TruyenFull.Me

Cau La Cua Toi


-Ông nghĩ mình là ai mà lại dám ăn nói như vậy với tôi – chủ tịch nhìn Kiến Đình như muốn nói rằng sự nghiệp Hứa gia chỉ là hạng tép rêu
- Là một tên làm công hèn mọn, là ba của thằng nhóc kia, kim người bảo hộ cho hạnh phúc giữa con tôi và Cảnh Du
- Hạnh phúc? Ông nghĩ thứ bệnh hoạng đ...
- Xin chào phu nhân – Kiến Đình phớt lờ chủ tịch Hoàng, quay sang nhã nhặng chào hỏi Tuệ Ngọc
- Xin chào ông, chủ...chủ tịch..tịch Hứa – Tuệ Ngọc không tin vào chuyện sẽ có người dám lớn tiếng cãi lại chồng bà ngoại trừ Cảnh Du
- Chào bà
Đúng là cha truyền con nói. Những cử chỉ tinh tế, lịch thiệp và cách ăn nói có phần phong cách nhưng lại vô cùng gần gũi của Ngụy Châu, đích thị là được truyền lại từ người cha này. Một điểm sáng thú vị mà chủ tịch Hoàng có mong ước cũng không có được, đặc biệt là khi đối xử với vợ mình

- Chủ tịch Hứa? Có phải là....
- Thưa ông, tôi xin nhắc lại. Tôi đây chỉ là kẻ làm công hèn mọn, không phải là tên chủ tịch Hứa gì gì kia – nhìn thẳng vào mắt ông, Kiến Đình nhấn mạnh
- Kẻ làm công mà dám đến đây thì quá là to gan rồi

Chủ tịch Hoàng rất đắc ý vì qua lời nói vừa rồi của Kiến Đình, ông có thể tin tưởng vào việc Kiến Đình không phải là chủ tịch lớn thuộc tập đoàn đang đứng đầu Bắc Kinh. Và hơn hết là, chính cái tập đoàn to lớn ấy cũng chính là tập đoàn mà ông đang nợ một số tiền có thể gọi là khủng, đang trong thời gian hoàn trả
- Xin ông đừng lừa gạt tôi, tôi là bạn thân của Liễu Hoa, chẳng nhẽ tôi không biết ông là ai – Tuệ Ngọc có phần e dè, vì chính bà biết rất rõ vị thế hiện tại của nhà họ Hoàng khi đối mặt với người đứng đầu nhà họ Hứa
- Xin bà đừng bận tâm, tôi không cần bà ohair quan tâm đến nghề nghiệp hay chức vụ của tôi. Hôm nay tôi...
-Tướng tá bần hèn như vầy chỉ có làm công ăn lương. Nếu may mắn lắm, thì được ngồi vào ghế chủ tịch của ba cái công ty nhỏ nhỏ, kinh doanh mấy thứ lặt vặt thôi – Kiến Đình nói chắc như đinh đóng cột
- Chủ tịch, xin người cẩn trọng, ông ấy khô.... – Tuệ Thanh đứng cạnh bên cố tình nhắc khéo
- Có gì phải cẩn trọng, chỉ hạng tép rêu – giọng điệu hách dịch này hứa hẹn sẽ gây ra họa lớn
- Đúng là "Ếch ngồi đáy giếng" – Cảnh Du cười không chút kiêng nể
- Mày nói gì? Thử nói lại xem - ngay lúc này, ông ghét nhất là phải nghe những lời châm chọc này của anh
-Ông ấy có xúc phạm thì cũng xúc phạm tôi, ở đây tôi không muốn chấp nhất thì mọi người cũng không cần bận tâm. Bây giờ tôi muốn đi vào vấn đề chính. Hôm nay vợ chồng chúng tôi đến đây vì muốn bàn bạc với ông bà về chuyện tình cảm giữ Cảnh Du và Ngụy Châu – ông cần gì nhọc tâm với loại người kia, mục đích chính của không phải là dạy dỗ ai cả
- Thưa ông, tôi nghĩ về chuyện này...này thì...thì có vẻ có chút không ổn – Tuệ Ngọc nói
- Có gì không ổn thưa phu nhân?
- Chuyện tình cảm này rất trái với luân thưởng đạo lí, rất hoang đường
- Tuệ Ngọc à, không phải cái gì trái với tự nhiên là sai cả đâu, vả lại ngày nay chuyện tình cảm như vậy cũng không còn hiếm – Liễu Hoa bước đến vỗ vai Tuệ Ngọc
- Nhưng...nhưng tôi thiết nghĩ tôi sẽ không dễ dàng gì để chấp nhận tình cảm này. Thực ra tôi cũng có vài người bạn, có con đồng tính. Thậm chí, tôi từng nghecó vài người bảo rằng, đồng tính là một loại bệnh. Một loại bệnh tâm lí, vô cùng nguy hiểm. Sở dĩ, đồng tính xuất hiện ngày càng nhiều là do căn bệnh này lây qua đường tiếp xúc, nói chuyện và giao tiếp thông thường. Tôi thiết nghĩ, hai đứa nó bây giờ chỉ là cảm xúc nhất thời, không có chút tình cảm nào cả. Bậc cha mẹ chúng ta hiện tại nên đưa nó đến bác sĩ, khám và chữa bệnh. Y học ngày nay ngày càng phát triển, tôi tin chắc sẽ có cách chữa dứt điểm căn bệnh này, chẳng hạn chúng ta có thể nhờ bác sĩ danh tiếng nào đó tiêm thêm hoocmon nam vào là mọi chuyện sẽ bình thường cả thôi
- Cho tôi hỏi, ai truyền cho cậu tư tưởng này vậy?
- Tôi...
- Đồng tính không là bệnh, đồng tính không nguy hiểm, đồng tính không lây lan, đồng tính không đáng để chịu miệt thị hay tiếp nhận định kiến sai lệch này
- Rất đúng thưa phu nhân. Kiến Đình tôi có thể lấy danh dự ra cam kết rằng, tình cảm giữa chúng nó thật sự là tình cảm chân thành, là một tình yêu đúng nghĩa
- Danh dự đó đáng bao tiền mà cam kết với không cam kết
- Ít ra danh dự của một người đàn ông lịch thiệp cũng đáng giá hơn gấp trăm ngàn lần cái mạng của nhà kinh doanh lớn không biết lớn nhỏ - anh chưa từng chịu thua ông, chỉ là anh chờ cơ hội để nói mà thôi
- Điều gì khiến ông dám chắc vào thứ tình cảm đó? – Tuệ Ngọc có phần xiêu lòng vì lời hứa danh dự của Kiến Đình

Thế rồi, Kiến ĐÌnh và Liễu Hoa thay phiên nhau kể về những gì họ chứng kiến, những gì họ biết được về quan hệ này. Từ chuyện Thoại Minh giao trọng trách cho Cảnh Du ra sao đến chuyện Ngụy Châu nói những gì trước quyết định bước vào gia trang này

- Những gì ông ấy nói có thật không? – Tuệ Ngọc nhìn Cảnh Du cố ý thăm dò
- Con không biết những điều chủ tịch nói có đúng hay không, nhưng con có thể làm chứng cho việc Du ca đã chăm sóc Du ca như thế nào. Cụ thể hơn là lúc Châu ca bị gãy chân, Du ca đã...
- Tuệ Thanh – anh và cậu đồng loạt nghiến rằng nhìn cô gái mồm miệng nhanh nhẹn ấy, nhưng muộn rồi
- Cái gì? Châu Châu? Con bị gãy chân? Khi nào? Sao không nói cho mẹ biết? – rất tiếc, những điều mà anh và cậu muốn che giấu cuối cùng cũng vì vẻ ngây thơ ấy mà bị phanh phui vào thời điểm khồn mấy tốt đẹp này
- Nói chuyện này sau đi mẹ - Ngụy Châu cố ý nhắc
- Ta sẽ nói chuyện với các con sau

- Bà thấy sao, thưa phu nhân?

Liếc đôi mắt phân vân lên nhìn anh. Điều bà cảm thấy ấm lòng nhất chính là bàn tay anh và cậu đang dan chặt vào nhau. Không chút ngượng ngùng, anh truyền hơi ấm cho cậu, anh truyền sự dũng cảm của mình cho ái nhân đang có phần run lên bên cạnh

- Tất nhiên là không bao giờ đồng ý – Tuệ Ngọc vừa định mở miệng thì một lần nữa bị chủ tịch Hoàng cướp lời
- Ông không có quyền quyết định, ông không phải ba tôi. Chỉ có mẹ tôi, chỉ có bà ấy mới cosb tư cách nói có hoặc không
- Mày thử nghĩ xem liệu bà ta sẽ đồng ý nếu không được tao tán thành chứ? Mẹ mày tuy là loại phụ nữ lăng loàng, ngu dốt nhưng chí ít, để tồn tại ngần ấy năm trong cuộc sống xa hoa này, bà ta cũng phải dùng đầu óc một chút, cũng phải vận dụng chút thông minh nhỏ nhoi để giữ lại vị trí phu nhân cao quí của bản thân mình chứ
-Phu nhân, ý bà thế nào?
- Tuệ Ngọc, cậu phải suy nghĩ thật kĩ. Chuyện này sẽ liên quan đến hạnh phúc của con trai cậu đấy
- Tôi đã nói rồi, các người cần gì phải dài dòng nữa. Tôi nói không là không, bà ấy chắc chắn phản đối
- TÔI ĐỒNG Ý – Tuệ Ngọc đứng dậy, nói thật to rõ
- Con đàn bà này đúng là không biết điều
- Chủ tịch, Cảnh Du là con trai tôi. Tôi đây có trách nhiệm với hạnh phúc nó. Tuy ông là người định đoạn cuộc sống của tôi, định đoạt quãng đời và thân thể tôi, nhưng tôi mới là người có quyền định đoạt cuộc đời của con trai tôi. Từ khi còn bé, chính ông đã tự mình vứt bỏ quyền làm cha duy nhất, quyền được yêu thương con cái duy nhất. Thì đến thời điểm này, ông cũng không có cơ hội hưởng cái quyền đó đâu

- Bà gan lắm. Bà chóng mắt lên mà xem tôi sẽ làm gì – nói rồi, ông hất toàn bộ li tách trên bàn xuống, xoay đi bước thẳng lên phòng

- Tuệ Ngọc, về với gia đình chúng tôi đi – Liễu Hoa đã hiểu phần nào về bản chất của ông
- Không, tôi sẽ ở lại đây, tôi có trách nhiệm với lời nói của mình
- Cậu không làm gì sai, thì trách nhiệm gì mà phải gánh vác chứ?
- Cậu không hiểu đâu

Bước đến bên cậu và anh. Bà nhìn họ bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu thương, cầm lấy và vỗ vỗ hai bàn tay đang nắm chặt, bà gật đầu hài lòng, cười một cách phúc hậu

- Châu Châu à, con rất đẹp trai!
- Cậu ấy là do con chọn mà
- Thằng nhóc này thật là – bà đánh nhẹ vào ngực anh
- Con cảm ơn mẹ
- Giữ gìn sức khỏe nhé con trai

Khom người xuống thật sâu, anh ôm bà vào lòng, đã lâu lắm rồi anh mới có được cảm giác này. Cảm giác được ôm "mối tình đầu của mình thật bình yên vô bờ

- Châu Châu giúp ta chăm sóc thằng nhóc này nhé – nhướn người ôm cậu, bà thút thít
- Con cảm ơn bác – cậu đáp trả lại bà thật ngọt ngào
- Châu Châu là của con, sao mẹ lại giành với con
- Các con giữ gìn sức khỏe, mọi người giữ gìn sức khỏe – có chút gì đó bất ổn trong lời nói của bà
- Chúng ta còn gặp nhau nhiều, gặp ra mắt anh chị sui một bữa nữa mà. Không cần nói với vẻ lần gặp cuối cùng thế đâu

Nào ai ngờ, những điều chúng ta nói sẽ không được như những điều chúng ta muốn. Những gì chúng ta tưởng tượng chưa chắc là những gì mà ta được ban tặng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me