TruyenFull.Me

Cau La May Kiem Tien Cua Toi

Sau khi chứng kiến cảnh xô nước đổ thẳng vào người thầy Lưu, cả lớp như chìm vào một bầu không khí im lặng đến nghẹt thở.

"AI!!! ĐỨA NÀO LÀM!!!" – giọng thầy Lưu giận dữ vang lên.

Tên ngáng chân Lục Nhiên thấy vậy liền vội vàng lên tiếng:

"Thưa thầy, chính là Lục Nhiên làm ạ!"

Ngay sau khi câu nói phát ra, cả lớp lẫn Lục Nhiên đều sững sờ.

Cái gì đây? Định đổ lỗi cho mình đấy à? ha, thú vị đấy. – Lục Nhiên nghĩ.

"Cái gì cơ!?" – Thầy Lưu giận dữ bước tới, kéo tay Lục Nhiên rồi lôi thẳng vào lớp.

Cậu hoàn toàn bất ngờ trước hành động của thầy. Cậu không biết liệu thầy có tin lời bọn Chu Khiêm hay không.

"Chu Khiêm! Em nghĩ tôi già nên đầu óc không còn minh mẫn nữa hả!?" – thầy chủ nhiệm quát lên.

"Dạ..." – Chu Khiêm ấp úng. Cậu ta chỉ định cho Lục Nhiên một bài học, ai ngờ người dính chưởng lại là thầy Lưu. Hoảng quá, cậu ta nói bừa rằng Lục Nhiên là thủ phạm, không ngờ thầy lại không tin.

"Lớp trưởng! Em nói cho thầy biết, ai là người làm chuyện này?"

"Dạ... thưa thầy, là bạn Chu Khiêm và nhóm của bạn ấy ạ!" – lớp trưởng Dương Tự rụt rè đáp. Dù sao cậu ta cũng chỉ là học sinh bình thường, giờ lỡ đắc tội với đám Chu Khiêm thì chắc chắn sẽ khó sống rồi.

"Được! Tất cả các em viết bảng kiểm điểm 1.000 chữ, mai mời phụ huynh lên gặp tôi!"

"Thầy ơi, bọn em xin lỗi! Bọn em biết sai rồi mà!!" – Đám học sinh bắt đầu cầu xin.

"Còn em, Lục Nhiên, nếu bọn nó dám bắt nạt em, em phải lập tức nói với thầy, nghe rõ chưa?" – giọng thầy dịu lại, quay sang cậu.

"Dạ dạ..." – Lục Nhiên gật đầu ngoan ngoãn.

Sau đó thầy rời khỏi lớp, không quên bắt nhóm Chu Khiêm lau sạch đống nước ở cửa.

Lục Nhiên đi về chỗ ngồi, mặc kệ những ánh nhìn đầy giận dữ và những lời thì thầm mắng nhiếc từ đám con trai.

Lúc này, cô gái đã từng lên tiếng bênh vực cậu trước đó dè dặt quay xuống hỏi:

"Cậu... cậu biết trên cửa có xô nước sao?" – cô hỏi với giọng thăm dò pha chút tò mò lẫn sợ hãi.

"Tôi không biết." – Lục Nhiên lắc đầu.

"Thật sao?"

"Ừ."

Nghe vậy, cô gái có chút lúng túng rồi quay lên trên.

Haa, từ mấy chuyện này mới thấy vẻ bề ngoài quan trọng đến mức nào... – Lục Nhiên thầm nghĩ.

Trước kia, khi còn học trường cũ, vì gương mặt quá đẹp mà cậu đi đâu cũng được ưu ái, chú ý đến mức cảm thấy phiền phức. Nhưng từ khi tự làm mình trở nên xấu xí, cậu mới hiểu được rằng ngoại hình đôi khi lại là một lợi thế không ngờ. Cậu thầm cảm ơn ông trời vì đã ban cho mình gương mặt đẹp trai.

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong những tiết học còn lại, cậu liên tục bị săm soi bởi ánh mắt căm ghét, thậm chí còn bị ném giấy vụn, cục tẩy vào người.

Thế nhưng cậu lại cảm thấy... rất vui! Vì mỗi lần như vậy, tài khoản của cậu lại được cộng thêm tiền.

Nhìn vào số dư tăng lên không ngừng, Lục Nhiên thầm cảm thán:

Chỉ một buổi học mà kiếm được gần bằng một tháng lương làm phục vụ! Hệ thống này đúng là bá đạo thật!!

Mang tâm trạng hớn hở, cậu tung tăng đi về nhà.

Về đến nơi, cậu nhanh chóng tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, để lộ làn da trắng nõn phía dưới.

"Mệt quá trời! Cuối cùng cũng lấy lại dáng vẻ đẹp trai của mình rồi!"

Cậu nhìn vào gương, so sánh gương mặt thật của mình với khuôn mặt được hóa trang xấu xí ban nãy.

Đúng là kinh dị thật!

"Sắp muộn rồi, đi làm thêm thôi!"

Sau đó cậu nhanh chóng thay quần áo ra khỏi nhà đến chỗ làm thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me