Chap 26. Đêm say
Sau đây là lịch up truyện mới nhất, sẽ áp dụng cho đến khi nó không còn được áp dụng nữa, đó là: Chủ nhật, thứ 2, thứ 3 và thứ 5 hàng tuần vào lúc 22h
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
- Tôi... - Ngụy Châu ấp úng
- Em ấy là của tôi – Thoại Minh gào lên, gào đến khàn cả giọng. Trong từng tiếng nói, từng tiếng gào tiếng thét chang chứa một sự tức giận đến chẳng thể kìm chế nổiTrong người Thoại Mình giờ đây đang trẩy lên một ngọn lửa vô cùng to lớn và nóng rực , đó là sự giận dữ dành cả cho Cảnh Du và Ngụy Châu
Thoại Minh giận Cảnh Du vì cậu đã dám tỏ tình với người anh thích trước mặt anh. Thoại Minh giận Cảnh Du vì cậu dám đem lòng yêu thương Ngụy Châu. Thoại Minh giận Cảnh Du vì cậu dám đem trái tim cậu lén lút đặt vào một ngăn nho nhỏ nào đó trong trái tim Ngụy Châu và đang cố dùng hình ảnh của bản thân để che lấp đi hình ảnh của anh trong tâm trí, trong suy nghĩ của Ngụy Châu
Thoại Minh cũng giận Ngụy Châu vì Ngụy Châu chừng chừ khi lời tỏ tình phát ra từ Cảnh Du gửi đến cậu. Thoại Minh giận Ngụy Châu vì cậu không dứt khoát với Cảnh Du ngay lúc này như khi anh đã từng nhiều lần tỏ tình với cậu. Thoại Minh giận Ngụy Châu vì cậu đã khiến cảnh Du thích cậu, đã khiến cho Cảnh Du mặc kệ sự có mặt của anh mà công khai tình cảm với cậu- Cậu đã có câu trả lời?
- Tôi...tôi... – Ngụy Châu lo ngại ngước nhìn ánh mắt của Thoại Mình, cũng chính ánh mắt ấy khiến cậu vừa đau lòng, vừa áy náy và vừa sợ hãi đến lạ kì
- Cậu đã có..... – giọng nói của Cảnh Du vừa có chút khiêu khíchNhưng,...
"Bụp" – Thoại Minh lợi dụng lúc Cảnh Du chuẩn bị đứng dậy, anh xông đến trước mặt Cảnh Du, nắm cổ áo cậu và đấm vào mặt Cảnh Du một cú thật mạnh khiến Cảnh Du loạng choạng mà ngã sỏng soàiThoại Minh hả hê, chỉ thẳng vào mặt cảnh Du hét:
- Mày nghĩ mày là ai? – Thoại Minh liên tiếp đá vào người Cảnh Du như một ông chủ quyền thế đánh đá chú chó cứng đầu
Cảnh Du đau đớn, tay vân vê gương mặt gần như méo mó, lồm cồm ngồi dậy
" Bụp" – cậu phản đòn cũng bằng một cú mạnh không kém
- Mày không có tư cách đánh tao, không có tư cách yêu cậu ấy hiểu không, thằng chó?
Vừa dứt câu, hai người đàn ông lao vào nhau, đánh đập nhau, cấu xé nhau gần như hai con hổ hung tàn tranh giành cho bản thân mình một lãnh thổ tươi tốt đến tím tái mặt mài khiến những người xung quanh ai ai cũng sợ hãi đến nỗi chẳng dám đến gần mà can ngăn
- Hai người đừng như vậy được không? Hôm nay rõ ràng là ngày vui của tôi cơ mà! – Phong Tùng đánh bạo lên tiếng
- Câm mồm – Thoại Minh quát lên nhưng ánh mắt chưa một giây một phút nào không nhìn Cảnh Du
- Cậu ngồi yên ở đó để tôi giải quyết chuyện này – Cảnh Du trấn an
- Nhưng... - Phong Tùng không khỏi lo sợ cho Cảnh Du
- Đừng, Tùng Tùng. Tôi tin tưởng anh ấy – Vương Thanh lo sợ cho cảnh Du thì ít nhưng lo sợ cho Phong Tùng thì nhiều nên cậu không an tâm để Phong Tùng nhúng tay vào việc này
- Các người làm gì vậy? – Ngụy Châu bất ngờ lên tiếng khiến trận đánh phải dừng lại
- Châu Châu, cậu... - Trần Ổn thì thào cố ý để Ngụy Châu nghe thấy
- Các cậu không nói thì để tôi nói, các cậu sợ nhưng tôi không sợ - Ngụy Châu quả quyết nhìn Trần Ổn
- Tôi hỏi lại lần nữa, hai người các người làm trò gì vậy?
- Anh.../ Tôi.... – cả hai người đồng loạt ấp úng
- Có trả lời tôi không, nếu không trả lời tôi lập tức dùng cái chai này đập vào chân mình đến khi nào chai lành thành chai vỡ, chân tôi từ bông gân trở thành bại liệt
- Đừng – Cảnh Du lẫn Thoại Minh hoảng sợ đến khóc thétNhưng hình như họ không nhận thấy rằng dù họ có kêu gào đến độ nào thì bốn con người còn lại vẫn bình thản đến lạ kì. Họ không phải không sợ Ngụy Châu tự làm hại bản thân mà chính bản thân họ biết chắc chắn rằng với suy nghĩ của một người thông minh như Ngụy Châu sẽ không bao giờ dại dột đến mức tự làm đau chính mình vì người khác- Cậu đừng làm vậy – Cảnh Du cố gắng ngăn cản
- Cậu ta nói đúng
Ngụy Châu từ từ trả chai về ví trí ban đầu mà thở phào nhẹ nhõm, vì thực sự cậu cũng rất sợ nhưng cậu phải nén tất cả vào trong, cố gắng dùng hết dũng khí của bản thân để ngăn cản trận đánh vô bổ này chứ không phải là cậu ăn gan hùm mà dũng cảm đến độ đấy
- Vậy lập tức nói cho tôi biết hai người vừa làm trò gì? Và vì cái lí do nào khiến hai người làm như vậy. Trước tiên, Thoại Minh nói trước – Ngụy Châu lại bất ngờ cầm cái chai chỉ vào người Thoại Minh ra lệnh cho anh
- Tụi anh đánh nhau, lí do là....là giành giật em
- Tốt, tiếp, Cảnh Du tới cậu – Ngụ Châu tiếp tục ra lệnh
- Chúng tôi đánh nhau, còn về lí do...lí do là....là..
- Là gì? – Kiến Vũ chồm người đến hỏi
- Là..là...
- Lí do của cậu ta giống lí do của tôi – Thoại Minh lên tiếng trợ giúp đối thủ
- Tôi không mang theo tài sản trong người vậy hai người tranh giành là tranh giành thứ gì của tôi? – Ngụy Châu cố ý hỏi một câu hỏi thật hốc búa
- Em có cần hỏi như vậy không? – Thoại Minh hướng ánh mắt van xin nhìn Ngụy Châu
" Tất" – Phong Tùng nói
" Nhiên" – Trần Ổn
" Là" – Kiến Vũ
" Cần" – Vương Thanh
- Không giành giật tài sản mà là giành giật cậu, là giành giật trái tim cậu, là giành giật tình cảm của cậu, là của cậu đấy mèo ngốc Hứa Ngụy Châu – Cảnh Du lấy hết gan dạ bày tỏ
- Vậy đã giành giật xong chưa? Đã đủ chưa?
-...
- Sau một hồi giành giật các người có đau không? Có cảm thấy mệt mỏi không?
- Có – cả hai đồng thanh lễ phép trả lời
- Kết quả nhận lại là gì? Như mong đợi không? Giành giật thành công chứ?
- Kết quả là... - Thoại Minh nói
" Bầm dập" – Phong Tùng lên tiếng
" Tơi tả" – Trần Ổn tiếp lời
" Te tua" – đến lượt Kiến Vũ
" Ăn mắng" – Vương Thanh nhanh miệng thêm thắt
Cả bốn lẫn Ngụy Châu sau khi kết thúc màn làm nhục, nhìn nhau cười đến chẳng thể ngâm được mồm, chỉ đáng thương cho Cảnh Du và Thoại Minh là tối sầm mặt, ê chề mà nghe ngóng từng lời từng lời trêu chọc
- Vậy, các người có muốn nghe kết quả không? – Ngụy Châu bỗng lên tiếng khiến không khí rôm rả bỗng nhiên tắt hẳn
- Có – Cảnh Du và Thoại Minh e ngại đáp
- Có kết quả hả? – Vương Thanh hỏi
- Tất nhiên, đánh nhau đến độ này nếu không đưa ra kết quả thì thực có lỗi
- Kết quả chính là....là... Mà khi nãy họ đưa ra yêu cầu gì cho tôi vậy – Ngụy Châu quay sang hỏi bỗn người phía sau
- Thưa ngài Hứa, yêu cầu của thân chủ tôi – Hoàng Cảnh Du đây vô cùng đơn giản, ông ấy yêu cầu ngài lựa chọn giữa việc ngài sẽ cho ông ấy thời gian theo đuổi ngài hay ngài lập tức gật đầu đồng ý trao phân gửi thận, à không, trao thân gửi phận cho ông ấy – Kiến Vũ đứng dậy trịnh trọng nói
- Còn với thân chủ tôi – Trương Thoại Minh cũng vô cùng đớn giản chính là...là... Là gì vậy ông Trương Thoại Minh – Phong Tùng bắt tay cùng Kiến Vũ
- Cậu.... – Thoại Minh tức đến nghẹn lời
- Thôi...thôi, tôi hiểu rồi, vậy bây giờ có muốn nghe quyết dịnh của tôi không?
- Mời ngài – Phong Tùng và Kiến Vũ gập người 90 độ, kính cẩn
- Đó chính là....là... Là tôi đói bụng rồi, chúng ta ăn thôi – nói rồi cậu quay vào bàn ăn, gắp thức ăn vào chén cho từng người từng người một, cũng như cậu đang gắp sự hụt hẫn vào sự mong mỏi của từng người tùng người vậy
Tất cả ngơ ngác nhìn nhau, không biểu chyện gì xảy ra. Rõ ràng là Ngụy châu nói sẽ đưa ra kết quả mà. Rõ ràng là khi nãy họ tranh giành tình cảm cậu bằng cách lau vào nhau đánh đập nhau nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại được giải quyết chỉ bằng lời dụ dỗ của Ngụy Châu. Rõ ràng là cảnh Du bảo sẽ giải quyết chuyện này nhưng cuối cùng Ngụy Châu lại giải quyết chuyện này bằng một cách, một cách không thể lạ lùng hơn nữa. Rõ ràng là tình hình khi nãy rất căng thẳng nhưng sao bây giờ tình hình lại dở khóc dở cười như vậy
" Bộp...bộp" – tiếng vỗ tay nổ ra rôm rả từ chỗ ngồi của bốn người bạn thân thương còn lại
- Hai người định đứng hoài vậy à? NGỒI XUỐNG – cậu buông một lời ra lệnh làm Thoại Minh và Cảnh Du chẳng dám làm trái lại
- Chúc mừng tình yêu đôi trẻ Tùng-Ổn và tài năng xử lí hổ dữ của ngài hứa Ngụy Châu đáng kính, nâng li nào! – Kiến Vũ hớn hở mời rượu
- Xin cảm ơn – Ngụy Châu nóiVà rồi, mọi xích mích cũng tạm thời gác bỏ, họ bên nhau say trọn một đêmMột đêm chỉ có những li rượu và lời chúc phúc của từ người anh em thân yêu cũng đủ khiến Lâm Phong Tùng và Trần Ổn không khỏi hạnh phúcMột đêm chỉ có những li rượu và những tiếng cười giòn tan, những lời tâm sự ấm áp cũng đủ khiến Kiến Vũ và Vương Thanh xao xuyếnMột đêm chỉ có những li rượu vài chiến hữu anh em và những lời tỏ tình gây cấn cũng đủ khiến Ngụy Châu vui đến nhường nàoVà một đêm chỉ có những li rượu với lác đác vài vết bầm tím cũng đủ khiến Thoại Minh lẫn cảnh Du không thể nào quên
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me