TruyenFull.Me

CĐĐG2024 | Hoa Hồng Trắng

[Oneshot: Còn Lại Gì?]

_icyssheep

(Nhân vật: Đồng Ánh Quỳnh - Minh Hằng)

---

...

Trời Sài Gòn hôm nay âm u lạ thường. Minh Hằng đứng trước quán cà phê quen thuộc, nơi em và cô từng hẹn hò vào mỗi buổi chiều. Cô chần chừ một lúc, rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong, một bóng dáng quen thuộc đang ngồi cạnh cửa sổ, nơi ánh sáng mờ nhạt rọi xuống gương mặt thanh tú của Ánh Quỳnh. Em ngước nhìn không thôi nghĩ trong lòng,Minh Hằng vẫn đẹp như ngày nào, nhưng giờ đây, cô không còn là của riêng Ánh Quỳnh nữa.

"Chị Hằng!"

Minh Hằng ngước lên. Đôi mắt cô thoáng chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

"Chị đến rồi à?" Em mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng.

Minh Hằng kéo ghế ngồi xuống đối diện, lòng ngổn ngang trăm mối. Ánh Quỳnh đã nghe tin Minh Hằng sắp kết hôn, nhưng vẫn không thể tin được. Người từng hứa mãi mãi ở bên em, người từng khóc trong vòng tay em mỗi khi buồn, giờ lại sắp trở thành vợ của một người khác.

"Chuyện đó... có thật không?" Giọng Ánh Quỳnh khàn đi, chỉ dám hỏi rằng có hay không chứ cũng chẳng dám đề cập thẳng ra việc đang làm mình ngổn ngang trăm bề.

Minh Hằng im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Phải. Chị sắp kết hôn rồi."

Câu trả lời cùng cái gật đầu ấy như một nhát dao đâm vào tim Ánh Quỳnh, bức tường trong em đã sụp đổ, cố gượng cười nhưng không thể giấu được sự run rẩy nơi khóe môi.

"Vậy sao...Em chúc mừng chị...."

Minh Hằng không đáp. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Ánh Quỳnh, đôi mắt ánh lên chút gì đó đau thương.

"Người đó tốt chứ?"

"Cũng tốt."

"Chị... Có yêu anh ta không?"

Minh Hằng sững người. Một thoáng chần chừ lướt qua, nhưng rồi cô mím môi, đáp gọn ba chữ:

"Có lẽ vậy."

Có lẽ vậy.

Câu trả lời ấy khiến Ánh Quỳnh bật cười. Nụ cười của một kẻ vừa thua cuộc trong chính cuộc tình của mình.

"Quỳnh, em..."

Minh Hằng chưa kịp nói hết câu, điện thoại cô chợt đổ chuông. Là người chồng tương lai của cô gọi đến. Thấy cô ngập ngừng, Ánh Quỳnh đứng dậy chào tạm biệt Minh Hằng, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đau lòng này.

"À, giờ em phải đi rồi. Cảm ơn chị đã đến gặp em hôm nay."

Em rời đi, để lại Minh Hằng ngồi đó, một mình với tách cà phê nguội lạnh.

___

Tối hôm đó, Ánh Quỳnh say khướt trong quán bar. Chai rượu trên tay em đã vơi hơn nửa, nhưng cơn đau trong lòng vẫn chẳng hề giảm đi.

"Tại sao lại là anh ta chứ, Minh Hằng? Tại sao chị lại rời bỏ tôi?Bây giờ suy cho cùng tất cả còn lại gì ngoài những kỉ niệm còn dang dỡ chứ?"

Em cười nhạt, ánh mắt mơ màng nhìn về khoảng không vô định.

Người ta bảo rượu làm người ta quên đi phiền muộn, nhưng Quỳnh chỉ thấy nỗi đau trong lòng mình càng khắc sâu hơn.

___

Cuối cùng ngày này cũng đến...Lễ kết hôn của Minh Hằng.

Đồng Ánh Quỳnh đến.

Em đứng lặng ở một góc xa, lặng lẽ nhìn người con gái mình yêu trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Minh Hằng hôm nay thật đẹp, nhưng ánh mắt cô không còn ánh lên sự rạng rỡ như trước nữa.

Khi hôn lễ bắt đầu, Ánh Quỳnh lặng lẽ rời đi.

Em không thể nhìn cảnh Minh Hằng trao nhẫn cho một người khác.

Mãi mãi không thể.

Trời bắt đầu đổ mưa. Giữa màn mưa lạnh lẽo, Ánh Quỳnh ngửa mặt lên trời, để mặc những giọt nước cuốn trôi đi tất cả.

Từng câu hát vang lên trong lòng em, như một vết cắt sâu vào trái tim.

"Nghe nói em sắp kết hôn rồi

Nghe nói em sắp có nhà mới

Có những niềm vui mới

Cùng gia đình mới..."

Nước mắt hòa lẫn vào mưa.

"Nghe nói em sắp kết hôn rồi

Nghe nói em yêu thương người lắm

Chúc em nhiều êm ấm

Tình duyên đằm thắm..."

Bàn tay siết chặt đến mức run rẩy. Em nhắm mắt, cố ép bản thân phải chấp nhận.

"Em mừng cho anh..."

Rồi em bước đi, bỏ lại sau lưng tất cả ký ức đẹp đẽ về một tình yêu đã từng rực rỡ, nhưng rồi lại lụi tàn trong đau thương.

---
End
---
cái chương này tui đã lên ý tưởng lúc đang nghe lại bài "Nghe Nói Anh Sắp Kết Hôn Rồi" viết từ đầu tháng 3 đến cuối tháng 3 mới up😭🥰🙏🏻🙏🏻.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me