[Oneshot:Trần Trụi]
Couple: Kiều Anh - Dương Hoàng Yến Warning: có tình tiết thân mật
---
---
...
Quán bar xa hoa giữa lòng thành phố, nơi ánh đèn vàng hắt lên từng ly cocktail đắt tiền, nơi những ánh mắt khát khao tìm kiếm lẫn nhau trong bóng tối.Kiều Anh ngồi ở quầy bar, chân bắt chéo, tay lướt nhẹ trên thành ly rượu. Cô không thiếu người theo đuổi, nhưng đêm nay, cô lại không hứng thú với bất cứ ai trong đám đông náo nhiệt kia. Cho đến khi ánh mắt cô dừng lại trên một người phụ nữ đứng cách đó không xa.Dương Hoàng Yến.Chị không lẫn vào ai khác. Trong bộ váy đen ôm sát, mái tóc buộc gọn phía sau, Hoàng Yến có một sự điềm đạm đến lạnh lùng. Nhưng ánh mắt chị - sâu thẳm, bí ẩn, như thể chứa đựng cả một thế giới không ai có thể chạm tới.Kiều Anh nhấc ly rượu, nhếch mép cười, chậm rãi tiến về phía chị."Muốn thử không?" - Cô nghiêng đầu, ngón tay lướt nhẹ trên miệng ly cocktail.Hoàng Yến không lập tức đáp lại. Chị quan sát cô, như thể đang đánh giá con mồi trước mặt. Một lúc sau, chị nhếch môi, ánh mắt lười biếng nhưng đầy khiêu khích."Thử gì?"Kiều Anh càng cúi sát hơn, giọng trầm thấp:"Thử cảm giác...Không cần che giấu."Lần đầu tiên trong đời, Dương Hoàng Yến không biết cách từ chối.___Lần đầu tiên của họ chẳng có gì là sự dịu dàng, cũng chẳng có những cái vuốt ve ngọt ngào.Chỉ có tiếng thở dốc, những ngón tay bấu chặt vào da thịt, những nụ hôn cắn xé để lại dấu vết hằn đỏ trên cơ thể.Hoàng Yến không thích những cuộc ân ái nhẹ nhàng. Chị thích sự chiếm hữu, thích cảm giác bị đẩy đến giới hạn, thích cách Kiều Anh thô bạo giữ chặt lấy eo chị, ép chị phải gọi tên cô trong cơn khoái cảm.Họ làm nhau phát điên trong bóng tối.Không một lời yêu thương. Không một lời hứa hẹn.Chỉ có thân xác hòa vào nhau, từng đợt sóng khoái lạc cuốn họ trôi dạt đến vô định.Họ có thể làm ở bất cứ đâu - trên sofa, trong phòng tắm, thậm chí là trên bàn làm việc.Kiều Anh cực thích ngắm nhìn Hoàng Yến khi chị nằm dưới cô, cơ thể run rẩy, đôi mắt mờ sương, hơi thở gấp gáp. Cô thích nghe tiếng chị rên rỉ, thích nhìn những vết cào đỏ rực trên lưng mình.Mỗi lần Hoàng Yến rời đi sau khi mọi thứ kết thúc, Kiều Anh đều nhìn theo bóng lưng chị, lòng dậy lên một cảm giác khó chịu. Nhưng cô không nói gì.Vì ngay từ đầu, họ đã thỏa thuận.Không tình yêu. Không ràng buộc. Chỉ giúp nhau giải tỏa.___Căn phòng tối om, chỉ còn tiếng mưa rơi dồn dập bên ngoài, tiếng sấm chớp giật ngang bầu trời như muốn nuốt chửng cả thành phố. Nhưng giữa không gian tĩnh mịch đó, những hơi thở dồn dập, những tiếng rên rỉ lẫn vào nhau, tạo nên một bản hòa tấu đầy mê hoặc.Hoàng Yến chả thể trốn chạy.Kiều Anh giữ chặt lấy chị, vùi mặt vào hõm cổ, hơi thở nóng rực phả lên làn da mịn màng. Dương Hoàng Yến run lên, bàn tay vô thức bấu chặt vào tấm lưng trần trước mặt, những ngón tay siết chặt để níu giữ chút kiểm soát cuối cùng.Nhưng sự kiềm nén chẳng kéo dài được bao lâu.Kiều Anh khẻ nhếch môi cười khẽ, nụ cười nửa phần dịu dàng, nửa phần trêu chọc. "Chị rên khẽ quá rồi đấy... Em nghe không rõ..."Dương Hoàng Yến cắn môi, cố nuốt tiếng rên vào trong, nhưng cơ thể chị phản bội lại ý chí."Ư... Kiều...Anh..." - Giọng chị ngắt quãng, mềm nhũn, như thể tan ra dưới bàn tay của cô gái trước mặt.Nghe thấy tiếng gọi ấy, ánh mắt Kiều Anh tối lại, như một con thú săn mồi vừa bị khiêu khích."Yến...Chị còn giấu em điều gì nữa không?"Bàn tay cô trượt dài, chạm đến những nơi nhạy cảm nhất. Dương Hoàng Yến giật bắn, rên rỉ thất thanh, thân thể cong lên trong vô thức."Ư... đừng..."Nhưng đôi mắt mờ sương, hơi thở đứt quãng và cơ thể run rẩy đã tố cáo chị."Chị bảo 'đừng', nhưng lại như thế này sao?" - Kiều Anh thích thú thì thầm bên tai chị, cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm, khiến Hoàng Yến không thể chịu nổi mà cong người, tiếng rên vỡ vụn thoát ra khỏi môi."Ư... a... Kiều... Anh..làm ơn..."Kiều Anh chẳng buông tha. Cô kéo Hoàng Yến sát vào mình hơn, để cả hai quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện, làn da kề sát làn da. Mỗi nơi cô chạm đến, Hoàng Yến đều run rẩy như bị thiêu đốt, từng tiếng rên ngày càng trở nên mất kiểm soát."Ưm... a... Kiều... chậm lại... chị chịu không nổi..."Kiều Anh bật cười trầm thấp."Chị nói chịu không nổi, nhưng lại hút chặt em như thế này?"Câu nói như giọt dầu đổ vào lửa. Dương Hoàng Yến dường như muốn nổ tung."Ư... Kiều... mạnh hơn..."Tiếng rên rỉ của chị bây giờ đã không còn chút kiềm chế nào nữa. Chị buông thả hoàn toàn, phóng túng trong khoái cảm ngọt ngào. Tiếng gọi tên cô vang vọng giữa căn phòng, từng tiếng, từng tiếng đều mềm nhũn và tràn đầy mê loạn.Mưa vẫn rơi, sấm vẫn nổ vang, nhưng đêm nay, trong căn phòng này, chẳng còn gì tồn tại ngoài cơn lốc dục vọng đang cuốn họ vào sâu hơn, sâu hơn nữa.Họ sa đọa, không lối thoát.___Ba tháng sau, Dương Hoàng Yến đột ngột biến mất.Không một tin nhắn, không một cuộc gọi.Kiều Anh dường như phát điên khi nhận ra cô đã quen với sự có mặt của Hoàng Yến.Quen với hơi thở của chị bên tai.Quen với cảm giác da thịt chị dưới đầu ngón tay.Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy hoảng loạn khi thiếu mất đi hơi ấm quen thuộc.Nhưng Kiều Anh không phải kiểu người ngồi yên chờ đợi.Cô tìm kiếm chị.Cô vứt bỏ kiêu hãnh, vứt bỏ cả nguyên tắc của mình.Và khi Hoàng Yến xuất hiện trở lại, chị vẫn thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Kiều Anh chẳng còn giữ được bình tĩnh.Đêm đó, lần đầu tiên cô không để Hoàng Yến rời đi sau khi xong chuyện.Cô giữ chặt lấy eo chị, môi kề bên cổ, giọng khàn đặc:"Hoàng Yến...Chị không được biến mất nữa... Làm ơn đó, coi như em cầu xin chị..."Dương Hoàng Yến cười nhạt, vươn tay vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cô, thì thầm bên tai:"Vậy thì giữ lấy tôi đi."Một người vì Hoàng Yến mà vứt bỏ nguyên tắc, lòng tự tôn của mình để hạ người xuống cầu xin chị đừng đi, điều này khiến Hoàng Yến suy nghĩ rất nhiều.___Kiều Anh không còn để Hoàng Yến trốn tránh mình nữa.Mỗi lần chị có ý định rời đi, cô đều giữ chặt chị lại, vùi dập chị đến khi chị không thể nghĩ đến bất cứ ai khác ngoài cô.Họ vẫn là hai kẻ trần trụi trong đêm, không danh phận, không lời hứa hẹn.Nhưng lần này, Kiều Anh biết rõ - Dương Hoàng Yến đã thuộc về cô, dù chị có thừa nhận hay không.Dù mối quan hệ này không có tên, dù họ không bao giờ nói yêu nhau, nhưng họ không thể rời xa nhau.Bởi lẽ, dục vọng của họ dành cho nhau đã vượt quá giới hạn của sự kiềm chế.Và khi tình yêu len lỏi vào giữa những đêm dài, họ chẳng thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục sa đọa trong cơn đắm chìm không lối thoát.End.___chap này tui viết theo yêu cầu của bạn nào muốn đây ạ, các bác cứ cmt để tui biết cp mn muốn đọc nhé 🥵👊🏻‼️🔥⁉️Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me