Cay Atm Tuoi Cua Sanghyeok
Sanghyeok chỉnh lại cổ tay áo sơ mi trắng mượn tạm từ phòng nghỉ. Chiếc áo có mùi hương dịu nhẹ quen thuộc gỗ đàn hương và thoang thoảng bạc hà, chính là mùi hương của Jihoon.Áo có hơi rộng ở vai, dài tay một chút, nhưng Sanghyeok không dám than. Đây không chỉ là áo, mà còn là một cử chỉ quan tâm. Cậu không nghĩ một tổng tài như Jihoon lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt như vậy.Sau buổi sáng bối rối, cả hai đều chìm vào công việc. Jihoon gần như không lên tiếng nữa, chỉ lướt máy tính với tốc độ đáng sợ. Thỉnh thoảng, anh đưa ra vài yêu cầu đơn giản: " Chuẩn bị hồ sơ cuộc họp chiều ", " Đặt lại lịch với giám đốc chi nhánh Busan ", hoặc chỉ đơn giản là " Rót thêm cà phê ".Sanghyeok cẩn thận làm từng việc, không dám để xảy ra sai sót. Mỗi lần cậu đặt cốc cà phê xuống bàn anh, tim lại đập nhanh một nhịp, nhất là khi ánh mắt anh ngẩng lên, thoáng lướt qua.Đến trưa, Jihoon bất ngờ đứng dậy, đóng laptop lại.- “ Đi ăn. ”Sanghyeok ngẩng đầu, bối rối. “ Dạ… em có thể tự ăn ở căn tin. ”“ Căn tin hôm nay phục vụ món cá hầm chua. Tôi ghét mùi dấm. ” Anh quay lưng bước ra cửa. “ Không ai ăn một mình trong ngày làm việc đầu tiên cả. ”Cậu vẫn chưa kịp phản ứng, thì đã bị kéo đi lần nữa. Giống như buổi sáng, Jihoon không hỏi ý kiến. Nhưng lần này, Sanghyeok không kháng cự.Quán ăn trưa nằm trên tầng thượng một khách sạn cao cấp đối diện trụ sở. Không gian yên tĩnh, đèn vàng ấm áp, tiếng đàn piano du dương thoang thoảng trong không khí.Họ được dẫn vào một phòng riêng, nơi Jihoon thường dùng để tiếp khách quan trọng.“ Anh hay ăn ở đây ? ” Sanghyeok nhỏ giọng hỏi khi đã ngồi xuống ghế, tay vẫn còn lúng túng với khăn ăn và bộ dao nĩa.“ Chỉ khi cần yên tĩnh.” Jihoon đưa thực đơn cho cậu. “ Chọn đi. Thích gì?”- “ Em… gì cũng được. ”Jihoon nhìn cậu thêm vài giây, rồi gật đầu với phục vụ: “ Hai phần bò bít tết vừa chín, thêm súp nấm, không hành. ”Sanghyeok cười nhẹ. “ Anh nhớ khẩu vị em ? ”“ Không. Tôi chỉ đoán. ” Anh ngả người ra sau, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. “ Nhưng tôi thường đoán đúng. ”Sanghyeok không biết nên trả lời thế nào. Cậu ngồi yên, đưa mắt nhìn những tòa nhà cao tầng xa xa, lòng bỗng dưng thấy bình yên. Ở cạnh Jihoon không dễ, nhưng cũng không hoàn toàn ngột ngạt như cậu tưởng.“ Lúc nhỏ, em từng ước mơ trở thành họa sĩ ” cậu buột miệng nói, chẳng rõ vì sao. Có lẽ là do tiếng đàn. Có lẽ là do bầu không khí dịu dàng này.Jihoon không trả lời ngay. Một lúc sau, anh mới hỏi: “ Vì sao không theo đuổi ? ”- “ Vì em vẽ không giỏi bằng những người xung quanh. Với lại... em phải thực tế.”Jihoon chống tay lên bàn, nhìn cậu chăm chú. “ Cậu dễ từ bỏ như thế à ? ”“ Không phải từ bỏ. ” Cậu cúi đầu, xoay nhẹ ly nước trước mặt. “ Chỉ là… em không muốn bố mẹ thất vọng. Em nghĩ nếu học kinh doanh, em có thể giúp họ trả nợ, sống ổn định, không phiêu lưu. ”- “ Vậy giờ cậu ổn định chưa ? ”Sanghyeok cười chua chát. “ Chưa. ”Cả hai im lặng trong giây lát. Rồi Jihoon nói, giọng khẽ hơn thường lệ:- “ Vậy thì lần này, đừng từ bỏ. Ít nhất, đừng từ bỏ công việc này quá sớm.”Câu nói ấy đơn giản thôi nhưng khiến trái tim Sanghyeok bỗng thắt lại. Không phải vì lời hứa hẹn. Mà vì sự dịu dàng len lỏi trong giọng nói tưởng chừng lúc nào cũng lạnh lẽo kia.Thức ăn được mang lên, mùi thơm lan tỏa. Sanghyeok ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt Jihoon đúng lúc anh đang nhìn cậu. Không tránh né, không giấu giếm. Chỉ là một cái nhìn rất bình thường... mà lại khiến cậu đỏ mặt.Hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, Sanghyeok ăn ngon miệng. Không phải vì món ăn quá đặc biệt.Mà vì người đối diện, dù chẳng cười nhiều, nhưng đã khiến tim cậu thấy dễ chịu lạ thường.
---Sao dễ thương vậy ?
---Sao dễ thương vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me