Call My Name
"Không phải ai cũng có quyền đặt tên. Và càng không phải ai cũng chịu nổi cái giá của việc gọt chữ thành lưỡi dao."Cảnh mở đầu là một đêm trắng. Không phải vì tuyết. Mà là vì mọi thứ—kể cả bóng tối—đều bị tẩy xoá.Giữa vùng trắng ấy, Đức bước đi như thể từng bước là một lời nguyện. Trên tay cậu là một vật thể không rõ hình thù, nhưng khi nghiêng ánh nhìn, nó hiện ra: một con dao khắc từ từng nét tên.Khang đi bên cạnh, vẫn lặng lẽ. Nhưng lần này, không còn cản trở. Anh biết... mọi điều sắp tới, không còn ai khác có thể làm thay Đức.– Lưỡi dao đó... anh lấy từ tầng định danh thứ mấy? – Khang hỏi.– Thứ bảy. – Đức đáp, mắt không chớp. – Tầng của những kẻ không chấp nhận tên người khác đặt cho mình.Đằng xa, một đoàn người đang tiến đến. Không phải loài người.Type: Scribe. Những kẻ ghi chép mọi tên từng được thốt ra.Type: Eraser. Những kẻ tồn tại để xóa những tên không còn cần thiết.Và cuối cùng... Type: Arbiter. Người xét xử danh xưng. Không tim. Không miệng. Chỉ có bảng trắng treo trước ngực, ghi mỗi chữ: "TRỐNG".Một Arbiter bước tới. Cắm xuống đất cây bút dài bằng một cánh tay người. Không mực. Không cán. Chỉ là tinh thể lời nguyền đông đặc.Nó đưa tay ra hiệu."NGƯỜI CẦM DAO – NGƯỜI ĐẶT TÊN. HÃY BIỆN GIẢI VÌ SAO NGƯƠI ĐƯỢC PHÉP."Đức nắm chặt chuôi dao. Không trả lời bằng tiếng nói.Cậu viết vào không khí:"Vì tôi là kẻ duy nhất dám mang tên mình ra để giết lại định danh người khác."Từ câu đó, một đường rạch nứt bầu trời. Đám Type đứng quanh chấn động. Không ai từng viết chữ bằng danh tính thật. Vì một khi làm thế, họ đánh đổi sự bất tử của chính mình.Khang thở hắt ra. – Điên... nhưng em lại đẹp đẽ đến lạ khi làm vậy.Cùng lúc đó, một giọng nói rất khẽ vang lên từ sâu bên trong tầng định danh thứ tám – nơi chưa từng ai sống sót.– Lê Nguyễn Trung Đức... mày vừa dùng tên mày để cắt xuyên luật lệ.– Vậy tao là gì? – Đức hỏi ngược, lưỡi dao run lên theo câu hỏi.Giọng kia đáp:– Mày là "Kẻ Tái Định Nghĩa."Cảnh chuyển, Anantika ngồi trước tấm gương bạc lơ lửng giữa hư không, cắt từng sợi tóc bạc và niệm tên Đức với một giọng pha nửa sợ hãi, nửa thán phục.– Nó đã bắt đầu... chuỗi định danh thứ tư. Giao lưỡi dao cho nó là sai lầm... hoặc là sự khai sinh mới cho toàn thể Thực Tại.The Nameless không quay lại, chỉ lật một trang cổ thư đã cháy xém.– Khi một người biết viết tên mình bằng máu mà không chết, thì đó không còn là người.– Mà là một Luật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me