TruyenFull.Me

Caprhy Chiec Nhan Thuoc Ve Em


Đức Duy nhận được cuộc gọi từ gia tộc vào sáng sớm hôm sau, khi anh vừa mới thức dậy sau một đêm ôm Quang Anh ngủ. Nhìn dãy số quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, ánh mắt anh trầm xuống, đôi mày hơi cau lại.

Anh biết, cuộc gọi này chắc chắn không mang lại điều gì tốt đẹp.

Quang Anh vẫn còn ngủ say trong lòng anh, hơi thở đều đặn phả lên ngực anh một cách ấm áp. Duy nhìn cậu một lát rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp kín người cậu, cẩn thận không làm cậu tỉnh giấc trước khi bước xuống giường, cầm điện thoại đi ra ban công.

"Alo."

Giọng anh lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm của ông nội anh – người đứng đầu Hoàng gia hiện tại vừa điều trị ung thư trở về.

"Duy, hôm nay về nhà một chuyến."

Duy khẽ siết chặt điện thoại, ánh mắt sâu thẳm.

"Có chuyện gì mà gấp vậy ạ?"

"Còn có chuyện gì ngoài chuyện nối dõi tông đường?" Giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút không hài lòng. "Cháu và Huyền Trang kết hôn hơn một năm rồi, bao giờ thì có tin vui?"

Đức Duy nhếch môi cười lạnh. Anh đã đoán trước được điều này.

"Việc đó cháu sẽ tự thu xếp, ông nội không cần lo."

"Không cần lo?" Giọng nói đầu dây bên kia chợt trở nên nghiêm khắc. "Duy, cháu là trưởng tôn của Hoàng gia, không phải người bình thường! Cháu phải có trách nhiệm với dòng họ! Huyền Trang cũng đã chờ đủ lâu rồi, chẳng lẽ cháu muốn ông phải đợi đến bao giờ?"

Đức Duy khẽ nhắm mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ phiền muộn.

"Ông nội, cháu biết mình phải làm gì."

"Tốt nhất là cháu nên suy nghĩ nghiêm túc." Ông nội anh dừng một chút rồi tiếp tục, giọng nói mang theo ý ép buộc. "Hôm nay, cháu về nhà ngay. Mọi người đều đang chờ."

Không đợi Duy trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Đức Duy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Khi Duy quay trở lại phòng ngủ, Quang Anh đã tỉnh dậy, đang ngồi dựa vào đầu giường, lười biếng kéo chăn trùm lên một nửa khuôn mặt. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, giọng ngái ngủ:

"Ai gọi cho anh vậy?"

Duy thu lại tâm trạng, ngồi xuống giường rồi vươn tay vuốt nhẹ mái tóc rối của cậu.

"Gia đình gọi, bảo anh về một chuyến."

Quang Anh nghe vậy thì hơi sững lại, nhưng nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Vậy anh đi đi."

Duy nhìn sâu vào mắt cậu, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán.

"Anh sẽ về sớm."

Quang Anh bật cười, ánh mắt có chút trêu chọc.

"Sớm hay muộn thì cũng phải về thôi. Bé cừu con còn đang chờ ba lớn nó đấy."

Duy siết nhẹ bàn tay cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa sự kiên định.

"Anh biết. Cừu nhỏ, chờ anh."

Nói rồi, anh đứng dậy, thay quần áo chỉnh tề, rời khỏi căn hộ để quay về Hoàng gia.

Anh không biết, lần trở về này sẽ phải đối mặt với những áp lực gì. Nhưng có một điều anh chắc chắn—dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để ai tổn thương Quang Anh và bé cừu con của họ.

Hoàng Đức Duy lái xe về Hoàng gia với tâm trạng nặng nề. Càng đến gần biệt thự chính của gia tộc, ánh mắt anh càng trầm xuống.

Biệt thự Hoàng gia nằm trên một khu đất rộng lớn, mang phong cách kiến trúc cổ điển, vừa nguy nga, vừa uy nghiêm. Cánh cổng sắt nặng nề chậm rãi mở ra khi xe của Duy tiến vào. Hai hàng cây tùng xanh mướt đứng sừng sững hai bên lối đi, từng viên sỏi trắng được trải đều dưới bánh xe, tạo thành một khung cảnh hoàn mỹ không tì vết.

Anh bước xuống xe, chỉnh lại áo vest rồi đi thẳng vào sảnh chính.

Trong phòng khách, tất cả các thành viên quan trọng của Hoàng gia đã ngồi sẵn. Ông nội anh – Hoàng Chí Viễn, vẫn là người ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là bà nội cùng ba mẹ anh. Họ đều nhìn anh với ánh mắt trầm ngâm, dường như đã đợi từ lâu.

Nhưng điều khiến Duy khó chịu hơn cả là sự có mặt của Huyền Trang – người vợ trên danh nghĩa của anh. Cô ta ngồi cạnh mẹ anh, dáng vẻ đoan trang, dịu dàng, nhưng ánh mắt lại mang theo sự tính toán không dễ nhận ra.

Duy không nhanh không chậm bước vào, cúi đầu chào ông nội rồi ngồi xuống ghế đối diện.

"Duy, con biết vì sao hôm nay ta gọi con về không?" Ông nội anh lên tiếng, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng mang theo sự nghiêm khắc.

Duy không đáp ngay, chỉ nhàn nhạt nâng mắt lên.

"Về chuyện cháu đích tôn?"

"Cháu còn biết!" Ông nội anh gõ nhẹ tay lên bàn trà, ánh mắt sắc bén. "Con và Huyền Trang đã kết hôn hơn một năm, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin vui. Con định kéo dài đến bao giờ?"

Mẹ anh cũng lên tiếng, giọng nói mềm mỏng hơn nhưng vẫn mang ý ép buộc:

"Duy, mẹ biết con bận rộn với công việc, nhưng chuyện con cái không thể trì hoãn mãi được. Huyền Trang cũng đã chờ lâu rồi, con không thể để con bé chịu thiệt thòi như vậy."

Duy khẽ nhíu mày, môi mím chặt, nhưng không đáp lời.

Thấy vậy, Huyền Trang nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút ấm ức:

"Duy, em không muốn gây áp lực cho anh. Nhưng em thực sự mong có một gia đình trọn vẹn."

Duy khẽ cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô ta.

Gia đình trọn vẹn? Một cuộc hôn nhân chính trị không tình yêu, mà còn dám mở miệng nói về hai chữ "gia đình"?

"Chuyện con cái không phải muốn là có ngay." Anh cất giọng trầm thấp, không mang theo chút cảm xúc nào. "Còn nữa, đây là chuyện riêng của con, mong mọi người đừng can thiệp quá sâu."

Lời nói này vừa thốt ra, cả phòng khách im lặng trong chốc lát.

Ông nội anh đặt mạnh chén trà xuống bàn, ánh mắt đầy uy nghiêm:

"Duy, con nghĩ mình có thể làm trái lời ta sao? Con là trưởng tôn của Hoàng gia, là người thừa kế duy nhất! Ta không cần biết con muốn thế nào, trong vòng ba tháng, ta muốn thấy kết quả!"

Ánh mắt Duy trầm xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Lại là trách nhiệm, lại là áp lực nối dõi. Họ chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của anh, chỉ coi anh như một công cụ để duy trì dòng tộc.

Ba tháng? Họ thực sự nghĩ rằng anh sẽ thuận theo ý họ sao?

Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng.

"Nếu không còn chuyện gì, con xin phép về trước."

"ĐỨNG LẠI!"

Giọng ông nội vang lên đầy uy lực, khiến cả phòng khách chấn động.

"Duy, con đừng ép ta phải ra tay!" Ông nội anh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt mang theo sự đe dọa. "Nếu con còn cố chấp, đừng trách ta nhúng tay vào chuyện của con."

Duy cười nhạt, ánh mắt sắc bén đối diện với ông.

"Vậy con cũng nói trước, nếu ai dám can thiệp vào chuyện của con, đừng trách con không nể tình."

Dứt lời, anh xoay người rời đi, không để ai kịp nói thêm câu nào.

Phía sau, ánh mắt Huyền Trang tối sầm lại, bà nội anh thở dài, còn ông nội anh thì tức giận đến mức tay run lên.

Ba tháng?

Họ thực sự nghĩ anh sẽ để họ sắp đặt cuộc đời mình thêm lần nữa sao?

Hoàng Đức Duy vừa rời khỏi Hoàng gia, tâm trạng vẫn còn đè nặng bởi những lời thúc giục vô lý từ gia tộc. Anh siết chặt vô-lăng, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm không đáy. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cừu nhỏ của anh, sự lạnh lẽo trong lòng lại dịu đi đôi chút.

Chiếc xe phóng nhanh trên đường, hướng về phía căn penthouse nơi Quang Anh đang chờ.

Vừa mở cửa bước vào, Duy đã nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế sofa, ôm một chiếc gối, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Căn hộ được thiết kế với tông màu trầm ấm, ánh đèn vàng nhạt bao phủ không gian, khiến bóng dáng nhỏ nhắn của Quang Anh càng trở nên mềm mại.

Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh, kéo cậu vào lòng.

"Mệt không? Hôm nay có ngoan không phá ba nhỏ không?" Duy dịu dàng vuốt nhẹ lưng cậu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cưng chiều.

Quang Anh dụi đầu vào vai anh, giọng hơi nũng nịu.

"Ngoan chứ, nhưng mà buồn lắm. Không có anh ở nhà, bé con cũng nhớ anh lắm."

Duy cười nhẹ, cúi xuống hôn lên trán cậu.

"Vậy anh đưa em đi tịnh dưỡng nhé? Đổi không khí một chút, cũng để em nghỉ ngơi tốt hơn."

Quang Anh chớp mắt nhìn anh.

"Đi đâu?"

"Một khu nghỉ dưỡng cao cấp, yên tĩnh và riêng tư." Duy vỗ nhẹ lưng cậu, "Ở đó có bác sĩ riêng, chăm sóc tốt cho em và bé con."

Quang Anh khẽ gật đầu, trong lòng có chút mong chờ.

...

Ba ngày sau, Duy đưa Quang Anh đến một khu nghỉ dưỡng tư nhân ven biển. Đây là nơi anh bí mật đầu tư từ lâu, không nhiều người biết đến. Bầu không khí trong lành, tiếng sóng biển rì rào cùng ánh nắng dịu nhẹ khiến nơi này trở thành thiên đường lý tưởng cho việc nghỉ ngơi.

Quang Anh mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, tay cầm một cốc nước ép, lười biếng ngồi trên ghế dài ngoài ban công. Bụng cậu vẫn còn phẳng, nhưng cảm giác trong người đã thay đổi. Từ khi biết có bé cừu con, cậu bỗng trở nên nhạy cảm hơn, dễ mệt hơn, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Duy ngồi bên cạnh, tay đặt lên bụng cậu, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

"Bé con ngoan, đừng phá ba nhỏ nhé. Để ba nhỏ nghỉ ngơi thật tốt nào."

Quang Anh bật cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh.

"Làm như bé con nghe hiểu ấy."

"Bé con chắc chắn sẽ nghe lời anh, đúng không bảo bối?" Duy cúi đầu, khẽ hôn lên bụng cậu.

Quang Anh đỏ mặt, đẩy anh ra.

"Anh bị ngốc à? Còn lâu lắm mới sinh mà đã cưng chiều thế này rồi!"

Duy cười khẽ, không phản bác, chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu.

...

Ngày hôm sau, Duy đưa Quang Anh ra ngoài dạo phố.

Cậu không ngờ rằng, ngay khi vừa bước vào một trung tâm mua sắm sang trọng, cậu lại nhìn thấy hai bóng người vô cùng quen thuộc.

Ba mẹ cậu!

Quang Anh sững sờ đứng tại chỗ, đôi mắt mở to.

"Ba! Mẹ!"

Ba mẹ cậu – Nguyễn Thành Minh và Đỗ Mai Duyên, đều là những doanh nhân có tiếng trong ngành thời trang cao cấp. Họ đã định cư ở nước ngoài hơn hai năm nay, không ngờ lại bất ngờ về nước mà không báo trước.

Ba cậu quay lại, nhìn thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng.

"Quang Anh!Cừu nhỏ nay có vẻ cao hơn rồi nè!"

Mẹ cậu cũng tiến tới, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Oa, ba mẹ về nước mà không bảo con! Dỗi!" Quang Anh chu môi, giọng đầy uất ức.

Ba cậu bật cười, vỗ nhẹ lên đầu cậu.

"Muốn tạo bất ngờ cho con mà, sao lại dỗi?"

Quang Anh bĩu môi, nhưng vẫn vui vẻ nhào vào lòng mẹ.

Lúc này, ba mẹ cậu mới để ý đến người đàn ông đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt ba cậu khẽ trầm xuống, nhưng không có sự lạnh lùng hay ghét bỏ.

"Hoàng Đức Duy, đã lâu không gặp."

Duy khẽ gật đầu, thái độ cung kính nhưng không hề e dè.

"Chú, dì."

Mẹ Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt mang theo chút thương cảm. Bà biết rõ về mối quan hệ giữa con trai mình và Duy, cũng biết cả chuyện Duy bị ép cưới người khác.

"Hai đứa... vẫn chưa thể đến được với nhau sao?"

Giọng bà có chút tiếc nuối.

Duy im lặng, ánh mắt trầm xuống.

Quang Anh siết chặt tay anh, rồi quay sang mẹ mình.

"Mẹ, con có bé cừu con rồi!"

Mẹ cậu sững sờ. Ba cậu cũng kinh ngạc nhìn hai người.

Một lúc sau, mẹ cậu mới bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên má cậu.

"Thật sao? Chà, vậy là mẹ sắp có cháu bế rồi!"

Ba cậu vẫn chưa nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Duy.

Một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi lên tiếng.

"Duy, con định thế nào?"

Duy ngẩng lên, ánh mắt đầy kiên định.

"Cháu sẽ bảo vệ hai người họ, dù có chuyện gì xảy ra."

Ba Quang Anh nhìn anh một lúc lâu, sau đó khẽ thở dài.

"Cháu nên nhớ, nếu đã chọn con trai ta, thì đừng để nó chịu tổn thương thêm một lần nào nữa."

Duy siết chặt tay Quang Anh, ánh mắt chứa đầy sự hứa hẹn.

"Cháu sẽ không để chuyện đó xảy ra."

___________________________________________________

|1/5/2025|

Dealine có dí vẫn cố up truyện cho cạ nhà đọc đãaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me