệu sẽ có một bữa tiệc hay sự kiện quan trọng nào được tổ chức ở Nga hay không. Nhưng cho dù anh có cố gắng tìm kiếm đến đâu thì cũng không có gì đặc biệt nổi bật. Sau đó, Kwon Taek Joo bật máy tính ở văn phòng. Anh bình tĩnh nhập mật khẩu rồi mở lịch trình cập nhật theo thời gian thực. Quả nhiên nó trống rỗng từ 15 ngày trước.
Tuy nhiên, có một số sự kiện sẽ được tổ chức trước Trung thu vào 10 ngày nữa. Ít nhất điều đó có nghĩa là Zegna sẽ trở lại. Không, thật sự là vậy sao? Nhiệm kỳ của các đại sứ không cố định. Thông thường nó chỉ kéo dài trong khoảng thời gian từ 1 đến 2 năm. Cũng không ít trường hợp bị cách chức giữa chừng hoặc được bổ nhiệm vào các vị trí quan trọng khác và đột ngột trở về nước.
Zegna đã miễn cưỡng trở thành đại sứ Nga tại Hàn Quốc, vì vậy cậu ấy có thể từ bỏ nó bất cứ lúc nào. Một người chỉ hứng thú theo đuổi niềm vui nên nếu bị cám dỗ bởi một thứ khác, chắc chắn Zegna sẽ không nhìn lại.
“… Mình không thích như vậy.”
Kwon Taek Joo lầm bầm bất mãn rồi tắt máy tính. Khi định quay lại, anh nhìn thấy một cuốn sách đàm thoại tiếng Hàn cũ trên giá sách. Các đại sứ đi qua nơi này có thể đã để lại cho người kế vị, nhưng có vẻ như nó không phải là của Zegna.
Nghĩ lại thì trong năm qua, Zegna đã không nói một từ tiếng Hàn nào. Cậu ấy thậm chí còn không nói cả những lời chào thông thường. Ngay cả khi phải giao tiếp với mẹ anh và những người Hàn Quốc khác, Zegna vẫn kiên quyết chỉ sử dụng tiếng Nga. Cậu ấy thậm chí còn không nói một vài lời, và điều đáng ngạc nhiên là mọi thứ vẫn ổn. Mọi người tự biết mà mang đến những thứ cậu ta cần.
Mẹ Kwon Taek Joo cũng vậy. Khi cả hai gặp nhau, họ vẫn chỉ nói những gì mỗi người muốn nói. Khi Kwon Taek Joo tình cờ ở cùng họ thì anh trở thành một thông dịch viên. Có một lần anh bực mình đến mức đã càm ràm Zegna.
[Nếu em muốn tiếp tục sống ở đây thì hãy học tiếng Hàn đi chứ.]
[Sao lại là em?]
[Phải như vậy thì em mới sống thoải mái được. Anh cũng thấy thoải mái nữa.]
[Tiếng Hàn phức tạp và khó như người Hàn Quốc vậy. Thật kỳ lạ khi cùng một từ mà ý nghĩa lại khác nhau. Không phải một hai lần em hiểu sai ý khi sử dụng phần mềm phiên dịch. Học một ngôn ngữ như vậy là không hiệu quả.]
[Vậy em sẽ sống mà không biết chữ mãi sao?]
Zegna nhún vai với vẻ mặt khó hiểu.
[Em không ở đây vì em thích đất nước này, Taek Joo.]
Lúc đó sao anh lại thấy buồn nhỉ.
Zegna không chọn Hàn Quốc. Chỉ vì Kwon Taek Joo ở Hàn Quốc nên cậu ấy cũng định cư ở đây. Một khi hứng thú dành cho anh không còn nữa thì không còn lý do gì để Zegna ở lại đây nữa.
Kwon Taek Joo vò mái tóc rối bù rồi rời khỏi dinh thự. Còn phải ghé qua thêm một nơi nữa.

Trợ lý Pavel Menshikov nheo mắt liếc nhìn Kwon Taek Joo. Một lúc sau, anh ta mở miệng.
[Anh là Mr. Kwon Taek Joo đúng không?] (Kwon Taek Joo-sshi)
[Vâng, tôi là Kwon Taek Joo.]
Không biết tại sao cái tên Kwon Taek Joo lại có thêm tiền tố (Mr./sshi), nhưng anh ngoan ngoãn gật đầu. Trong khi đến dinh thự, anh định ghé qua đại sứ quán. Nhân viên lãnh sự hẳn phải là những người nắm bắt rõ nhất về tình hình nước Nga hơn bất kỳ nơi nào khác.
Đại sứ quán chuyên về các vấn đề đối ngoại, họ không có lựa chọn nào khác ngoài phản ứng nhạy cảm với tình hình quốc tế. Điều đó bao gồm các điều kiện chính trị, kinh tế và xã hội của đất nước sở tại.
Gia đình Bogdanov nắm giữ quyền lực đáng kể trong giới chính trị và kinh doanh của Nga. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ thì đại sứ quán không thể không biết. Hơn nữa, dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng Zegna có tư cách của một đại sứ nên họ sẽ phải phản hồi kịp thời những vấn đề cá nhân của Zegna. Nếu cậu ấy định từ bỏ chức vụ đại sứ thì rõ ràng trợ lý Pavel Menshikov sẽ là người đầu tiên biết tin.
[Vâng. Một người bận rộn hơn cả ngài đại sứ đang làm gì ở đây mà không liên lạc trước với tôi vậy?]
Anh ta mỉa mai và thể hiện sự cảnh giác một cách thẳng thắn.
Một năm trước, sau khi Kwon Taek Joo bị buộc tội sai và truy nã, nổi lo lắng của mẹ anh ngày càng lớn hơn. Vì vậy anh đã ghi tên mình vào đại sứ quán Nga. Zegna là người đề nghị và cấp trên cũng cho phép. Tất nhiên đó chỉ là trên danh nghĩa nên đây là lần đầu tiên Kwon Taek Joo đến đại sứ quán. Zegna nói rằng cậu ấy đã lo liệu mọi việc, nhưng thái độ của người trợ lý thì không được tốt cho lắm.
Vị trí của Kwon Taek Joo ở đại sứ quán là thư ký và là người phục vụ riêng của ngài tổng lãnh sự, nên giờ đây, anh quyết định trung thành với vai trò đó để không bị nghi ngờ vô ích.
[Có một tài liệu mà ngài đại sứ đã yêu cầu tôi chuyển đến. Tôi đã liên lạc nhưng anh ấy không bắt máy.]
[Nếu là đại sứ thì ông ấy đã trở về nhà một thời gian rồi. Anh là thư ký mà lại không biết điều đó sao?]
Mỗi lời nói đều có gai nhọn. Kwon Taek Joo cố gắng kéo khóe miệng lên.
[Không. Anh ấy nói rằng sẽ quay lại sau khoảng mười ngày nữa, nhưng đã nửa tháng rồi.]
[Hừm… Anh chắc chắn là đã nắm bắt thông tin chậm rồi.]
Pavel Menshikov nhẹ nhàng gật đầu rồi thêm vào vài lời vô nghĩa.
[Chà, đó không phải là một vấn đề đơn giản để giải quyết đâu. Có lẽ anh nên thận trọng vì đây có thể là một sự kiện lớn đối với nước Nga đấy.]
Kwon Taek Joo bối rối không hiểu anh ta đang nói về cái gì. Tuy nhiên, có vẻ viên trợ lý đã biết mục đích chuyến thăm Nga của Zegna. Kwon Taek Joo không thể hỏi mục đích đó là gì nhưng anh muốn xác nhận một điều.
[Chỉ vì việc đó mà anh ấy về muộn sao?]
[Nếu không thì còn lý do gì chứ? Có tài liệu quan trọng sao? Tôi có thể nhận và chuyển nó lại giúp anh.]
Pavel Menshikov bất ngờ đưa tay ra. Kwon Taek Joo cảm thấy mình nên lùi lại.
[Không đâu, vì anh ấy nói sẽ nhận trực tiếp nên tôi sẽ làm như vậy.]
[Vậy thì anh nên quay lại sau.]
[Vâng. Vậy hôm nay đến đây thôi.]
Kwon Taek Joo cúi đầu chào và rời đại sứ quán. Ngay khi quay lưng lại, những ánh mắt trần trụi bám theo sau anh. Đó không phải là một hoặc hai ánh nhìn.
Anh bước đi phớt lờ nó rồi bất chợt quay đầu nhìn lại. Đầu của những người đang nhìn Kwon Taek Joo qua cửa sổ đồng loạt biến mất. Một số người không tránh kịp đã va vào lọ hoa hoặc lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Mặc dù đại đa số nhân viên là người Nga, nhưng một người Hàn Quốc đến thăm có đáng ngạc nhiên như vậy không? Ngay cả những người Joseon lần đầu tiên gặp người nước ngoài chắc cũng không nhìn một cách tò mò như vậy.
Kwon Taek Joo nghiêng đầu và bước thêm một bước nữa. Những nhân viên sứ quán đang một lần nữa quan sát ‘Kwon Taek Joo’ lại quay đầu và tránh khỏi cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me