Caoh Hon Dao Ngu Say
Ngày hôm sau là chủ nhật, lúc Trần Miên thức dậy, trên người trùm kín chăn bông, sau hồi quấn quýt si mê hôm qua, dường như cô được người nào đó bế đi tắm, bên người trống trải, nếu không phải thấy chăn bông lộn xộn, Trần Miên sẽ nghĩ Thẩm Vực đã rời đi từ tối qua.Cô nằm trên giường một lúc, vô thức thò tay đến bàn cạnh giường lấy điện thoại di động, kết quả lại trống trơn, cô mới nhớ tới tối qua mình vẫn chưa lấy điện thoại di động ra khỏi cặp sách, nó vẫn còn ở trong phòng khách.Cô xỏ đôi dép lê màu trắng ở bên giường rồi đẩy cửa ra, nghe thấy tiếng của Thẩm Vực trong phòng khách. Anh đang ngồi trên ghế sofa đeo tai nghe chơi game, không nghe thấy tiếng bước chân của Trần Miên, chỉ thấy anh cắn quai hàm có vẻ vô cùng bất mãn, cuối cùng thấp giọng chửi ầm lên: "Du Hoài, có thể đừng bẫy nhau được không?"Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen tuyền, không hề có thêm điểm nhấn nào, đường viền cổ áo được mở sâu, để lộ xương quai xanh cùng với những vết đỏ lờ mờ.Quý Hoài ở đầu dây bên kia vẫn đang tranh cãi: "Bẫy cái rắm ý, không phải tôi bẫy, mà là tín hiệu chỗ tôi thực sự rất tệ, có trời mới biết thầy của bọn tôi đưa bọn này đến ngọn núi nào, mẹ kiếp tôi chống chọi với tín hiệu chơi game với cậu đã tốt lắm rồi, còn yêu cầu tôi phát huy như thường, có phải hơi khắt khe rồi không?"Thẩm Vực chẳng buồn tranh cãi với anh ta, sáu giờ sáng là anh đã dậy rồi, đồng hồ sinh học của học sinh cấp ba còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức, lúc tỉnh lại thấy Trần Miên đang ngủ lặng lẽ bên cạnh, mái tóc dài bung xõa che nửa khuôn mặt, mặt cô vùi vào vòng tay anh, hai tay ôm lấy eo anh, hai chân cũng quấn lấy.Tư thế ngủ không được ngay ngắn, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, như thể một mô hình đã được khai phá ra tính bám người.Đây là lần đầu tiên Thẩm Vực ngủ với Trần Miên như thế này đến rạng sáng, Trần Miên ngủ bên cạnh khiến anh có chút nhộn nhạo không yên, chưa kể người này còn không thành thật như vậy, hận không thể bén rễ luôn trên người anh.Cô ngủ rất thoải mái, nhưng Thẩm Vực lại "cứng" không chịu nổi, cuối cùng anh vẫn bỏ cuộc khi nhìn thấy phần thân dưới hơi đỏ và sưng của Trần Miên sau cơn điên cuồng tối qua. Anh lết xác vào phòng tắm dội nước lạnh, ra ngoài rồi cũng không dám về giường nằm lại, thay đồ ngủ xong thì ra phòng khách vặn mình, chơi game giải trí.Quý Hoài sắp chịu không nổi rồi, tối qua cậu ta ngồi lắc lư trên xe buýt hơn ba tiếng đồng hồ như ngồi một chiếc xe xích đu đến đích, kết quả là ngồi chưa nóng mông đã phải kéo đàn cello mà cậu ta kéo như ống thổi đi thi thố, trở về khách sạn chơi trò giết người sói với nhóm cú đêm trong lớp mấy tiếng, ba giờ sáng mới đi ngủ.Lúc cậu ta bị cuộc gọi của Thẩm Vực đánh thức, còn ngủ chưa đầy ba tiếng đồng hồ, chơi game giống như mộng du, một tay tựa vào đầu giường vặn chai nước khoáng, rót vài ngụm mới hơi hơi tỉnh táo, cậu ta vừa định nói sẽ đánh một trận đàng hoàng lại chợt nghe thấy giọng nói của con gái hỏi Thẩm Vực: "Mấy giờ rồi?"Du Hoài chửi thề mắng ngay tắp lự: "Thẩm Vực, cậu nói với tôi là cậu chán muốn chơi game, nhưng cuối cùng cậu lại đợi cô em kia thức dậy lấy tôi làm trò tiêu khiển? Thứ cặn bã nhà cậu."Thẩm Vực hoàn toàn không để ý tới cậu ta, lục xem thời gian trên điện thoại, mười giờ, anh trả lời Trần Miên: "Mười hai giờ, cậu ngủ giỏi thật đấy."Quý Hoài cười ở đầu dây bên kia: "Không bằng cậu nói thẳng đến ba giờ chiều luôn đi."Kết quả còn chưa dứt lời, cậu ta đã nhìn thấy Thẩm Vực đăng xuất khỏi trò chơi.Trần Miên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đoán là Thẩm Vực có lẽ đang nói dối cô.Cũng phớt lờ người nọ, đi thẳng đến cửa ra vào ôm cặp sách của mình, ngồi ở mép ghế sofa, lấy điện thoại di động từ trong đó ra, mở lên thì thấy vài cuộc gọi nhỡ của Tống Ngải, WeChat và tin nhắn đã trực tiếp bị oanh tạc tới con số ba mươi.Cô nhìn một lúc, nhưng không gọi lại mà nói với Thẩm Vực: "Mười giờ."Giọng cô lạnh lùng, lên án anh như thể một người bị hại bước ra khỏi một tổ chức lừa đảo: "Kẻ lừa đảo."Rõ ràng là lời này có chút cảm xúc cá nhân, trong những cảnh kiều diễm tối qua, cô vừa khóc vừa cầu xin Thẩm Vực chậm lại, ngoài miệng đối phương nói được nhưng không hề ngừng lại chút nào, giống như một con sói khó khăn lắm mới thấy thịt, cắn chặt không chịu buông, kết thúc lúc mấy giờ Trần Miễn cũng không nhớ rõ nữa.Năng lượng của thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Còn nhớ khi hai người lần đầu tiên ngủ với nhau, bạn học Thẩm vừa khai trai một lúc đã bắn ra, trai tơ bóc tem, cũng chính là lần đầu tiên chạm vào thế giới người lớn, Trần Miên chỉ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, đẩy Thẩm Vực ra, chuẩn bị đứng dậy về nhà, nhưng lại bị anh túm lấy tay rồi đè ngay lại, anh cười khẩy và nói với cô, giờ mới biết được tới đâu.Nói ra thì, đêm đầu tiên của hai người khá hỗn loạn, sấm chớp ngoài cửa sổ thể hiện thời tiết xấu, ánh sáng mờ ảo trong nhà, lúc đầu Trần Miên vẫn cắn môi, để anh ra vào, cố gắng tránh những tiếng rên rỉ mơ hồ rỉ ra từ giữa đôi môi mình, nhưng sau một lúc lâu, Trần Miên hơi không chịu nổi nữa, cộng thêm bầu trời ngoài cửa sổ rất mờ mịt, nhìn như mười hai giờ, cô lo lắng Trần Tống đã về nhà.Nên tức giận, cắn tay Thẩm Vực, thấp giọng mắng.Nói anh khốn kiếp, người kia hôn vào mắt cô, nói phải.Mắng anh dốt nát, người kia lại cúi đầu liếm eo cô, nói đúng.Trong giây phút sau cùng, cả người co giật, run rẩy rồi lên đỉnh dưới người anh, mắng anh súc sinh với giọng khàn khàn, Thẩm Vực vẫn rất dễ tính, đan tay vào mười ngón tay cô, nói: Được, tôi nhận.Kết quả khi xuống giường, ai kia lại bắt đầu tính sổ, ngăn cản không cho cô rời đi, hỏi cô: "Thật sự là súc sinh, dốt nát, khốn kiếp sao?"Trần Miên đang vội vàng về nhà đành phải nói: "Không phải, Thẩm Vực tốt nhất."Dỗ người cũng không có gì mới, từ hai năm trước, anh đã bị lừa với mấy lời nói Thẩm Vực là tốt nhất ấy rồi, sau hai năm vẫn chưa có thêm bước tiến nào, song từ Thẩm Vực tốt nhất đã sang Thẩm Vực "được" nhất rồi.Chỉ là trong lúc đặc biệt cô mới dỗ dành một câu, những lúc khác cũng giống như bây giờ, trở mặt sẽ coi như không biết, cô mím môi vẫn mang dáng vẻ bình thản lạnh nhạt, mở miệng mắng anh là kẻ lừa đảo, dáng vẻ bám người lúc ngủ say căn bản chẳng thấy đâu nữa, như hận không thể ngồi cách xa anh tám mét.Bên ngoài cửa sổ nổi sương mù, dự báo thời tiết nói tuần tới thời tiết sẽ tốt, nhưng chưa đầy hai ngày đã mất dạng.Thẩm Vực không so đo với cô, anh lấy điện thoại di động bắt đầu gọi món.Hai người ngồi ở hai đầu, Trần Miên lướt xong số tin nhắn trên điện thoại di động, phần lớn đều do Triệu Lị Lị gửi, chỉ riêng nội dung của Tường tỏ tình* đã gửi hết mười mấy cái, hôm qua hỏi cô bài tập về nhà là gì, cô trả lời Triệu Lị Lị xong thì gọi lại cho Tống Ngải.Tường tỏ tình*: tên một loại app dùng để tỏ tình công khai.Điện thoại vang lên vài lần mới có người nhấc máy., Giọng nói của Tống Ngải lười biếng: "Khi nào thì cô trở về lấy đồ của mình?"Trần Miên liếc nhìn thời gian: "Hôm nay.""Được rồi, khi về nhớ mang theo ít tiền đấy, lần trước cô đưa dùng hết rồi."Nói xong, bà ta mỉm cười nhắc nhở Trần Miên: "Còn nhớ không? Lần trước không phải là tôi..."Lời vẫn chưa nói xong, nhưng cả hai đã hiểu được ý tứ.Trần Miên im lặng một lúc rồi mới khẽ ừ.Đã chẳng còn gì để nói nữa rồi, nhưng Tống Ngải không cúp máy, hai người đều thở nhẹ, đầu dây bên kia cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh bất thường nào, có lẽ Trần Tống không có ở nhà, nhưng cũng đúng, nếu Trần Tống ở nhà Tông Ngải sẽ không gọi điện thoại cho cô để vòi tiền.Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng Tống Ngải cười ở đầu bên kia điện thoại: "Chẳng trách bố cô nói cô là một cây rụng tiền, cô cũng thật là, được rồi, rất có triển vọng."Sau đó bà ta búng tay một cái, không đợi Trần Miên trả lời đã cúp máy.Trần Miên cất điện thoại di động đi, nhìn xuống đôi dép lê trên chân mình có chút sững sờ.Đỉnh đầu cô bị người ta xoa xoa, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Thẩm Vực.Thẩm Vực vẫn cầm điện thoại di động trong tay, lắc lư giữa cháo và mì, đơn giản hỏi cô: "Ăn gì?"Trần Miên liếc nhìn phòng bếp: "Không có đồ ăn sao?"Thẩm Vực: "Cậu biết làm?"Không ngờ Trần Miên lại nói với anh: "Biết."Quay lại câu hỏi trước đó, Thẩm Vực cười nói: "Không có cơ hội cho cậu phát huy đâu, chỗ này vốn không có người ở, lấy đâu ra sẵn đồ ăn."Trần Miên cau mày: "Bộ đồ ngủ kia lấy ở đâu vậy?"Cô đang nói về bộ đồ ngủ nữ mà mình được thay, vừa vặn, màu trắng, so với bộ của Thẩm Vực trông giống như đồ đôi."Sao cậu không hỏi căn nhà này từ đâu mà có?"Trần Miên rất ngoan:" Nhà từ đâu mà có.""Tôi mua rồi." Thẩm Vực thấy người này không có ý lựa chọn, nên dứt khoát chọn cháo, vừa nói với Trần Miên vừa trả tiền: "Vậy cậu nói xem đồ ngủ lấy ở đâu?"Trần Miên im lặng vài giây, giọng điệu khá ngoan ngoãn, còn học theo giọng điệu của anh, nói: "Cậu mua?"Đinh ...Điện thoại hiển thị đã thanh toán thành công.Thẩm Vực cất điện thoại di động đi, ngay khi ngước mắt lên, lại thấy Trần Miên đang nhìn mình.Ngoan ngoãn, dịu dàng.... Vờ vĩnh.Hừ.Thẩm Vực đẩy lưỡi, mặc dù anh biết người này chắc chắn muốn có thứ gì đó mới nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.Song anh vẫn đặt mình vào tròng."Có lời gì muốn nói?"Giọng nói của Trần Miên rất nhẹ nhàng: "Tống Ngải đòi tiền."Thẩm Vực lập tức mỉm cười: "Không thành thật, Trần Miên, nói khéo léo như vậy, cậu có thể nói thẳng ra cậu muốn bao nhiêu không?"Trần Miên hơi bối rối nhìn anh, lặp lại lần nữa: "Là Tống Ngải đòi cậu.""Có gì khác nhau.""Tống Ngải do cậu tìm tới."Được rồi.Thẩm Vực hiểu ý tử trong lời nói là do anh tìm tới của Trần Miên, đòi tiền anh là chuyện bình thường.Không chịu thiệt dù chỉ một chút, cả một món nợ ân tình cũng chẳng muốn gánh, vô tâm thẳng thắn bày tỏ, không hề có ý che giấu.Thẩm Vực suýt thì tức tới bật cười: "Lương tâm đâu rồi, tôi tìm Tống Ngải là vì giúp ai?"Trần Miên nói liền một mạch, trả lời: "Lương tâm đã bị ăn mất rồi."Giọng điệu của cô rất thản nhiên, nhưng không hiểu sao, Thẩm Vực lại nghe thấy đôi phần oán trách.Nhưng, mẹ kiếp kỳ lạ thật đấy, Thẩm Vực tặc lưỡi, giọng điệu khá khó chịu: "Tôi ăn à? Có thể nói gì dễ nghe không? '"Là cậu." Cô kéo lấy tay anh vươn về phía ngực mình, cổ áo trượt xuống, để lộ vài vết đỏ trên làn da trắng nõn, dừng lại ở vị trí ngực trái, tim đập thình thịch, động tác suồng sã, nhưng giọng điệu lại thẳng thắn, như thể lặp lại sự thật: "Tối qua cậu đã ăn mất rồi."Xúc cảm trong tay anh đầy đặn và mềm mại, ngọn lửa bị vòi sen lạnh của Thẩm Vực đè xuống hơi vươn lên, anh véo cằm Trần Miên ra hiệu cho cô liệu đấy mà dừng, rõ ràng là anh chiếm hơi nhưng giọng điệu lại hơi khó chịu."Ăn được rồi, tôi sẽ nhận?""Cậu sẽ không làm sao?" Trần Miên nhìn anh.Ánh mắt này có thể dễ dàng tạo cho người ta ảo giác rằng cô dốc hết tình cảm vào anh.Nhưng rõ ràng không phải vậy, hai chữ lừa đảo này thích hợp để nói Trần Miên nhất.Song anh lại giống như bước vào tổ chức bán hàng đa cấp, ngày đêm chung sống làm anh như bị tẩy não liên tục, Thẩm Vực vốn định nói sẽ không, nhận cái rắm.Anh chỉ cư xử theo cách riêng của mình, đằng sau sự lịch sự và kiềm chế của anh là sự thờ ơ và lạnh nhạt, hành vi như viết nhật ký hay giúp một ông già qua đường ở trường tiểu học chưa bao giờ xảy ra với Thẩm Vực. Nói chính xác hơn thì đó là chuyện có thể giải quyết bằng tiền, anh ấy hiếm khi để ý tới, đó cũng là cách anh ấy bắt đầu với Trần Miên.Nhưng gần đây lại có gì đó không ổn lắm, tiền mất tật mang, không phải ư?Lớp giấy bóng kính cuối cùng cũng hơi trong lại, ngay cả Quý Hoài cũng thấy được anh đang dần phải lòng cô, nhưng không ai có thể đoán được thái độ của Trần Miên, nói cô gái này không có tim gan là thích hợp nhất, nhưng có đôi khi lại trêu chọc người được như vậy.Một Thẩm Vực hồi tiểu học sẽ không giúp ông lão băng qua đường đã quen với việc tốn tiền bạc và thời gian cho Trần Miên, chứ đừng nói là qua đường lớn, nhìn cái tình hình này, cho dù cô muốn lên trời, cuối cùng anh cũng sẽ xây một cái thang cho cô.Nhưng dựa vào cái gì chứ.Thẩm Vực hơi không vui, anh vẫn luôn tự hào mình không phải dạng lụy tình, thường xuyên chế giễu hành vi bi lụy của Du Hoài.Chỉ là, đệch.Nhưng nếu thực sự muốn liệt kê từng cọc một, Thẩm Vựa anh thực sự không thể ra khỏi đội ngũ ấy.Anh ngồi đó, hai chân dang rộng, kéo người ngồi vào giữa hai chân mình, nâng cằm lên, có chút kiêu căng, giọng điệu thấp thoáng không vui: "Hôn tôi."Trần Miên hoàn toàn không biết Thẩm Vực đang nghĩ gì, nhưng cô hơi choáng váng với cái câu chuyện cách xa một nghìn tám trăm dặm này: "Gì cơ? "Lại nghe thấy giọng nói của thiếu niên mang theo chút buồn bực, như thể anh đang thỏa hiệp với chính mình, chiếc thang được đưa tới bên chân cô. "Hôn tôi, tôi sẽ nhận."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me