TruyenFull.Me

Cảnh đời gian truân 2

Chap 208

DaffodilsYuRin

Khuya hôm đó , Hoàng Long âm thầm triệu tập Hoàng Lâm , Diệu Anh, Tú Tâm và Ngọc Huy đến hình phòng ..... Anh cũng cho gọi Kim, Mộc, Hỏa , Thổ , 4 vô ảnh phó chủ đến .... Hình phòng vốn cách âm và khóa trái , những người đang có mặt ở đây đều đi xuống nơi này từ mật đạo riêng .....

Đại ca ngồi trên ghế chủ vị lạnh mặt nhìn 4 người đang quỳ bên dưới . Bên cạnh họ là 4 cái ghế dài, nơi mà một chút nữa đây họ sẽ nằm sấp chịu phạt ....

_ Anh có thể bỏ qua chuyện năm xưa không tính toán . Nhưng chuyện các em giấu anh việc của Hàn Khiêm là không thể bỏ qua. Không phạt các em công khai là vì muốn giữ thể diện cho các em và cũng là bảo vệ bí mật năm đó của Diamond. Các em có phục không? – Long đại ca chậm rãi lên tiếng

_ Tụi em xin chịu phạt – 4 vị thủ lĩnh đồng thanh nói

Long đại ca im lặng 1 chút rồi nhìn 4 vô ảnh phó chủ mà nói :

_ Phạt mỗi người 30 đại bản tội thông đồng bao che lừa gạt . Riêng tam tỉ, phạt thêm 30 roi tội cầm đầu ra chủ ý.

Giọng anh bình thản thản đến mức vô tình ..... Các thủ lĩnh khẽ nuốt nước bọt nhìn sang Diệu Anh ..... lần này đại ca phạt đánh bằng đại bản, có thể hiểu là trượng hình, một loại hình phạt khá nặng ..... Qua được 30 roi cũng đã bong da tróc thịt .... Diệu Anh phải chịu gấp đôi, đây chẳng phải muốn lấy nửa cái mạng của cô hay sao ? .... Diệu Anh nghe xong lời anh cũng thấy lòng có chút chùn xuống ,cô không phản đối,  cũng không nhìn anh , ánh mắt cô hơi rũ xuống nhìn sàn nhà ,cô mím môi khẽ hít 1 hơi, rồi lặng lẽ đứng dậy , cam tâm nằm sấp lên ghế dài.....

Tú Tâm định lên tiếng cầu tình thì Hoàng Lâm níu tay cô , anh nhìn cô khẽ lắc đầu ý nói :” Đại ca chắc chắn sẽ không nỡ đánh hỏng Diệu Anh đâu”

Tú Tâm hiểu ý anh nên đành ngậm ngùi cùng Hoàng Lâm và Ngọc Huy đứng lên nằm lên ghế dài ....

_ Trói cố định họ lại! – Long đại ca ra lệnh

Bốn phó chủ chỉ có thể tuân theo, ...... Sau khi nói câu :” Thủ lĩnh, đắc tội rồi!” Thì mỗi người trói 1 người cố định trên ghế dài ..... sau đó họ cầm lấy hình trượng to dài đứng sẵn sàng bên cạnh các thủ lĩnh đang chờ chịu phạt .....

_ Kể từ lúc này, bất cứ ai lên tiếng cầu xin thì hình phạt của người được cầu xin sẽ nhân đôi, kể cả cầu xin cho chính mình cũng sẽ tính như vậy . Tôi sẽ trực tiếp giám sát và đếm số roi , vậy nên chỉ cần 1 trong số các cậu nương tay thì người chịu khổ sẽ chính là 4 người bọn họ.  – Long đại ca nhìn 1 lượt mà cảnh cáo

Mọi người không phải không biết Hoàng Long cực kỳ nghiêm khắc, nhất là trong lúc phạt nhưng mỗi lần đối diện đều bị uy áp từ anh đè nặng không khỏi cảm thấy lạnh người .....

_ Bắt đầu đi ! – Anh lạnh giọng

Chat !..... 4 phó chủ đồng loạt vung trượng đánh xuống .....

_ Một – Hoàng Long cất giọng đếm

Chat ! ..... lại 1 roi nữa đồng loạt hạ xuống

_ Một – Hoàng Long lại bình thản đếm

Các phó chủ chấn động nhìn lên đại ca ..... Tại sao lại là “ một “ kia chứ ..... Long đại ca là đang không hài lòng với lực đánh của họ sao ? ..... Hoàng Long vẫn điềm đạm không nói gì ..... 4 phó chủ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt 1 chút liền mím môi đồng loạt tăng lực đánh ...
 
Chattt!

_ Một – Hoàng Long vẫn thản nhiên đếm

Các phó chủ lại nhìn nhau , lực này vẫn là chưa được ..... Đúng là ban đầu họ thật sự cố tình nương tay nhưng chẳng phải lực của roi vừa rồi cũng đã khá mạnh rồi sao? ..... Nhưng dù họ muốn hay không thì cũng không có sự lựa chọn ..... Nếu như họ vẫn không đánh ra lực đạo làm hài lòng lão đại thì 4 vị thủ lĩnh sẽ phải chịu khổ khi số roi cứ mãi không được tính mất ..... Cuối cùng, họ đành nhẫn tâm , một lần nữa vung cao đại bản mà đánh xuống .....

CHAT ! .....

_ Hai – Hoàng Long lúc này mới đếm tới số 2

4 thủ lĩnh vừa chịu xong roi này đều mím chặt môi ..... Cảm giác đau nhói vô cùng rõ ràng .....

CHAT ! ..... 3

CHAT ! ..... 4

CHAT ! ..... 5

CHAT!.....6

CHAT! ..... 7

CHAT! ..... 8

Không khí trong hình phòng dần nặng như chì. Cả bốn thân hình nằm sấp trên ghế dài đều cứng đờ, tay chân đã bị trói chặt, không còn đường lui. Từ từ, lớp vải quần mỏng ôm sát phần mông cũng dần nhăn nhúm, bị chấn động bởi lực roi mà rung lên từng nhịp.

CHAT! ......9

CHAT! ..... 10

Tiếng roi vút xuống vang dội, đanh và giòn như chẻ nát sự im lặng. Hoàng Long vẫn ngồi im trên ghế chủ vị, ánh mắt sắc lạnh không chứa lấy một gợn cảm xúc, nhưng bàn tay đặt trên đùi đã âm thầm siết thành nắm đấm.

CHAT! ..... 11

CHAT! .....12

Mặt Ngọc Huy đã bắt đầu đầm đìa mồ hôi, mỗi nhịp roi giáng xuống là một lần môi cậu run khẽ. Còn Tú Tâm dù gắng giữ bình tĩnh nhưng sống mũi đã đỏ lên, ánh mắt long lanh nước.

CHAT! .... 13

CHAT! ..... 14

CHAT! ..... 15

Lần này, cả bốn người đều khẽ co người lại theo bản năng .... Phía dưới lớp vải mỏng... máu đã bắt đầu thấm ra, nhỏ giọt từ khóe mông, loang đỏ từng sợi vải. Mùi máu tanh trộn lẫn mùi mồ hôi khiến không gian hình phòng càng thêm ngột ngạt .... Hoàng Long thoáng khép mắt lại trong một giây... rồi mở ra, vẫn bình thản :

CHAT! .....16

CHAT! .... 17

CHAT! ..... 18

Từ đây, mỗi roi đánh xuống đều kèm theo một tiếng rên khẽ, dù cố nén. Diệu Anh cắn chặt răng, cổ họng khô rát nhưng vẫn không bật lên tiếng nào. Mỗi lần thước gỗ hạ xuống, mông cô lại run lên một chút, da thịt bên dưới lớp vải vốn đã sưng đỏ giờ càng thêm bầm tím và rớm máu.

CHAT! ..... 19

CHAT! ...... 20

CHAT! ...... 21

Một vệt máu lớn trào ra từ mép quần của Hoàng Lâm. Anh nhắm nghiền mắt, hơi thở gấp gáp, như đang dồn nén mọi tiếng kêu vào lòng.

CHAT! ..... 22

CHAT! ..... 23

CHAT! ..... 24

Tú Tâm khẽ rít lên trong họng, tay siết chặt vào cạnh ghế, móng tay gần như cào xước bề mặt gỗ.

CHAT! ...... 25

CHAT! ....... 26

CHAT! ..... 27

Ngọc Huy khẽ nấc nhẹ một cái nhưng cố nén xuống. Cậu nhìn sang Diệu Anh bằng ánh mắt đầy hối lỗi , sao lúc đầu lại để cô nhận hết kia chứ .... nhưng cô vẫn nằm yên, không nhìn ai, chỉ để nước mắt lặng lẽ rơi thấm vào má ....

CHAT! .....28

CHAT! .....29

CHAT! .....30

Kết thúc ..... Không ai lên tiếng. Không ai động đậy. Chỉ có máu , thấm đẫm nơi từng roi trúng xuống. Và mùi máu , lẩn khuất trong không khí như chứng tích không thể chối bỏ ....

Sau khi 30 roi kết thúc , Long đại ca không có ra lệnh mở trói cho Hoàng Lâm, Tú Tâm và Ngọc Huy.... Hoàng Long quá hiểu bọn họ, lúc này mà mở trói cho họ thì họ chắc chắn sẽ tranh nhau lao lên dùng thân mình chịu đòn thay Diệu Anh .... Anh vẫn để họ bị trói yên trên ghế dài , ánh mắt anh lúc này này hoàn toàn tập trung vào Diệu Anh..... Thổ phó chủ là người thi hành án phạt của Diệu Anh tam tỉ .... Anh nhìn cả người cô khẽ run, gương mặt đầy mồ hôi hôi lạnh đã tái đi vì đau thì lại cảm thấy không nhẫn tâm , anh chần chừ không dám hạ roi tiếp ..... Hoàng Long cũng nhìn ra điều đó nhưng anh không vội nhắc nhở mà vẫn im lặng, cố tình cho phép cô nghỉ 1 chút ..... 5 phút trôi qua.....

_ Thổ phó chủ là cảm thấy mỏi tay rồi à ? – Hoàng Long bình thản hỏi

Thổ phó chủ nhìn lão đại , muốn lên tiếng cầu xin thì chợt nhớ đến lời cảnh cáo của lão đại trước lúc phạt , anh không muốn tam tỉ vì lời cầu xin của anh mà bị đòn gấp đôi nên đành nuốt xuống mọi lời nói ..... Anh nhắm mắt hít sâu 1 hơi rồi 1 lần nữa vung đại bản xuống mông Diệu Anh....

CHAT !...... 31

CHAT ! ...... 32

Diệu Anh dù đã được tạm nghỉ 5 phút nhưng 5 phút cũng đâu thể đủ để vết thương hồi phục đâu kia chứ ..... khi trận đòn tiếp tục , cả người cô căng lên sau mỗi roi , mọi ý định giãy giụa để giảm bớt cơn đau đều không thể vì cô đang bị trói .....

CHAT ! ..... 33

Hoàng Long vẫn đều đều đếm số roi ..... những người xung quanh đều lo lắng cho cô nhưng cũng như Thổ phó chủ, không một ai dám lên tiếng cầu xin .....

CHAT ! ..... 34

CHAT ! ..... 35

Diệu Anh cảm thấy đau đến tê dại, mông cô hơi nảy lên sau mỗi roi , hơi thở cũng hỗn loạn .....

CHAT ! ..... 36

Cô cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền, toàn thân căng cứng. Từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má, hòa cùng mồ hôi lạnh khiến khuôn mặt cô càng thêm nhợt nhạt. Máu đã thấm đẫm một mảng lớn trên đại bản. Mông cô không chỉ đau buốt mà còn bắt đầu tê dại, từng cơn rùng mình trào lên. Cô cắn môi quá mạnh, máu rớm ra đỏ tươi ...... Hoàng Long nhìn chằm chằm vào cô , ánh mắt như muốn khắc sâu từng chi tiết vào tim. Mỗi tiếng roi vang lên như từng nhát dao chém vào lồng ngực anh, khiến tim thắt nghẹn. Anh chăm chú đến mức, khi roi kế tiếp vừa hạ xuống...

CHAT! ..... 36

Không khí lập tức đông cứng ...... Bốn vô ảnh phó chủ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh. Cả ba người bị trói bên kia, Hoàng Lâm, Tú Tâm, Ngọc Huy, cũng bàng hoàng trừng mắt. Tại sao lại ..... vẫn là 36? Lực đánh đâu có yếu? Hay lão đại chưa hài lòng? Nếu vậy, Diệu Anh tam tỉ sẽ còn phải chịu thêm bao nhiêu roi nữa?

Sự sửng sốt của mọi người khiến Hoàng Long giật mình, như bị dòng điện chạy dọc sống lưng. Anh chớp mắt, mày nhíu lại. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra mình vừa đếm nhầm ...... “Khoan đã—”  Anh định lên tiếng đính chính, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì Thổ phó chủ bên dưới đã cắn răng, dồn toàn bộ lực đạo vào cánh tay, vì sợ nếu chậm trễ, đại ca sẽ càng nổi giận, Diệu Anh tam tỉ sẽ càng bị phạt nặng hơn ......

CHATTTT!!!

_Aaahhh!!!

Một roi như muốn xé nát toàn bộ phần thịt bị thương, khiến Diệu Anh bật người lên trong đau đớn ..... Cô run rẩy kịch liệt, hơi thở rối loạn đến mức tưởng chừng không thể hít vào nổi ....... Thổ phó chủ chết sững, buông rơi đại bản xuống nền gạch , khiến cả hình phòng vang lên một thanh âm sắc lạnh như nhát dao cắt ngang không gian ..... Anh ta lùi lại một bước, hốt hoảng vì hành động vừa rồi của chính mình .....

Tiếng kêu vừa rồi của Diệu Anh như một mũi dao đâm thẳng vào tim Hoàng Long .... Sắc mặt anh lập tức biến đổi ..... Anh bật dậy như bị bỏng, lao đến bên cô, nửa quỳ xuống, hai tay nâng gương mặt trắng bệch của Diệu Anh. Mắt cô đỏ hoe, môi dưới rớm máu. Cô cố gắng cắn lại tiếng nấc, muốn giữ sự kiêu hãnh, nhưng thân thể run rẩy thảm thương lại đang phơi bày tất cả.

Hoàng Long thấy tim mình nhói buốt, đau đến nghẹt thở. Anh rút chủy thủ, cắt vội dây trói, sau đó ôm chặt cô vào lòng, áp sát để truyền cho cô chút hơi ấm, như muốn xoa dịu cơn đau bằng tất cả sự che chở.

_ Mở trói cho họ , đỡ về phòng , chăm sóc cẩn thận. – Giọng anh khàn đục, mang theo chút nghẹn.

Dứt lời, anh bế Diệu Anh lên, bước nhanh vào mật đạo dẫn về phòng riêng của hai người, không quay đầu lại.....Hoàng Long bế Diệu Anh trở về phòng, bước đi vội vã nhưng không lúng túng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, anh lập tức đặt cô xuống giường, cẩn thận đến mức sợ chỉ một động tác bất cẩn cũng sẽ khiến cô đau thêm ...... Anh xoay người lấy hộp y tế, tay có hơi run, nhưng anh không để lộ ra ngoài. Mọi dụng cụ sát trùng, bông băng, thuốc mỡ chuyên dụng đều được đặt gọn trên khay bạc ...... Anh kéo nhẹ quần cô xuống, động tác không hề vội vã, từng chút một. Trước mắt anh, những vết roi chồng lên nhau, vùng da sưng đỏ chuyển tím, có chỗ rớm máu, có chỗ thịt như sắp nứt ra, lằn rõ từng vết trượng ..... Anh cúi thấp hơn, lấy bông gòn thấm cồn. Tay anh khựng lại , một giây thôi, nhưng rõ ràng. Anh biết, sát trùng bằng cồn là đau, đau thấu trời. Nhưng nếu không sát trùng, cô có thể nhiễm trùng, thậm chí để lại di chứng..... Không còn sự lựa chọn nào khác .....Anh ấn nhẹ miếng gạc lên vết thương.

_A…!

Diệu Anh bật ra một tiếng rên đau đớn, toàn thân cô co giật, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Tay cô siết chặt drap giường, môi dưới vốn đã bật máu, lại càng cắn mạnh hơn như để nuốt trọn tiếng kêu ..... Hoàng Long sững người. Bàn tay đang lau dừng lại giữa không trung. Anh nhìn cô , ánh mắt anh không phải là lửa giận, mà là địa ngục câm lặng. Những giọt nước mắt của cô như từng mũi kim xuyên qua lòng anh, găm xuống từng lớp kiêu ngạo và lý trí.....

Tuy nhiên , sau đó anh phải dằn lòng tiếp tục việc đang làm, sau khi bôi xong , anh chuyển người ôm cô vào lòng .....Cô lúc này đã kiệt sức vì đau. Trận phạt nặng vừa kết thúc, nay lại phải trải qua từng lớp thuốc sát trùng rát bỏng như xát muối vào vết thương , từng chút một đều như tra tấn thêm lần nữa. Cô không còn hơi sức để kêu than, không nói được lấy một lời… chỉ có nước mắt rơi mãi không ngừng, ánh mắt ầng ậc lệ, run rẩy nhìn anh như muốn nói gì đó, lại chẳng thể thốt thành câu ........ Cái nhìn ấy… yếu ớt, tủi thân, và cũng là câm lặng trách móc, đâm thẳng vào trái tim anh như mũi dao bén nhọn. Anh chẳng nói lời nào ..... Anh không dám. Anh biết, lúc này đây, dù là một lời xin lỗi cũng chỉ là sự giày vò… Nó sẽ như cái roi thứ 38, giáng thêm vào tâm hồn cô. Anh sợ, sợ mọi câu chữ mình nói ra lúc này đều là sai, sai như cách anh đã đếm nhầm, sai như cách anh để cô phải chịu thêm một roi oan nghiệt...... Anh chỉ biết ôm cô thật chặt, thật chặt trong vòng tay như muốn dùng hơi ấm của mình để đắp lên nỗi đau kia...... Cô nức nở trong im lặng, tiếng nấc bị kìm nén khiến cả người cô run lên từng hồi. Anh siết lấy cô, tay vỗ nhè nhẹ lưng cô, mỗi nhịp đều cố gắng giúp cô ổn định lại nhịp thở. Nhiều lần, anh cúi đầu hôn lên trán, lên tóc cô , từng cái hôn đều mang theo sự xót xa đến tận cùng..... Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đứt quãng của cô xen lẫn hơi thở nặng nề của anh ..... Cuối cùng, Diệu Anh khóc đến mệt, đến lả người… rồi lịm đi trong vòng tay anh ..... Anh không rời khỏi cô. Cả đêm ấy, anh ngồi tựa lưng vào đầu giường, để cô nằm trong lòng mình mà ngủ. Dù đôi mắt đã đỏ ngầu, đôi vai nặng trĩu… nhưng anh vẫn không dám ngủ. Anh sợ chỉ cần lơ là một chút, cô lại sẽ đau, lại sẽ mơ thấy cơn ác mộng từ trận đòn ấy.....

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỏng rọi nhẹ vào phòng. ..... Diệu Anh chớp mắt tỉnh dậy… Chỉ còn một mình cô trên giường. Anh không còn nằm cạnh nữa. Chăn được đắp rất gọn gàng, đồ vật trong phòng không xáo trộn, như thể anh đã rời đi từ rất sớm… nhưng đi đâu? Vì sao không ở lại? ..... Trái tim cô khẽ run lên, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ vết thương đau âm ỉ phía sau… Trong lòng dấy lên một cảm xúc không gọi thành tên…..

“Cạch” — tiếng cửa mở ra nhẹ nhàng.

Người bước vào là Ngọc Lan, tay cẩn thận bê theo một khay đồ.
 
_ Tam tỉ, chị tỉnh rồi… Đại ca bảo em đem thuốc và cháo sáng đến cho chị.

Diệu Anh khẽ nhíu mày, giọng còn khàn yếu:

_ Chị không sao. Đại ca… đi đâu rồi?

_ Sáng sớm nay, anh ấy đã rời khỏi biệt thự, nói là đi gặp đối tác ạ. Trước khi đi còn dặn em thay anh chăm sóc chị cẩn thận.

Diệu Anh khẽ cụp mắt xuống. Cô không biết nên buồn hay nên giận. Đánh thì cũng đã đánh rồi, chẳng phải nên ở lại nói một lời sao? Lẽ nào là vì vẫn còn giận… vẫn còn 24 roi chưa phạt xong?

Cô nhíu mày, nhớ lại lời anh hôm qua, “Nếu chưa nghĩ ra vì sao anh giận thì ra ngoài nghĩ tiếp đi.” Đến cuối cùng… anh vẫn không nói.

Sau khi ăn cháo xong, cô cương quyết không để Ngọc Lan bôi thuốc giúp, cũng không chịu nghỉ ngơi thêm. Bất chấp vết thương nơi mông vẫn còn đau rát, Diệu Anh lặng lẽ thay đồ, tự mình lái xe đến sòng bạc ..... Không phải để làm việc, mà là để đợi anh. Cô muốn hỏi cho rõ .... Muốn biết vì sao người đàn ông yêu thương cô đến thế lại có thể nhẫn tâm như vậy....  Cô không cam tâm.....

Phòng làm việc riêng. Diệu Anh nằm sấp trên chiếc giường trong góc, đặt laptop trước mặt để đọc báo cáo. Mỗi cử động đều khiến phần lưng dưới đau buốt, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng. Thứ cô muốn lúc này không phải nghỉ ngơi, mà là gặp anh .....Nhưng anh vẫn chưa quay lại....

Đến xế chiều, đói bụng, cô lê thân thể bầm dập xuống phòng ăn ở tầng trệt. Trên đường đi ngang thuộc hạ, cô vẫn cố giữ vẻ bình thản dù mỗi bước chân đều nhói buốt ..... Cô chọn đại 1 cái bánh sandwich đơn giản rồi đi đến một bàn khuất góc, mở bánh sandwich ra ăn. Đúng lúc ấy, tiếng nói chuyện từ bàn bên vô tình lọt vào tai cô ...

_Tao nói rồi mà, cái lũ thanh niên thời nay chẳng ra gì, ham chơi hơn ham làm. Bỏ ca trực biệt thự kéo nhau đi nhậu, không bị phạt mới lạ.

_ Nghe nói mỗi đứa ăn 50 roi giữa sân tập luôn hả?
 
_ Ừ. Mà còn bị lột quần, đánh ngay trước mặt bao người. Tội thì có tội, nhưng nhìn cảnh đó tao cũng lạnh sống lưng.

_ Nếu là tao, tao sẽ sống chết cầu xin lão đại cho tao chút sĩ diện, tao không muốn bị lột quần ăn đòn trước mặt bao người đâu.

_ … Mày nghĩ mày là ai chứ? Thuộc hạ cấp thấp thì phải theo bang quy. Có thực tài hoặc quan hệ đặc biệt mới mong được nương tay. Tam tỉ của chúng ta là ví dụ đó . Lúc chị ấy còn chưa chính thức với lão đại thì còn bị phạt công khai ở hình phòng. Nhưng sau khi 2 người họ chính thức đến với nhau rồi, mọi xử phạt đều do lão đại tự tay thực hiện, ở phòng riêng, không ai được phép xen vào.

_ Tính ra lão đại của chúng ta rất coi trọng mối quan hệ vợ chồng . Trong mắt anh ấy luôn rất rõ ràng , vợ là người cùng ngang hàng, cùng sánh vai chứ không phải là hậu phương, càng không phải là cấp dưới.

Câu cuối như một mũi dao đâm vào lồng ngực Diệu Anh. Cô cứng người, bàn tay siết chặt cạnh ghế. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi mảnh ghép trong lòng cô đột nhiên ráp lại.

Cô nhớ lại chuyện sáng hôm qua…. Khi mọi người rời khỏi phòng, anh đã nói rõ ràng: “Anh muốn ở một mình để tĩnh tâm.”

Cô đã không đi. Cô đứng lại, tưởng như đó là cách để ở bên anh. Nhưng tất cả những gì cô hỏi lúc ấy là: “Anh giận em sao?”

Cô đã có cơ hội. Anh biết cô chưa rời đi. Anh thậm chí mở mắt nhìn cô… nhưng rồi lại nhắm mắt lại. Bởi vì cô không hỏi: “Anh có ổn không?”, cũng không bước tới nắm lấy tay anh.

Lúc ấy, khi sự thật năm xưa phơi bày, chắc hẳn anh đau lắm. Anh chỉ là không nói.... Anh trao cho cô quyền lựa chọn, đồng hành hoặc đứng ngoài ..... Và cô đã đứng ngoài..... Cô chọn quỳ xuống cùng mọi người, cô để anh 1 mình 1 chiến tuyến , 1 mình tiếp nhận sự thật năm xưa , thay vì đứng bên cạnh nắm tay anh cùng anh đối mặt .....

Nghĩ đến đây, sống mũi Diệu Anh cay xè. Nước mắt trào ra không ngăn được ....... Và giờ, cô hiểu vì sao anh lại phạt cô bằng cách ấy. Anh không chỉ phạt vì bang quy, không chỉ vì cô giấu chuyện. Mà vì anh muốn cô cảm nhận cái cảm giác bị người mình yêu nhất đứng đó, hiện diện, nhưng không hề bước đến ..... Anh đã thử ...... Nhưng đến phút cuối cùng, anh vẫn không thể làm được. Chính anh tuyên án cho cô 60 roi. Nhưng tới roi thứ 36, anh đếm nhầm. Và cũng chính anh, khi nhìn thấy cô đau đến cực điểm, đã xé bỏ tất cả ranh giới, bỏ cả thể diện lẫn nguyên tắc, chạy đến ôm cô vào lòng ..... Anh vẫn chọn cô, dù trái tim anh bị xé rách trong quá trình ấy ..... Giờ thì cô đã hiểu vì sao anh giận cô rồi .....

( Chào các đọc giả thân yêu, sắp tới đây Yurin sợ rằng bản thân không có thời gian viết nhiều cho nên có lẽ sẽ không thể ra 2 chap 1 tuần được nữa. Nhưng Yurin vẫn sẽ up mỗi tuần 1 chap , nếu tuần nào có thời gian viết thì mới up 2 chap nhé cả nhà . Hy vọng các bạn vẫn sẽ ủng hộ Yurin . Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nà 😘🥰❤️‍🔥❤️)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me