Caprhy Chiec Nhan Thuoc Ve Em
Không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt.Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố vẫn rực rỡ, nhưng trong căn penthouse này, chỉ có hai người họ.Quang Anh ngồi tựa vào giường, trên người chỉ khoác một chiếc áo tắm lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh mờ ảo dưới ánh đèn ngủ. Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút buồn ngủ nhưng vẫn tỉnh táo.Ngược lại, người đàn ông bên cạnh lại không hề có ý định ngủ.Đức Duy nghiêng người, cánh tay dài vươn ra kéo cậu vào lòng, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cậu, giọng nói trầm thấp:"Không ngủ được."Quang Anh nhắm mắt, lười biếng đáp: "Vậy đừng ngủ."Đức Duy khẽ cười, hơi thở nóng ấm phả lên cổ cậu."Không ngủ thì làm gì đây, hửm?"Quang Anh: "..."Câu hỏi này đầy ẩn ý, giọng điệu cũng không đứng đắn chút nào.Cậu mở mắt ra, lườm người đàn ông nào đó một cái: "Anh đừng có nghĩ bậy bạ.""Anh đâu có nghĩ bậy, là em tự nghĩ thôi." Đức Duy cười khẽ, bàn tay bắt đầu trượt dọc theo eo cậu, nhẹ nhàng mà khiêu khích.Quang Anh rùng mình, lập tức bắt lấy tay anh, trừng mắt cảnh cáo:"Đừng làm bậy nữa, sáng mai em còn phải đi làm."Đức Duy nhíu mày, nhìn cậu chăm chú một hồi lâu, sau đó bất ngờ trở người, đè cậu xuống giường."Vậy anh giúp em nghỉ một ngày nhé?"Quang Anh: "Anh dám?""Anh rất dám."Lời vừa dứt, nụ hôn của Đức Duy đã rơi xuống, mang theo hơi thở nóng rực và mãnh liệt.Quang Anh bị cuốn theo nhịp điệu của anh, chỉ có thể cảm nhận rõ từng cử động, từng hơi thở, từng cái vuốt ve chiếm hữu.Không biết bao lâu sau, cậu bị ép đến mức không còn sức để nói chuyện nữa.Chỉ có thể nằm đó, thở dốc, nhìn trần nhà bằng ánh mắt hoang mang.Quang Anh: Mẹ nó, sao tên này lại có sức lực dồi dào thế chứ?!Bên cạnh, Đức Duy hài lòng ôm chặt cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng cậu, giọng khàn khàn:"Cừu nhỏ, ngủ đi, mai khỏi đi làm."Quang Anh: "..."Cậu muốn phản bác.Nhưng mà...Thật sự mệt đến mức không mở miệng được nữa.Cuối cùng, cậu chỉ có thể cắn nhẹ lên vai Đức Duy một cái, coi như trút giận, rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ, nhẹ nhàng rọi vào căn phòng ngủ rộng lớn.Trên chiếc giường king-size, hai thân ảnh vẫn quấn lấy nhau, chăn lộn xộn rơi xuống sàn, vương vãi khắp nơi là quần áo từ đêm qua...Quang Anh khó khăn mở mắt, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu lập tức cau mày vì cảm giác ê ẩm lan khắp toàn thân.Cả người đau nhức đến mức không thể nhấc tay lên nổi.Cậu nghiến răng, quay sang lườm chằm chằm người đàn ông vẫn còn ngủ say bên cạnh.Đức Duy nằm nghiêng, một tay vắt qua eo cậu, ôm chặt như sợ cậu trốn mất. Làn da màu lúa mạch dưới ánh sáng buổi sớm lại càng thêm quyến rũ, bờ môi hơi nhếch lên, trông có vẻ... rất thỏa mãn.Nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã này của anh, Quang Anh càng tức giận hơn.Cậu đưa tay cấu mạnh vào eo Đức Duy."Dậy ngay, đồ đại sắc lang!"Đức Duy khẽ động đậy, rồi chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử đen sâu thẳm nhìn cậu chăm chú. Sau đó, anh lại... ôm cậu chặt hơn, giọng nói trầm khàn còn mang theo chút biếng nhác của buổi sáng:"Ngoan nào, mới sáng sớm đã ghen tỵ với thể lực của anh à?"Quang Anh: "Ghen tỵ cái đầu anh!""Vậy sao em nhìn anh bằng ánh mắt ấy?" Đức Duy cười nhẹ, cằm tựa vào vai cậu, giọng điệu lười biếng mà quyến rũ:"Hay là... muốn làm thêm lần nữa?""Cút!"Quang Anh tức đến mức suýt giơ chân đá anh xuống giường, nhưng ngay khi cử động, cậu lập tức nhăn mặt vì cơn đau nhức từ tối qua để lại."Anh là cái quái gì mà khỏe vậy hả?" Cậu nghiến răng, bực bội đến mức chỉ muốn bóp cổ ai đó.Đức Duy mỉm cười, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên gò má Quang Anh, giọng trầm thấp:"Là người yêu của em.""..."Quang Anh cạn lời.Người yêu gì mà hành người ta sống không bằng chết thế này?!Cậu hất tay anh ra, bực bội xoay lưng lại, co rúc trong chăn, cố gắng hồi phục thể lực.Đức Duy nhìn cậu ôm chăn nằm cuộn tròn như một con cừu nhỏ bị vặt sạch lông, khóe môi càng cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười."Được rồi, không trêu em nữa." Anh vươn tay mát xa nhẹ nhàng cho cậu, giọng nói có chút áy náy:"Tối qua là lỗi của anh, lần sau anh nhẹ nhàng hơn nhé?"Quang Anh: "Không có lần sau!"Đức Duy: "Ồ, vậy đêm nay đổi tư thế khác?"Quang Anh: "Anh—!!!""Ngoan nào, anh đi chuẩn bị nước nóng cho em ngâm mình." Đức Duy hôn nhẹ lên trán cậu, rồi xoay người bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.Quang Anh ôm chăn hừ lạnh, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ—Đúng là đồ khốn, nhưng... có hơi dịu dàng một chút cũng được đấy.10 phút sau, Đức Duy quay lại giường, bế cậu vào phòng tắm, đặt vào bồn nước ấm.Quang Anh thoải mái thở ra, cảm giác đau nhức cũng dịu lại đôi chút.Nhưng chưa kịp tận hưởng bao lâu, cậu đột nhiên cảm nhận được một bàn tay to lớn trượt vào nước, nhẹ nhàng xoa bóp cho mình.Cậu quay phắt đầu lại, trừng mắt:"Anh làm gì đấy?!"Đức Duy cười khẽ, tự nhiên nói:"Tắm cho em.""Tôi tự tắm được!""Nhưng anh thích tắm giúp em hơn.""..."Được rồi, đúng là không thể đấu lại tên này!Quang Anh bất lực tựa vào bồn tắm, để mặc Đức Duy chăm sóc mình.Trong lòng chỉ thầm nghĩ:Thôi thì coi như một chút bồi thường vậy...Bên trong phòng tắm tràn ngập hơi nước ấm áp, mùi hương bạc hà nhẹ nhàng lan tỏa, hòa cùng những gợn nước lăn tăn trong bồn tắm rộng lớn.Quang Anh tựa lưng vào thành bồn, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư giãn hiếm hoi sau trận tra tấn tối qua.Nhưng sự yên tĩnh này chẳng kéo dài bao lâu...Một bàn tay trượt nhẹ trên vai cậu, mang theo hơi ấm quen thuộc."Ưm... tay anh để đâu đấy?"Quang Anh mở mắt cảnh giác, nhưng Đức Duy vẫn thản nhiên ngồi sát lại, tay tiếp tục xoa bóp bả vai cậu như không có gì xảy ra."Giúp em thư giãn thôi." Anh cười, ánh mắt đầy vô tội."Bớt giả vờ đi!" Quang Anh lườm anh một cái sắc lẻm, nhưng cơ thể lại vô thức thả lỏng dưới bàn tay quen thuộc ấy.Cũng phải thôi, kỹ thuật mát-xa của Duy đúng là không chê vào đâu được.Đức Duy cúi đầu, ghé sát bên tai cậu, giọng nói trầm khàn đầy cưng chiều:"Lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?""Không có lần sau!" Quang Anh lập tức phản bác."Nhưng anh nghiện cừu nhỏ mất rồi, làm sao đây?"Quang Anh: "..."Lời ngon tiếng ngọt của tên này đúng là không thể chịu nổi!Cậu quay mặt đi, quyết tâm không bị dụ dỗ nữa.Nhưng Đức Duy nào chịu để yên.Anh trượt tay xuống eo cậu, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần hơn, môi khẽ chạm vào mái tóc còn hơi ẩm."Anh thật sự nhớ em, Quang Anh."Nhịp tim Quang Anh bất giác lỡ mất một nhịp.Tên đàn ông này lúc nào cũng biết cách khiến cậu không thể chống đỡ.Cậu cắn môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng lẩm bẩm:"Lần sau không được quá đáng như thế nữa."Đức Duy mỉm cười đầy thỏa mãn, nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu:"Ngoan, anh hứa."Một lúc sauQuang Anh đã thay đồ gọn gàng, chuẩn bị ra ngoài, nhưng vừa bước vài bước, cậu đã nhíu mày vì cơn đau nhức vẫn còn âm ỉ.Đức Duy ngồi trên sofa, nhìn thấy cảnh này liền bật cười."Đi không nổi à?"Quang Anh lườm anh sắc lẻm, không nói không rằng liền lấy chiếc gối ném thẳng qua."Tại ai mà em thành ra thế này?!"Đức Duy dễ dàng bắt lấy, khóe môi cong lên:"Vậy để anh bế em nhé?""Cút!"Nhìn thấy Quang Anh bước đi có chút loạng choạng, Đức Duy vẫn không nhịn được mà kéo cậu lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, giọng đầy dịu dàng:"Hôm nay em cứ nghỉ đi, đừng đến cửa hàng nữa."Quang Anh hất mặt, kiêu ngạo nói:"Anh nghĩ em yếu ớt đến mức đó à?"Nói xong, cậu hít một hơi sâu, cắn răng bước ra ngoài.Đức Duy nhìn theo, ánh mắt đầy sủng nịnh.Cừu nhỏ của anh đúng là mạnh miệng mà...Cửa hàng kim cương Nguyễn Diamonds vẫn lộng lẫy như mọi ngày, ánh sáng từ những viên đá quý tỏa ra lung linh dưới ánh đèn vàng, thu hút mọi ánh nhìn. Hôm nay, Quang Anh mặc một bộ vest xanh đậm ôm sát người, toát lên khí chất lạnh lùng nhưng đầy mê hoặc.Cậu đang kiểm tra lại lô kim cương vừa được vận chuyển về từ chi nhánh châu Âu thì bỗng nhiên, một cuộc gọi khẩn cấp từ quản lý cửa hàng vang lên."Cậu chủ, chúng ta có vấn đề! Một viên kim cương hiếm vừa được đấu giá cách đây một tháng... bị đánh tráo!"Quang Anh lập tức nhíu mày, bước nhanh đến phòng trưng bày VIP, nơi những viên đá quý có giá trị hàng triệu đô la được bảo quản nghiêm ngặt. Cửa phòng đã bị khóa lại ngay khi phát hiện sự cố. Đội an ninh đứng nghiêm túc bên ngoài, nét mặt đầy căng thẳng.Cậu bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào chiếc hộp nhung đỏ đặt giữa bàn. Bên trong là một viên kim cương xanh lam, nhìn qua thì không khác gì viên kim cương hiếm cậu đã đấu giá, nhưng chỉ cần quan sát kỹ, Quang Anh đã nhận ra đây không phải viên gốc."Hàng giả." Quang Anh lạnh lùng nói, tay nhấc viên đá lên, ánh mắt trầm xuống.Những nhân viên có mặt đều im lặng, không ai dám thở mạnh. Viên kim cương thật trị giá hơn 12 triệu đô, không thể nào mất dễ dàng như vậy được."Ai là người kiểm tra viên kim cương này cuối cùng?"Quản lý vội bước tới, giọng lo lắng: "Là Mark, chuyên viên giám định của chúng ta.""Gọi hắn đến gặp tôi ngay."Chưa đầy 10 phút sau, Mark – một người đàn ông ngoại quốc khoảng 40 tuổi, tóc vàng, mắt xanh – bước vào, vẻ mặt có phần căng thẳng."Cậu chủ, tôi thề là mình đã kiểm tra kỹ viên kim cương. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra!"Quang Anh nhìn hắn một lúc lâu, rồi đột nhiên cầm viên đá giả ném lên bàn."Vậy giải thích xem tại sao tôi lại có hàng giả ở đây?"Mark nuốt khan, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.Bất ngờ, một nhân viên an ninh bước tới, giơ lên một tập tài liệu vừa được in ra từ hệ thống giám sát."Cậu chủ, đây là bản ghi nhận xuất nhập của viên kim cương. Theo dữ liệu, viên đá đã bị tráo đổi trong khoảng thời gian từ 22h00 đến 23h00 đêm qua. Chúng tôi đang kiểm tra camera an ninh."Quang Anh gật đầu. Cậu kéo ghế ngồi xuống, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt không chút cảm xúc nhưng lại khiến Mark càng trở nên hoảng loạn."Camera an ninh sẽ cho tôi câu trả lời. Nếu anh không liên quan, thì nên cầu nguyện đi."Nhân viên an ninh rời đi, để lại bầu không khí nặng nề trong phòng. Quang Anh không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã có tính toán.Đây chắc chắn không phải sự cố ngẫu nhiên.Viên kim cương này có giá trị quá lớn, không thể bị tráo đổi dễ dàng. Quang Anh biết, có kẻ đang nhắm vào mình.Cậu rút điện thoại, bấm số của một người. Chỉ sau một hồi chuông, giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên."Sao thế cừu nhỏ?"Quang Anh hơi nheo mắt, giọng cậu lạnh đi vài phần:"Có kẻ dám động vào cửa hàng của em. Em nghĩ... chúng ta cần nói chuyện."Bên kia điện thoại, Đức Duy khẽ nhếch môi."Hửm? Ai lại to gan như vậy? Chờ anh, anh sẽ qua ngay."Quang Anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.___________________________________________________________|9/4/2025|Có vẻ tui lặn hơi lâu nhể=)) hm...chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhooo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me