➋
Thanh An và Đức Duy facetime hơn 30 phút, họ bắt đầu vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, Thanh An có tiết ở trường vào lúc 8 giờ sáng, nên trước khi ngủ cậu đã nói với Quang Anh rằng hãy đánh thức cậu trước một tiếng.Mặc dù không cùng khóa nhưng Duy và Quang Anh hôm nay đều có tiết ở trường như cậu ấy.Quang Anh là người thức dậy trước và đánh thức Thanh An sau đó, trong lúc Thanh An còn đang đầu bù tóc rối thì anh đã ở dưới bếp chuẩn bị bửa sáng xong, ngồi vào bàn và đợi cậu em xuống.Anh ngã lưng lên ghế, đầu ngước cao, tay anh cầm một điếu thuốc chỉ vừa được châm lửa, trong đầu Quang Anh bây giờ vẫn còn là những thước băng dài ám ảnh anh từ ngày ấy đến bây giờ.Nhớ trước đây khi mọi thứ với anh dường như xám xịt và đen tối, Quang Anh đã vô cùng thất vọng, đã có lần anh nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời của bản thân như kết thúc một trò chơi mà anh và Thanh An khi nhỏ vẫn hay chơi.Một suy nghĩ thật ngu ngốc, nhưng thật may mắn vì anh đã cố gắng thoát khỏi sự cô đơn của bản thân, khi đó anh 17 tuổi rời khỏi cô nhi viện và bắt đầu với cuộc sống mới ngoài xã hội.Quang Anh làm nhân viên bán thời gian tại một cửa hàng tiện lợi, sau đó anh thuê một căn trọ nhỏ ở con đường gần nơi làm. Nhưng năm 23 tuổi, Quang Anh đã không còn làm ở đó nữa vì anh muốn quay lại trường học để tiếp tục thực hiện ước mơ của bản thân, cửa hàng tiện lợi chiếm quá nhiều thời gian của anh. Nên anh đã nghỉ làm và chọn công việc khác, chưa kể anh còn phải làm thêm ngoài giờ học vào buổi tối ở mấy quán bar trong thành phố.Tiếng nhạc xập xình, âm thanh lớn khiến anh khó chịu nhưng anh vẫn phải cố gắng.Năm 19 tuổi, ngày hôm đó Thanh An quay về bên anh, cuộc sống của anh như có thêm muôn ngàn màu sắc, Thanh An bây giờ chính là động lực của Quang Anh."Quang Anh, anh suy nghĩ gì vậy? Anh lại hút thuốc đấy!"Thanh An bước ra từ phòng ngủ nhìn thấy Quang Anh đang trầm tư ở ghế ăn liền căn nhằn."Không, mau ăn thôi" anh lúc này đã hoàn toàn ngưng suy nghĩ, Thanh An không trả lời cả hai chỉ ngồi xuống cùng nhau ăn phần ăn được Quang Anh chuẩn bị và đến trường.Lúc cả hai đã đến trường bằng phương tiện công cộng, khuôn viên trường lúc này không có quá nhiều sinh viên nhưng ở phía căn tin thì chật kín.Thanh An bắt gặp Đức Duy ở phòng nhạc cụ gần đó, thằng nhóc không nói một lời với anh liền chạy đến chỗ người kia."Heyy, Đức Duy""Thanh An!"Cả hai mừng như muốn mọc ra chiếc đuôi để lắc lắc.Quang Anh lúc này từ từ đi đến, anh giữ nguyên âm thanh trầm của mình nói."Cặp của nhóc này" quăng cặp vào tay của Thanh An, sau đó cũng bỏ đi.Đức Duy giương đôi mắt có phần gượng gạo nhìn Thanh An."Đó là người anh nghiện thuốc của cậu?"Thanh An không trả lời, chỉ gật đầu rồi thở dài đầy chán nản."Oh.. anh cậu nhìn cũng được đó chứ, cái dáng vẻ lạnh lùng đó mà rít hơi thuốc thì mấy thiếu nữ đổ cái rầm cho coi!""Ví như khi hôn anh ấy cậu cảm nhận được khói thuốc trong miệng mình thì sao?"Đức Duy nghe câu hỏi kì lạ của Thanh An, trên má bắt đầu xuất hiện vài vệt hồng hồng."Ôi điên mất"Họ dừng câu chuyện ở đó và bắt đầu đến lớp học.Thanh An ở khoa thanh nhạc và Đức Duy thì ở khoa nhảy đương đại.Đó là khoá luyện tập ngoài giờ của họ.-----Đã hơn 2 tiết trôi qua và giờ là thời điểm nhộn nhịp của mấy ngôi trường, chắc vậy vì đó là giờ giải lao.Thanh An lúc sáng đã có hứa sẽ cùng Đức Duy đi ăn khi trên đường đến lớp thanh nhạc.Thanh An lại quên mất là nói điều đó với anh trai mình!Và giờ thì cả ba người họ đang có mặt ở phía trước cổng trường."Xin lỗi anh Quang Anh, em đã hứa đi ăn với cậu ấy nhưng lại quên nói với anh""Ừm, đi thôi"Quang Anh không tỏ vẻ gì cả, sau câu nói anh cũng tự rảo bước đến quán cơm mà anh và Thanh An vẫn thường hay đến đây vào giờ nghỉ.Đức Duy có hơi ngại, vì sự có mặt của cậu ở đây hoàn toàn bất ngờ với người có gương mặt lạnh kia.Anh đi phía trước còn cậu và Thanh An thì phía sau."Thanh An à, anh cậu cứ nhìn tớ một cách đáng sợ lắm!"Chân mày Đức Duy hơi nhíu, đây có được gọi là làm nũng với thằng nhóc Thanh An không ấy nhỉ?"Cậu đừng lo, anh ấy rất tốt đó""Lỡ như anh ấy vì thấy cậu thân mật với tớ nên muốn giết tớ luôn thì sao?"Thanh An bật cười, anh trai của cậu thật sự dọa Duy chỉ bằng ánh mắt thôi đấy."Tớ sẽ cắn anh ấy nếu anh ấy giết cậu nhé"Đức Duy đánh vào tay Thanh An, đây là những lúc Thanh An cảm thấy Đức Duy thật sự đáng yêu.Họ đến quán ăn bình dân cách trường không xa, Quang Anh thì đến quầy gọi món còn Thanh An và Đức Duy thì chọn chỗ ngồi.Không quá lâu sau khi Quang Anh trở lại, Quang Anh chọn ghế ngồi. Quyết định của Quang Anh làm Thanh An bất ngờ như muốn trố mắt nhìn.Thanh An đã cố tình chừa một ghế bên cạnh cậu ấy để Quang Anh ngồi nhưng anh lại kéo cái ghế ấy sang chỗ kế bên Đức Duy và ngồi xuống.Thanh An là người luôn biết anh rất không thích tiếp xúc gần một ai đó, nhưng anh lại dễ dàng tiếp thu Đức Duy gần bên mình, điều đó làm Thanh An thấy vui."Anh! đây là Đức Duy bạn của em, cậu ấy học khoa đương đại""Chào tiền bối"Đức Duy quay sang nhìn Quang Anh chỉ nhận lại được tiếng ậm ừ nhẹ trong miệng anh. Quang Anh vốn từ nãy đến giờ chỉ khoanh tay cúi gầm mặt nhìn vào chân được gác lên chân còn lại của mình."Anh ở khoa sáng tác"Cảm nhận được sự chờ đợi của cậu nhóc nhỏ hơn bên cạnh, Quang Anh mở miệng đáp, sau đó anh lấy lý do muốn đi vệ sinh để ra ngoài.Nhưng Thanh An biết, anh ấy lại như vậy."Hmm, anh ấy ra ngoài để hút thuốc đó!""Anh ấy không sợ bị kỉ luật sao?""Cậu biết đó, đây đã là phạm vi ngoài trường học, vả lại anh ấy thật ra đã 25 tuổi rồi đó!""Oa, cậu lúc nãy không chịu nói ra! Làm tớ cứ nghĩ anh ấy chỉ hơn chúng ta chỉ 1 tuổi chứ""Không sao đâu Duy, anh ấy không bận tâm đâu"----Phía ngoài này, Quang Anh rút điếu thuốc ra khỏi bao thuốc mà anh vẫn luôn mang theo ở cái túi trong áo khoác, anh châm lửa và rít một hơi thật dài.Chỉ là một hai lần tiếp xúc, một vài câu nói của cậu nhóc có mái đầu hồng tròn ủm kia làm anh cảm thấy ấm áp.Quang Anh thật sự cảm thấy khó hiểu, đã rất lâu kể từ khi anh có cảm giác đặc biệt với một ai đó.
———————Điểm danh những con người lụy đầu hồng của em Duy 🤏🏻Mặc dù là CVer nhm khúc này nhớ đầu hồng của Duyiu thậc, nhìn cuti cuti mò.
———————Điểm danh những con người lụy đầu hồng của em Duy 🤏🏻Mặc dù là CVer nhm khúc này nhớ đầu hồng của Duyiu thậc, nhìn cuti cuti mò.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me