TruyenFull.Me

Cddg2024 Hoa Hong Trang

(Nhân vật: Kiều Anh - Xuân Nghi)

WARNING: ĐÂY CHỈ LÀ GIẢ TƯỞNG KHÔNG CÓ THẬT, KHÔNG ĐEM RA NGOÀI ĐỂ TRÁNH VIỆC KHÔNG HAY XẢY RA ‼️CẢM ƠN.

---
                                 ...

Xuân Nghi sinh ra trong một gia đình có một người cha tệ bạc. Mẹ nàng mất sớm, để lại nàng cho người đàn ông ấy sống trong một căn nhà tồi tàn, rách nát. Nhưng gọi là nhà thì có lẽ cũng không đúng, vì nó không mang lại cho nàng bất kỳ cảm giác an toàn nào. Cha nàng suốt ngày chìm trong men rượu, mỗi lần say là mỗi lần ông ta trút giận lên Xuân Nghi, đánh đập, chửi mắng thậm tệ. "Mày chỉ là một đứa con gái vô tích sự! Sao mẹ mày lại sinh ra mày chứ?" – Những lời lẽ cay nghiệt đó cứ lặp đi lặp lại trong suốt những năm tháng tuổi thơ của nàng.

Xuân Nghi đã chán ngấy cảnh sống địa ngục này. Nàng không thể chịu đựng thêm nữa. Một buổi tối, khi người đàn ông đó không có ở nhà, nàng vội vã thu dọn một ít đồ đạc cần thiết, nhét vào một chiếc ba lô nhỏ. Không một lần ngoảnh đầu nhìn lại, nàng chạy ra khỏi căn nhà ấy, lao đi trên con đường đầy bóng tối, chỉ có ánh đèn đường le lói chiếu rọi. Nhưng chính vì quá vội, nàng không để ý mà đâm sầm vào hai người lạ mặt.

Cú va chạm mạnh khiến Xuân Nghi ngã nhào ra sau, suýt nữa thì đập đầu xuống nền đường cứng nhắc. May thay, một cánh tay rắn chắc đã nhanh chóng kéo Xuân Nghi trở lại. Một giọng nữ trầm thấp vang lên "Này cô em, đi đường phải nhìn trước nhìn sau một chút chứ!"

Xuân Nghi ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với một người phụ nữ cao ráo, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thú vị. Nàng vội vàng cúi đầu, lắp bắp xin lỗi.

Người phụ nữ đó nheo mắt, khoanh tay lại, nhìn Xuân Nghi từ đầu đến chân "Trông cô em có vẻ đang trốn chạy nhỉ?"

Xuân Nghi giật mình, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ. Nàng cắn môi, bối rối không biết có nên trả lời hay không. Người phụ nữ trước mặt tỏa ra một khí chất nguy hiểm, nhưng lại không khiến nàng cảm thấy sợ hãi như người đàn ông ở nhà.

"Sao nào? Tôi đoán đúng chứ?" – Người phụ nữ tiếp tục hỏi, giọng nói mang chút hứng thú.

Sau một hồi lưỡng lự, Xuân Nghi khẽ gật đầu. "Tôi... tôi bỏ trốn khỏi nhà... Tôi không thể chịu nổi cuộc sống đó nữa..." Xuân Nghi nói, giọng nghẹn lại.

Người phụ nữ kia im lặng trong vài giây, ánh mắt hơi trầm xuống. Rồi bất ngờ, cô ta cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Xuân Nghi. "Cô em đáng thương thật đấy. Đi thôi, tôi sẽ đưa em về một nơi an toàn."

Xuân Nghi tròn mắt ngạc nhiên. "Nhưng chị là ai? Sao lại giúp tôi?"

Người phụ nữ không trả lời ngay, chỉ nhìn Xuân Nghi bằng ánh mắt sâu thẳm. Rồi cô ta quay đầu ra hiệu cho một người đàn ông đứng phía sau, nói "Chuẩn bị xe. Chúng ta về nhà."

Tên thuộc hạ bên cạnh há hốc mồm. Trước giờ chưa từng có ai được Kiều Anh mang về nhà như thế này. Nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô, hắn chỉ biết gật đầu làm theo.

Kiều Anh quay lại nhìn Xuân Nghi. "Lên xe đi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ bảo vệ em."

Xuân Nghi ngập ngừng một lát, rồi chậm rãi bước theo Kiều Anh lên xe.Nàng  không biết tương lai phía trước sẽ như thế nào, nhưng có lẽ, đây là cơ hội để nàng thoát khỏi ác mộng trong quá khứ.

____

Sau khi được đưa lên xe Xuân Nghi ngồi co rúm người, đôi mắt vẫn còn hoảng hốt khi nhìn người phụ nữ bên cạnh. Nàng chầm chậm lên tiếng, giọng nói có phần run rẩy

"Chị... làm nghề gì vậy?"

Kiều Anh dựa vào ghế, tay cầm vô lăng, đôi mắt sắc lạnh khẽ liếc qua Xuân Nghi trước khi thản nhiên đáp:

"Tôi à...Tôi làm việc cho xã hội đen"

Câu trả lời ngắn gọn khiến sống lưng Xuân Nghi lạnh toát. Nàng không biết mình đang bị cuốn vào tình huống gì, nhưng một điều chắc chắn là con người này nguy hiểm hơn nàng tưởng. Kiều Anh tiếp tục, giọng trầm ổn nhưng có chút ra lệnh "Yên tâm, tôi không ăn thịt người.Em không cần phải sợ.Mà từ nay, em chỉ cần nấu cơm cho tôi, dọn dẹp nhà tươm tất là được."

Xe dừng lại trước một căn nhà rộng lớn, tuy không xa hoa nhưng lại toát lên vẻ quyền uy, mạnh mẽ. Kiều Anh dẫn Xuân Nghi vào, giới thiệu qua loa.

"Đây là phòng của em. Sống ở đây thì đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt việc của mình."

Cô không nói nhiều nữa, bước thẳng về phòng riêng, bỏ lại Xuân Nghi đứng ngẩn ngơ. Cuộc sống mới của nàng đã bắt đầu từ đó.

Sáng hôm sau, khi đồng hồ chỉ mới điểm 5 giờ, Xuân Nghi đã dậy, lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp không gian. Kiều Anh từ trên lầu bước xuống, mắt còn lờ đờ nhưng không khỏi ngạc nhiên khi thấy bữa sáng nóng hổi trên bàn.

"Không ngờ tôi lại nhặt được một đầu bếp giỏi nha!" - Cô buông lời trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.

Xuân Nghi chỉ cúi đầu, không đáp. Từ ngày đó, mỗi sáng nàng vẫn đều nấu ăn cho Kiều Anh. Công việc của Kiều Anh không được nói cụ thể, nhưng Xuân Nghi ngầm hiểu rằng nó không hề đơn giản. Kiểu Anh luôn đi sớm về khuya, nhưng bất kể mấy giờ sáng, Xuân Nghi vẫn luôn đợi cửa cho cô.

Một hôm, khi Kiều Anh trở về, Xuân Nghi hoảng hốt khi thấy vai cô nhuốm máu. Trong lòng Xuân Nghi nhói lên từng hồi mà không hiểu vì sao.

"Chị bị thương rồi! "- Xuân Nghi vội lấy hộp y tế, nhẹ nhàng cầm máu cho cô.

Kiều Anh thấy nàng như sắp khóc đến nơi, bật cười "Tôi bị thương chứ có phải em đâu mà mặt em như sắp khóc đến nơi vậy?"

"Vì em lo cho chị đấy!"- Xuân Nghi không do dự đáp lại.

Kiều Anh chưng hửng sau câu nói ấy. Lâu lắm rồi, Kiều Anh mới cảm thấy có một dòng nước ấm len lỏi vào tim. Cô xoa đầu Xuân Nghi, giọng nhẹ nhàng hơn.

"Không cần lo, chuyện này tôi quá quen rồi."

"Nhưng lần sau phải cẩn thận, đừng để bị thương nữa!" - Xuân Nghi nghiêm túc nhìn Kiều Anh.

Cô vừa cười vừa gật đầu.

___

Được hôm rảnh rỗi một ngày Kiều Anh liên đề nghị được đi chợ cùng Xuân Nghi, khi đi mãi mê lựa đồ, Xuân Nghi bỗng khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu. Một bóng hình quen thuộc mà nàng không bao giờ muốn gặp – người cha tồi tệ của nàng.

Kiều Anh lúc này ra xe lấy đồ, không để ý. Ông ta nhân cơ hội lao đến, nắm lấy tóc Xuân Nghi, giật mạnh.

"Con bất hiếu này! Mày trốn tao hả?" - Ông ta vừa chửi vừa giật tóc Xuân Nghi đầy thô bạo.

Xuân Nghi đau đớn dãy dụa, nước mắt lưng tròng. Ngay lúc đó, Kiều Anh từ xe đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt, cô lao đến, đấm mạnh một cú khiến ông ta văng ra đất.

Không dừng lại, Kiều Anh rút từ túi quần ra một khẩu súng, dí thẳng vào đầu ông ta, giọng trầm lạnh như băng

"Ông muốn chết sao?"

Xuân Nghi kinh hoàng hét lên "Không! Đừng, chị ơi! Em không muốn tay chị dính máu vì em đâu, làm ơn!"

Kiều Anh khựng lại vài giây. Cô lẳng lặng cất súng, rồi móc từ túi ra hai xấp tiền, ném mạnh xuống đất. Coi nhưng cũng nể tình đây là cha của Xuân Nghi.

"Cút khỏi đây. Nếu còn bén mảng đến, tôi sẽ phanh xác ông ra từng mảnh. CÚT!"

Ông ta hoảng sợ, ôm tiền chạy vội. Kiều Anh quay lại, ôm lấy Xuân Nghi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về "Không sao rồi. Tôi ở đây."

Xuân Nghi run rẩy, bấu chặt lấy Kiều Anh. Trái tim nàng đập loạn, nhưng lần này không còn là sợ hãi – mà là vì người trước mặt, người luôn bảo vệ nàng không chút do dự.

Trên chiếc xe của Kiều Anh chầm chậm tiến vào con đường quen thuộc dẫn về nhà, nhưng lần này khác với những ngày trước—trong xe không chỉ có cô mà còn có Xuân Nghi, người con gái nhỏ nhắn đang co ro ngồi ở ghế bên cạnh.

Kiều Anh lặng lẽ lái xe, thỉnh thoảng liếc sang Xuân Nghi đang ôm lấy cánh tay mình, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ và mệt mỏi sau cuộc chạm trán với người cha cầm thú. Sự phẫn nộ vẫn còn âm ỉ trong lòng cô, nhưng khi thấy Xuân Nghi im lặng như vậy, cô không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa.

"Ngoan nào, sau này tôi sẽ không để em bị ức hiếp nữa." Giọng Kiều Anh dịu dàng hơn bao giờ hết. Cô vừa lái xe, vừa đưa một tay ra xoa nhẹ lên mái tóc của Xuân Nghi.

Xuân Nghi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước nhìn Kiều Anh. Trái tim nàng bỗng rung lên từng hồi, không còn vì sợ hãi nữa, mà là vì sự ấm áp không ngờ tới từ người phụ nữ trước mặt. Một lão đại lạnh lùng, quyết đoán này bỗng nhiên lại trở thành điểm tựa vững chắc nhất trong cuộc đời nàng.

Kiều Anh tấp xe vào lề đường, tay cô nắm lấy cằm Xuân Nghi, nhẹ nhàng nâng lên. "Nhìn tôi đi. Tôi sẽ bảo vệ em. Tin tôi không?"

Xuân Nghi không đáp, chỉ nhìn Kiều Anh chằm chằm. Trong lòng trào dâng một cảm xúc lạ lẫm nhưng vô cùng mãnh liệt. Lúc này, nàng không cần thêm bất kỳ lời nào nữa.

Kiều Anh nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên khóe môi Xuân Nghi một nụ hôn nhẹ như gió thoảng. Nhưng dù chỉ là một cái chạm môi thoáng qua, nó cũng đủ để khiến hai người bọn họ rơi vào một khoảng lặng không lối thoát.

Xuân Nghi trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín mọng. Kiều Anh, người phụ nữ mạnh mẽ, lạnh lùng và có chút đáng sợ này, lại vừa hôn nàng? Nhưng điều khiến nàng sốc hơn là bản thân không hề có ý định đẩy cô ấy ra.

Kiều Anh nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự chân thành chưa từng có. Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi khàn đi vì căng thẳng "Tôi... huhm... tôi yêu em rồi, Xuân Nghi. Em đồng ý làm người sẽ kề vai sát cánh của tôi nhé?"

Xuân Nghi ngẩn ngơ. Kiều Anh đang... tỏ tình? Người lão đại tiếng khắp nơi kẻ trên người dưới phải kính nể mà hôm nay lại có thể đỏ mặt khi nói lời yêu sao?

Nàng cắn môi, tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Từ bao giờ nàng đã bắt đầu thích Kiều Anh? Từ lúc cô ấy dịu dàng bảo vệ nàng, hay từ khi cô ấy kiên nhẫn chấp nhận sự tồn tại của nàng trong cuộc đời mình?

Nàng không biết nữa, nhưng điều nàng chắc chắn nhất là mình không muốn rời xa Kiều Anh.

Xuân Nghi khẽ nhón người lên, hôn nhẹ lên má Kiều Anh một cái "chóc". Rồi nàng nhỏ giọng, hơi thẹn thùng nói: "Em đồng ý ạ."

Lần này đến lượt Kiều Anh đơ người. Cô không ngờ Xuân Nghi lại phản ứng đáng yêu như vậy. Một cảm giác vui sướng dâng trào trong lòng, khiến cô không nhịn được mà bật cười lớn.

"Xuân Nghi, em đáng yêu quá!" Kiều Anh vừa cười vừa xoa đầu nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Xuân Nghi cúi gằm mặt xuống, tai ửng đỏ. Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Nàng biết, từ giờ trở đi, mình đã có một nơi để trở về, một người để dựa vào.

Bầu trời yên ả, nhưng trong lòng cả hai, đã có sự hiện diện của đối phương một cách trọn vẹn.

---
End
---
sorry mấy bà nha,nãy giờ lớp tui có một số chuyện phải giải quyết lục đục với nhau nên đăng hơi muộn^^.Đầu tháng mà chúng nó cự lộn ì xèo:))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me